drift

bầu không khí trong phòng tập chầm chậm lắng xuống khi mọi người dần thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. ánh đèn vàng hắt nhẹ lên mái tóc đen dài buông xõa của Jimin, khiến chị toát lên vẻ dịu dàng không dễ nhận thấy trong ánh sáng ban ngày.

Minjeong đứng bên cạnh, ánh mắt lặng lẽ theo dõi từng cử động của Jimin. khi chị cúi xuống buộc dây giày, bàn tay em khẽ chạm vào cổ tay chị, thoảng qua như một lời chào thân mật mà không ai nhận ra. làn da ấm áp dưới ngón tay khiến tim Minjeong nhói lên nhưng chị chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không nói một lời.

Jimin ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên khi nhìn Minjeong. "mệt rồi hả?" giọng nói ấm áp khiến không gian quanh họ như dịu lại.

Minjeong gật nhẹ, miệng khẽ cong lên một nụ cười. em không đáp lời, chỉ để sự yên lặng nói thay tất cả. khoảnh khắc đó, ánh mắt của Jimin dịu lại.

"mình về chung nhé".

họ đứng bên nhau, cùng im lặng, như những con sóng lặng lẽ rì rào bên bờ cát, gần mà xa, câm lặng mà sâu sắc.

đêm xuống, ánh sáng vàng nhè nhẹ tỏa ra từ chiếc đèn bàn trong phòng ký túc. Minjeong ngồi nép bên cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài trời tối mờ, lòng cảm thấy vừa nhẹ nhàng vừa trống trải.

Jimin nhẹ nhàng bước tới, trên tay vẫn cầm cuốn sổ tập dượt. chị ngồi xuống bên cạnh, giữ khoảng cách vừa đủ để không làm Minjeong thấy ngột ngạt.

"em cứng đầu thật," Jimin nói mà không nhìn thẳng vào em, giọng khẽ khàng như thở dài.

"Đã bảo nghỉ ngơi sớm mà vẫn cố tập đến khuya."

Minjeong mím môi, không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. đó là cách em chấp nhận lời quan tâm, dù chẳng cần nói ra.

Jimin ngồi yên lặng một lúc, rồi đặt cuốn sổ xuống bàn, quay sang nhìn em với ánh mắt chan chứa sự quan tâm. "có lúc em khiến chị phải lo lắng đấy."

em không biết nên nói gì, cảm nhận được hơi ấm từ ánh nhìn ấy, như tia sáng dịu dàng xuyên qua màn đêm.

căn phòng nhỏ ấm áp, ánh sáng vàng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn chiếu lên những đường nét quen thuộc trên khuôn mặt Jimin. chị ngồi đó, im lặng nhìn Minjeong người em thân thiết mà chị trân trọng nhưng chưa từng nhìn thấy điều gì hơn.

không gian tĩnh lặng đến mức từng tiếng thở cũng trở nên rõ ràng. Minjeong khẽ co tay lại, ngón tay vuốt nhẹ mép cửa sổ lạnh giá, cảm nhận từng hạt sương đọng bên ngoài mà không ai nhận ra.

chị đặt cuốn sổ xuống bàn, mắt dõi theo từng cử chỉ nhỏ của Minjeong. ánh nhìn ấy chan chứa sự quan tâm, lo lắng, nhưng cũng có một khoảng cách vô hình không thể xóa nhòa.

"ngày mốt có buổi biểu diễn lớn," giọng Jimin trầm ấm nhưng đầy trấn an, "chị biết em sẽ cố hết sức, nhưng đừng quên nghỉ ngơi. đừng để bản thân mệt quá."

"em biết rồi"

Minjeong hơi cúi đầu, nụ cười mờ nhạt hé lộ một phần nỗi niềm. nhẹ nhàng gật đầu như một lời hứa mà bản thân cũng không chắc có thể giữ được.

Minjeong nhìn sang Jimin, ánh mắt hòa lẫn giữa ngưỡng mộ và tiếc nuối. trong lòng em, từng nhịp tim như đang lên tiếng cầu xin, mong được bộc bạch tình cảm mình cất giữ bấy lâu.

nhưng tiếng nói ấy vẫn bị kìm nén, chìm vào im lặng.

Minjeong lại liếc sang bên cửa sổ, nhìn ra biển đêm mênh mông xa xăm. những cơn sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, như nhịp đập trái tim em, âm thầm, kiên cường và cô đơn.

em biết, em sẽ không thể nói ra. em sẽ giữ mãi tình yêu này như một bí mật, một vết thương hở âm thầm không ai hay biết.

và em chấp nhận điều đó, dù tim em đau đớn đến mức nào.

căn phòng đã chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh đèn vàng nhạt từ ngoài hành lang hắt vào qua khe cửa. Minjeong vẫn ngồi đó, dựa vào thành cửa sổ, lặng lẽ lắng nghe tiếng sóng vỗ xa xa như tiếng thì thầm của một thế giới khác.

Jimin đứng dậy, bước tới bên em. không gian giữa hai người như bị thu hẹp lại trong giây lát, ánh mắt họ gặp nhau nhưng lại lướt qua, né tránh một thứ cảm xúc không được nói thành lời.

"em có muốn uống gì không?" Jimin hỏi, giọng dịu dàng mà chân thành, như thể muốn mở một cánh cửa nhưng không biết cách.

Minjeong lắc đầu, giọng khàn khàn: "không cần đâu, em chỉ... muốn ngồi đây thêm chút nữa thôi."

Jimin mỉm cười, không ép buộc. chị quay lại bàn, chuẩn bị một tách trà hoa nhài nóng rồi đặt nhẹ lên bàn cạnh Minjeong.

khoảng lặng bao trùm, chỉ còn tiếng thở nhẹ và tiếng đồng hồ tích tắc như những chiếc mũi kim đếm ngược thời gian.

Minjeong khẽ nghiêng đầu, nhìn Jimin. ánh mắt ấy tràn đầy những điều muốn nói nhưng lại bị kìm nén.

"ngủ ngon, Minjeong" nói rồi Jimin quay về phòng của mình nhanh như chẳng cần câu đáp lại.

Minjeong không trả lời, chỉ nhìn ra cửa sổ nơi ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt biển lấp lánh.

những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má em, hòa cùng vị mặn của biển đêm.

em không thể thổ lộ, vì sợ mất đi người duy nhất luôn trân trọng mình theo cách riêng đó.

em cũng không muốn làm tổn thương chị, dù trái tim em đã tan vỡ từ lâu.

đêm ấy, hai người không nói thêm gì nữa. chỉ có những ánh mắt lướt qua nhau, những nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đựng cả một trời niềm đau.

Minjeong biết, dù có thể bên chị mỗi ngày, tình yêu của em vẫn là một câu chuyện không thể viết thành lời.

và em sẽ giữ nó mãi trong tim, dù cho ngày mai sóng biển có cuốn đi tất cả.

ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, soi rõ từng tia bụi nhỏ bay lơ lửng trong không khí yên bình của phòng ký túc. Minjeong thức dậy sớm, đứng bên cửa sổ nhìn ra biển xa xanh thẳm. sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ. cồn cát còn có biển vỗ về, rồi ai sẽ vỗ về cho em?

nhưng trong lòng em, mọi thứ không yên ả như vậy.

cả ngày hôm đó, em và Jimin cùng luyện tập, cùng cười, cùng chia sẻ những khoảnh khắc thân mật của đồng đội. nhưng dưới bề mặt ấy, em luôn nắm giữ một bí mật mà không thể thốt ra.

có lần Jimin nhìn em chăm chú hỏi

"Minjeong, em sao vậy? em đang suy nghĩ gì à?"

em chỉ cười gượng trả lời

" không sao ạ"

nhưng tim em thì dường như ngừng đập trong khoảnh khắc đó, vì sợ nếu mở lời, mọi thứ sẽ không còn như trước.

buổi tối, khi mọi người đã yên giấc, Minjeong lặng lẽ đi ra biển. gió biển mát lạnh cuốn trôi từng làn tóc, từng hơi thở nặng trĩu. em ngồi đó, nhìn ra xa, nơi sóng bạc đầu vỗ liên tục, như những câu hỏi không lời vọng lại trong tâm trí.

em nghĩ về chị, về những điều chưa từng nói, về những yêu thương âm thầm cháy bỏng mà em giấu kín.

em đã từng mơ một ngày được nói ra rằng

"em yêu chị."

nhưng giờ đây, khi gió biển lạnh lẽo thổi qua, em biết có những thứ không bao giờ thuộc về mình.

Minjeong nhắm mắt lại, để những giọt nước mắt hòa vào hơi thở mặn của biển.

đêm biển đen sâu thẳm như nuốt chửng mọi ánh sáng, chỉ còn lại tiếng gió hú qua những rặng cây ven bờ và tiếng sóng bạc đầu ào ạt vỗ vào đá. mặt trăng khuất sau những đám mây xám nặng nề, chỉ để lại một vệt sáng le lói lạc lõng trên mặt nước đen tuyền.

Minjeong đứng trên mỏm đá, thân mình run rẩy trong chiếc áo mỏng, mắt nhắm nghiền như cố gắng níu giữ những mảnh vỡ của trái tim tan nát. mùi muối biển hòa cùng hương gió lạnh cắt vào da thịt, mỗi cơn gió như cứa sâu thêm vào lòng em.

những giọt nước mắt chưa rơi đã lăn dài trên má, ấm nóng trộn lẫn với vị mặn của biển. tim em như có hàng nghìn mũi dao đâm xuyên qua, nhói đau mỗi khi nghĩ đến người con gái đó, người em yêu thương thầm lặng, người em không thể nói ra.

"giá mà em có thể nói với chị một lần thôi..." giọng em nghẹn ngào vang vọng trong lòng, nhưng chỉ có gió biển lạnh lùng đáp lại.

bất chợt, một đợt sóng lớn ập đến, mạnh mẽ và không thể ngăn cản. chân em trượt khỏi mỏm đá ẩm ướt, cơ thể mất thăng bằng. em cố gắng níu lấy vách đá nhưng nước lạnh buốt nhanh chóng nhấn chìm đôi tay yếu ớt. em không thể kêu cứu, cổ họng em hôm nay đã hát đến mất tiếng, em chỉ tuyệt vọng, chưa kịp hối tiếc cho những việc không thể làm.

sóng vỗ dồn dập, kéo em ra xa bờ, mang theo từng tiếng thở dài, từng tiếng gọi tên không lời. em gắng gượng vùng vẫy, nhưng sức mạnh của biển quá lớn, em không thể chống lại.

nước ngập lên mắt, tai, ngạt thở, nhưng trong đầu em vẫn vang vọng hình ảnh Jimin nụ cười dịu dàng, ánh mắt trìu mến, những lời quan tâm mà em chưa bao giờ dám đáp lại.

hay thật, cảm giác bị đại dương nuốt chửng, giống như cảm giác em đã trải qua hàng nghìn lần khi yêu chị.

em cố gọi tên chị, nhưng tiếng gọi bị nuốt chửng trong tiếng sóng gầm.

"em xin lỗi... em xin lỗi vì không nói ra được..."

từng đợt sóng cuốn em dần dần chìm xuống, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể. mọi thứ trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại một khoảng không vô tận, một sự cô đơn tuyệt vọng không thể diễn tả.

em nghĩ về những ngày bên chị, những khoảnh khắc cận kề mà em không dám nắm lấy, những ánh mắt lướt qua mà không thể bắt lấy.

em sợ mất chị, và rồi chính biển đã lấy đi em, lấy đi tất cả những yêu thương chưa được nói, những tình cảm thầm lặng bị giấu kín trong tim.

giây phút cuối cùng, em cảm nhận được một làn hơi ấm dịu dàng như bàn tay vô hình của chị đặt nhẹ lên tim mình. nhưng đó chỉ là ảo giác của một trái tim đang rơi vào vực sâu.

em buông tay, để cho biển cả ôm trọn lấy thân mình.

trong bóng tối sâu thẳm của đại dương, em không còn là em nữa. chỉ còn lại một tình yêu chưa từng được thổ lộ, lặng lẽ trôi theo sóng, mãi mãi không bao giờ trở lại.

ánh bình minh yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ, nhưng căn phòng vẫn chìm trong một nỗi buồn nặng trĩu. Jimin ngồi trên mép giường, hai tay ôm đầu gối, mắt đỏ hoe không ngừng nhìn ra biển xa mù mịt ngoài kia.

tin tức về Minjeong, người em thân thiết, đồng hành trong ngần ấy năm tháng, đã mất tích trong cơn bão đêm như một cú sốc khủng khiếp. tim chị như bị bóp nghẹt, cảm giác bất lực và hoảng loạn tràn ngập từng thớ thịt.

chị muốn gọi tên em, muốn hỏi biển sao lại như thế, nhưng mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng. mỗi phút giây trôi qua, nỗi lo sợ lớn dần, những ký ức về em hiện về như những vết thương không thể lành.

dù tình cảm chị dành cho Minjeong không phải là tình yêu, nhưng chị quý trọng em hơn rất nhiều người khác, một người bạn đồng hành, một người hiểu chị nhất trong nhóm.

giờ đây, em không còn bên chị nữa, chỉ để lại khoảng trống khổng lồ không thể lấp đầy trong lòng.

Jimin bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, trái tim đau đớn không khác gì mất đi một người thân thiết. sự im lặng trong căn phòng vang vọng tiếng thổn thức của một tâm hồn đang gắng giữ sự kiên cường nhưng sắp gãy đổ.

ngày qua ngày, nỗi đau và sự trống trải vẫn vẹn nguyên trong tim Jimin. mỗi góc phòng, mỗi món đồ nhỏ đều gợi nhớ về Minjeong, nụ cười dịu dàng, những cái chạm tay vô tình, những lần cùng nhau cố gắng trên sân khấu.

chị nhớ rõ những khoảnh khắc em ngồi bên, lặng lẽ quan sát, ánh mắt chứa đựng những điều mà chị chưa từng thấu hiểu. có những lúc Jimin nhận ra, em nhìn mình không chỉ bằng ánh mắt bạn bè, mà là một tình cảm sâu sắc và bền bỉ hơn.

nhưng Jimin không thể đáp lại, không thể cho em thứ mà em mong đợi. chị chỉ biết trân trọng, giữ em như một người bạn quý giá, một thành viên không thể thiếu trong nhóm.

những đêm dài không ngủ, Jimin nhìn vào điện thoại, từng tin nhắn chưa gửi, từng câu hỏi chưa hỏi, tất cả đều dừng lại như một dấu chấm cuối cùng cho một câu chuyện chưa từng được viết trọn vẹn.

chị nhớ em, một cách rất đỗi chân thành và tiếc nuối.

một chiều mưa, Jimin đứng trước biển, lặng lẽ thả tay mình chạm vào làn sóng bạc đầu. chị thì thầm với gió:
"Minjeong à, chị trân trọng tất cả những gì em đã cho... nhưng chị biết mình không thể là người em cần. chị xin lỗi..."

biển chiều vẫn vỗ về, như muốn đón nhận tất cả những lời chưa kịp nói, những tình cảm giấu kín của cả hai.

thời gian dần trôi qua, biển vẫn mênh mông, sóng vẫn vỗ đều vào bờ. Jimin học cách sống với khoảng trống mà Minjeong để lại, một khoảng trống không thể lấp đầy, nhưng cũng không làm mất đi những ký ức đẹp đẽ.

chị không thể yêu em như em mong đợi, nhưng tình bạn ấy vẫn là một phần quan trọng trong cuộc đời chị. từng lần nụ cười, từng cái chạm tay, từng ánh mắt không nói thành lời giờ trở thành ngọn đèn soi sáng những ngày mịt mù.

Jimin thỉnh thoảng lại ngồi bên biển, nhắm mắt lại để tưởng tượng em vẫn ở đó, bên cạnh, lặng lẽ quan sát và trân trọng. chị hứa sẽ giữ vững lời hứa đã ngầm trao nhau, dù không phải bằng lời, bằng tình yêu, nhưng bằng sự thấu hiểu và trân quý.

chị ở lại với cát, còn em đi mãi cùng sóng

end - drift

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro