oneshot

. ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁. 𓆝 𓆟 𓆞 . ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁.
──── ୨୧ ────
Giọt mưa rơi lộp độp trên mái hiên, hòa cùng tiếng gió thoảng qua con phố vắng. Jimin nép vào góc tường, áo khoác mỏng ướt sũng, tóc dính vào trán, tay siết nhẹ chiếc túi sách. Mùi đất ẩm, mùi mưa lẫn trong không khí khiến tim cô khẽ rung lên, một cảm giác vừa cô đơn vừa... lạ lùng.
Phía bên kia, dưới cùng mái hiên, Minjeong cũng đứng nép mưa. Cô ôm hờ chiếc áo khoác, tóc cũng ướt nhạt, mắt dõi ra đường. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Jimin cảm thấy một luồng cảm giác kỳ lạ len vào tim - vừa xa lạ, vừa quen thuộc. Chẳng biết tại sao, trong giây phút ngắn ngủi ấy, cô muốn cười, muốn nói, muốn hỏi tên cô gái đứng đó, nhưng tất cả đều dừng lại trong im lặng.
Chỉ còn mưa rơi, lộp độp trên mái tôn, và ánh đèn vàng nhạt phản chiếu vỉa hè ướt sũng. Jimin lặng lẽ rút tay ra khỏi túi áo, khẽ siết nhẹ chiếc túi một lần nữa, như cố giữ lấy một chút can đảm. Minjeong khẽ nhếch môi, cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không kéo dài quá một giây, rồi cô lại quay đi nhìn xa xăm.
Khoảnh khắc trôi chậm, nhưng lại nhanh đến khó tin. Họ đứng gần nhau mà vẫn như hai thế giới song song. Không lời nào được thốt ra, không tên nào được gọi ra, chỉ là hai con người lạ đứng cùng nhau trú mưa, cùng nghe tiếng mưa rơi, cùng thở nhịp mưa, và chia sẻ một khoảng lặng ngắn ngủi mà sâu đậm.
Jimin hít một hơi dài, hơi ấm của chính mình hòa lẫn mùi mưa ướt, và cô nhận ra rằng khoảnh khắc này... sẽ còn ám ảnh cô lâu dài. Minjeong bước một bước, mái tóc ướt phủ một bên vai, ánh mắt dịu dàng nhưng xa xăm dõi theo Jimin thêm một lần trước khi rẽ sang con phố khác.
"Giá như..."
Jimin thầm nghĩ, nhưng tiếng mưa cuốn đi mọi âm thanh. Cô chỉ còn lại bóng dáng Minjeong nhòa dần, và tim khẽ nhói. Một cảm giác ngọt - buồn len vào từng nhịp thở.
Jimin đứng đó thêm vài giây, lặng nhìn mưa rơi trên mái hiên, như thể muốn lưu giữ khoảnh khắc ấy trong tim mãi mãi. Nhưng cuộc đời không dừng lại, mưa cũng không ngừng rơi, và những người lạ ấy... rẽ đi hai hướng khác nhau, để lại nhau chỉ còn là ký ức mưa, ánh mắt, và dư âm không lời.
Một cơn gió thổi qua, thổi bay mái tóc ướt của Jimin, cuốn theo cả nỗi nhớ chưa kịp gọi tên. Cô khẽ thở ra, nhắm mắt, và mỉm cười trong lặng lẽ - nụ cười vừa tiếc nuối, vừa biết ơn khoảnh khắc hiếm hoi ấy. Mưa rơi đều đều, như nhắc nhở rằng có những lần gặp gỡ, dù ngắn ngủi, vẫn để lại dấu vết không thể xóa trong tim.
──── ୨୧ ────

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro