Tam Thập Cửu (三十九)
Đôi khi, phàm nhân chốn hồng trần chẳng nên quá đắm chìm trong khoái lạc nhất thời mà quên đi bể khổ của thực tại. Cổ nhân từng dạy: sau một đoạn duyên tình ngây thơ, tò mò mà cuồng nhiệt giữa hai kẻ trôi dạt giữa nhân sinh như bèo nước—hai chiếc "bánh trôi" mềm mại giữa thời mạt pháp—ắt cũng nên có lúc thu lại nụ cười, gác lại hoan lạc, để tĩnh lặng mà thưởng chút u sầu.
Bởi lẽ, vui quá hóa mê, buồn quá hóa tỉnh. Có khi chính một thoáng u hoài mới là thứ giúp kẻ tu tâm trụ vững giữa sóng gió ngũ hành.
...
Căn phòng chìm vào bóng tối dịu dàng. Mẫn đã ngủ. Nhịp thở của chị đều đặn như sóng lùa vào bãi cát, vừa đủ để ru Đình vào cõi mơ, nhưng em lại không muốn ngủ. Có điều gì đó khiến em muốn tỉnh táo để cảm nhận trọn vẹn khoảnh khắc này - khoảnh khắc bình yên chưa từng có trong đời.
Trong bóng tối chỉ còn tiếng thở chậm rãi, tiếng tim đập từng hồi vỗ vào lồng ngực như một bản nhạc trầm ấm. Ga giường nhàu nhĩ. Mùi da thịt, mùi tóc, mùi của đêm vừa trải qua quấn quýt quanh họ như một làn khói mỏng không tan. Cái mùi ấy không nồng, không gắt, mà dìu dịu như hương ủ từ trong lồng ngực, từ từng khe da thịt vẫn còn nóng ấm. Cả căn phòng như một chiếc kén – gói hai thân thể vào một nỗi yên lành hiếm hoi.
Đình nằm nghiêng, mắt mở tròn trong bóng nhạt từ ô cửa. Em lặng ngắm Mẫn – tấm lưng trần phập phồng, vệt tóc xõa trên gối, làn da vẫn còn vương chút hồng ửng. Mỗi hơi thở của chị như một nhát cọ chạm khẽ vào lòng Đình, để lại những đường nét dịu dàng mà không sao xoá nổi. Gò má em áp lên bắp tay chị, mắt nhắm hờ nhưng không ngủ. Tay em vẫn còn đặt nơi bụng dưới, nơi mà từng cơn sóng vừa qua còn âm ỉ lan ra những vệt dư chấn dịu ngọt.
Trái tim em không còn co thắt vì sợ hãi, mà giãn ra, nhẹ nhõm, như vừa được ai đó mở khoá sau bao năm giam cầm. Em nhận ra, lần đầu tiên trong đời, không còn tiếng thì thầm nào trong đầu, không còn giọng nói nào bảo em phải cảnh giác, phải sợ hãi, phải chạy trốn. Chỉ còn sự tĩnh lặng thuần khiết, trong veo.
Em không muốn nhắm mắt, không muốn bỏ lỡ từng hơi thở, từng cử động nhỏ nhất của người đang nằm cạnh. Mẫn nghiêng đầu nhẹ trong giấc ngủ, tóc chị rủ xuống một bên gối, môi khép hờ, khuôn mặt thanh thản đến lạ lùng – như thể cả một đời giông gió giờ đây đã chịu lùi về sau cánh cửa.
Cả hai nằm sát nhau, trần trụi nhưng không phô bày. Tấm chăn mỏng trượt khỏi bờ vai Đình, để lộ sống lưng cong mềm đang áp vào lồng ngực ấm nóng phía sau. Tay Mẫn, trong một cử động vô thức, trượt từ vòng eo em lên đặt hờ nơi bầu ngực, các ngón tay khẽ cuộn lại như muốn giữ lấy một chút hơi thở còn vương. Trong giấc ngủ, chị cựa mình nhẹ, rồi chầm chậm rúc mặt vào mái tóc nâu nhạt của Đình như tìm hơi ấm quen thuộc. Mái tóc ấy vẫn còn thơm mùi mưa đầu mùa, mùi nước gội rẻ tiền, mùi người con gái chưa từng thuộc về ai – và giờ đây, đã nguyện hiến dâng trọn vẹn.
Đình chợt nhớ lại những đêm dài cô đơn trong căn phòng cũ, những đêm cô đã khóc một mình, co người dưới chăn, tưởng như không thể chịu nổi trọng lượng của tâm hồn mình. Những đêm Tủi xuất hiện, mạnh mẽ nhưng đáng sợ, như một cái bóng không lối thoát. Nhưng giờ đây, nơi này, trong vòng tay Mẫn, không còn chút dấu vết nào của nỗi đau ấy. Như thể em đã được rửa sạch, được chữa lành từ bên trong.
Mẫn không hỏi. Không nói. Chỉ siết em lại gần hơn, như thể chỉ cần lơi một nhịp, mọi thứ sẽ tan vào hư vô. Cái siết không mạnh, không ép buộc, mà chậm rãi, thấu hiểu, như thể chính chị cũng đang run sợ trước điều kỳ diệu đang diễn ra. Rồi trong cái tĩnh lặng êm ru của đêm, môi chị khẽ chạm lên trán Đình – một nụ hôn không mang dục vọng, cũng chẳng phải lời hứa. Chỉ đơn giản là một cử chỉ thuộc về. Như thể chị đã luôn ở đây, và sẽ luôn là nơi để em trở về.
Đình khẽ rùng mình. Không phải vì lạnh, mà vì sự mềm mại ấy – sự gần gũi ấy – chạm đúng vào tầng sâu nhất của lòng em, nơi từng là khoảng trống âm u không ai chạm đến. Em không dám nhúc nhích. Cả thế giới dường như đang giữ hơi thở, nhường chỗ cho khoảnh khắc ấy vĩnh viễn không tan.
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má Đình - không phải nước mắt đau đớn hay sợ hãi, mà là nước mắt của người vừa tìm thấy bến bờ sau hành trình dài lạc lối. Nước mắt của sự an yên, của việc được phép cảm nhận mà không phải phòng thủ, được phép yếu đuối mà không sợ bị tổn thương.
Ánh trăng khẽ len qua khe cửa sổ, rọi một vệt bạc mỏng lên làn da trắng của Mẫn, tạo nên một đường viền mờ ảo quanh dáng hình đang say ngủ. Trong khoảnh khắc đó, Đình hiểu rằng – mình đang sống, đang hiện hữu, và đang được yêu... đúng cách. Không phải tình yêu đòi hỏi, không phải tình yêu ràng buộc, mà là tình yêu cho phép em được hoàn toàn là chính mình.
Em khẽ đưa tay chạm vào gò má Mẫn, như để xác định đây không phải giấc mơ. Da thịt ấm áp dưới đầu ngón tay, thật đến từng hơi thở. Em chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên trong đời, em không cần phải là ai khác ngoài chính mình. Không cần phải mạnh mẽ như Tủi, không cần phải cứng rắn, không cần phải đề phòng. Chỉ cần là Đình - với mọi khiếm khuyết, mọi yếu đuối, mọi dịu dàng mà em vẫn luôn trân trọng nhưng không dám thể hiện.
Bên ngoài cửa sổ, thành phố đã chìm vào giấc ngủ. Tiếng xe cộ thưa thớt, tiếng gió nhẹ lùa qua khe cửa như một khúc ru đơn điệu. Đình khẽ áp môi lên vai Mẫn, nhẹ như cánh bướm đậu. Em thì thầm, dù biết chị không thể nghe:
"Cảm ơn vì đã ở đây."
Rồi... không khí khẽ chuyển.
...
"Vẫn chưa ngủ à?" – Giọng ấy vang lên như vọng từ trong đầu, nhưng rõ ràng như có ai đó đang ngồi cạnh Đình.
Trong không gian lặng như tờ giữa đêm, một làn hơi lạnh mơ hồ thoảng qua. Đình chớp mắt.
Trước mặt em là bóng dáng người phụ nữ quen thuộc đang đứng quay lưng, mái tóc dài xoã rũ, thân hình thon thả phủ trong ánh sáng bạc nhàn nhạt từ khe cửa. Hôm nay, người ấy không mặc chiếc áo đen thường thấy, mà là một chiếc áo trắng mỏng manh, như thể cô đã cởi bỏ tất cả sự chống đối.
"Tủi..." – Đình khẽ gọi, giọng em như chìm vào hư vô.
Người kia quay lại. Đôi mắt ấy vẫn sâu, lạnh, và u buồn như mọi lần, nhưng lần này... có điều gì đó đã khác. Không còn giận dữ, không trách móc. Chỉ còn sự tĩnh lặng – như thể cơn bão đã tan, chỉ còn lại mảnh vỡ trôi dạt sau cùng. Lần đầu tiên Đình thấy được sự mỏng manh thật sự ẩn sau lớp vỏ cứng của Tủi.
Đôi mắt ấy nhìn Đình như thể đang nhìn lần cuối.
"Em không cần chị nữa rồi." – Tủi nói, tay vươn tới vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của em. Giọng cô dịu đến ngỡ ngàng, khác xa mọi lần. Không còn gai góc, không còn phán xét. Chỉ còn sự trìu mến mỏng manh như sắp vỡ.
"Không phải vậy..." – Đình khẽ lắc đầu, bật dậy, tay run run đưa lên như muốn níu giữ. Nhưng Tủi chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ đến tan vào không khí.
"Đừng." – Cô mỉm cười. Một nụ cười lạ lẫm, chưa từng xuất hiện trước đây – nửa đau, nửa an lòng.
"Em biết không, hồi đầu chị chỉ là một cái vỏ. Một nơi trú ẩn. Một lớp da thứ hai cho em trốn vào mỗi lần thế giới trở mặt." – Cô cúi nhìn đôi bàn tay mình, giọng khẽ như gió thổi qua lòng tay trống rỗng. Đôi bàn tay ấy từng nắm chặt thành đấm, từng vỗ về Đình qua bao cơn ác mộng.
"Chị đã từng ghét em. Thật đấy." – Cô ngồi xuống mép giường, nhìn xa xăm. "Vì em yếu đuối. Vì em cứ mãi tin vào những điều sẽ không bao giờ đến. Vì em luôn tha thứ cho người khác, nhưng chưa từng biết cách tha thứ cho chính mình."
"Nhưng rồi... chị bắt đầu quan sát em. Nhìn cái cách em nén khóc, cái cách em gồng mình đứng dậy sau mỗi cơn mê. Ban đầu là thương hại. Rồi thương xót. Rồi yêu."
"Chị không biết từ khi nào mình lại muốn ôm em mỗi lần em vỡ vụn. Chị đã nghĩ, nếu không ai làm vậy... thì chị sẽ là người làm."
Cô quay lại nhìn Đình, ánh mắt rưng rưng đầy thương yêu. Khoé môi cô hơi run, như đang cố kìm nén điều gì đó quá lớn.
"Chị từng la hét với em, quát mắng, đôi khi còn muốn rũ bỏ em. Không phải vì chị không thương em. Mà vì chị không biết yêu thương thế nào cho đúng. Vì mỗi khi thấy em tổn thương, chị đau đến mức chỉ biết cách gầm lên."
"Và rồi chị hiểu... em sống như vậy không phải vì ngu ngốc, mà vì em muốn giữ lại chút gì đó tử tế cuối cùng trong một thế giới quá nhiều tan nát. Và chị... bắt đầu thương em từ lúc nào chẳng hay."
Tủi cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc vương trên trán Đình, rồi bất giác khựng lại. Như thể tay cô chạm phải điều gì đó đang mờ dần. Cô nhìn bàn tay mình – đầu ngón đã bắt đầu lẫn vào khoảng không, mờ như khói sương.
"Em còn nhớ ngày đầu tiên chị xuất hiện không?" Tủi khẽ cười buồn. "Ngày em sáu tuổi, ngồi co ro dưới cái mái hiên dột ở nhà cũ. Chị đã nói gì nhỉ?"
"Khóc làm gì, gục làm gì..." Đình khẽ đáp, giọng nghẹn lại.
"Ừ, chị đã nói 'Khóc làm gì, gục làm gì, chẳng ai thương đâu'. Lúc đó... chị là tất cả những gì em có thể dựa vào."
"Chị từng nghĩ... nếu không có chị, em sẽ lại gục ngã. Nhưng chị sai rồi. Thật ra... chính chị mới là người níu kéo em lại trong bóng tối."
Lần này, cô không bật cười nữa. Tủi ngồi xuống cạnh Đình, chậm rãi như sợ làm em giật mình. Khi lưng cô vừa chạm giường, tấm drap dưới người khẽ lõm xuống – một trọng lượng thực sự, một sự hiện diện thật sự. Đình ngạc nhiên nhận ra, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được Tủi bằng xúc giác, không phải chỉ bằng tâm trí.
"Chị chỉ là vết sẹo. Một hình hài sinh ra từ những đêm em co mình khóc trong lặng thinh. Một phần của em cứ nghĩ rằng nếu không có ai bảo vệ, mình sẽ tan vỡ mãi mãi."
Đình quay mặt lại. Em không còn oán trách, không còn run sợ. Chỉ có lòng biết ơn – dành cho một phần mình đã từng sống thay, chịu đựng thay. Em nhìn khuôn mặt Tủi - khuôn mặt mà em từng gọi là ác quỷ, nhưng hôm nay lại hiện lên dịu dàng đến lạ.
"Chị có buồn không?" em hỏi.
Tủi im lặng. Cô không trả lời ngay. Thay vào đó, cô nghiêng người, áp trán mình lên trán Đình. Một cái chạm thật nhẹ, thật người. Ấm và run. Hơi thở của cô thoang thoảng mùi nước mưa - mùi của những nỗi buồn đã được rửa sạch.
"Buồn chứ," – cô thở ra, làn hơi như sương phả lên da em, "Chị từng muốn được là người cuối cùng bên em. Dù chỉ là cái bóng. Dù chỉ là một phần dư thừa. Chị đã tự huyễn hoặc mình rằng... có thể như vậy là đủ."
Cô đưa tay, lần nữa, chạm vào gò má Đình. Nhưng đầu ngón tay đã bắt đầu trong suốt, dù vẫn còn hơi ấm. Tủi nhìn xuống những đầu ngón tay mình, cười buồn:
"Chị luôn ngỡ mình là tỉnh táo nhất. Là người hiểu rõ thế giới nhất. Nhưng thực chất, chị lại là kẻ sợ hãi nhất. Chị từng nghĩ, nếu chị không cảnh giác thay em, không tàn nhẫn thay em, thì em sẽ lại bị tổn thương. Chị muốn em phải mạnh mẽ, phải lạnh lùng... mà không biết rằng, chính điều đó đang giết chết em mỗi ngày."
"Nhưng chị hiểu rồi. Không ai nên sống mãi chỉ để gồng thay một người khác. Kể cả chị. Và em... em đang học cách sống cho mình."
Đình lắc đầu, mắt đỏ hoe, "Chị là một phần của em..."
Giọng cô như chực nghẹn lại, Tủi đặt một ngón tay lên môi Đình, ra hiệu cho em im lặng.
"Em luôn nghĩ chị là kẻ phá hoại... nhưng thực ra chị sinh ra chỉ vì một lý do: để em không phải đối diện nỗi đau một mình. Mỗi khi em khóc trong lòng, chị là người hét thay. Mỗi khi em muốn gục ngã, chị là người đứng thẳng."
"Thật buồn cười... chị từng muốn em biến mất chỉ vì chị thấy em thừa thãi. Nhưng giờ, lần đầu tiên... chị thấy chính mình tan biến là một đặc ân."
Tủi đứng dậy. Lần này, không còn là kẻ thao túng hay kẻ phá hoại. Chỉ còn một người chị, một phần linh hồn đã âm thầm yêu thương, giờ đang lùi bước. Cô quay lưng lại phía cửa sổ, để ánh trăng hắt lên thân hình đang dần trở nên mờ ảo.
"Em không cần mang theo chị nữa." – Cô nói nhỏ, đôi mắt trong suốt như mặt hồ vừa ngừng gió. "Em hãy cất chị vào một góc ấm áp, ở đó chị sẽ ngủ. Nếu một ngày em lại đau, chị sẽ quay về. Nhưng chị mong... ngày đó đừng đến."
Cô tiến lại gần, ngồi xuống trước mặt Đình. Bàn tay cô nhẹ nhàng đặt lên ngực em, nơi trái tim đang đập.
"Chị sinh ra từ nỗi đau... Nhưng giờ, nếu em có thể sống mà không cần cơn đau đó, thì chị cũng được giải thoát rồi. Từ nay, sống cho riêng mình đi, nhóc."
Cô chậm rãi đứng dậy. Không có tiếng động nào. Không có làn gió nào thổi. Nhưng Đình biết, Tủi đang rời đi – mãi mãi. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu qua người cô, làm cô gần như trong suốt.
Cô òa khóc, gọi với theo: "Đừng đi... đừng để em lại một mình..."
Tủi dừng lại. Cô quay đầu, đôi mắt long lanh như ánh trăng bị ngắt giữa chừng, thì thầm.
"Em không bao giờ một mình đâu. Em có Mẫn, có bà Tám, và giờ đây... em đã có chính em."
Cô nắm lấy tay Đình. Lần đầu tiên – và có lẽ cũng là lần cuối – hai bàn tay thật sự chạm nhau. Cái siết ấy không mạnh. Nhưng nó run. Run như một người sắp để mất cả thế giới.
"Chị muốn ích kỷ thêm một chút có được không?" – cô thì thầm, đôi mắt rưng rưng, "Chị muốn ở lại thêm chút nữa thôi... để nhìn em ngủ, để chạm tay em, để nghe tim em đập... một lần nữa thôi..."
"Chị muốn ích kỷ thêm một chút có được không?" – cô thì thầm, đôi mắt rưng rưng, "Chị muốn ở lại thêm chút nữa thôi... để nhìn em ngủ, để chạm tay em, để nghe tim em đập... một lần nữa thôi..."
Không ai trả lời. Trong khoảng lặng ấy, thân thể cô dần dần tan vào không khí – từ bàn tay, tới khuỷu tay, rồi đến bờ vai, như thể sương sớm bị nắng mai gỡ ra từng chút. Nhưng trái tim cô vẫn còn đó, đập thổn thức trong nhịp nghẹn của cái ôm cuối cùng.
"Em có nhớ những ngày đầu không? Những ngày chị mới xuất hiện?" Tủi thì thầm, giọng mỏng như tờ giấy, "Lúc đó, em là cô bé nhỏ xíu, trốn trong phòng tắm đọc những trang nhật ký không dám chia sẻ với ai. Chị đã nói: 'Đừng sợ. Có chị đây.' Từ đó, em không bao giờ phải khóc một mình. Chị khóc thay em."
Đình không nói gì. Em chỉ ôm Tủi thật chặt. Lần đầu tiên. Và có lẽ... cũng là lần cuối. Không phải để giữ lại, mà để tiễn đi. Em cảm nhận được hơi ấm từ thân thể Tủi - một hơi ấm thật sự, không phải chỉ là ảo giác trong tâm trí.
"Chị xin lỗi..." Tủi nói, giọng đã nhẹ như hơi thở,
"Vì đã làm em sợ. Vì đã khiến em nghĩ em đang mất trí. Chị chỉ muốn bảo vệ em... theo cách chị biết."
"Chị muốn em biết rằng, chừng nào chị còn hiện diện trên đời này, em sẽ không bao giờ phải thức trắng đêm tự hỏi liệu có ai quan tâm đến mình không. Em sẽ không bao giờ phải chìm vào giấc ngủ với cảm giác cô đơn trên thế gian này. Và em sẽ không bao giờ phải sống một ngày nào nữa mà không cảm nhận được tình yêu thương."
"Chị yêu quý em vô cùng, Đình ạ."
"Chị nguyện cầu... cho sự yên bình ở lại với em. Mãi mãi." – cô thủ thỉ bên tai em, giọng nhỏ dần, nhỏ đến mức tan ra như bụi.
"Và nếu một ngày nào đó, em bắt đầu quên mất chị... thì đó là lúc chị thực sự tự hào về em."
Rồi Tủi tan vào bóng đêm, như chưa từng tồn tại. Nhưng căn phòng vẫn còn mùi hương dịu nhẹ – mùi của ký ức, của sự dịu dàng được giấu kín quá lâu, của một tình yêu không lời – giờ mới được gọi tên.
Không có giọt nước mắt nào rơi nữa. Chỉ có Mẫn, vẫn nằm ngủ say bên cạnh – như một lời hứa mà số phận dành riêng cho Đình. Em cúi xuống, hôn nhẹ lên vai chị, khẽ nhắm mắt lại.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, em ngủ mà không giật mình giữa đêm. Không còn ai trong em ngoài chính em. Và em biết, đó là điều mà Tủi luôn mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro