Phần 3
Gác điện thoại, tôi bỗng nhiên cả kinh, từ khi nào mà Lưu Trí Mẫn lại bước chân vào cuộc sống của tôi thế này? Từ khi nào mà tôi lại để cho Lưu Trí Mẫn dần dần sắm vai một người “chồng” như thế? Nhưng không, không giống, vì Lưu Trí Mẫn còn tốt hơn người chồng kia rất nhiều, đối với Lưu Trí Mẫn mà nói tôi có thể trò chuyện về bất cứ điều gì, từ công việc, gia đình, con cái, thậm chí là những tâm sự của riêng mình, còn bình thường khi nói chuyện cùng chồng chỉ có thể giới hạn trong những chuyện con cái và gia tộc mà thôi.
Chưa kịp phản kháng, nụ hôn không nhẹ không sâu của Lưu Trí Mẫn đã hạ xuống, làm tôi nhớ đến vườn trường xanh mát hoa thơm, dường như có thể nghe thấy cả tiếng lật sách sột soạt, tiếng bút máy sàn sạt trên giấy và tiếng chuông trường réo rắt reo vang, thậm chí là một đoạn tình cảm nào đó mà tôi chưa kịp nắm bắt đã vội vã rời xa.
“Không thể kìm nén mình thêm nữa, tôi rất muốn làm như thế với chị.” Câu này không tính là lời xin lỗi cũng không phải là lời giải thích.
“Tôi không phải là bạn gái ở đại lục của em.” Tôi trước hết phải nói rõ điều này.
“Tôi biết, chị là chị, còn cô ta là cô ta!” Lưu Trí Mẫn nắm chặt tay tôi.
Tôi giơ tay sờ lấy cánh môi vừa bị hôn qua, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Trí Mẫn, kìm lòng không đặng mà thốt ra: “Ôm tôi đi. . . .”
Lưu Trí Mẫn lập tức tấp xe vào vệ đường, rất nhanh đưa tay phanh lại, xoay người ôm chặt lấy tôi. Nụ hôn của Lưu Trí Mẫn mới mị lực làm sao, ôm ấp của Lưu Trí Mẫn khiến người ta như bị mê hoặc, và tôi đã tự nguyện ngã vào mê trận tình ái như thế đó.
‘Đã nhiều lần muốn uống cho thật say
Để quên đi bao ân oán thị phi trên cõi đời này
Cho bao nhiêu khát vọng âm thầm theo gió bay xa
Ôi ~ đã quên mất ta là ai
Người con gái chẳng được người yêu thương mới đáng buồn thay
Nếu người nghe được lời ca tôi hát ắt sẽ vì tôi mà rơi lệ
Tôi vẫn mong một ngày kia được người theo đuổi
Hà tất phải quan tâm tôi là ai. . . .
Hát đến một nửa, Lưu Trí Mẫn buông micro, đi đến hôn tôi thật mãnh liệt, đầu lưỡi đưa vào trong miệng như thăm dò linh hồn tôi, như đoàn quân muốn chiếm lĩnh trận địa này.
Tôi thở dốc vì ngạt thở, trong lúc tôi hoàn toàn không chịu nổi nụ hôn cháy bỏng này của nàng, Lưu Trí Mẫn đã cho tay vào trong áo xoa nắn bộ ngực tôi.
“Thật là mềm mại, đẹp quá.” Ngón tay Lưu Trí Mẫn xẹt qua đầu vú, trong nháy mắt vì mẫn cảm mà nó đã cương cứng dựng đứng lên.
Tôi đẩy nàng ra: “Không được không được, cửa không có khóa, nhân viên phục vụ có thể vào bất cứ lúc nào.”
“Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ chị.” Lưu Trí Mẫn lấy áo khoác che trên đùi tôi, bàn tay thò vào trong váy cách lớp quần lót xoa lấy nơi riêng tư.
Tôi khép hai chân lại không ngừng lắc đầu: “Không được. . . .”
“Chị cũng thừa biết, chúng ta tới nơi này không phải để hát mà đúng không, để tôi yêu chị đi được không?”
Tôi đè lại động tác tay của Lưu Trí Mẫn: “Có người kìa.”
Một bóng đen lướt qua cánh cửa, nhân viên phục vụ vừa bước qua phòng của chúng tôi.
“Vào toilet cởi quần lót ra đi.” Mệnh lệnh của Lưu Trí Mẫn như lời nói thôi miên tôi.
Tôi nhìn qua Lưu Trí Mẫn, sau đó từ trên sô pha đứng lên, cúi đầu chậm rãi đi vào toilet, chẳng hiểu vì sao, trước tiên tôi mở vòi nước rửa tay, lát sau lại ngẩng đầu nhìn bóng mình trong gương, sắc mặt ửng hồng, son môi lem luốc, đôi mắt to tròn ngập tràn đê mê. Như chứng minh rằng, Lưu Trí Mẫn muốn tôi, mà cơ thể tôi cũng khát vọng nàng….
Vì thế tôi mạnh dạn cởi phăng quần lót ra, sau đó siết chặt trong tay, đi ra khỏi toilet.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro