Chap 27.
Ba năm.
Thời gian trôi đi nhanh như một giấc mộng, nhưng với Jimin, từng ngày trong ngục là từng nhát dao khắc sâu vào ký ức.
Ba năm qua, cô đã quen với ánh sáng yếu ớt hắt qua song sắt, với tiếng cửa sắt vang lên mỗi buổi sáng, với bữa cơm nhạt nhẽo và những ánh mắt khinh miệt.
Người ta gọi cô là “kẻ tham ô”, “người phản bội”.
Cô im lặng, không thanh minh. Bởi trong thế giới này, ai sẽ tin lời một kẻ tù tội?
Khi bước ra khỏi trại giam, Jimin chẳng có gì ngoài chiếc vali cũ và vài bộ quần áo nhàu nát.
Trời tháng ba, mưa phùn rơi lất phất. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xám, đôi mắt từng sáng rực giờ chỉ còn lại tàn tro.
Tự do…
Một thứ từng quý giá, giờ lại thấy lạc lõng.
Nơi đầu tiên cô đến không phải nhà cũ, cũng chẳng phải công ty.Mà là bệnh viện nơi Aeri nằm suốt ba năm qua.
Căn phòng vẫn vậy, chỉ có Aeri là bất động như thời gian đã ngừng trôi quanh cô.
Trên bàn là bình hoa hồng tươi, chắc là Ningning vẫn mang đến mỗi ngày.
Jimin đặt bó hồng trắng xuống bàn, khẽ ngồi cạnh, giọng run run:
-Aeri à… lâu rồi tao mới tới.
-Tao xin lỗi, lúc mày bị người ta hãm hại tao không giúp mày được, mày mau tỉnh dậy nhé..
Một giọt nước mắt rơi xuống, lăn dài trên mu bàn tay ấy.Cửa phòng khẽ mở. Ningning đứng đó, tay ôm hộp cháo, sững người khi thấy Jimin.
Hai ánh mắt chạm nhau ngập tràn quá khứ, tội lỗi và nỗi nhớ.
-Chị… Jimin… – Ning khẽ gọi, giọng run như gió thoảng.
-Ừ… lâu rồi không gặp.– Jimin gượng cười, nhưng nụ cười ấy chẳng thể che được vết thương trong lòng.
Không ai nói thêm lời nào.
Chỉ có tiếng máy đo nhịp tim đều đặn xen giữa hai con người từng ở hai đầu chiến tuyến.
Cuối cùng, Ning đặt hộp cháo xuống, ngồi đối diện:
-Em xin lỗi. Mọi chuyện… là lỗi của em. Em ngu ngốc, em hèn nhát… Nếu không vì em, chị đã không...
-Đừng nói nữa.– Jimin cắt lời, khẽ lắc đầu. – Chị không trách em.
Ánh mắt Ning mở to, không tin nổi.
Jimin nhìn cô, nhẹ giọng:
-Nếu chị ở hoàn cảnh của em, có lẽ chị cũng sẽ làm vậy. Bảo vệ người mình yêu, bảo vệ gia đình… ai mà chẳng sợ mất họ.
Ning bật khóc, tiếng nấc nghẹn ngào như bóp nghẹt căn phòng.
Jimin chỉ khẽ vỗ vai cô, ánh nhìn xa xăm:
-Chị mất tất cả rồi. Nhưng em thì vẫn còn cơ hội… Hãy sống tử tế, Ning à.
Sau hôm đó, Jimin rời bệnh viện.
Cô không về căn hộ cũ nơi từng là mái ấm của cô và Minjeong. Cô cũng không đến tìm người thân, vì cô không dám gặp, mẹ cô cũng vì bệnh mà qua đời 2 năm rồi,... cô không hề biết...
Cô thuê một căn phòng nhỏ trong khu lao động nghèo. Vách tường loang lổ, cửa sổ hở gió, nhưng ít ra có một nơi để ngủ mà không lo bị người ta nhìn bằng ánh mắt thương hại.
Ban đầu, Jimin xin làm ở một quán ăn. Nhưng khi người chủ biết cô từng ở tù, họ im lặng một lúc rồi nói “chỗ này không còn chỗ trống”.
Lần thứ hai, thứ ba, lần thứ tư… vẫn là câu nói đó, vẫn là cái nhìn dò xét và tránh xa.
Cuối cùng, cô xin được làm bốc hàng trong kho công việc nặng nhọc, lương ít ỏi nhưng không cần giấy tờ.
Ngày qua ngày, đôi tay trắng trẻo của cô chai sạn, lưng đau, vai mỏi.Thỉnh thoảng nhìn vào gương, cô không còn nhận ra người phụ nữ từng là giám đốc tài năng năm nào.
Đêm về, trong căn phòng tối, cô mở chiếc laptop cũ kỹ thứ duy nhất còn giữ được.
Cô học lại lập trình, mày mò từng dòng code.
Một tháng, hai tháng… rồi cô bắt đầu nhận dự án nhỏ qua mạng, viết phần mềm, sửa lỗi hệ thống.Dần dần, cô kiếm được chút tiền đủ sống, dù vẫn chẳng dư dả.
Nhưng Jimin thấy an yên hơn bao giờ hết ít ra cô không còn bị ai sai khiến, không còn nợ ai điều gì.
Trong khi đó, ở một thành phố nhỏ bên châu Âu, Minjeong vẫn mang theo hình bóng Jimin trong từng giấc mơ.
Ba năm, Minjeong sống như cái bóng.
Cô làm việc trong một công ty truyền thông, học cách tồn tại giữa thế giới mới.
Nhưng mỗi khi đêm xuống, nhìn bầu trời xám, cô lại nhớ về Jimin người phụ nữ từng che chở cô, yêu cô đến quên mình.
Một ngày, cô nhận được tin Jimin đã mãn hạn tù.Tim cô như ngừng đập.
Không suy nghĩ gì thêm, Minjeong đặt vé về nước ngay hôm sau.
Khi máy bay hạ cánh xuống Seoul, Minjeong vội vã tìm đến căn hộ cũ, nhưng nơi đó đã có người khác sống.
Cô tìm đến công ty cũ giờ thuộc quyền điều hành của Doyun, người từng là cộng sự thân thiết của Jimin.
Người ta nói Jimin không liên lạc với ai, cũng chẳng ai biết cô ở đâu.
Minjeong đi khắp nơi, từ bệnh viện, khu cũ đến nhà bạn bè nhưng đều vô ích.
Cô chỉ biết rằng Jimin vẫn còn ở thành phố này, đâu đó giữa dòng người, nhưng như hạt cát hòa trong sa mạc.
-Chị ở đâu vậy, Jimin? -Em trở về rồi… – Minjeong thì thầm giữa phố đông, giọng lạc đi trong tiếng còi xe.
Một chiều cuối thu, Jimin rời kho hàng sau ca làm.Trời se lạnh, gió lùa qua mái tóc dài đã sẫm màu.Cô ghé vào quán cà phê gần công viên nơi cô từng ngồi với Minjeong trong những ngày rực rỡ nhất.
Khi bước qua khung cửa kính, cô khựng lại.Giữa ánh sáng vàng nhạt, một hình bóng quen thuộc đang ngồi ở góc trong cùng.
Minjeong.
Cô vẫn vậy ,mái tóc nâu mềm, nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong như ngày xưa.
Nhưng đối diện cô là một người đàn ông lạ, dáng vẻ lịch lãm, ăn nói thân mật.Trên tay Minjeong, lấp lánh một chiếc nhẫn bạc.
Trái tim Jimin thắt lại.
Cô đứng đó, như bị đông cứng. Tất cả kỷ niệm tràn về: tiếng cười, vòng tay, lời hứa, nước mắt.
Rồi một giọng nói nhỏ vang trong đầu:
-Minjeong có cuộc sống mới rồi. Cô ấy hạnh phúc… không cần mình nữa.
Jimin quay đi, bước thật nhanh ra khỏi quán.Ngoài kia, gió lạnh buốt. Cô kéo cao áo khoác, cúi đầu, nước mắt rơi không kịp ngăn.
-Tốt rồi… ít ra em đã tìm được người đối tốt với mình.
Cô cười khẽ, nụ cười gượng gạo, rồi lặng lẽ hòa vào dòng người tấp nập.Không ai biết, chỉ vài phút sau, Minjeong nhìn về phía cửa quán nơi vừa có một người thoáng qua.
Cô nhíu mày, cảm giác tim đập nhanh lạ thường.
-Vừa rồi… có phải là chị không, Jimin?
Nhưng khi cô chạy ra, phố đã đông người, không còn bóng dáng ai nữa.
Đêm hôm ấy, Jimin trở về căn phòng nhỏ.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn đường phản chiếu trên những giọt mưa.
Tay cô khẽ chạm vào chiếc vòng cổMinjeong tặng thứ duy nhất cô còn giữ.
-Em hạnh phúc là tốt rồi. Chị không muốn kéo em xuống vũng lầy cùng chị nữa. Việc lấy lại công lý để một mình chị được rồi.
Cô bật laptop, tiếp tục viết code thứ duy nhất giúp cô tạm quên đời.Bên ngoài, gió thổi mạnh, cuốn theo những chiếc lá cuối mùa, như xóa nhòa mọi dấu vết của quá khứ.
Ở một nơi khác, Minjeong ngồi trong taxi, ngắm qua cửa kính những con phố mà cô và Jimin từng đi qua.
Cô đặt tay lên ngực, khẽ nói với chính mình:
-Nếu chị thật sự ở đây… em nhất định sẽ tìm thấy chị.
Ba năm đã qua, thế giới đổi thay, người cũng đổi thay.Nhưng giữa hai tâm hồn từng thuộc về nhau, vẫn tồn tại một sợi dây vô hình mong manh nhưng không thể đứt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro