hai.

đang lạc trong ảo cảnh thì quỳnh thơ chợt bừng tỉnh

" quỳnh thơ, quỳnh thơ, ê có bị sao không vậy"

là nghệ trác, tự nhiên đang bình thường thì nghệ trác lại thấy quỳnh thơ ngẫng người, sợ quá cô mới vỗ lên vai của quỳnh thơ một tiếng chát đau điếng

" a đau"

" mày còn sống hả? tưởng mày đi rồi chứ. làm gì mà nãy giờ tao gọi mãi mà mày im ru vậy."

quỳnh thơ im lặng không nói gì chỉ lặng lẽ đi ra nơi giữ xe. nghệ trác thấy vậy thì vội chạy theo cô bạn của mình .nhìn vẻ thần thần bí bí của quỳnh thơ làm cho nghệ trác có chút sợ. dù gì bạn cô chưa từng như vậy trước đây. dạo này không hiểu sao bạn cô cứ cư xử như người cõi trên vậy

một lúc sau khi cả hai đã yên vị trên xe thì quỳnh thơ mới kể lại thứ mà em thấy

" cái cô bạn của bà ái chi ấy, nhìn giống người trong mơ của tao lắm mày ạ"

" ủa mày bảo là trong mơ mày không thấy được mặt của cô ta còn gì? sao giờ lại thấy giống"

" không phải mặt, mà là tướng tá ấy. nhìn không khác một cái gì. mày không biết đâu, lúc nãy tao nhìn thấy bóng lưng bả thôi là cái hình ảnh trong mơ nó hiện lên. xong cái bóng của hai người hoà làm một cả vào nhau"

" eo thật á. vậy có khi nào... giống như tao nói lúc sáng không? giờ mày gặp người yêu tương lai của mày luôn rồi đấy"

"thôi con lạy mẹ, mẹ bớt suy nghĩ linh tinh đi. vớ va vớ vẩn"

" ủa thì tao nghĩ sao thì nói vậy thôi. mày cũng đình tống còn gì. quá hợp lí luôn"

" ủa đồng tính rồi nhìn ai là cùng giới tính đều thích hả gì?"

" bà đấy chuẩn gu mày còn gì. giọng ấm nữa. khoái thấy mẹ còn bày đặt làm giá"

...

hộ tống nghệ trác về nhà xong thì em mới chuẩn bị về. chả hiểu sao lúc nhìn thấy người bạn của ái chi quỳnh thơ lại có cảm xúc mãnh liệt đến vậy. khẽ thở dài sau em lại tập trung để tiếp tục lái xe. về nhà, em liền ngâm mình trong dòng nước nóng. đầu em cứ suy nghĩ mãi về câu nói của nghệ trác. liệu... chị ta có phải.. thật ra để mà nói thì người đó đúng là hợp gu mình thật. chậc, mình nghĩ gì vậy trời. quỳnh thơ vỗ lên đầu xua đi mấy cái suy nghĩ vớ vẫn đó. vớ lấy chiếc khăn tắm sau thì em lau mình, mặc đồ rồi đi ra ngoài.

ting. tiếng thông báo từ messenger. là từ nghệ trác, cô gửi vài tấm ảnh. là ảnh của người mà em đã gặp lúc sáng. tiếp theo đó là dòng link facebook, tên instagram.

" tặng cho cưng đấy, không cần phải cảm ơn chị😘"

" sao mày tìm được hay vậy?"

" tao stalk mấy người bà ái chi theo dõi ấy mà. bả follow có mấy người à"

" rồi mắc gì gửi cho tao"

" chị đây nhìn là biết cưng mê rồi. gu mày là như vậy còn gì. tao thấy bả y chang mấy nhân vật mà mày hay vẽ í. thôi chúc cưng hạnh phúc"

quỳnh thơ thở dài, lúc này em mới tìm thử tài khoản của người đấy.

" minh di, nhiều người theo dõi phết. chắc là cũng nổi ở trường."

quỳnh thơ ấn vào nút theo dõi sau đó mới tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ. chỉ mong hôm nay không nay không phải gặp lại người đó. vì mỗi lần gặp thì khi dậy em như bị rút mấy phần dương khí vậy. uể oải, mệt mỏi vô cùng. nhưng quỳnh thơ không biết, sáng mai em sẽ còn mệt mỏi hơn mọi khi.

trong mơ, quỳnh thơ như chỉ nhập hồn vào thân xác nào đó chứ không phải là chính mình. vì em nghe mọi người gọi em là mẫn đình.

" mẫn đình, chén thuốc tao mới sắc cho mợ xong rồi nè, mày đem vào buồng cho mợ uống đi."

người tên mẫn đình gật đầu rồi sau đó rời đi. mặc dù không tự chủ được hành động nhưng quỳnh thơ vẫn có nhận thức của chính mình. bằng cặp mắt của người trong mơ. em biết được khung cảnh hiện tại là ở thời xưa, tuy nhiên không biết là khoảng thời gian nào. cứ như phim ông bà hội đồng trên truyền hình vậy

" mợ ơi em vào nha"

" em vào đi"

tiếng một người con gái độ chừng tầm mười lăm mười sáu tuổi cất lên.

" giọng không giống minh di. chắc mình nghĩ nhiều rồi"

vừa dứt ra khỏi suy nghĩ thì người em đang nhập hồn bước vào. mẫn đình đó đặt chén thuốc lên bàn sau đó dường như rất quen thuộc đi ra sau lấy lược rồi bắt đầu chải tóc cho mợ tư. nhìn vào trong gương, em sững sờ. người mợ tư đó không khác gì minh di. còn người tên mẫn đình y hệt như em.

" ch-chuyện quái quỷ gì vậy"

trí mẫn khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy tư tình chả thèm giấu giếm . cô chạm vào tay mẫn đình rồi nắm lấy nó. cô hôn nhẹ vào mu bàn tay của em. chỉ là cái chạm môi mà mẫn đình như bị điện giật. em định vội vàng rút ra nhưng tay đã bị người kia nắm chặt

" mợ..mợ tư, em còn chưa khoá then cài.."

trí mẫn mỉm cười nhìn em thách thức, đưa ra cái bộ mặt rất chi là ngứa đòn. cô nhướng mày sau đó cắn vào tay em. mẫn đình nhắm mắt, cố chịu. sau khi thấy dấu răng đã được hình thành thì trí mẫn mới nhả ra.

" cái này là phạt em, sau này cẩn thận vào"

"dạ.. em xin lỗi. em biết sai rồi"

trí mẫn khẽ cong môi, ánh mắt cô không rời khỏi mẫn đình một giây nào. cô đứng dậy tay chạm lên da thịt của mẫn đình làm em rùng mình. trí mẫn khẽ thì thầm vào tai em.

" biết lỗi của em thì tốt, đi khoá then đi rồi mợ dạy lại em sau"

....

trong lúc quỳnh thơ còn đang cố vật lộn với giấc mơ khó hiểu của mình thì bên đây. minh di đang cười lên một nụ cười quái dị. mặt dù cô đang ngủ nhưng vẻ mặt như đang tận hưởng một điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: