Nhị(二)

Trời mưa rả rích suốt ba ngày đêm, không phải khóc thương mà như đang trút xuống nỗi oán hận lên hai người nằm xuống. Đám tang lặng lẽ, không kèn không trống, chỉ có tiếng đất rơi lộp độp xuống quan tài như lời buộc tội, từng hạt đất lạnh lẽo phủ kín hai thân xác đã hóa vô tri.

Mẫn Đình đứng giữa vòng người, hai tay nắm chặt vạt áo đến trắng bệch những đốt ngón, đôi mắt ráo hoảnh như đá. Không một giọt nước mắt, không một tiếng nấc. Người ta bảo trẻ con mất cha mẹ sẽ khóc đến khản giọng, sẽ nhào tới ôm lấy quan tài, sẽ vật vã van xin. Nhưng cô bé ấy chỉ đứng đó, như một bức tượng đá vô hồn giữa cơn bão. Trong lồng ngực nhỏ, trái tim Đình như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến không thể khóc nổi.

Trước mặt cô, hai nấm mồ mới đắp, đất còn tươi màu máu. Một ý nghĩ không phải lướt qua mà như mũi dao đâm thẳng vào tâm khảm—

Họ chết vì mày. Tại mày. Tất cả là tại mày.

Gió lạnh quét qua, cuốn những giọt mưa như mũi kim đâm vào da thịt. Đình chẳng cảm thấy gì. Cơn đau bên trong đã nuốt chửng mọi cảm giác. Thế giới dường như chỉ còn lại hai nấm mồ và vực thẳm tội lỗi đang há miệng chờ đón cô.

Cô đứng đó, giữa mưa, linh hồn đã bị chôn cùng với tía má.

...

Từ hôm đó, Mẫn Đình như cái xác không hồn, lạc lõng trong chính nơi từng là nhà của mình. Cô không khóc, không la hét, cũng không nổi điên như người ta vẫn nghĩ. Chỉ ngồi bệt nơi thềm cũ, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không, như đang nhìn thấy từng khoảnh khắc tía má ngã xuống vì cô - một thước phim kinh hoàng chiếu đi chiếu lại không ngừng.

"Nếu hôm đó mình không đi... Nếu mình nghe lời tía..."

Tiếng thì thầm tự trách cứ vang lên trong đầu Đình như tiếng côn trùng không ngớt, ngày đêm gặm nhấm tâm trí cô.

Mưa đổ xuống, nắng rọi lên, ngày nối ngày trôi qua như một cơn mê, nhưng Đình chẳng hề bận tâm. Đói cũng không cảm thấy đói, khát cũng không muốn uống. Những người hàng xóm xót xa đến gần, Đình lập tức lùi vào góc nhà, thu mình lại như một con thú nhỏ bị dồn vào chân tường, trong mắt ánh lên nỗi sợ hãi và tội lỗi.

"Đừng lại gần tôi," ánh mắt cô như muốn nói. "Ai gần tôi cũng sẽ chết."

Đôi khi ai đó cố kéo cô vào nhà, cố lau mặt, chải tóc cho cô, nhưng Đình chỉ run lên bần bật, ánh mắt vô hồn như đang nhìn thấy máu và tử thần. Những lời an ủi chỉ như dao cứa vào vết thương đang mưng mủ, mỗi tiếng "thương" hay "đừng buồn" đều khiến cô thêm đau đớn.

Trong đầu cô, không chỉ một giọng nói mà là cả vạn lời nguyền rủa lạnh lùng lặp đi lặp lại:

"Là tại mày. Tía má chết là tại mày. Nếu không có mày, họ đã không phải chết thảm như vậy. Mày là đứa con bất hiếu. Mày là đứa con mang vận xui. Mày là đứa con giết cha mẹ."

Và Đình cứ ngồi đó, giữa căn nhà trống hoác, giữa những vết tích còn sót lại của cuộc sống đã tan biến mãi mãi, tự ôm lấy gánh tội đè nặng trên vai như muốn nghiến nát xương cốt.

...

Mỗi đêm, cô co quắp trên nền nhà lạnh lẽo, đôi tay gầy guộc ôm chặt lấy thân mình, nhưng không thể xua đi cái lạnh đang gặm nhấm từ bên trong. Cô nhắm mắt lại, không dám ngủ vì sợ phải đối mặt với cơn mộng mị, nhưng mệt mỏi vẫn kéo cô vào vòng xoáy của ác mộng.

Trong giấc mơ, Đình thấy tía má. Nhưng không phải tía má dịu dàng như trước đây. Họ đứng đó, thân thể nát bấy, máu chảy ròng ròng xuống nền đất đen sì. Tía mất nửa người, chỉ còn lại phần trên nhô ra như một cái xác không trọn vẹn, đôi mắt trắng dã trợn trừng, môi nhếch lên thành một nụ cười méo mó đầy oán hận. Từng mảnh thịt rơi xuống khi tía tiến lại gần cô.

"Thứ súc sinh bất hiếu!" Giọng tía vang lên như tiếng sấm rền. "Mày giết tụi tao! Tại mày ham chơi, tại mày bướng bỉnh không nghe lời! Nếu không có mày, tụi tao đã không chết thảm như vậy!"

Má cũng tiến đến, một bàn tay đẫm máu đưa lên chỉ thẳng vào Đình, khuôn mặt má không còn nguyên vẹn, chỉ còn một bên với con mắt đỏ ngầu như máu. "Đồ sao chổi! Mày là nghiệp chướng của tụi tao! Đình ơi, sao mày không chết thế cho tụi tao? Sao mày còn sống? Tại sao lại là tụi tao mà không phải mày?"

Đình quỳ xuống, trán chạm đất, đôi tay run rẩy bấu vào nền máu đen sệt, móng tay bẻ cong, da thịt rách toạc. "Con xin lỗi... con xin lỗi... Con không muốn đâu... Con không muốn mà..."

Nhưng giọng mắng nhiếc vẫn vang lên không dứt.

"Mày nhìn đi!" Tía cúi xuống, gí gương mặt nát bấy vào sát mặt cô, hơi thở hôi thối của tử thi phả vào mũi. "Mày nhìn tụi tao đi! Đây là tác phẩm của mày đó! Tụi tao chết vì mày! Mày là dòng giống súc sinh ngạ quỷ!"

Đình ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt hòa với máu tràn xuống mặt. Cô cố vươn tay, muốn chạm vào họ, muốn được tha thứ, muốn được ôm một lần cuối.

"Má ơi... tía ơi... đừng bỏ đình... Đình sai rồi... Đình biết lỗi rồi mà... Đình muốn đền tội... Đình thà chết còn hơn..."

Nhưng tía má quay lưng đi, thân thể tan vào làn khói đen đặc quánh, để lại tiếng cười the thé đầy căm hận vang vọng, tiếng cười như xé toạc không gian.

"Chết đi! Chết đi! Mày không đáng sống! Mày phải đền tội bằng cả cuộc đời!"

Đình ngã sấp xuống, tay bấu lấy mặt đất lạnh lẽo, hơi thở gấp gáp, ngực như bị nghiến nát. Xung quanh chỉ còn bóng tối đen ngòm và tiếng gào rít của những oan hồn không siêu thoát, tiếng mảnh bom xé gió, tiếng thét của tía má lúc bị mảnh đạn cắt ngang người.

Cô giật mình tỉnh dậy, hơi thở đứt quãng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, môi cắn đến rách toạc, tanh mùi máu. Nhưng khi nhìn quanh, chỉ là căn nhà trống hoác, lạnh lẽo và tịch mịch. Không có tía má, không có tiếng chửi rủa. Chỉ có sự trống rỗng đang siết lấy cô từng chút một và nỗi tội lỗi ngày càng phình to như con quái vật nuốt chửng tâm hồn cô.

...

Sau hôm đó, Đình trở nên lặng lẽ như một cái bóng. Sáng sớm, cô ngồi thu lu trong góc nhà, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không, nhưng trong đầu là cả một địa ngục của những lời tự buộc tội:

"Mày là đứa con bất hiếu." "Mày đã giết tía má." "Mày đáng phải chết thay họ." "Mày không xứng đáng được sống." "Mày là nghiệp chướng, là tai ương."

Ai cho gì, cô ăn nấy, không kén chọn, không từ chối, nhưng cũng chẳng bao giờ mở miệng cảm ơn. Cơm nuốt vào như ăn tro tàn, nước uống xuống như nuốt máu, mỗi miếng ăn đều nhắc nhở cô rằng tía má không còn được ăn uống nữa.

Người trong làng đi ngang, nhìn vào khung cửa sổ, thấy Đình co ro như một chú mèo bị bỏ rơi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mắt trũng sâu vào hốc mắt như hai hố đen. Họ lắc đầu, xót xa mà chẳng biết phải làm gì hơn. Đứa bé Đình ngày nào tươi tắn, líu ríu theo chân người lớn ra đồng, đôi mắt tròn xoe sáng ngời mỗi khi nghe kể chuyện, giờ đây đã thành một con búp bê không hồn, một cái vỏ rỗng chỉ còn hình hài con người.

"Thương con bé... ngày xưa nó lanh lẹ, hay cười, hay nói lắm..."

Người ta vẫn đem cơm, đem nước đến đặt trước cửa nhà Đình. Có người để lại tấm chăn, có người lén lút nhét vài đồng bạc lẻ dưới chiếc gối rách. Họ thương Đình như thương một phần của làng, như một đứa trẻ lạc lõng giữa đời, không nơi nương tựa. Nhưng mỗi món quà, mỗi sự giúp đỡ đều như những mũi dao đâm vào lòng cô - vì Đình tin rằng mình không xứng đáng với lòng tốt đó, rằng mình chỉ xứng đáng với sự đau đớn và trừng phạt.

Nhưng Đình chẳng bao giờ nhận ra những điều đó. Đôi tay nhỏ ôm lấy thân mình, ngồi co quắp trong góc tối, như muốn thu mình lại thật nhỏ, thật vô hình, như muốn biến mất khỏi thế gian này.

Mỗi đêm, cô không ngủ, chỉ nhìn lên mái nhà, đếm từng giọt mưa rơi, từng tiếng gió rít qua khe cửa. Mỗi giọt mưa như một giọt nước mắt, mỗi tiếng gió như một lời than oán. Trong đầu cô, giọng nói quen thuộc vẫn vang lên không ngừng, mạnh mẽ hơn, tàn nhẫn hơn:

"Là tại mày... Tại mày mà tía má phải chết. Mày là đồ bất hiếu. Mày phải sống với tội lỗi này suốt đời."

Ánh lửa trong mắt Đình đã tắt, nhưng trong bóng tối, cô vẫn nghe rõ tiếng lửa đạn ngày nào, tiếng gào thét, tiếng gọi tên mình giữa cánh đồng hoang - tiếng tía má tuyệt vọng gọi tên cô trước khi họ ngã xuống. Và trong cái im lặng nghẹt thở ấy, nước mắt của Đình không rơi, nhưng trái tim cô đã vỡ nát thành nghìn mảnh, mỗi mảnh vỡ đều mang một nỗi đau không tên.

...

"những đứa trẻ không khóc trong đám tang, sẽ khóc suốt trong những ngày còn lại trong đời."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro