A Morning with You

Đêm ấy, căn phòng tối om chỉ hắt ra chút ánh sáng vàng yếu ớt từ chiếc đèn bàn phủ lớp bụi mỏng. Minjeong nằm lăn lộn trên giường, trằn trọc mãi mà không tài nào chợp mắt. Mí mắt nặng trĩu nhưng trái tim cứ như có ai đó đang bóp chặt, khó thở và nghèn nghẹn.

Từ phòng bên cạnh, những âm thanh quen thuộc lại vang lên  tiếng rên rỉ của một người phụ nữ xen lẫn giọng đàn ông trầm khàn mà Minjeong chẳng xa lạ gì. Cánh tường mỏng manh không đủ để che đi sự thật trần trụi. Mỗi tiếng động lọt qua lại như một mũi kim châm thẳng vào tai nó. Nhưng Minjeong chẳng còn phản ứng, bởi chuyện này đã lặp đi lặp lại quá nhiều lần. Nó chỉ lặng lẽ nằm nghe, đôi mắt mở trừng trong bóng tối, như thể đã tự tiêm vào mình liều thuốc tê liệt từ rất lâu rồi.

Cảm giác nghẹn ứ dâng lên cổ họng, nó vùng dậy, ngồi bật dậy như kẻ vừa bị kéo ra khỏi cơn ác mộng. Bàn tay run run với lấy bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu, bật lửa lóe sáng soi gương mặt còn vương mồ hôi lạnh. Một hơi dài được hít vào, khói thuốc xộc thẳng xuống lồng ngực rồi thoát ra thành từng làn khói mờ trắng đục.Không gian trong phòng càng lúc càng đặc quánh mùi khói, ngột ngạt chẳng khác nào chính tâm trí nó. Minjeong đứng dậy, đẩy cánh cửa kính bước ra ban công. Làn gió đêm phả vào mặt, mang theo chút hơi lạnh, làm khói thuốc bay loạn trong không khí. Trên cao, bầu trời không sao, chỉ toàn mảng tối bị mây che phủ. Thành phố dưới kia vẫn sáng đèn, nhưng trong mắt nó, tất cả đều mờ nhạt và xa lạ.

Minjeong đứng lặng, một tay tựa vào lan can sắt lạnh buốt, tay kia kẹp điếu thuốc cháy dở. Tai nó vẫn nghe rõ mồn một những tiếng động vọng ra từ căn phòng kia, dù đã cố bỏ ngoài tai. Từng âm thanh cứa vào tâm trí như vết dao cũ bị khơi lại. Nhưng thay vì tức giận, Minjeong chỉ thấy trống rỗng, như một cái hố đen không đáy đang há miệng ngay trong lòng ngực mình.Khói thuốc lần nữa thoát ra, hòa cùng hơi thở dài mệt mỏi. Mùi khói ngai ngái quyện vào mùi đêm ẩm ướt, vương vất trên da thịt, len vào tóc. Giữa bóng tối, chỉ còn ánh lửa nhỏ trên đầu điếu thuốc lập lòe, như thứ duy nhất nhắc nhở rằng nó vẫn còn tồn tại trong một đêm quá đỗi nặng nề và khó thở.

Trong làn khói thuốc mờ ảo, khi tiếng động từ căn phòng bên cạnh vẫn còn rỉ rả như một vết thương không bao giờ khép miệng, tâm trí Minjeong bỗng khẽ lạc sang một nơi khác. Nó nghĩ đến Jimin.

Người con gái ấy hiện lên trong đầu như ánh ban mai xuyên qua màn sương sớm nhẹ nhàng, dịu êm nhưng vẫn đủ sức xé toang bóng tối đặc quánh. Jimin không ồn ào, không rực rỡ chói chang, mà là một sự hiện diện bình lặng khiến người khác chỉ cần nhìn thôi cũng thấy yên lòng.

Nếu quá khứ của Minjeong bị phủ kín bởi mùi rượu nồng nặc, khói thuốc dày đặc, và những bóng người đàn bà lướt qua đời cha nó như những cái tên không bao giờ cần nhớ, thì Jimin lại đối lập hoàn toàn. Nụ cười chị dịu dàng như bông tuyết rơi, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng khi chạm vào lại mang một hơi ấm kỳ lạ.

Minjeong vẫn hay tự cười nhạt với chính mình, rằng có lẽ rồi nó cũng sẽ chẳng khác gì người đàn ông ở căn phòng kế bên kia người cha mà nó vừa ghét vừa sợ phải trở thành bản sao. Gái gú, rượu chè, thuốc lá… tất cả như một con đường đã được trải sẵn, chỉ chờ nó bước vào. Ý nghĩ ấy khiến Minjeong rùng mình, nhưng rồi… hình ảnh Jimin lại kéo nó trở về.

“Chị ôm trọn tất cả của em.”  Minjeong thầm thì trong đầu, như một lời thú nhận. Dù nó chẳng dám nói thành tiếng, nhưng trong sâu thẳm, nó biết rằng Jimin là thứ duy nhất có thể giữ nó lại, không để nó chìm hẳn xuống bùn lầy của quá khứ gia đình. Chị như vòng tay rộng lớn, chẳng chê bai, chẳng trách cứ, chỉ lặng lẽ dang ra, đủ để một kẻ đầy tổn thương như nó được trú ngụ.

Giữa đêm dài, khói thuốc mờ dần tan vào gió lạnh, còn trong lòng Minjeong, chỉ còn sự hiện hữu của Jimin sáng lên như một ngọn đèn, dẫn lối cho nó thoát khỏi những ám ảnh mà cha để lại.

Sáng hôm sau, trời còn vương chút se lạnh của ban mai. Con phố vẫn còn lác đác người đi, không khí mang theo hương cỏ cây vừa được sương sớm gột rửa. Minjeong dậy từ rất sớm, lòng không hiểu sao lại thôi thúc nó tìm đến nhà Jimin. Chẳng phải vì có việc gì quan trọng, chỉ đơn giản là muốn được nhìn thấy chị. Muốn biết buổi sáng của chị trông như thế nào, khi chưa mang lên gương mặt kia nụ cười dịu dàng thường trực, khi chưa khoác lên người dáng vẻ chỉn chu của một sinh viên điềm đạm.

Nó dừng trước cánh cửa gỗ đã bạc màu vì thời gian. Trong không khí còn vương hơi nước lạnh lẽo, tiếng giọt sương nặng trĩu rơi từ mái hiên xuống mặt đất khẽ tách một tiếng khô khốc, như phá tan sự tĩnh lặng. Minjeong hít một hơi thật sâu, bàn tay run run gõ nhẹ vào cánh cửa.

“Cốc… cốc…”

Không có tiếng đáp lại ngay lập tức. Một vài giây sau, tiếng dép lê loẹt xoẹt vang lên từ bên trong, cùng tiếng ngáp khẽ và bước chân lười biếng. Cánh cửa mở ra, hiện ra trước mắt nó là Yu Jimin  khác hẳn với vẻ ngoài thường ngày.

Chị mặc một chiếc áo sơ mi rộng, cài vội vài khuy, lộ cả bờ vai trắng ngần. Vạt áo hơi xộc xệch, như thể chỉ vừa kịp khoác lên người khi nghe tiếng gõ cửa. Mái tóc dài rối nhẹ, vài sợi bết lại trên trán vì mồ hôi ban đêm. Khuôn mặt Jimin vẫn còn vương nét mơ màng của giấc ngủ, đôi mắt lim dim, và giọng nói khàn khàn chưa tỉnh hẳn:

Minjeong?... Em đến đây làm gì vào sáng sớm vậy?”

Nó bối rối. Tim đập dồn dập, đến mức chính nó cũng nghe thấy rõ trong lồng ngực. Minjeong chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy chị trong dáng vẻ này  tự nhiên, mong manh, vừa gần gũi vừa khiến người khác muốn che chở. Khác xa hình ảnh Jimin dịu dàng mà kiên định thường ngày.

Nó nuốt khan một tiếng, tránh đi ánh nhìn của chị. Cổ họng nghẹn lại, nhưng rồi vẫn bật ra một câu cộc lốc:

“… Chị thay đồ đi.”

Jimin ngạc nhiên, thoáng nhướng mày, rồi bật cười khẽ. Tiếng cười của chị vang lên trầm ấm, như hòa tan vào ánh sáng ban mai đang rọi vào từ khung cửa. “Em nói chuyện gì kỳ vậy? Bộ chị làm em khó chịu hả?”

Minjeong lúng túng quay đi, ánh mắt dán chặt vào những giọt sương long lanh trên cành cây trước hiên, không dám nhìn thêm giây nào vào bờ vai kia. Nó khẽ lắc đầu, tai đỏ bừng. “Không… em… em chỉ thấy… trông không nghiêm túc thôi.”

Jimin ngáp dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối, rồi tựa người vào khung cửa, đôi mắt nheo lại nhìn Minjeong. Trong khoảnh khắc ấy, ánh nắng ban mai lọt qua khe cửa, vẽ trên gương mặt chị những đường sáng dịu dàng. Cảnh tượng ấy đẹp đến mức làm Minjeong ngẩn ngơ.

Chị vẫn mỉm cười, nụ cười nửa tỉnh nửa mê, nhưng lại như xuyên thẳng vào tâm trí nó. “Em đến sớm thế này… là vì muốn học hay là vì muốn gặp chị?”

Câu hỏi nhẹ như gió, nhưng lại khiến Minjeong nghẹn họng. Nó không biết phải trả lời sao. Thật ra nó cũng chẳng rõ lý do mình đến. Nó chỉ biết rằng, từ đêm qua, sau khi hút thêm bao nhiêu điếu thuốc để xua đi tiếng động ám ảnh từ phòng cha, trong đầu nó chỉ còn hình ảnh chị. Người con gái mang đến cho nó sự an toàn. Người duy nhất khiến nó không bị cuốn vào vòng xoáy đen đặc của gia đình.

Im lặng vài giây, nó lắp bắp: Em… muốn học… với chị.

Jimin khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hơi cong cong, tia nhìn xen lẫn chút trêu chọc. “Ừ, chị thay đồ rồi dạy em sau. Nhưng mà… sáng sớm thế này, em làm chị ngại quá.”

Minjeong giật mình. “Ngại gì ạ?”

Thì… chẳng phải em vừa nhắc chị thay đồ đó sao?”  Jimin đáp, giọng nghịch ngợm, rồi xoay người vào trong nhà. Vạt áo sơ mi khẽ lay động theo từng bước chân, để lại trong đầu Minjeong hình ảnh mơ hồ mà nó không biết phải xua đi thế nào.

Đứng ngoài cửa, Minjeong ngước mắt lên, thấy vài tia nắng xuyên qua tán cây, rơi xuống con đường lát đá lấp lánh như vụn vàng. Tiếng chim sẻ ríu rít gọi nhau, tiếng gió thổi qua hàng cây xào xạc, tất cả tạo nên một buổi sáng bình yên đến lạ. Bình yên đến mức trái tim nó lại càng rối loạn, vì cái cảm giác ngại ngùng xen lẫn một niềm vui nhỏ bé mà nó chẳng dám thừa nhận.

Chỉ một cái nhìn, một nụ cười của chị thôi, mà thế giới trong mắt nó bỗng trở nên sáng hơn rất nhiều.

Buổi sáng , căn nhà nhỏ của Jimin sáng bừng bởi ánh nắng. Rèm cửa trắng khẽ lay động theo làn gió mỏng lùa qua khe hở, hắt xuống nền nhà từng mảng sáng lung linh. Ngoài sân, vài giọt sương còn vương lại trên lá, long lanh như những viên pha lê đang tan dần dưới ánh mặt trời. Trong không khí thoang thoảng mùi cà phê còn sót lại, ấm áp và dễ chịu đến mức Minjeong thoáng ngẩn ngơ.

Chiếc bàn gỗ kê gần cửa sổ đã sẵn sàng cho buổi học. Trên bàn, sách vở, bút thước được Jimin xếp gọn gàng, ngay ngắn, khác hẳn sự lộn xộn thường ngày của Minjeong. Nó ngồi xuống, lưng hơi cứng, bàn tay khẽ run khi mở cuốn tập trắng còn mới. Từ bên kia, Jimin cũng kéo ghế ngồi đối diện.

Chị vừa tỉnh ngủ nên mái tóc vẫn rối một cách tự nhiên, vài lọn xõa xuống, che đi một phần gương mặt. Nhưng trong sự lơ đãng ấy lại có một vẻ dịu dàng khó tả, khiến Minjeong không dám nhìn thẳng. Nó chỉ dám lén liếc rồi lập tức cúi xuống, đôi tai đỏ ửng đến mức chính nó cũng nhận ra.

“Em còn nhớ công thức hôm qua không?” Jimin hỏi, giọng chị trong trẻo và trầm ấm. Âm điệu ấy không gấp gáp, cũng chẳng khắt khe, mà như một lời thủ thỉ trong buổi sáng yên bình.

Minjeong mím môi, gật nhẹ. “Một chút…” Nó đáp, giọng nhỏ như gió. Thực ra, trong đầu nó chẳng còn chữ nào, tất cả đã bị nụ cười kia cuốn đi hết.

Jimin chống cằm, ánh mắt cong cong vì nụ cười. “Một chút là bao nhiêu phần trăm?”

Ờm… chắc… mười phần trăm?” Minjeong thở dài, vai rụt lại.

Jimin bật cười khẽ. Nụ cười ấy không vang thành tiếng lớn, nhưng lại đủ để căn phòng nhỏ sáng thêm một mảng. “Thôi được, vậy chị sẽ giảng lại cho em.”

Chị cầm lấy cây bút từ tay Minjeong, đôi ngón tay vô tình chạm khẽ vào da nó. Minjeong như bị điện giật, ngón tay cứng đờ, tim đập nhanh đến mức nghe rõ trong lồng ngực. Nó ngồi im, không dám cử động, trong khi Jimin nghiêng người viết từng dòng công thức xuống trang vở.

Nét chữ của chị tròn đều, dứt khoát, rất khác với những dòng chữ gấp gáp, nguệch ngoạc của Minjeong. Nó nhìn theo từng đường bút nhưng mắt dần mờ đi, không phải vì không hiểu, mà vì khoảng cách quá gần. Mùi hương dịu mát từ tóc Jimin thoảng qua, mùi như sương sớm, lạnh nhẹ mà lại khiến lòng Minjeong ấm lên.

Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, hòa cùng tiếng bút lướt trên giấy, tạo thành nhịp điệu chậm rãi, an yên. Thế nhưng, trong lồng ngực Minjeong, không có sự yên bình nào cả. Nó căng thẳng đến mức từng hơi thở cũng trở nên nặng nề, như thể chỉ cần lỡ hít mạnh thêm một chút, Jimin sẽ nghe thấy tim nó đang loạn nhịp.

Đây là bước biến đổi đầu tiên.” Jimin vừa nói vừa chỉ bút vào trang giấy. Giọng chị chậm rãi, kiên nhẫn đến lạ. “Sau đó, em thay số vào, rồi đơn giản hóa. Thử làm xem?”

Minjeong cầm lại cây bút, bàn tay vẫn run. Nó cố gắng tập trung, mắt dán vào con số, nhưng càng viết càng thấy mực nhòe đi. Không phải do bút, mà là do lòng nó chẳng yên.

Jimin nghiêng người hơn, mắt chăm chú theo dõi từng nét chữ của Minjeong. “Ừ, gần đúng rồi. Em nhầm ở chỗ này thôi.” Chị đưa tay sửa, bàn tay khẽ chạm vào tay nó. Chạm rất nhẹ, nhưng đối với Minjeong, đó là cả một sự chấn động.

Trong giây lát, nó cảm thấy như bị hút vào khoảng không nào khác. Bên ngoài, gió thổi mạnh hơn một chút, làm tấm rèm phồng lên rồi xẹp xuống, ánh sáng hắt vào lung linh, như muốn nhấn nhá cho khoảnh khắc ấy. Minjeong nuốt khan, tim đập loạn, đầu óc chẳng còn phân biệt nổi đâu là công thức, đâu là nhịp thở của Jimin đang sát bên.

Đừng nhíu mày nữa.” Jimin chợt nói, giọng pha chút trêu ghẹo. “Nhìn em như đang chuẩn bị đi thi đấu quyền anh ấy.”

Minjeong giật bắn, ngẩng lên rồi lại vội vã cúi xuống, vành tai đỏ rực. “Em… đâu có…”

Jimin bật cười, chống cằm nhìn nó, đôi mắt cong cong vì nụ cười kia khiến Minjeong càng hoảng loạn. Nó cắm cúi viết tiếp, vờ như không nghe thấy, nhưng từng nhịp tim đã phản bội sự giả vờ ấy.

Căn phòng lại rơi vào khoảng lặng, chỉ còn tiếng bút sột soạt và đồng hồ tích tắc. Nhưng trong lòng Minjeong, khoảng lặng ấy không hề tĩnh. Nó vừa thấy bối rối, vừa thấy… an toàn. Như thể sau tất cả những ngày sống trong khói thuốc và tiếng ồn ã từ căn nhà đầy mùi rượu kia, đây là lần đầu tiên nó được hít thở một thứ không khí khác: trong lành, dịu dàng, và sáng rõ

khi mặt trời đã lên cao hơn một chút, ánh nắng xiên qua cửa sổ, trải dài xuống nền nhà lát gỗ thành từng mảng sáng lung linh. Không khí mang theo chút se lạnh còn sót lại từ sương sớm, hòa quyện cùng hương cà phê thoang thoảng từ gian bếp, tạo nên một buổi sáng ấm áp đến lạ thường.

Jimin đứng ở khung cửa bếp, đưa tay buộc nhẹ mái tóc dài ra sau gáy, giọng trầm hơn thường ngày, vang lên khẽ khàng mà lại rõ ràng:

Em ngồi đó đi. Chị nấu cho.”

Minjeong thoáng sững lại. Nó vốn định nói sẽ phụ, nhưng nhìn dáng vẻ chắc nịch trong từng lời của Jimin, nó chỉ khẽ gật đầu. Trái tim bất giác đập nhanh, bởi chỉ một câu đơn giản, nhưng giọng trầm của chị như mang sức nặng, khiến nó chẳng thể từ chối.

Nhưng mà… để em phụ…” Minjeong lẩm bẩm, ngồi nửa chừng rồi lại đứng lên, đôi tay lóng ngóng như không biết để đâu.

Jimin quay sang, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng mà vẫn xen chút nghiêm nghị:

Ngồi yên. Chị bảo rồi. Em chỉ cần đợi thôi.”

Câu nói đó vừa như mệnh lệnh, vừa như lời vỗ về. Minjeong cắn nhẹ môi, rồi cuối cùng cũng ngồi xuống ghế gỗ cạnh bàn ăn. Lưng nó hơi cứng, bàn tay vô thức siết chặt lấy nhau, cảm giác ngượng ngùng lan khắp cơ thể. Trong lòng dâng lên một sự mâu thuẫn: được chăm sóc thì vui, nhưng ngồi không lại thấy mình vô dụng đến lạ.

Jimin bước vào bếp, lấy từ móc treo ra một chiếc tạp dề vải màu be, động tác đơn giản thôi nhưng trong mắt Minjeong lại chậm rãi hơn bình thường. Chị luồn tay qua quai, kéo dây tạp dề vòng ra sau rồi buộc gọn. Từng cử chỉ toát lên vẻ khéo léo, chắc chắn. Mái tóc dài khẽ rủ xuống khi chị cúi người, vài sợi lòa xòa trước trán nhưng không che nổi đường nét thanh thoát nơi gương mặt.

Từ chỗ ngồi, Minjeong ngước nhìn. Chênh lệch bốn phân thôi, nhưng trong mắt nó, Jimin luôn cao hơn, vững vàng hơn. Bờ vai chị rộng, dáng người thẳng, khiến hình ảnh trong tạp dề bỗng trở nên vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ đến kỳ lạ.

Tiếng xoong nồi va chạm khe khẽ vang lên, hòa cùng tiếng dầu nóng lách tách. Hương thơm của trứng, của bánh mì nướng dần lan tỏa, đánh thức dạ dày đang trống rỗng của Minjeong. Nó nghiêng người, chống cằm lên tay, mắt dõi theo dáng chị trong bếp.

Có lẽ chưa bao giờ nó thấy một buổi sáng bình thường lại đẹp đến vậy.

Minjeong bồn chồn. Nó ngả người ra ghế, rồi lại ngồi thẳng dậy, bàn tay đặt lên bàn gõ nhè nhẹ. Thỉnh thoảng, nó xoay xoay cây bút chì trên tay, cố tìm việc gì đó để làm. Nhưng mọi hành động đều trở nên vụng về, lạc lõng. Càng nhìn Jimin bận rộn trong bếp, nó càng thấy kỳ quặc khi mình chỉ ngồi đây, chẳng giúp được gì.

“Chị… cần em lấy gì không?”  Minjeong cất tiếng, giọng nhỏ đến mức gần như bị nuốt vào âm thanh từ bếp.

Jimin không quay lại, chỉ khẽ đáp, giọng trầm vẫn giữ nguyên nhịp điệu điềm đạm:

Không cần. Em cứ ngồi đó, ăn sáng ngon lành là được rồi.”

Minjeong cười gượng, đưa tay lên xoa gáy. Câu trả lời ấy làm ngực nó vừa ấm vừa nghẹn. Được Jimin chăm lo đến mức này, nó thấy bản thân nhỏ bé hẳn đi. Trong nhà của chị, nó giống như một đứa trẻ được bao bọc, chẳng cần làm gì ngoài chờ đợi. Nhưng cũng chính cảm giác ấy khiến nó rối bời, muốn được đứng dậy, muốn san sẻ cùng chị, nhưng đôi chân lại nặng trĩu, không nhúc nhích nổi.

Trong bếp, Jimin đảo chảo trứng, động tác thuần thục, từng cử chỉ gọn gàng. Giọng chị cất lên bất chợt, không lớn nhưng đủ rõ:

“Em có đang đói không?”

“Ừm… cũng hơi hơi.”  Minjeong đáp, giọng lí nhí.

Jimin khẽ bật cười, tiếng cười trầm thấp vang vọng trong gian bếp nhỏ, khiến không gian dường như cũng sáng hơn. “Nhìn em thì chị biết ngay. Đói nhưng còn ráng làm bộ.”

Minjeong giật mình, đôi tai đỏ bừng. Nó quay đi, nhìn ra cửa sổ, nơi những giọt nắng rơi xuống sân gạch, lấp lánh như những hạt vàng vụn. Chị lúc nào cũng dễ dàng nhìn thấu nó như thế, khiến nó vừa thấy an toàn vừa ngại ngùng đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Một lúc sau, Jimin bưng ra đĩa trứng vàng ươm cùng vài lát bánh mì nướng. Hương thơm ấm áp lan tỏa ngay lập tức. Chị đặt xuống bàn, tháo tạp dề, rồi ngồi đối diện Minjeong. Khoảnh khắc ấy, Minjeong bất giác ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt chị. Giọng trầm cất lên, lần này nhẹ hơn, pha chút quan tâm dịu dàng:

“Ăn đi. Đừng có ngồi nhìn chị mãi nữa.”

Minjeong sững lại, đôi mắt mở to. Nó định chối, nhưng rồi cắn môi, chỉ khẽ gật đầu. Đôi tay nó đưa lên, cầm lấy chiếc nĩa, nhưng ngón tay run run, chẳng rõ vì đói hay vì ánh mắt Jimin vẫn dõi theo mình.

Một miếng trứng được đưa lên, hương vị mặn ngọt vừa đủ lan ra trong khoang miệng, ấm nóng đến tận ngực. Minjeong chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên có ai đó nấu ăn riêng cho nó, lại còn ngồi đối diện, chờ nó thưởng thức. Cảm giác ấy vừa lạ vừa êm, khiến sống mũi cay cay.

Jimin chống cằm, mắt cong cong vì nụ cười nhạt. “Thế nào? Ăn được không?”

Ngon… ngon lắm.”  Minjeong đáp nhỏ, giọng khàn khàn, rồi cúi gằm xuống như sợ bị bắt gặp cảm xúc thật.

Jimin không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát. Trong mắt chị, Minjeong lúc này giống một chú mèo con vừa được cho ăn, vừa ngại ngùng vừa đáng yêu. Và bất giác, lòng chị dâng lên một niềm ấm áp khó tả, hòa lẫn một chút xao động mà chính chị cũng không dám gọi tên.

Bên ngoài, nắng đã lên cao, tiếng chim ríu rít vang rộn ràng. Trong căn phòng nhỏ, chỉ có tiếng thìa chạm vào đĩa, xen lẫn nhịp thở khẽ khàng của hai người. Một buổi sáng đơn giản, nhưng lại đủ để làm Minjeong thấy tim mình vừa rối loạn, vừa bình yên đến lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro