Chương 12: Trà táo đỏ long nhãn

Minjeong cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng, trước ngực trướng đau, đầu vú dựng thẳng cọ xát vào áo lót có hơi khó chịu, vòng eo bủn rủn không còn sức lực, huyệt nhỏ bên dưới lại tê dại lạ thường, dù sao suốt cả buổi nghỉ trưa nàng cũng đã làm chuyện không thể miêu tả được với Jimin. Tuy rằng đúng là độ tuổi tinh lực tràn đầy cũng không thể chịu được chuyện túng dục quá độ như vậy.

Buổi chiều đi học, Minjeong nhìn thấy trên bàn có một ly trà sữa trân châu, là thứ nàng thích uống trước giờ.

"Cảm ơn nha Ningning." Minjeong ngồi xuống, đương nhiên nghĩ là Ningning mua cho mình.

Lại thấy cô bạn nói: "Không phải tớ mua đâu, lúc tớ tới đã thấy ở đây rồi đó."

Minjeong nghi hoặc trong lòng, vội gửi tin nhắn cho Jimin, lại nhận được câu trả lời rằng không phải. Vì thế, Minjeong cũng không động vào ly trà sữa kia nữa.

Buổi chiều là tiết vật lý, thành tích tiếng Anh và ngữ văn của Minjeong thì không cần phải lo, mấy môn xã hội chủ yếu dựa vào vốn kiến thức tích lũy, sau khi nàng tốt nghiệp cũng không bỏ qua, vậy nên gần như không cần nghe giảng, chỉ cần đặt bút là thành văn, nhưng nàng lại quên gần hết mấy môn khoa học tự nhiên, cho dù rất mệt cũng phải cổ vũ tinh thần nghe giảng.

Vừa tan học, Minjeong đã mệt tới mức nằm bò lên bàn nghỉ ngơi, phòng học ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Không biết Jimin xuất hiện ở lớp họ từ khi nào, bên cạnh cô là Jinwoo và Daejun, bọn họ đang phát trà sữa cho mọi người.

Minjeong ngẩn người nhìn cái người đang đi về phía mình, cũng không biết phải làm sao, trùng hợp lúc này, Jinwoo đi ngang qua chỗ nàng, "Lớp chúng tớ muốn hợp tác với lớp các cậu ở đại hội thể thao sắp tới, lớp trưởng đưa chúng tớ tới để giúp bạn học đoàn kết."

Vừa nói, cậu ta vừa đưa một ly trà sữa cho một bạn nữ.

Mà Jimin lại đi tới trước mặt Minjeong, lấy bình giữ nhiệt ra rồi thuận tay cầm lấy ly trà sữa trên bàn nàng.

Minjeo g mở bình giữ nhiệt ra xem, trà táo đỏ long nhãn, trong lòng nàng cũng trở nên ấm áp.

Chỉ nghe Ningning nói, "Quả nhiên, Tiểu Minjeong cậu là người đặc biệt."

"Tớ cược, trà sữa lần này của mọi người cũng là nhờ phước của cậu cả."

Minjeong không nói gì, trong lòng như có nước ấm chảy qua, Jimin rất tốt với nàng, nàng luôn biết điều này. Chỉ là, đời trước nàng không đáp lại nổi, cũng may ông trời cho nàng một cơ hội nữa, lần này nàng sẽ đối xử với cô tốt gấp bội.

Vì thế, hôm nay vòng bạn bè của Minjeong bị spam ảnh trà sữa.

Bạn nữ A: Vậy mà được uống trà sữa "tình yêu" nữ thần đưa tới nè ~

Bạn nữ B: Kèm bài hát "Em là của chị" - "Hình ảnh".

....

Minjeong và Jimin đều không biết hành động của mình ở lớp học mang tới động tĩnh lớn cỡ nào.

Trước tiết tự học buổi tối, Jimin lại lần nữa bị giáo viên vật lý gọi đi nói chuyện thi cử, Minjeong đành đi dạo quanh trường cùng Ningning.

"Không phải chứ, Tiểu Minjeong, cậu nhất định phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tớ, rốt cuộc nữ thần tính làm gì thế? Cậu cũng không biết hôm nay sau khi bọn họ tới đưa trà sữa, có bao nhiêu người hỏi thăm wechat của nữ thần đâu, vốn dĩ người xa xôi không thể với tới lại làm vậy, điều này khiến không biết bao nhiêu là người ngo ngoe rục rịch có ý định xấu đấy."

Chuyện bí mật giữa Minjeong và Jimin không thể miêu tả được, nàng vừa mới nhớ tới, khuôn mặt đã bất giác đỏ bừng.

"Này, Tiểu Minjeong, sao mặt cậu đỏ thế?" Thậm chí Ningning còn nghĩ đến vài chuyện, nhưng vừa ngước mắt lên đã trông thấy Park Namjin ở phía xa.

"Tiểu Minjeong, tình cảm của nữ thần với cậu có nhật nguyệt chứng giám, không phải cậu còn định dây dưa không rõ với Park Namjin đấy chứ! Nếu vậy đến tớ cũng phải xem thường cậu đó!" Ningning cho rằng Minjeong đỏ mặt vì Namjin, không khỏi tức giận.

Minjeong còn chưa thấy Namjin, trong đầu nàng chỉ có hình ảnh thân mật với Jimin, nghe lời Ningning nói mới hoàn hồn.

Nàng thầm nghĩ đúng là đồ âm hồn không tan, lôi kéo Ningning định xoay người bỏ đi, coi như không thấy anh ta.

"Kim Minjeong, sinh nhật cậu tháng sau, tôi sẽ đi."

Đây là trước đó Minjeong từng mời Park Namjin, nàng chỉ hận sao mình không trùng sinh sớm hơn vài ngày, đúng là tự đào quá nhiều hố chôn mình rồi.

Ningning nghe Park Namjin nói vậy, đẩy kính hỏi: "Vậy nữ thần phải làm sao bây giờ, Tiểu Minjeong, nếu cậu thật sự mời Park Namjin, tớ không yêu cậu nữa đâu."

Minjeong khổ trong lòng nhưng lại không thể nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro