Chap 29.
Bầu trời thành phố buổi chiều sẫm dần, những đám mây nặng nề lơ lửng như báo hiệu cơn mưa sắp trút xuống. Minjeong đứng trước căn nhà nhỏ của Jimin, tay cầm chiếc ô màu trắng mà cô vẫn mang theo suốt những năm xa xứ.
Cánh cửa cũ kỹ mở ra, Jimin bước ra ngoài, gương mặt vẫn lạnh nhạt nhưng ánh mắt sâu hơn, như chứa đựng điều gì đó đang giằng xé.
- Em vẫn chưa thôi tìm chị à? Chồng em không ghen sao?-giọng Jimin khàn, trầm và khô khốc.
Minjeong nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng nói:
-Chị hiểu lầm rồi. Người đàn ông hôm trước chị thấy chỉ là bạn đồng nghiệp thôi không phải chồng, em vẫn độc thân. Em… vẫn đợi chị.
Jimin khẽ rũ mắt, cố tránh đi ánh nhìn ấy. Nhưng tim cô lại đập loạn lên như ngày đầu họ gặp nhau. Cô không ngờ Minjeong vẫn giữ vững tình cảm đó, sau tất cả những mất mát và thời gian.
Minjeong khẽ cười buồn, tiếp lời:
-Em biết chị nghĩ mình không xứng đáng, nhưng chị à… tình yêu không phải là chuyện xứng hay không. Em chỉ cần chị vẫn là Jimin của em....
Một giây im lặng trôi qua. Jimin siết chặt tay, ánh mắt dần mềm lại.
-Em… thật ngốc.
Minjeong mỉm cười, còn Jimin khẽ quay đi, giấu đi giọt nước đang muốn rơi.
Ngày hôm sau, Minjeong cùng Jimin đến thăm Aeri.Phòng bệnh vẫn yên ắng, chỉ có tiếng máy đo nhịp tim nhấp nhô đều đặn.
Ánh sáng yếu ớt rọi qua cửa sổ, phủ lên gương mặt Aeri đang ngủ sâu một lớp sáng mờ mịt như sương.
Ningning ngồi bên cạnh, mái tóc xõa rối, khuôn mặt tiều tụy, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.
Cô vẫn ngồi đó, tay nắm lấy bàn tay chị như thể chỉ cần buông ra, Aeri sẽ biến mất mãi mãi.
Minjeong khẽ đặt tay lên vai Ning:
- Ning… em phải nghỉ ngơi đi. Cứ thế này mãi em sẽ kiệt sức mất.
Ningning lắc đầu, giọng khàn run run:
-Em không thể, Minjeong à. Mỗi khi nhắm mắt, em lại thấy khoảnh khắc chị Aeri ngã xuống lầu. Em hối hận lắm… Nếu ngày đó em không nghe lời chúng, nếu em tin Jimin hơn một chút thôi…
Jimin đứng lặng ở góc phòng, ánh mắt trĩu nặng. Cô muốn nói rằng mình không hề oán trách, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Tất cả những gì cô nhìn thấy là hai con người đang chịu đựng tổn thương giống hệt như mình.
Jimin khẽ nói:
-Ning, chị chưa bao giờ trách em. Kẻ đáng trách là những kẻ đã đẩy tất cả chúng ta đến nước này.
Ning nhìn lên, nước mắt rơi lã chã:
- Em sợ… sợ rằng họ sẽ quay lại.
Không ai trong ba người biết rằng, ngay khoảnh khắc ấy, bên ngoài bệnh viện có một đôi mắt đang dõi theo lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Hai ngày sau.
Minjeong rời nhà Jimin để ghé công ty cũ, mong tìm chút manh mối về vụ án năm xưa. Trên đường, cô không hề nhận ra một chiếc xe màu đen vẫn bám theo phía sau, giữ khoảng cách vừa đủ.
Bên trong xe, người đàn ông đó kẻ chủ mưu thực sự đang ngồi trầm ngâm. Hắn rít một hơi thuốc, làn khói trắng bay lững lờ trước mặt.
- Cuối cùng thì cô ta cũng về. Lần này, tôi sẽ kết thúc mọi thứ…
Jimin phát hiện điều bất thường khi trở về nhà. Cô có cảm giác bị theo dõi những ánh nhìn trong gương phản chiếu, tiếng bước chân lạ phía sau mỗi khi cô rẽ vào con hẻm nhỏ.
Cô lập tức đến tìm Minjeong.
Khi Jimin tìm thấy cô ở quán cà phê, Minjeong đang mải nói chuyện điện thoại, hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm đang đến gần. Một bóng đen trong áo khoác đen đứng ở bên kia đường, tay đặt trong túi áo nơi ẩn giấu con dao dài lạnh ngắt.
Jimin lao tới, kéo mạnh Minjeong ra sau lưng mình.Tiếng kim loại rít lên trong không khí, con dao sượt qua sát má Jimin.
Cô đá ngược lại, làm rơi con dao khỏi tay hắn, nhưng gã ta nhanh chóng bỏ chạy về phía khu ngõ vắng.
-Ở yên đây -Jimin hét lên, rồi đuổi theo.
Con hẻm tối dần, ánh đèn đường yếu ớt chiếu lên hai bóng người đang lao đi.
Jimin chạy trong hơi thở gấp, bước chân vang vọng giữa đêm khuya. Cô thấy hắn rẽ vào một nhà kho cũ.
Bên trong, mùi ẩm mốc nồng nặc. Jimin bước chậm, mắt dõi theo bóng đen phía trước.
Tiếng cười khàn vang lên
- Yu Jimin, mày gan thật. Vẫn chưa chừa à?
Jimin siết nắm tay:
- ông là ai? Tại sao phải làm vậy với Minjeong?
Bóng người ấy bước ra khỏi bóng tối chính là hắn, kẻ chủ mưu năm xưa.
- Cô gái đó đáng phải trả giá. Gia đình cô ta khiến cha tao chết, mẹ tao phát điên rồi tự sát. Tao đã thề… sẽ để họ nếm trải nỗi mất mát như tao từng.
Jimin trừng mắt:
-Báo thù không khiến người chết sống lại. Ông chỉ đang giết thêm những người vô tội
Hắn cười nhạt, giọng trầm độc:
- Cô nghĩ tôi quan tâm à? Tôi đã mất hết rồi. Giờ chỉ còn việc hoàn thành lời hứa cuối cùng. và cô ta… phải biến mất.
Jimin lao đến, nhưng hai tên đàn em của hắn ập tới, giữ chặt cô. Dù cô chống trả, chúng vẫn mạnh hơn.
Hắn tiến lại gần, ánh mắt điên dại:
- Đừng lo, tôi sẽ để cô chứng kiến cảnh người cô yêu chết...
Jimin gằn giọng:
- Nếu mày dám động đến Minjeong… tao sẽ khiến mày phải hối hận cả đời!
Hắn cười lớn, ra hiệu cho thuộc hạ siết chặt hơn.
- Hối hận à? Tao sống bằng hận thù này suốt bao nhiêu năm rồi. Mày nghĩ tao sợ sao?
Jimin cố vùng vẫy, đầu gối hất ngược vào người phía sau, thoát khỏi dây siết. Cô tung cú đấm mạnh vào mặt tên còn lại, rồi lao đến định khống chế hắn.
Nhưng hắn nhanh hơn, rút súng ra, dí thẳng vào trán cô.
- Dừng lại, không thì tao bắn.
Jimin đưa hai tay lên đầu, bị chúng trói lại trên ghế sao đó bị bịt thuốc mê. Chỉ nghe được loáng thoáng
- bắt con nhỏ đó về đây cho tao....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro