Chương 3

Jimin lật quyển bài tập, tay chỉ vào một dòng:

"Chỗ này cô làm sai rồi."

Minjeong lập tức đưa tay che mặt theo phản xạ:

"Đừng có đánh tôi nha! Tôi biết tôi ngu rồi!"

Jimin ngơ ra, nhíu mày:

"...Cô sao vậy?"

Minjeong hé mắt nhìn Jimin, thấy cô vẫn ngồi yên, vẻ mặt điềm tĩnh, không chút tức giận.

"Sao trông cô bình tĩnh quá vậy?" Minjeong nghiêng đầu hỏi, vẻ nghi ngờ.

Jimin nhún vai:

"Có gì đâu mà mất bình tĩnh."

Minjeong híp mắt lại, từ từ áp sát mặt vào Jimin, ánh mắt soi mói:

"Cô… khai thật đi. Dì tôi trả cho cô bao nhiêu tiền để dạy tôi vậy?"

Jimin lùi nhẹ người, nhướng mày:

"Tôi nhận dạy không lấy tiền."

Minjeong tròn mắt:

"Hả?! Không lấy tiền?! Cô điên à? Nếu là người khác dạy tôi thì nãy giờ họ phát điên lên rồi đó!"

Jimin nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi:

"Tại sao vậy?"

Minjeong bĩu môi:

"Thì họ bảo tôi… não lợn, dạy cái gì cũng không vào đầu được."

Jimin hơi khựng lại, mắt nhìn thẳng Minjeong:

"Những người đó là ai?"

Minjeong thở dài, quay mặt đi:

"Thì là giáo viên ở trường với gia sư mẹ tôi thuê về chứ ai…"

Jimin lặng một lúc rồi hỏi nhỏ:

"Cô có cảm thấy buồn không?"

Minjeong cúi đầu, nói lí nhí:

"...Bị nói như vậy thì ai mà chả buồn chứ. Nhưng mà… tôi quen rồi."

Jimin không nói gì, chỉ khép quyển bài tập lại, giọng dịu đi hẳn:

"Cô có biết sự khác nhau giữa một người thợ dạy và một người thầy là gì không?"

Minjeong chớp mắt:

"Hai cái đó khác nhau hả?"

Jimin gật đầu, chậm rãi nói:

"Thợ dạy là người chỉ truyền đạt kiến thức. Còn người thầy… là người nhìn thấy tiềm năng trong học trò, dù nó có bị che phủ bởi bao nhiêu lớp rào chắn. Và họ kiên nhẫn cùng học trò vượt qua."

Minjeong lặng người.

Jimin mỉm cười nhẹ:

"Cô không phải giống như những lời mà họ nói. Chỉ là chưa gặp đúng người dạy mình đúng cách thôi."

Một thoáng im lặng giữa hai người.

Minjeong chớp mắt liên tục như thể có gì đó cay cay nơi sống mũi. Cô quay mặt sang chỗ khác, cố giấu biểu cảm:

"...Cô nói mấy câu như vậy… làm tôi thấy cô cũng không đáng ghét lắm."

Jimin nghiêng đầu, cười khẽ:

"Cảm ơn. Tôi cũng thấy cô… chưa đến mức khó dạy như lời đồn."

Minjeong đảo mắt:

"Bắt đầu khen rồi chê đúng không?"

Jimin bật cười, lại giở sách ra, không nói gì nữa.

---

Minjeong ngáp dài một cái, ngả lưng ra sau ghế:

"Tôi về được chưa vậy?"

Jimin nhìn đồng hồ, gật đầu:

"Ừ. Cũng muộn rồi. Mình dừng ở đây nhé."

Minjeong nhìn Jimin, hơi ngập ngừng:

"Cô… mệt rồi à?"

Jimin nhún vai, mỉm cười nhẹ:

"Không mệt. Nhưng tôi thấy hôm nay cô học đủ tốt để được nghỉ rồi."

Ngay lúc đó, bên ngoài cửa sổ vang lên giọng quen thuộc:

"Kim Minjeong! Xong chưa?!"

Minjeong thở dài, đứng dậy, lẩm bẩm:

"Sao mà đúng giờ đúng giấc quá vậy không biết."

Cô bước ra, thấy Aeri đang khoanh tay đứng chờ, liền chau mày:

"Sao mà dì đến đúng giờ quá vậy?"

Aeri không trả lời ngay, mà quay sang nhìn Jimin, nở nụ cười nửa đùa nửa thật:

"Hôm nay nó học được gì không?"

Jimin gật đầu, giọng bình thản:

"Tốt lắm."

Aeri nghe vậy thì cười khẩy, quay sang Minjeong, đưa tay xoa mạnh đầu cô:

"Đúng là cháu gái của dì! Cuối cùng cũng có tí não rồi!"

Minjeong giãy nảy:

"Yah! Tóc của con! Dừng lại đi! Dì làm nó rối rồi nè!"

Aeri cười to, khoác vai kéo Minjeong đi:

"Về thôi. Bà nấu nhiều món ngon cho con lắm. Không về sớm ăn là bà giận á."

Rồi cô quay đầu chào Jimin:

"Bye nha. Cảm ơn vì đã chịu đựng nó!"

Jimin mỉm cười nhẹ:

"Ừm. Về cẩn thận."

Aeri không để Minjeong kịp phản ứng gì, đã kéo cô đi một mạch.

Jimin nhìn theo, khẽ lắc đầu.

---

Tối đó, vừa nằm xuống giường chưa được bao lâu, Minjeong đã gọi điện cho Ningning.

Tiếng chuông vừa đổ, đầu dây bên kia đã nghe giọng thân quen:
"Gì đó, chưa ngủ hả?"

Minjeong thở dài:
"Không ngủ nổi. Tức lắm."

"Lại tức cái gì?"

Minjeong nhăn nhó:
"Mình không mang theo cuốn tiểu thuyết nào về quê hết. Phải lên web đọc bằng điện thoại, đau mắt muốn chết."

Ningning phì cười:
"Cái gì? Cậu mà quên tiểu thuyết á? Đúng là không tin nổi mà."

"Thiệt đó! Không hiểu sao lần này xếp đồ xong xuôi hết rồi mới phát hiện… thứ quan trọng nhất lại quên."

Ningning trêu:
"Vở bài tập có thể thiếu chứ tiểu thuyết thì lúc nào cũng ôm như bảo vật. Lạ thật."

Minjeong khịt mũi:
“Ờ. Vậy nên mới tức. Cậu không mang xuống cho mình vài cuốn được hả?”

"Đương nhiên là... không được rồi."

"Thiệt tình á, tui đang tuyệt vọng đó."

"Cậu đang ở quê, mình thì bị giam lỏng ở nhà. Mang xuống kiểu gì? Ba mẹ mình khó vậy mà."

Minjeong nằm bật ngửa ra giường, gào khẽ:
"Vậy là hết cách rồi…"

Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng Aeri:
"Minjeong à! Không đi ngủ là dì..."

Không cần đợi Aeri nói hết câu Minjeong đã biết cô định nói gì tiếp theo rồi.

Minjeong nói vọng ra ngoài:

"Con biết rồi."

Minjeong bật dậy như phản xạ, áp điện thoại vào tai thì thầm:

"Cậu nghe thấy gì chưa?"

Đầu dây bên kia cười khúc khích:
"Nghe rồi. Mới nghe tiếng là thấy sợ rồi."

Minjeong nói bằng giọng trêu chọc:

"Cậu muốn không, mình cho cậu xuống đây ở với bà dì mình vài hôm. Rồi cậu sẽ hiểu cảm giác của mình."

"Thôi, cảm ơn lòng tốt của cậu."

Minjeong tắt máy, lăn tròn trên giường một vòng rồi trùm mền lại, trong đầu vẫn lẩm bẩm:
"Phải chi có cuốn tiểu thuyết bên cạnh…"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #jiminjeong