3. Câu Dẫn Ảnh Hậu Yu
Yu Jimin (top) & Kim Minjeong (bot)
______
Yu Jimin ngồi ở ghế, dáng vẻ nghiêm túc như mọi khi, áo sơ mi trắng mở hờ vài khuy. Minjeong bước lại, chẳng nói chẳng rằng, leo hẳn lên đùi chị, hai chân kẹp chặt hông, vòng tay quấn quanh cổ, ép Jimin tựa lưng vào ghế.
"Jimin à..." – em cúi sát, thở gấp, môi chạm nhẹ lên môi chị nhưng không hôn ngay. – "Em muốn...."
Rồi em áp xuống, môi chụp mạnh, lưỡi xộc thẳng vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi chị, hút mạnh đến mức phát ra tiếng chóp chép ướt át. Minjeong rên khẽ trong cổ họng, cố tình để hơi run run, khiến nụ hôn càng thêm dâm đãng.
Bàn tay em không yên, lướt dọc từ cổ Jimin xuống ngực, khẽ nắn bóp qua lớp áo, rồi chậm rãi mở thêm nút áo sơ mi, đầu ngón tay lạnh lẽo cọ sát vào làn da nóng rực bên dưới. Mỗi lần chạm, em lại ép hông xuống, đùi nhỏ cọ sát vào đùi Jimin, vừa hôn vừa khiêu khích.
Jimin bật ra tiếng gằn trong cổ, bàn tay buộc phải đặt lên eo em, nhưng thay vì đẩy ra lại siết chặt hơn, ngón tay bấu mạnh vào hông như trừng phạt. Chị nghiêng đầu, đáp trả nụ hôn bằng sức lực thô bạo, hút ngược môi em, cắn mạnh đến bật máu, rồi lại liếm qua vết đỏ ấy như muốn trấn áp.
Minjeong ngửa cổ rên khẽ, nhưng lại cúi xuống ngay, lần này hôn dọc từ môi xuống cằm, liếm lên đường viền xương hàm sắc nét, rồi cắn nhẹ ngay cổ Jimin. Em để lại dấu vết đỏ rực, ngẩng lên nhìn với đôi mắt long lanh, nụ cười ranh mãnh:
"Đây... là của em."
Bàn tay em trượt sâu xuống, vuốt dọc thắt lưng chị, ngón tay lách vào khe hở giữa áo và da thịt, chạm vào nơi nóng bỏng nhất. Thân thể em run nhẹ, ngực phập phồng ép sát, hơi thở ướt át phả thẳng lên môi Jimin.
Jimin khàn giọng, tay còn lại trượt xuống mông em, bóp siết thật mạnh, kéo ép sát hông vào mình, khiến Minjeong phải rên lên một tiếng dài. Chị nghiêng đầu, hôn ngấu nghiến thêm một lần, môi lưỡi va chạm bạo liệt như muốn nuốt trọn em.
Minjeong run lên, tiếng rên ngọt ngào bật ra khi bàn tay Jimin bóp chặt nơi nhạy cảm phía sau, ép cho hông em nghiến chặt xuống đùi chị. Toàn thân em căng lên, đôi môi đỏ mọng hé mở, nước bọt còn vương bóng loáng trên khóe môi.
"Ưm... Jimin... em... không chịu nổi nữa..." – Minjeong thì thầm run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ thách thức, ranh mãnh như khiêu khích thêm.
Jimin gằn một tiếng trong cổ, tay trượt thẳng từ hông xuống đùi em, bóp mạnh rồi vuốt ngược lên, cào nhẹ để lại vệt đỏ trên da. Chị ghì gáy em, kéo xuống hôn ngấu nghiến, nụ hôn hung bạo đến mức Minjeong nghẹn thở, nước bọt chảy dài xuống cổ.
"Đồ nhỏ hư hỏng..." – Jimin khàn giọng rít bên tai, răng cắn mạnh vào vành tai mềm, khiến Minjeong rùng mình bật rên. – "Nhóc con giỏi quá rồi nhỉ?"
Minjeong cong lưng, hai chân quấn chặt hơn quanh hông chị, đùi run run cọ sát không ngừng. Em rên nức nở nhưng vẫn cười nghịch ngợm, ghé môi liếm nhẹ lên quai hàm Jimin, để lại vệt nước bóng loáng:
"Em muốn chị... làm em...có được không?"
Câu nói đó như châm ngòi cho ngọn lửa dồn nén trong Jimin. Chị đột ngột bế xốc Minjeong lên, ép ngồi ngửa ra ghế, hai tay ghì chặt cổ tay em lên thành ghế. Nụ hôn lần này như muốn nghiền nát môi em, lưỡi xộc sâu, va chạm bạo liệt, tiếng rên, tiếng thở gấp và âm thanh ướt át vang vọng khắp căn phòng.
Minjeong nấc nghẹn, toàn thân run rẩy, nhưng ánh mắt long lanh, môi đỏ mọng run run mở ra tiếng thì thầm:
"Jimin à... ăn em đi..."
Jimin ghì chặt hai cổ tay Minjeong lên thành ghế, mắt tối sầm lại, hơi thở dồn dập ngay sát mặt. Chị cúi xuống, môi trượt khỏi môi em, hôn ngấu nghiến dọc xuống cằm, rồi cắn mạnh vào cổ trắng nõn, để lại một vết đỏ bầm đậm chói mắt.
"Ư— Jimin... aah..." – Minjeong cong lưng, giọng rên run rẩy vang lên nhưng hai chân vẫn quấn riết hông chị, ép sát hơn.
Jimin khẽ cười khàn, một tay siết lấy cằm em bắt phải ngẩng lên, tay còn lại thô bạo giật bung hàng khuy áo sơ mi nhỏ. Vải rách toạc, để lộ làn da trắng mịn và bầu ngực căng đầy chỉ còn được che bởi mảnh ren mỏng manh.
"Nhìn em này... khiêu khích chị bằng cái cơ thể này à?." – Jimin rít lên, giọng như dằn từng chữ.
Chưa kịp trả lời, Minjeong đã nghẹn lại khi Jimin cúi xuống, ngậm lấy một bên ngực qua lớp vải, mút bạo đến mức vải ướt đẫm, âm thanh ướt át vang vọng. Răng chị cắn nhẹ, kéo mạnh đầu nhũ cứng lên, rồi liếm xoáy liên hồi khiến Minjeong bật khóc rên nức nở:
"Ưaa... không— mạnh quá... Jimin... em chết mất..."
Nhưng Jimin càng tàn nhẫn hơn. Chị kéo phăng lớp vải cuối cùng, để lộ toàn bộ bầu ngực, rồi dùng bàn tay to thô bạo bóp siết một bên, trong khi miệng ngậm chặt bên kia, mút nuốt như muốn nuốt trọn.
Minjeong gần như co giật trong khoái cảm, ngón chân cuộn chặt, thân thể vặn vẹo dưới sức ghì mạnh của chị. Em khóc rên liên hồi, nước mắt lăn dài, nhưng ánh mắt ướt át lại nhìn Jimin với vẻ khát khao điên dại:
"Chị... xin chị... đừng dừng lại... nhiều hơn nữa... em muốn nhiều hơn nữa..."
Jimin nhổm lên, môi còn vương ướt, liếm môi như thú săn mồi, thì thầm khàn khàn ngay sát môi em:
"Em không biết em vừa nói gì đâu, Kim Minjeong. Chị sẽ làm em khóc đến mức không mở nổi miệng xin thêm nữa.
Bàn tay Jimin chậm rãi trượt xuống, dừng ngay giữa hai đùi run rẩy của Minjeong. Qua lớp ren mỏng tang, nơi ấy đã ướt đẫm đến mức dính sát vào da. Chị không vội, chỉ dùng đầu ngón tay ấn nhẹ, rồi xoa tròn chậm rãi quanh chỗ nhô cứng. Mỗi lần miết mạnh, quần lót lại căng ướt thêm, phát ra thứ âm thanh ướt át khiến Minjeong bật rên nức nở.
"Ưhm... Jimin... aah... đừng trêu em nữa..." – Minjeong cong lưng, hai tay vùng vẫy trong vô vọng vì bị ghì chặt, đùi khép chặt lại như muốn níu lấy tay chị.
Jimin cắn khẽ vành tai, giọng khàn khàn:
"Muốn chị cho vào hả? Nói ra đi, cầu xin chị đi Minjeong."
"Ưaah... em... em xin chị... làm ơn... cho em đi... Jimin à..." – giọng em run rẩy, gần như nấc nghẹn trong từng nhịp thở gấp gáp.
Chỉ khi nghe thấy những lời ấy, Jimin mới kéo mép vải sang một bên, để lộ nơi sưng đỏ, ướt đẫm. Da thịt ửng hồng, bóng loáng, từng giọt nước trong suốt rỉ ra, trượt dài xuống tận khe đùi. Chỉ cần Jimin liếc qua cũng thấy nó co rút run run, như tự động mời gọi.
Ngón tay Jimin vừa trượt vào, cả cơ thể Minjeong co giật dữ dội. Âm thanh nơi giao hợp vang lên rõ rệt, thứ ướt át nóng bỏng bọc chặt lấy từng cử động của chị. Hai đùi em run rẩy kẹp chặt lấy bàn tay chị, hông nhỏ lại theo bản năng ấn xuống như cầu xin nhiều hơn.
"Ưhm... aahh— Jimin... em... em chịu không nổi nữa..." – Minjeong ngửa cổ, mái tóc rối xõa ra sau ghế, giọng rên nghẹn ngào, da thịt trắng nõn rịn mồ hôi, từng giọt lăn dài xuống xương quai xanh khiến Jimin không kìm được mà cúi xuống liếm theo, để lại vệt nước bóng loáng.
Jimin cười khàn, ánh mắt tối đen nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống. Ngón tay dài co rút mạnh mẽ bên trong, liên tục móc sâu vào điểm nhạy cảm nhất. Bàn tay còn lại của chị không chịu yên, trượt lên bầu ngực em, bóp mạnh đến biến dạng, rồi véo lấy đầu nhũ đỏ mọng, xoắn vặn như trừng phạt.
"Ư—AAH!!" – Minjeong hét nghẹn, lưng cong cứng, hai cổ tay bị ghì chặt lên thành ghế đến mức các ngón tay run loạn, cố vươn ra như cầu cứu. Nước mắt lăn dài trên má, miệng há ra thở dốc nhưng vẫn bật thành tiếng khóc rên ướt át:
"Không... sâu quá... nhưng em... aaah... thích..."
Jimin nhếch môi cười khàn, nghiêng đầu cắn mạnh ngay đầu ngực, răng kéo căng khiến Minjeong nấc nghẹn khóc thét. Khi chị nhả ra, đầu ngực em đỏ rực, ướt đẫm, Jimin lại liếm trọn vòng tròn ướt át rồi thì thầm:
"Ngon thật... nhìn em run rẩy thế này, chị chỉ muốn ăn sống nuốt tươi."
Ngay khi môi chị còn quấn lấy ngực, bàn tay giữa hai chân tăng tốc. Ngón tay ra vào liên hồi, sâu, mạnh, bạo liệt, khiến âm thanh "chóp chép... nhóp nhép" vang vọng khắp phòng. Minjeong gần như nghẹn thở trong nụ hôn Jimin ép xuống, nước bọt tràn khỏi khóe môi chảy dài xuống cổ.
"Ưaa... Jimin... không... aaahh— sâu quá..." – em vừa khóc vừa rên, cơ thể run loạn, bụng dưới siết chặt đến mức ngón tay chị khó nhích nổi.
Jimin bật cười khàn, siết eo em lại, ép hông nhỏ ngồi trọn xuống bàn tay mình. Cánh tay chị nổi gân xanh, ngón tay dài thô bạo ngoáy sâu, đúng ngay điểm G khiến Minjeong gào thét, lưng bật cong khỏi ghế.
"Nghe thấy không? Thân thể em tự nuốt chặt tay chị kìa... nhóc con hư hỏng." – Jimin nghiến răng, giọng khàn đục, cặp mắt tối sầm nhìn chằm chằm khuôn mặt em đang ràn rụa nước mắt.
Minjeong nấc nghẹn, đôi mắt ướt át ánh lên vẻ điên dại, miệng run run cầu xin:
"Jimin... giết em đi cũng được... chỉ cần chị... đừng dừng lại... aaah... em cần chị..."
Nghe thế, Jimin gần như mất kiểm soát. Chị ép mạnh hơn, đưa thêm một ngón nữa vào, liên tục thúc sâu và mạnh tay hơn.
Vai chị siết chặt, hơi thở nóng rực phả sát tai em:
"Được... chị sẽ cho em chết trong tay chị... khóc đến mức không mở nổi miệng xin thêm nữa."
Nói rồi, Jimin cắn mạnh ngay cổ Minjeong, để lại dấu đỏ thẫm, trong khi bàn tay không ngừng tra tấn bên dưới, khiến em bật cong người, ngón chân cuộn chặt, tiếng rên vỡ vụn thành từng tiếng nấc.
Ngón tay Jimin không hề chậm lại, ngược lại còn tàn nhẫn hơn, liên tục ra vào thật sâu, lực đạo mạnh đến mức ghế dưới thân cũng rung lên theo từng nhịp. Tiếng nước ướt át vang rõ mồn một, như đang phơi bày sự hư hỏng cháy bỏng trong cơ thể Minjeong.
"Ưaaahhh— Jimin... em... em chịu... không nổi... nữa...!!" – Minjeong gào nghẹn, lưng bật cong cứng, bụng dưới co thắt dữ dội. Hai chân em quấn chặt lấy hông chị, đùi run bần bật, nước mắt ràn rụa, nhưng miệng vẫn há ra rên nức nở cầu xin.
Jimin nghiến răng, tay ghì chặt eo em ép xuống để thân dưới nuốt trọn lực đâm móc của ngón tay. Giọng chị khàn đặc, gần như gầm gừ bên tai:
"Nuốt chặt thế này mà còn dám nói chịu không nổi? Dối lòng quá đấy... em chỉ đang van nài thêm thôi, Minjeong à."
Bàn tay chị xoay nghiến, liên tục chọc thẳng vào điểm G nhạy cảm, còn ngón cái thì miết xoáy trên hạt nhỏ ở trên, khiến Minjeong hét thất thanh.
"AAAahhh— không... không được... Jimin... aaahh!!" – cơ thể em giật mạnh, toàn thân run loạn như mất kiểm soát.
Và rồi, khoảnh khắc ấy ập đến dữ dội. Bụng dưới siết chặt cực điểm, rồi một luồng nước nóng hổi bắn mạnh ra, phun ướt đẫm cả bàn tay và đùi Jimin. Âm thanh xối xả vang vọng, cùng tiếng khóc rên vỡ vụn của Minjeong.
"Ưaaahh— em... chết mất... Jimin!!" – em gần như gào thét, lưng cong dính chặt vào ghế, hai cổ tay run rẩy đến mức trắng bệch dưới lực ghì của chị.
Jimin sững lại một thoáng, rồi bật cười khàn khàn đầy thú tính. Chị rút tay ra, cả bàn tay ướt nhẹp, chất lỏng vẫn còn nhỏ giọt xuống sàn. Mắt chị tối sầm, vừa thở hổn hển vừa nghiêng đầu liếm gọn từng giọt nước trên ngón tay mình, cố ý để Minjeong nhìn thấy.
"Nhóc con... lần đầu còn dám phun ướt cả người chị thế này à?" – giọng Jimin trầm khàn, khẽ rít như dằn từng chữ. Chị ghì cằm em bắt ngẩng lên, môi liếm nhẹ khóe môi đỏ mọng còn vương nước bọt, thì thầm nóng bỏng:
"Đáng thưởng hay đáng phạt đây, hửm?"
Minjeong run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ hoe ràn rụa nước mắt nhưng lại ánh lên vẻ ranh mãnh yếu ớt. Em thở gấp, cười khẽ giữa những tiếng nấc nghẹn:
"Chị... muốn phạt thì... cứ phạt đi... em... em vẫn muốn thêm..."
Câu nói ấy như lửa đổ thêm dầu. Jimin siết chặt eo em, ép hông em dán thẳng vào mình, giọng trầm khàn gằn ra từng chữ, mang theo sự chiếm hữu điên cuồng:
"Được. Là em nói đấy nhé, Kim Minjeong.''
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro