seventeen

minjeong nhìn vào joongi, gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại có một chút khó hiểu. joongi đứng trước cửa, ánh mắt hơi nghi hoặc khi nhận thấy sự hiện diện của jimin.

"jimin..." joongi bắt đầu, giọng nói có phần ngạc nhiên. "sao em lại ở đây? chẳng phải em đang nghỉ ngơi sao?"

jimin lặng lẽ gật đầu, không nhìn vào mắt joongi mà chỉ khẽ mỉm cười một cách gượng gạo. nàng cảm thấy không khí xung quanh mình thật kỳ lạ, và nàng nghĩ mình cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

minjeong quay lại, nhìn jimin một lúc rồi mỉm cười, khẽ nhún vai nói "chị ấy chỉ ghé qua một chút thôi." cô nói với joongi như để giải thích cho sự hiện diện của jimin lúc này.

joongi nhìn vào ly sữa ấm trên tay mình, đôi mắt hơi nhíu lại như thể anh đang suy nghĩ về điều gì đó. anh bước vào phòng, đưa ly sữa về phía minjeong với nụ cười nhẹ nhàng.

"anh mang cho em cái này" joongi nói, ánh mắt trìu mến nhìn minjeong. "em uống đi, sẽ giúp cảm thấy dễ chịu hơn đó"

cô nhẹ nhàng lắc đầu và mỉm cười "cảm ơn anh, nhưng chị jimin đã mang trà gừng cho em rồi. em ổn, thật sự không cần thêm nữa."

joongi đứng lặng một lúc, ánh mắt hơi tối lại khi thấy minjeong từ chối ly sữa ấm của mình, nhưng anh cũng không ép buộc thêm. anh chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười một cách gượng gạo rồi nói.

"vậy em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, đừng để bị cảm lạnh."

anh nói xong, quay người đi, bước chân có chút nặng nề. mặc dù anh đã cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng khi thấy minjeong chỉ nhận sự quan tâm từ jimin mà không phải từ anh.

đợi đến khi joongi rời đi hẳn, jimin mới lên tiếng "sao lại liên tục từ chối anh ấy thế?"

minjeong nhẹ nhàng quay lại, nhìn jimin với một ánh mắt có phần suy tư. cô thở dài rồi ngồi xuống giường, vén mái tóc ướt ra phía sau tai.

"joongi là một người tốt" minjeong bắt đầu, giọng cô trầm lại. "anh ấy luôn quan tâm và sẵn sàng giúp đỡ tôi mọi lúc. nhưng bản thân tôi cũng biết rằng bấy nhiêu tình cảm đó sẽ chẳng thể chạm đến trái tim tôi.. tôi không có cảm giác đó"

jimin im lặng, chờ đợi minjeong tiếp tục.

minjeong tiếp tục, ánh mắt của cô bây giờ đã dịu lại, như thể đang chia sẻ một phần trong lòng. "tôi không muốn làm tổn thương anh ấy, nhưng tôi cũng không thể yêu một người mà trái tim tôi không hướng về được"

"ấy mà.. cả giới giải trí này đều muốn kim minjeong và do joongi thành đôi" nàng buộc miệng nói.

minjeong nghe jimin nói vậy, cô khẽ nhíu mày rồi cười nhẹ. "đúng vậy, có vẻ như mọi người trong giới đều muốn vậy." cô lắc đầu, giọng có chút mỉa mai. "nhưng chắc có lẽ.. tôi không thích đàn ông cho lắm"

jimin ngạc nhiên nhìn vào minjeong với ánh mắt tò mò "thật sao..?" nàng hỏi, giọng có chút ngập ngừng như muốn tìm hiểu thêm.

minjeong không vội trả lời, cô lặng lẽ quan sát thái độ của jimin. rồi lại mỉm cười tinh ngịch, giọng điệu đầy bỡn cợt "chỉ là đùa thôi"

"chị từng yêu chưa yu jimin?"

jimin ngẩn người một lúc, ánh mắt hơi xa xăm khi nghe câu hỏi từ minjeong. nàng chần chừ, dường như đang tìm cách trả lời sao cho khéo léo. "tôi... cũng từng yêu" nàng nói, giọng nhẹ nhàng "nhưng không phải ai cũng có thể giữ cảm xúc yêu của mình lâu dài."

minjeong nhìn vào mắt jimin, sự tò mò trong ánh mắt ấy dường như muốn tìm hiểu sâu hơn. "vậy sao? chị là kiểu người.. yêu nhanh mà hết yêu cũng nhanh à?"

jimin cười nhẹ, đầu hơi cúi xuống, cảm giác như đang tự hỏi chính mình. "có lẽ vậy"

jimin đứng dậy "mà thôi.. cũng trễ rồi. tôi nên về phòng để em còn nghỉ ngơi nữa chứ"

jimin quay người đi nhưng lại bất ngờ cảm nhận được vòng tay ấm áp ôm lấy mình từ phía sau. cảm giác đó khiến nàng khẽ rùng mình, nhưng cũng có một phần dịu nhẹ mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được.

minjeong thì thầm bên tai nàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp. "có thể ngủ lại không?"

jimin hơi ngẩn người, nàng nhẹ nhàng lùi lại, quay người về phía sau và nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của cô.

"tôi rất sợ ngủ một mình ở chỗ lạ.. chẳng lẽ chị lại từ chối người cứu mình sao?"

jimin nghe minjeong nói vậy, một chút khó xử lóe lên trong mắt nàng. câu nói của minjeong khiến nàng cảm thấy có chút bất an, nhưng đồng thời, nàng cũng không thể từ chối cô ấy, đặc biệt là sau khi minjeong đã dũng cảm lao xuống cứu nàng.

dù có chút miễn cưỡng nhưng jimin cũng phải gật đầu. "được rồi, tôi sẽ ngủ lại"

nhưng jimin nhận thấy mình không thể ngủ gần minjeong, dù có lý do gì đi nữa, cảm giác đó làm nàng hơi bối rối. với chiếc gối trong tay, nàng đứng dậy và bước nhanh đến sofa.

"tôi... sẽ ngủ ở đây." jimin nói, cố gắng tạo ra một không gian thoải mái cho cả hai.

minjeong nhìn theo, có chút ngỡ ngàng nhưng không phản đối. cô biết rõ sự e ngại trong jimin và dù sao cô cũng không muốn ép buộc.

"không cần phải vậy đâu, thật sự." minjeong nhẹ nhàng lên tiếng.

jimin khẽ cười, lắc đầu. "không sao đâu, như thế này là quá tốt rồi" nàng nằm xuống sofa, nhưng lòng vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra, về cảm giác lạ lẫm khi ở gần minjeong. cô ấy làm nàng cảm thấy khó tả, và có lẽ, sự gần gũi ấy khiến nàng không thể dứt ra được.

"ai đời lại để diễn viên hạng s như chị ngủ sofa được chứ?"

minjeong vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, ánh mắt của cô đầy sự kiên nhẫn và thân thiện. "cứ thoải mái một chút." cô nói, giọng nhẹ nhàng như muốn xoa dịu những lo lắng mà jimin đang có.

ban đầu, jimin vẫn cảm thấy ngại ngùng, đôi mắt nàng lướt qua chiếc giường và đôi tay khẽ nắm chặt lại. nhưng rồi, khi nhìn vào ánh mắt thành thật và ấm áp của minjeong, nàng cảm thấy sự nhẹ nhõm dần dần len lỏi vào tâm trí.

"chỉ một đêm thôi" jimin tự nhủ trong lòng, và với một tiếng thở dài nhẹ, nàng quyết định đi đến giường, không còn giữ khoảng cách như trước.

minjeong mỉm cười khi thấy jimin ngồi xuống cạnh cô. "chị thấy không, không đáng ngại chút nào cả."

jimin miễn cưỡng nằm xuống, nàng không quên lấy chiếc gối nhỏ chắn ngang cả hai.

minjeong nhìn thấy hành động này lại không khỏi bật cười nhẹ. "gối bé thế không đủ ngăn đâu" cô đùa, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng và không có ý trách móc.

jimin chỉ mỉm cười, hơi quay mặt đi vì sự ngượng ngùng. nàng cảm nhận được hơi ấm từ bên cạnh, nhưng vẫn cố giữ khoảng cách dù chỉ là một chiếc gối nhỏ. minjeong không để ý nhiều, chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng lướt qua môi.

"ngại ngùng cứ như thiếu nữ mới lớn ấy nhỉ.. nhưng.. đáng yêu lắm"

không gian dường như không còn căng thẳng như trước nữa. hai người nằm im trong bóng tối, nhưng không khí nhẹ nhàng, ấm áp, và đôi khi còn vang lên những tiếng thở dài như thể mọi lo âu đang dần tan biến.

jimin vẫn không thể ngủ, đôi mắt nàng mở thao láo nhìn lên trần nhà, ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ khiến không gian trở nên mờ ảo, đầy tĩnh lặng. trong đầu nàng vẫn không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, về cuộc trò chuyện với minjeong và những cảm xúc lạ lẫm chưa từng có.

jimin thở dài, cố gắng điều chỉnh nhịp thở để có thể ngủ, nhưng lại không thể.

minjeong khẽ cất lời, phá vỡ không gian im lặng "khó ngủ à?"

giọng nói của cô nhẹ nhàng, không muốn làm phiền, nhưng lại đủ để khiến jimin giật mình. nàng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt chăm chú của minjeong, một chút lo lắng trong đôi mắt ấy.

jimin cố gắng mỉm cười "không... chỉ là... có vài chuyện trong đầu thôi."

minjeong nhẹ nhàng kéo chăn lên, ngả đầu xuống gối rồi nói thêm "nếu cần, có thể nói chuyện một chút, có thể giúp chị dễ ngủ hơn."

jimin nhìn minjeong. nàng im lặng một chút, rồi cũng nhẹ nhàng đáp lại "này.." jimin ngập ngừng rồi khẽ nói "hôm đó.. em có giận tôi lắm không?"

minjeong khẽ nghiêng đầu, đôi mắt có chút ngạc nhiên nhìn jimin. cô nhẹ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng "không giận lắm.. chỉ là lúc đó cảm giác chị đáng ghét hơn một chút thôi"

"trong mắt em tôi lúc nào cũng đáng ghét vậy à?"

minjeong nhìn jimin một lúc lâu, đôi mắt tràn đầy sự chân thành. "không phải lúc nào cũng thế đâu. nhưng đôi khi, chị cứ làm ra vẻ lạnh lùng, chẳng bao giờ chịu để người khác đến gần. lúc đó, chị có vẻ hơi đáng ghét thật."

"vậy tại sao hôm đó lại không trả lời tin nhắn tôi?"

"ăn miếng trả miếng đó."

jimin hơi ngỡ ngàng trước câu trả lời của minjeong. "ăn miếng trả miếng?" nàng lặp lại, cảm thấy hơi khó hiểu.

minjeong nhìn nàng, ánh mắt trêu chọc. "ừ, chị không trả lời tin nhắn tôi, tôi chỉ làm lại điều đó thôi."

jimin mỉm cười khẽ, cảm nhận được một phần sự tinh nghịch của minjeong. "em.. như trẻ con nhỉ? thật sự là muốn trả thù tôi vậy à?" nàng hỏi, không kìm được sự tò mò.

minjeong lắc đầu, giọng điềm tĩnh. "không, tôi chỉ muốn chị hiểu cảm giác khi bị bỏ lơ thôi."

jimin cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nàng nhìn minjeong một lúc rồi nói, "lần sau tôi sẽ trả lời nhanh hơn, được không?"

minjeong nhìn nàng. "vậy là tốt rồi. cứ làm vậy đi."

minjeong khẽ mỉm cười, cô lại chậm rãi lên tiếng "thật không nghĩ sẽ gặp chị ở đây."

jimin nghiêng đầu nhìn minjeong, một chút ngạc nhiên lướt qua trong mắt nàng. nhưng rồi nàng chỉ hờ hững đáp lại "vậy sao? dù gì cũng là cùng ngành, chuyện này cũng không lạ lắm."

minjeong nhẹ nhàng lắc đầu, khóe môi khẽ nhếch lên nhưng trong mắt lại có chút gì đó phức tạp.

"không phải ý đó." cô nói, rồi lại không giải thích thêm.

jimin im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì rồi khẽ thở dài "nếu đã gặp rồi, vậy cứ coi như duyên phận đi."

jimin hơi ngạc nhiên khi thấy minjeong đã ngủ quên tự lúc nào. hơi thở đều đều, gương mặt trông thư thái hơn hẳn so với lúc còn quay hình.

jimin khẽ mỉm cười, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt minjeong lâu hơn một chút. phải thừa nhận rằng, jimin đã quen với việc minjeong dần xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của nàng. thay vì bài xích thì nàng lại dần chấp nhận điều đó như một lẽ hiển nhiên. giống như suy nghĩ mọi sự gặp nhau đều là duyên phận.

jimin thở nhẹ, định quay đi nhưng cuối cùng vẫn giơ tay lên, cẩn thận vén nhẹ một lọn tóc rối trên trán jimin. giây phút ấy, tim nàng bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

sáng sớm hôm sau.

minjeong chậm rãi mở mắt, cảm giác ấm áp từ cơ thể của jimin khiến cô hơi ngỡ ngàng. cô nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của jimin, khuôn mặt của nàng gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp. minjeong không nhớ được rõ ràng là lúc nào mình đã chuyển vào ôm jimin như vậy, chỉ biết là lúc này cô đang cảm thấy một sự bình yên lạ thường, mặc dù trong lòng có chút bối rối.

cô cố gắng nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế để không làm jimin thức giấc, nhưng những cảm giác mơ hồ vẫn cứ quanh quẩn trong lòng. minjeong nhìn khuôn mặt jimin đang ngủ say, và đột nhiên cảm thấy một sự thân thiết khó tả. cô có thể nghe được tiếng thở đều đặn của jimin, từng nhịp thở như nhắc nhở cô rằng mọi chuyện đều ổn.

minjeong nhẹ nhàng gỡ tay jimin ra khỏi cơ thể mình, cảm giác hơi thở ấm áp của nàng dần rời xa, nhưng cô không thể không cảm thấy một chút tiếc nuối. cô đứng dậy, đôi chân có phần yếu ớt vì sự gần gũi đêm qua, nhưng lòng lại đầy những cảm xúc mà cô không thể lý giải. cô lén lút nhìn jimin một lần nữa, như thể muốn lưu lại hình ảnh nàng trong giây phút yên bình này.

minjeong cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, một nụ hôn đầy dịu dàng nhưng cũng chứa đựng vô vàn suy nghĩ trong lòng. sau khi đặt nụ hôn đó, cô đứng thẳng người lên, tự nhủ rằng sẽ không làm động đến nàng thêm nữa. cô bước ra khỏi phòng, nhưng trong lòng vẫn không ngừng vang lên những cảm xúc mới mẻ mà cô chưa từng nghĩ đến.

******

minjeong bước vào sân bay jeju, cảm giác của những ngày gần đây vẫn chưa thể phai mờ. cô mải miết tìm kiếm, và rồi, giữa đám đông, cô nhìn thấy yizhuo đứng đợi ở một góc. vẻ ngoài của yizhuo vẫn như trước, nhưng lần này có chút gì đó khác biệt, có vẻ như cô ấy đang mang theo một tâm trạng không thể dễ dàng giấu diếm.

minjeong bước tới gần, đôi mắt của yizhuo ngay lập tức dừng lại trên cô. cả hai không nói gì ngay lập tức. chỉ có sự im lặng bao trùm, nhưng lại mang trong đó rất nhiều cảm xúc.

minjeong dẫn yizhuo về nhà dì của mình, một ngôi nhà ấm cúng nằm yên bình giữa khu phố nhỏ. nhà dì cô không quá lớn nhưng lại rất ấm áp, với một khu vườn nhỏ đầy hoa và cây cối. khi cả hai bước qua cổng, mùi hương của những bông hoa mùa xuân trong vườn hòa lẫn với không khí trong lành, khiến yizhuo cảm thấy có chút yên bình.

minjeong dẫn yizhuo vào trong, nơi dì cô đang bận rộn với công việc trong bếp. khi thấy hai người bước vào, dì kim ngước lên và mỉm cười.

"chào cháu, yizhuo. lâu lắm rồi mới gặp cháu đấy"

yizhuo cảm thấy thoải mái ngay lập tức, cô khẽ cười đáp lại "dạ, cháu chào dì ạ."

minjeong đưa yizhuo đến phòng khách, rồi quay lại nói với dì "dì ơi, hôm nay cháu dẫn yizhuo về đây nghỉ ngơi một thời gian. dì có thể giúp em ấy một chút được không ạ?"

dì kim nhanh chóng gật đầu "tất nhiên rồi, cứ để dì lo cho mọi thứ"

minjeong nhìn yizhuo "emm thấy sao?"

yizhuo mỉm cười, cô cảm thấy thoải mái trong không gian này, những mối lo lắng và căng thẳng dường như lắng lại. "cảm giác thật sự rất yên bình. em cảm ơn chị đã đưa em tới đây."

yizhuo gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn hướng về phía minjeong, rồi cô lặng lẽ đưa tay lên vén vài sợi tóc. minjeong nhíu mày khi thấy những vết bầm mới trên cánh tay yizhuo. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay yizhuo, ngón tay lướt qua những vết thâm tím ấy, ánh mắt đầy lo lắng.

"lại nữa hả?" minjeong hỏi, giọng cô trầm xuống.

yizhuo rụt tay lại theo phản xạ, ánh mắt lảng tránh. "không có gì đâu chị, chỉ là... em bất cẩn thôi."

minjeong không tin. cô nhìn thẳng vào yizhuo, đôi mắt sắc bén nhưng cũng đầy sự quan tâm. "em nghĩ chị sẽ tin lời đó à? đây không phải lần đầu."

yizhuo mím môi, tay nắm chặt vạt áo. một lát sau, cô khẽ thở dài, như thể đã mệt mỏi khi phải giấu giếm. "em... em vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hắn, minjeong à."

minjeong siết chặt tay thành nắm đấm. "hắn vẫn còn tìm đến em sao?"

yizhuo gật đầu, giọng nhỏ dần. "dù em đã trốn rất kỹ, nhưng hắn vẫn tìm được. hắn cảnh cáo em... nói rằng nếu em còn dám nhờ ai giúp đỡ, hắn sẽ không để em yên."

yizhuo nhìn minjeong, đôi mắt ánh lên một sự cảm kích sâu sắc. cô biết rằng Minjeong luôn lo lắng và chăm sóc cho cô, và điều đó khiến cô cảm thấy nhẹ lòng hơn.

"chị... thật sự cảm ơn chị" yizhuo nói, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng có chút nghẹn ngào. "em không biết phải làm sao nếu không có chị."

minjeong mỉm cười, lắc đầu nhẹ nhàng. "em không cần cảm ơn đâu, yizhuo. chị là bạn em mà, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường thôi. chuyện kia, chị đang tìm luật sư giỏi để giải quyết. em cứ yên tâm, chị sẽ làm hết sức."

yizhuo khẽ gật đầu, cảm nhận sự ấm áp từ minjeong. cô biết rằng dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu, chỉ cần có minjeong ở bên, cô sẽ không cảm thấy đơn độc.

minjeong tiếp tục "em cứ ở đây, nghỉ ngơi cho khỏe. chị sẽ lo mọi chuyện còn lại. nây giờ, em chỉ cần thư giãn và lấy lại sức thôi."

yizhuo nhẹ nhàng ngả lưng trên chiếc ghế sofa, cảm giác an tâm lan tỏa trong lòng. "chị thật tốt với em" cô thì thầm.

minjeong cười nhẹ, rồi đứng dậy đi về phía cửa. "chị sẽ đi một chút, có vài việc cần phải làm. nhưng em cứ yên tâm, chị sẽ quay lại sớm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro