Chương 7
Sáng hôm sau.
Aeri vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng, tay còn cầm bàn chải đánh răng. Vừa thấy Minjeong đeo balo đi ngang qua, cô nhíu mày:
"Ê ê ê, mới sáng sớm đi đâu vậy con?"
Minjeong kéo khóa áo khoác, đáp tỉnh bơ:
"Con đi học."
Aeri đứng khựng lại, bàn chải suýt rớt khỏi tay:
"...Cái gì? Học á?"
"Dạ, học." Minjeong nhún vai, mặt nghiêm túc như thể hôm nay là ngày đầu thi đại học.
Aeri nheo mắt nhìn cô từ đầu đến chân như thể xác nhận xem có phải người quen không:
"Sao tự nhiên hôm nay siêng năng đột xuất vậy? Bộ có chuyện gì hả?"
Minjeong cười hì hì, xỏ tay vào túi áo:
"Thì như vậy tốt chứ sao. Dì làm gì mà bất ngờ quá vậy?"
"Bất ngờ thật đó con. Bình thường gọi dậy đi học như gọi hồn mà nay tự giác vậy…" Aeri lẩm bẩm, rồi gật đầu "Thôi, ráng học cho tốt. Thi được kết quả ngon nghẻ thì cuối năm đi du lịch đâu đó, dì tài trợ."
Minjeong làm động tác chào theo kiểu quân đội:
"Rõ! Con đi nha dì!"
"Ừ đi đi! Mà này!"
Minjeong quay đầu lại:
"Dạ?"
Aeri nheo mắt nghi ngờ:
"Không phải là vì ai đó mà siêng năng bất thường đấy chứ?"
Minjeong chỉ cười trừ, không nói gì, rồi xoay người chạy luôn.
Aeri nhìn theo bóng dáng khuất dần, nhếch môi:
"Chết tiệt. Mùi tình yêu nó nồng quá rồi đây này."
---
Minjeong vừa mở cửa bước vào nhà thì đã thấy Jimin nằm gục giữa sàn, mặt mày tái mét.
"Jimin?!"
Cô lao tới, hoảng loạn đỡ lấy Jimin:
"Này, cô bị sao vậy? Có nghe tôi nói không vậy? Có cần gọi cấp cứu không? Tôi gọi nhé, đợi tôi chút!"
Minjeong tay run run, cuống cuồng lục điện thoại trong túi.
"Chết tiệt, ở đâu rồi… alo? Có phải là…"
"…Đừng."
Giọng Jimin yếu ớt vang lên khiến Minjeong khựng lại.
"Không cần… ngọt… đưa tôi cái gì ngọt…"
"Ngọt hả?" Minjeong lập tức mở balo, lục tung mọi ngăn. "Kẹo… kẹo… à đây rồi!"
Cô bốc viên kẹo từ trong túi, tháo vỏ rồi nhét vào miệng Jimin một cách cẩn thận.
"Này, cô ngậm từ từ thôi nhé."
Thấy Jimin hơi mấp máy môi rồi đỡ hơn chút, thì Minjeong mới thở phào.
"Cô làm tôi sợ chết khiếp đấy biết không…"
Chưa kịp dứt câu, Jimin đột nhiên nghiêng người, đầu ngả vào vai Minjeong rồi thiếp đi.
"Ơ…"
Minjeong đơ người trong vài giây. Cảm nhận hơi thở đều đều phả vào cổ mình, gương mặt đỏ bừng.
"Này… Jimin?"
Cô gọi nhỏ, không có phản hồi. Jimin hoàn toàn thiếp đi.
"…Ngủ thiệt rồi à?"
Minjeong đành ngồi yên, để Jimin tựa vào vai mình. Bàn tay cô khẽ nâng lên, định chạm vào mái tóc người kia nhưng lại rụt về.
"Tự nhiên thấy tim đập nhanh quá trời…"
Cô nhìn sang gương mặt đang ngủ, khẽ mím môi. Nhẹ đến mức gần như thì thầm:
"Cô là kiểu người gì vậy chứ…"
---
Jimin khẽ cựa mình, hàng mi run nhẹ trước khi đôi mắt mở ra. Người đầu tiên cô thấy là Minjeong, đang ngồi im lặng, mắt nhìn mình đầy lo lắng.
Cô giật mình, vội lùi người ra xa:
"Ơ… sao cô lại…?"
Minjeong không trả lời liền, chỉ thở phào rồi nhích lại gần, đưa tay lên trán Jimin kiểm tra, sau đó chạm nhẹ vào hai má cô:
"Cô ổn chưa vậy?"
Jimin ngập ngừng, rồi gật gật:
"Ờm… ổn rồi… chắc vậy."
Minjeong lúc này mới buông vai xuống, than thở:
"Trời ơi… cái vai của tôi sắp gãy đến nơi rồi đây. Giữ đúng một tư thế suốt mấy tiếng đồng hồ… làm tôi cũng mệt theo cô luôn nè."
Jimin lí nhí:
"Xin lỗi nhé… tôi hay bị tuột đường huyết lắm…"
Minjeong nheo mắt:
"Ừ, mà thử đặt trường hợp không có tôi thì không biết cô sẽ ra sao nữa. Cô nên biết ơn tôi đó!"
Jimin nhìn cô, nhẹ giọng:
"Cảm ơn cô nhé."
Minjeong đứng lên, vươn vai:
"Ừ, cô không sao là tốt rồi. Thôi tôi về trước nha."
Jimin hơi ngẩng lên:
"Hả? Không học à?"
Minjeong nhướng mày, chỉ vào đồng hồ trên tường:
"Cô xem mấy giờ rồi? Hết nửa ngày rồi đó."
Jimin lúng túng:
"Ơ… trễ vậy rồi á? Làm phiền cô quá rồi…"
Minjeong xua tay, đi về phía cửa:
"Cô lo ngồi đó mà ‘ơ a’ hoài đi. Kiếm cái gì ăn vô cho khỏe lại đi. Tôi về trước."
Vừa bước ra khỏi cửa, Minjeong vừa lẩm bẩm:
"Ông trời làm như không muốn mình học hay sao á… hôm nay đã cố tình dậy sớm để đi học rồi mà cũng gặp chuyện…"
Cô khịt mũi một cái, rồi cười nhỏ:
"Nhưng mà thôi, dù sao hôm nay mình cũng mới làm việc tốt, nên là cũng đáng."
Jimin nhìn theo bóng lưng Minjeong rời đi mà trong lòng vừa cảm kích, vừa cảm thấy có lỗi. Cô khẽ cúi đầu, giọng lẩm bẩm như nói với chính mình:
"…Mình lại khiến người khác lo lắng nữa rồi…"
Ánh mắt Jimin dừng lại nơi viên kẹo giấy gói còn nằm lăn lóc dưới sàn. Cô nhặt nó lên, nhìn chằm chằm như thể đang cố lưu giữ cảm giác ấm áp vừa rồi. Rồi cô bật cười nhẹ, đôi má vẫn còn hồng hồng:
"Cô gái này… đúng là kỳ quặc thật."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro