Blind love for someone unworthy.

Mưa rơi nặng hạt trên mái tôn, từng hạt nước rơi xuống hiên nhà như tiếng trống khẽ lặp đi lặp lại trong lòng Minjeong. Tiếng mưa gõ lên cửa sổ, lên mặt bàn, hòa với nhịp tim đang đập rộn ràng trong ngực, vừa ồn vừa trống rỗng. Mùi ẩm mốc và đất ướt len vào mũi, hòa với khói thuốc cô vừa bật, tạo ra một hỗn hợp ngột ngạt mà lạ kỳ lại an ủi đến đau nhói.

Điếu thuốc cháy dở trong tay, khói cuộn lên, nhấn chìm mọi âm thanh ngoài cửa sổ. Tiếng mưa như gõ vào ký ức, kéo về những đêm cha say rượu về nhà, tiếng bước chân loạng choạng, mùi rượu nồng gắt và mồ hôi chua loét lan khắp phòng. Nó nhớ từng lần mẹ im lặng chịu đựng, nhớ chính mình nhỏ bé đứng nhìn mà không biết làm gì, tim như bị bóp chặt trong lồng ngực.

Mưa rơi ngoài kia như phản chiếu tâm trạng cô, vừa u ám vừa dữ dội. Nó ngồi yên, hít khói thuốc, để ký ức tràn về, để nỗi phẫn uất dâng lên

Kim Minjeong là một đứa nghiện thuốc lá nặng. Khi điếu thuốc chạm môi, làn khói đầu tiên kéo vào cổ họng mang theo vị đắng hăng hắc, cay xè nơi đầu lưỡi. Cảm giác khô khốc lan dần xuống ngực, vừa gắt gao vừa nồng nặc mùi khói. Có chút chát còn vương lại nơi cuống họng, xen lẫn một thoáng ngọt nhẹ rất nhanh biến mất, chỉ để lại dư vị nồng nồng, ám ảnh và bám riết trong miệng. Dù biết thuốc lá hại cơ thể, nó vẫn không thể quay đầu bởi trong ký ức tuổi thơ, khói thuốc và mùi rượu đã trở thành ám ảnh khắc sâu

Cách đây 8 năm

Cha nó là một kẻ bạo lực, lại có máu đỏ đen. Có lần ông ta trở về, thân xác lết đi trong hơi men nồng nặc. Mùi rượu hăng gắt át cả không khí trong căn phòng chật hẹp. Hơi thở ông xộc thẳng ra, quyện cùng mồ hôi chua loét, thứ mùi hỗn tạp bám chặt vào từng nếp áo, từng sợi tóc. Mùi ấy không chỉ là của men say, mà còn là dấu hiệu cho cơn giận dữ, cho những trận bạo hành có thể ập xuống bất cứ lúc nào.

Gia đình, chỉ có mẹ Minjeong là nguồn thu nhập chính. Ông ta từng làm việc ở một công ty, nhưng sau những lần bỏ bê chạy theo thú vui ngoài kia, ông chẳng còn là người đàn ông của ngày trước nữa. "Có lẽ ông đã đánh mất bản thân vì những cám dỗ," Minjeong từng nghĩ.
Ngày ấy, mới 10  tuổi, nó vừa tan học về, trong đầu chỉ mong được tắm rửa, ngồi xuống cùng bữa cơm bình thường như bao người khác. Nhưng nó quên mất, cha nó đã đổi thay rồi. Nó chứng kiến cảnh cha mình đang đánh đập mẹ của mình ông ghì đầu bà xuống sàn nói:

Mày đưa hết tiền cho tao lần này thắng tao sẽ đổi đời đó sẽ cho mày và con nhỏ kia cuộc sống tốt hơn

Nó không hiểu lúc đó mẹ nó đang nghĩ gì mà đồng ý đưa hết số tiền mà hôm trước nó và bà bàn lại để trả học phí vì đã trễ hơn 2 tháng rồi ? Có lẽ bà đã yêu ông ta quá nhiều dù ông ta có cầm thú bà vẫn ở bên hả? Tình yêu có lẽ là vậy chấp nhận tất cả của đối phương,nhưng tôi nghĩ ông ta không còn suy nghĩ đến người khác nữa đâu ông ta chỉ biết sống cho mình
Ông ta nhìn tôi nói:
Sao mày lại là con gái chứ nếu là con trai thì tụi kia đã không nhạo bán tao rồi

Nghe những lời ấy, tim tôi như có ai bóp chặt. Hóa ra, ngay cả giới tính tôi cũng là cái tội trong mắt ông ta. Tôi không hiểu, vì sao một đứa con gái lại đáng để bị khinh rẻ đến thế? Máu trong người tôi cũng từ ông ta mà ra, vậy mà ông lại coi sự tồn tại của tôi là nỗi nhục của chính mình.

Tôi thấy cổ họng nghẹn ứ, muốn nói gì đó nhưng môi run rẩy, chẳng thốt nên lời. Trong mắt tôi, bóng dáng của ông mờ nhòe, không phải vì nước mắt, mà vì tôi không còn muốn nhìn nữa. Cái nhìn của ông ta sắc lạnh, như lưỡi dao cứa sâu vào lòng tôi, để lại một vết cắt vô hình nhưng nhức nhối đến tận xương tủy.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi ước gì mình chưa từng sinh ra. Rồi ông ta rời đi, cửa đóng lại như một dấu chấm cho mọi thứ đã cũ. Tôi quay sang mẹ, giọng lạnh như nước đá: "Đó là hành vi bạo lực gia đình. Mình có thể tố cáo ông ấy." Tôi nói tiếp, bình thản đến mức đáng sợ: "Mai con sẽ đi." Trên mặt tôi bỗng nở một nụ cười rạng rỡ không phải nụ cười của trẻ con vui vẻ, mà là nụ cười của người đã dứt khoát, đã chai sạn và sẵn sàng hành động. Đôi mắt tôi vẫn lạnh, nhưng trong lạnh ấy là quyết tâm không còn chịu nhẫn nhịn nữa. Không được.

"Ông ấy là cha con con không thể để ông bị bắt."

Nụ cười loé lên trước đó tắt ngấm; tôi đứng đơ ra, như thể một công tắc trong đầu vừa bị gạt xuống. Tôi tự hỏi không hiểu người cha trước đây của mình từng thế nào mà mẹ lại yêu đến mức chấp nhận mọi tổn thương. Mẹ nhìn tôi, giọng bà bỗng nhẹ như ru:
Cha con trước đây rất tốt. Lúc mẹ bị bệnh, ông đã cõng mẹ bốn cây số đến bệnh viện đó, con ạ.
Tôi nghe lời bà, nhưng mắt tôi lướt xuống vết thương trên tay bà những vết te tua do "người đàn ông bà yêu" gây ra. Một nỗi buồn câm lặng chồng lên trong tôi. Tôi quay lưng, không nói thêm gì, chỉ nhìn xuống bàn tay mình, nơi máu còn loang lổ, rồi cảm thấy một thứ gì đó trong lòng rạn vỡ: vừa muốn bảo vệ, vừa căm phẫn, vừa bất lực lạnh tanh và rắn như thép.

Tôi nhìn mẹ, nhưng mắt lại chỉ thấy bóng dáng cha trong từng cử chỉ bà nhắc đến. Làm sao mẹ có thể yêu một người như ông ta đến vậy? Một người mang rượu, thuốc và bạo lực về nhà, khiến cả gia đình sống trong sợ hãi? Tôi thấy phẫn nộ, thấy bất lực, nhưng đồng thời cũng thấy một nỗi xót xa kỳ lạ. Mẹ yêu ông ta, có lẽ vì từng chứng kiến những ngày ông tốt, từng thấy ông quan tâm, từng cõng bà đi bệnh viện... nhưng sao những điều tốt đẹp ấy lại khiến bà chấp nhận nỗi đau và tổn thương triền miên?

Tôi lạnh lùng tự nhủ: tình yêu của mẹ dành cho cha không phải là tình yêu bình thường, mà là sự hy sinh mù quáng. Nó khiến tôi vừa sợ vừa bực bội. Tôi không hiểu, và cũng không muốn hiểu nữa. Nhưng trong thâm tâm, một phần tôi vẫn thương mẹ, thương cho sự tin tưởng và tấm lòng bà đã trao

Hôm sau, vào một buổi sáng sau cơn mưa, trời quang đãng hơn, ánh sáng len qua cửa sổ nhưng trong lòng tôi chẳng hề nhẹ nhõm. Mẹ tôi loay hoay trong bếp, tay lấm lem bột, nấu nướng cho ông ta. Ông ta sau khi tỉnh rượu, lật mặt ngồi xuống, giọng nhẹ nhàng tới mức tôi thấy phát ghét:

“Cho anh xin lỗi hai mẹ con em nha. Anh uống hơi quá chén, anh xin lỗi em nha.”

Mẹ tôi lại tin tưởng ông ta vô điều kiện, ánh mắt bà tỏa ra niềm tin tuyệt đối, không hề nghi ngờ. Có lẽ bà đã đặt ông ta ngang với sinh mạng của bản thân. Tôi ngồi xuống bàn, ép mình nuốt từng miếng cơm. Trong đầu, tôi tự nhủ, có lẽ buổi tối hôm qua chỉ là nhất thời, và tôi định tha thứ cho ông, vì vẫn muốn tin rằng ông có thể quay trở lại là người cha của mình  người đàn ông sáng thức dậy đi làm, tối về với gia đình, mang lại cho con cảm giác an toàn.

Nhưng khi nhìn xuống những cái bát vỡ, nứt nẻ, tôi nhận ra nơi mà tôi từng xem là “an toàn” giờ đã biến thành nơi của nước mắt và vết thương. Những trận bạo lực trong nhà không còn là ký ức tách biệt, mà hiện hữu ngay trước mắt tôi.

Tôi ngước lên, nhìn ông ta cười với mẹ, cười nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực. Đột ngột, ông nói:

“Em mai đi với ông Jung đi. Chỉ cần ăn tối cùng ông ta thôi.”

Mẹ tôi lắc đầu, giọng run run:

“Không thể được, như vậy có phải tội lỗi với ba tôi không?”

Ông ta nhún vai, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng sắc lạnh ngấm vào từng lời:

“Anh đã hứa rồi. Nếu đi ăn cùng ông ta, anh sẽ xóa nợ. Ngủ cùng lão càng tốt, anh sẽ đưa thêm tiền nữa.”

Tôi trợn mắt, sững sờ. Đây là lời nói của một người đàn ông, một người chồng và một người cha sao? Tôi nhìn mẹ, thấy bà cam chịu, nhún mình trước lời của ông. Tim tôi đau nhói. Ông ta xem mẹ như món hàng, như vật trao đổi để thỏa mãn nhu cầu và tiêu xài của mình.

Mẹ tôi phản đối, giọng bà run rẩy:

“Không thể… tôi  không thể…”

Ông ta cười mỉa mai, cắt lời:

““Mày không yêu tao à? Thế thì ly hôn đi.”

Mẹ tôi cắn môi, im lặng. Tôi biết bà thương ông ta quá nhiều, thương đến mức sẵn sàng chấp nhận cái giá ghê gớm này. Bà lấy thân mình để đổi lấy thứ gọi là hạnh phúc của ông ta, một hạnh phúc mà tôi không bao giờ hiểu nổi.

Ông ta đưa cho mẹ tôi một bộ váy, cắt xé mạnh bạo. Tôi tá hỏa. Ông ta định xem mẹ tôi là gái bán dâm ngoài đường sao? Cảnh tượng khiến mặt tôi sững sờ, tim như đóng băng. Một người cười thoải mái, tươi cười, người kia cam chịu tất cả. Tôi nhìn cha, nhìn mẹ, cảm giác vừa căm phẫn, vừa bất lực trào dâng trong lòng.

Tôi muốn hét lên, muốn phá tan mọi thứ, muốn bảo vệ mẹ, nhưng cơ thể tôi đóng băng. Cả căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng nhịp tim tôi đập dồn dập. Bất lực và phẫn uất quấn lấy tôi như dây thừng. Tôi nhận ra một điều: gia đình tôi, nơi tôi từng coi là bến đỗ, giờ chỉ còn lại mùi rượu, mùi khói và vị đắng của những thương tổn không thể hàn gắn.

Có lẽ gia đình tôi thật sự giống một đống bát càng ngày càng nát. Những thứ nguyên vẹn mẹ đã trao đi cho ông ta lòng tin, thân thể, hy vọng  đều vỡ ra từng mảnh. Bát của ông ta, ít vỡ nhất, vẫn còn miếng nền để ghép lại; bát của tôi, vỡ ít hơn nhưng có vài mảnh sắc; còn bát của mẹ, bát lớn nhất, vỡ nhiều nhất, mảnh vỡ nhỏ li ti như thể không còn khả năng xếp lại. Mẹ trở thành chiếc bát tổn thương cùng cực, mỏng manh đến nỗi một cú va chạm cũng đủ khiến bà tan thành trăm mảnh.

Sáng hôm ấy, tôi thức dậy như mọi buổi sáng: trời vẫn ẩm sau mưa, một lớp sương mờ vắt trên mái tôn. Tôi định sửa soạn đi học, cúi xuống nhặt vở, đánh răng, mang giày  những cử chỉ tự động của một đứa trẻ đã quá quen với nếp sống cũ. Và rồi điện thoại rung  một tin nhắn ngắn, giọng ai đó run run thông báo. Mọi thứ rơi khỏi tay tôi như một phim quay chậm: mắt mờ, tim đập như thể trong lồng ngực có ai đó đang đập trống. Tôi lao về phòng mẹ, cửa hé mở, nhà im như tờ. Mùi thuốc lá, mùi rượu, và một mùi gì đó đậm đặc hơn lấn vào  tôi không biết gọi nó là gì, chỉ biết rằng chỗ ấy không còn hơi ấm của người sống

Hình ảnh mẹ nằm đó, không cử động, không thở, như một bức tượng bị bỏ quên, cào xé tôi không ngừng. Tôi không miêu tả chi tiết; chỉ nhớ cảm giác hụt hẫng đến phát điên, miệng khô, đầu óc trống rỗng. Tôi muốn hét, muốn gọi, muốn lôi bà dậy bằng mọi giá nhưng tiếng gọi vô nghĩa như rơi vào một hang sâu. Ông ta bước vào phòng muộn, chậm rãi, mặt không một vết xáo trộn. Ánh mắt ông bình thản như người nhìn một vật vô tri. Ông đứng đó, tay đưa lên vuốt mấy sợi tóc mẹ, rồi quay lưng đi như thể vừa kết thúc một giao dịch thường ngày. Tôi nhìn ông, và trong khoảnh khắc đó, một thứ gì đó trong tôi tan vỡ hoàn toàn  không chỉ là chiếc bát mẹ, mà là niềm tin, là trật tự, là bất kỳ khái niệm nào gọi là gia đình.

Hàng xóm kéo đến, tiếng xì xào lan nhanh. Người ta thì thầm: “Thật tội nghiệp…”, “Sao bà dám thế?”, “Gia đình kia khổ thật.” Họ đứng xa, nhìn qua hàng rào như xem một vở kịch đã cũ. Công an và y tế đến, họ làm việc như một thủ tục  ghi chép, chụp ảnh, đóng dấu. Tôi lùi lại sau bức tường hành lang, cảm thấy mình là người ngoài hành tinh, đứng ngắm cuộc đời mình bị tháo gỡ từng mảnh.

Người ta tổ chức đám tang cho mẹ với những nghi thức vội vàng. Mẹ được quấn khăn trắng, đặt lên bàn, hoa lay lắt. Người ta đến, chắp tay, nói những lời xã giao. Tôi thấy đôi mắt của vài người hàng xóm ươn ướt, thấy những lời chia buồn trên môi họ, nhưng trong tim tôi chỉ là một khoảng trống sâu thẳm. Có lúc tôi bật cười  một tiếng cười khô, méo mó vì thấy sự giả tạo chạy suốt mọi hành động quanh tôi: lời xin lỗi của ông ta hôm trước, cái váy ông ta xé nửa như một món quà, giờ đây những lời thương cảm của họ cứ như màn che mỏng.

Ông ta vẫn lạnh lùng trong mọi việc. Khi có người đến an ủi, ông nói vài câu lịch sự, thậm chí còn nhận từng bó hoa, từng lời khen về “gia đình tử tế”. Bên ngoài, ông lắp một bộ mặt người chồng biết điều; bên trong, ông như một lỗ thủng không bao giờ đầy. Tôi nhớ từng lần thấy ông buông lời như thể mẹ là một món hàng  giờ, nhìn ông đứng đó, tôi nghĩ: có lẽ ông đã đổi mẹ lấy những thứ ông cần từ lâu rồi.

Sang ngày đưa tang, tôi đứng bên cạnh quan tài, mặt lạnh như đá. Người ta đặt tay lên vai tôi, nói “chị cố lên,” “chị mạnh mẽ nhé.” Họ nghĩ lời đó như phao cứu sinh; tôi chỉ nhìn họ, không thể nhận lấy. Tôi muốn hét: “Tại sao bà lại bỏ tôi? Tại sao là bà?” Nhưng lời đó thành than thở giam cầm trong cổ họng. Tôi đưa tay chạm nhẹ chiếc khăn mẹ hay dùng lau bát, cảm giác như chạm vào tàn tro của một đời người.Sau đám tang, nhà vắng như một căn phòng bỏ hoang. Những tiếng lạch cạch của đũa bát, tiếng radio rít lên vài bản nhạc cũ, mọi thứ đều trống rỗng. Ông ta trở lại guồng cũ: đi ra, về muộn, đôi khi có người đàn ông khác bước qua cổng, tiếng cười ngắn ngủi ở ngoài hành lang. Tôi ngồi bên cửa sổ, hút thuốc, để khói quấn lấy nỗi buồn. Có những lúc tôi tự hỏi liệu mình có chịu nổi sự thản nhiên ấy, liệu một con người có quyền mặc kệ những gì mình đã gây ra và tiếp tục sống như không có gì.Trong đêm, tôi nằm tỉnh, mắt mở to nhìn trần nhà và nghĩ về mọi bát đĩa vỡ trong đời mình. Hình ảnh những mảnh vỡ mẹ để lại ghim sâu vào đầu tôi: những lời bà nói trước đây, những lần bà mỉm cười dù đau, những vết thâm trên cánh tay, và cả lần bà nhìn tôi với vẻ ân hận vì đã không thể làm tốt hơn. Tôi cảm thấy vừa thù vừa thương, hai thứ quấn lấy nhau đến mức không thể phân biệt.

Những chiếc bát trong căn bếp cũ đã vỡ nát, vết nứt hằn sâu như chính gia đình tôi. Rượu còn sót lại trong chai, mùi hăng hắc quẩn quanh góc bàn, quyện cùng khói thuốc chưa kịp tan, tất cả bốc lên như một thứ hơi thở độc hại vẫn dai dẳng trong căn nhà thiếu vắng bóng mẹ. Ngoài hiên, một chậu hoa héo rũ, cánh hoa dính bụi, cong quặp xuống như gục ngã dưới sức nặng của thời gian.

Gia đình tôi từ lâu chẳng còn nguyên vẹn, chỉ còn là mảnh ghép vụn, rượu đắng, khói cay và những đóa hoa héo úa. Đó là cảnh kết thúc của một chương đời và cũng là vết hằn mở ra cho một chương khác, nơi tôi buộc phải sống tiếp cùng tất cả những mảnh vỡ ấy.

                 
                                              The end

                             

                          

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro