Tam Thập Thất (三十七)

Sau một chương đầu máu chảy thịt nát, xương tan cốt vụn, cảnh đời như biển máu sóng trào, lòng người tựa mây đen che khuất trăng thanh, e rằng chúng sinh trong câu chuyện cũng đã mệt mỏi đôi phần.

Thôi thì tạm gác đao kiếm, rửa tay nơi dòng suối mát, mời chư vị ngồi lại, nếm chút súp gà thanh đạm, hương thơm nhẹ nhàng, vị ngọt như dòng suối trong.

Chén súp này chẳng thể xóa đi máu lệ đã rơi, nhưng biết đâu có thể sưởi ấm lòng người, chữa lành đôi phần tâm hồn đang rệu rã giữa biển đời bão tố. 🌿

...

Cánh cửa phòng tắm khẽ mở ra.

Mẫn Đình bước ra, chân run như thể vừa đi trên mép vực. Trong làn hơi ẩm còn vương lại, mùi máu vẫn phảng phất trong không khí, dính vào từng thớ da như chưa chịu buông. Nhưng thứ khiến cô nghẹn thở hơn cả, lại là mùi thuốc súng. Một thứ mùi nồng nặc, khô khốc và hăng hắc, như khói tro bị nhốt trong kim loại rỉ. Nó lẩn khuất đâu đó trong không khí, chạm vào mũi như vết xước của dao lam – vừa âm ỉ, vừa bỏng rát. Có chút khét lẹt của than cháy, chút chua chát của lưu huỳnh, và một mùi tanh lạnh rất riêng – mùi của kết thúc, của chết chóc.

Nó không giống máu – sống và ấm. Mùi thuốc súng thì chết, thì tàn – như hơi thở cuối cùng của một con thú vừa bị hạ gục, như tàn tích của một trận hoả hoạn trong tim.

Đình đứng im giữa căn phòng ngột ngạt đó, cảm thấy như mình đang ở giữa nghĩa địa, nơi những mảnh linh hồn lang thang chưa kịp siêu thoát đang luẩn quẩn quanh đây, níu lấy từng hơi thở, từng nhịp tim.

Trí Mẫn đang đứng quay lưng, bên cửa sổ mở hé.

Chiếc áo sơ mi đen ướt đẫm máu đã bị cởi bỏ, ném sang một bên ghế. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên phần lưng trần, rồi xuống vùng eo săn chắc, nơi chiếc áo croptop hai dây ôm sát để lộ từng múi bụng rõ nét.

Đình khẽ sững người – không phải vì vẻ gợi cảm trần trụi ấy, mà bởi những vết sẹo mờ nhạt loang lổ, ẩn hiện trên làn da trắng ngần, như bản đồ của những cuộc chém giết, như những dấu tích của thời gian lặng lẽ in lên một cơ thể đã chịu quá nhiều.

Trí Mẫn đang lau tay bằng một chiếc khăn trắng. Từng động tác chậm rãi, lạnh lùng, không có chút gì gọi là vội vã.

Máu nhỏ xuống từ mép khăn, tạo thành một vệt loang tròn trên sàn gỗ.

Cách đó không xa, Phan Kim Tấn nằm sấp trên nền nhà như một bao thịt rã rời.

Đầu hắn vẹo sang một bên, một bên má bị ép chặt xuống gạch lạnh, thịt da nứt nẻ, lún sâu thành một vết lõm. Khuôn mặt be bét, nhầy nhụa máu thịt, không còn giữ được hình thù nguyên vẹn. Xương mặt như bị đập nát hoàn toàn – sống mũi sụp xuống, hốc mắt bên trái trào máu, con ngươi trợn trừng không thể khép lại. Dưới cằm, một vệt máu đặc kéo dài xuống sàn, lẫn lộn với dịch nhầy và từng mảnh răng vỡ trắng bệch.

Hắn chết không nhắm mắt – mà đúng hơn, đôi mắt ấy đã bị nghiền nát, chẳng còn đủ nguyên vẹn để khép lại.

Không một lời trăn trối, không một cơ hội van xin – chỉ còn lại một khối thịt be bét, méo mó, thảm hại đến độ chẳng ai nhận ra từng là một con người.

Một cái xác nhục nhã, rã rời, nằm sấp giữa vũng máu đã bắt đầu thấm lạnh xuống nền gạch. Như chính những gì hắn từng làm với bao sinh mạng khác, trong chính căn phòng này.

Và thật lạ, Đình không thấy sợ.

Chỉ thấy một thứ gì đó trong ngực mình... vừa được gỡ bỏ. Như thể một tảng đá đen sì, mục rữa, bám chặt lấy tim suốt bao năm, nay rơi xuống và vỡ nát.

Ký ức từ một ngày xa lắm bỗng ùa về – một buổi trưa nắng gắt nơi đồng ruộng năm xưa.

Cô gái nhỏ đứng bên vệ cỏ, chết lặng nhìn xác của anh chiến sĩ cách mạng trẻ trong xóm, bị bom chém ngang người, thân thể văng tận bờ mương. Một bên chân anh không còn, khẩu súng vỡ nát quấn trong vạt áo loang máu.

Anh là người đầu tiên dạy cô cách thắt dây thun bắn chim, là người hay cõng cô qua bờ ruộng mỗi khi trời mưa ngập.

Hôm đó, cô khóc nhiều đến mức ngất đi. Mất ngủ suốt một tuần. Không nuốt nổi bữa cơm nào.

Còn hôm nay – trước cái xác lầy nhầy dưới chân mình – Đình không rơi lấy một giọt nước mắt.

Không run. Không quay mặt. Không thấy cần phải thương xót.

Chỉ thấy lòng mình nhẹ tênh.

Một sự nhẹ nhõm trọn vẹn, dứt khoát – như một lời tuyên án vừa được thực thi.

Không phải cho riêng cô.

Mà cho tất cả những người phụ nữ từng bị giam hãm, từng run rẩy, từng quỵ ngã nơi căn phòng này.

Cho những tiếng gào trong vô vọng. Những đôi chân trần bị ghì xuống giường. Những ánh mắt hoảng loạn tắt dần trong tiếng cười khả ố.

Giờ đây, kẻ từng nghĩ mình là chúa tể – chỉ còn lại như một đống bùn loãng.

Đình khẽ thì thầm, rất nhỏ:

"Đáng đời..."

Tiếng thì thầm vừa dứt, Trí Mẫn khẽ nghiêng đầu. Cô không quay lại, nhưng có lẽ... nghe thấy.

Ánh đèn hắt vàng lưng áo, soi rõ bóng dáng cô đang chậm rãi xoay người. Khi mắt chạm mắt, mọi âm thanh như nín bặt.

Trí Mẫn tiến đến gần. Chậm rãi. Cả người cô thoảng mùi khói thuốc, mùi mồ hôi, mùi máu, và cả mùi kiệt quệ đến cạn cùng.

Mắt cô không dám nhìn thẳng.

Bàn tay giơ lên giữa không trung, rồi khựng lại. Cô định xoa đầu Đình – một cử chỉ nhỏ thôi. Nhưng tay cô... đã không còn sạch.

Tay cô, vừa giết một người. Tay cô, vừa làm cái việc mà cô từng thề sẽ không bao giờ làm.

Không gian giữa họ lắng đọng như thời gian vừa ngưng trôi. Trí Mẫn nhìn bàn tay mình, những vệt máu đỏ thẫm đã bắt đầu khô cứng nơi kẽ ngón. Đôi mắt cô ngập đầy nỗi hoang mang - dường như cô không nhận ra bản thân nữa. Người phụ nữ kiêu hãnh ấy giờ nhìn vết máu như nhìn một dấu ấn của sự thay đổi không thể quay lại.

Trí Mẫn rút tay lại.

Nhưng Đình thì không.

Không nói, không do dự, cô nhẹ nhàng bước tới, nắm lấy cổ tay ấy – máu lạnh dính vào lòng bàn tay em, trơn trượt, nhớp nháp, tanh lợm. Bàn tay cô nhỏ bé nhưng chắc chắn, dẫn bàn tay vấy máu kia đặt lên mái tóc mình. Hơi ấm từ ngón tay Trí Mẫn lan tỏa xuống da đầu Đình, cùng với cảm giác ướt nhẹ, tanh nồng. Nhưng Đình không hề rùng mình.

Đôi mắt Trí Mẫn mở to, ngạc nhiên trước cử chỉ ấy. Cái cách Đình nhìn lên cô, không một chút sợ hãi hay ghê tởm, khiến cõi lòng Trí Mẫn bỗng chốc chùng xuống. Dần dần, sự căng thẳng trong bàn tay cô tan biến. Ngón tay không còn run rẩy nữa.

Đình từ từ kéo bàn tay Trí Mẫn xuống, đặt lên má mình. Máu loang nhẹ trên làn da trắng, nhưng cô không hề lau đi. Đôi mắt Đình nhắm lại, như thể đang cảm nhận từng đường vân trên ngón tay người kia. Cử chỉ ấy bỗng nhiên thiêng liêng hơn bất kỳ nghi lễ tôn giáo nào.

Trí Mẫn bất giác nín thở. Trái tim cô đập loạn trong lồng ngực, không phải vì sợ hãi hay hối hận, mà vì một cảm xúc khác, sâu sắc hơn. Cô nhìn xuống khuôn mặt Đình, vệt máu loang trên má như một nét vẽ kỳ lạ, và chợt nhận ra - họ đã vượt qua mọi ranh giới có thể ngăn cách hai con người.

Trên má Trí Mẫn, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống. Cô không hay biết cho đến khi một giọt rơi xuống, chạm vào điểm nối giữa tay cô và má Đình, hòa tan vào vệt máu, tạo thành một dòng hồng nhạt chảy xuống cằm người con gái.

"Chị không còn là người chị từng là," Trí Mẫn thì thầm, giọng khàn đặc. "Chị đã trở thành một kẻ... giết người."

Đình mở mắt ra, hít vào không khí đặc quánh mùi tanh nồng và sắt gỉ. Ánh nhìn của họ chạm nhau, và có gì đó thay đổi trong không khí giữa hai người. Không cần lời nói, họ hiểu rằng một giao ước vô hình vừa được kết thành.

"Em biết chị đã làm gì vì em," Đình nói, giọng nhẹ như hơi thở. "Như em đã làm vì chị."

Họ nhìn nhau trong khoảnh khắc vô tận đó. Không cần phải nói ra những hy sinh: Em đã chịu đựng sự nhơ nhuốc để chị có thể giữ sự nghiệp; và chị vừa giết người để bảo vệ sự trong trắng của em. Đó là một vòng tròn, một phương trình cân bằng đẫm nước mắt.

Bàn tay còn lại của Trí Mẫn nhẹ nhàng đặt lên vai Đình, kéo cô lại gần hơn. Cơ thể họ tìm đến nhau như hai mảnh ghép của một bức tranh hoàn chỉnh. Trán Trí Mẫn tựa vào trán Đình, hơi thở hòa quyện. Trong tư thế ấy, họ đứng yên, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo của sự cho và nhận, của hy sinh và bảo vệ.

Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, phủ lên hai thân hình một màu bạc dịu nhẹ. Vệt máu trên tay, trên má, dưới ánh trăng như không còn là biểu tượng của tội lỗi, mà là dấu ấn của một tình yêu đã được thử thách bằng chính ranh giới tận cùng của nhân tính.

Trí Mẫn cảm nhận được bàn tay Đình đặt lên tay mình, những ngón tay đan xen vào nhau. Máu trên tay cô thấm sang da Đình, nhưng thay vì làm ô uế, nó như một mối liên kết, một lời thề không thốt ra bằng lời.

Đôi môi Đình khẽ mấp máy, thật khẽ đến nỗi chỉ có Trí Mẫn trong khoảng cách gần như vậy mới nghe được: "Hai mà là một."

Trí Mẫn không đáp lại bằng lời. Cô chỉ siết chặt tay Đình hơn một chút, và khép mắt lại. Trong bóng tối đằng sau mí mắt, cô thấy rõ hình ảnh của hai người, không còn là hai thực thể riêng biệt nữa, mà là một linh hồn đã trải qua bài kiểm tra bi hài của số phận, và tìm thấy ý nghĩa ở phía bên kia của mọi ranh giới.

...

Ngoài trời, mưa phùn lất phất rơi như khói mỏng. Những hạt bụi nước mảnh như tơ giăng kín không gian, khiến ánh đèn đường vàng úa trở nên mờ đục, như thể cả thành phố đang cố giữ im lặng cho một bí mật vừa được chôn sâu. Không một lời thừa thãi, Mẫn kéo nhẹ Đình ra khỏi khách sạn qua cửa hông. Con hẻm nhỏ tĩnh lặng, lối thoát dành riêng cho những kẻ không muốn bị ai nhìn thấy – hoặc không muốn nhìn lại.

Chiếc mô tô đen vẫn đứng đó, sát tường, như một con chiến mã chờ chủ nhân trở về sau cuộc huyết chiến. Nước mưa lấm tấm phủ lên bề mặt sơn bóng, ánh đèn hắt xuống khiến nó càng thêm dữ dằn, lạnh lẽo. Vài vệt trầy mảnh dọc yên xe và bên hông là dấu tích của cơn hoảng loạn vừa qua – những mảnh gạch vỡ văng lên khi Mẫn phóng vào trong như một cơn bão, không kịp nghĩ đến hậu quả.

Cô đội mũ bảo hiểm cho Đình, động tác chậm rãi, cẩn thận như thể đang chạm vào điều gì đó mong manh hơn cả sinh mệnh. Không một lời. Chỉ có ánh mắt thoáng dừng lại trên vết xước nhỏ nơi quai hàm Đình, và hơi thở khẽ siết nơi cánh mũi cô. Rồi Mẫn cúi xuống, luồn tay sau lưng Đình, nhấc bổng em lên xe. Đình không phản kháng, cũng không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mẫn như để giữ thăng bằng.

"Em có lạnh không?"

Giọng Trí Mẫn khàn đặc, vỡ ra trong không khí ẩm ướt. Là câu hỏi đầu tiên sau gần một giờ im lặng kể từ khi họ rời khỏi hiện trường.

Đình không đáp, chỉ khẽ gật. Một cái gật đơn giản, nhưng trong đôi mắt ngấn nước ấy là cả một vùng biển đang chực trào sóng. Vai cô run lên, không biết vì lạnh hay vì những gì vừa trải qua.

Trí Mẫn dừng bước. Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt Đình - da tái, môi mím chặt, và đôi mày nhíu lại như đang cố kìm nén một cơn đau vô hình. Không cần thêm lời nào, Trí Mẫn buông tay Đình, mở cốp xe.

Tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên khô khốc trong đêm khuya. Những ngón tay vẫn còn vệt máu khô của Trí Mẫn lần tìm, rồi lấy ra chiếc áo khoác da. Mùi nước hoa phảng phất trên áo đã nhạt nhòa, nhường chỗ cho mùi tanh nồng của máu và mồ hôi. Đôi bàn tay Trí Mẫn chần chừ giây lát, như thể đang cân nhắc liệu có nên khoác thứ đã vấy bẩn này lên người em.

Nhưng rồi, khi cô ngước lên, Đình đang nhìn chiếc áo trong tay cô, ánh mắt không chút ghê sợ. Trái lại, có cái gì đó như khao khát, như tìm kiếm trong đôi mắt ấy. Không phải vì áo, mà vì người đã mặc nó.

Trí Mẫn cẩn thận khoác chiếc áo lên vai Đình, cố tình che đi phần ngực áo Đình đang mặc - nơi còn in hằn những vết đỏ và những nếp nhàu nhĩ chưa kịp tan. Những bằng chứng của cơn ác mộng vừa qua.

Đình không nói lời cảm ơn. Không cần thiết. Cô chỉ nhẹ nhàng xoay người, rúc vào lòng chiếc áo khoác rộng thùng thình. Mắt nhắm lại. Hít sâu. Mùi của Trí Mẫn, mùi của máu, mùi của tất cả những gì họ vừa trải qua - tất cả hòa quyện trên chiếc áo ấy. Nhưng với Đình, đó không phải mùi của sự kinh hoàng. Đó là mùi của sự bảo vệ, của một tình yêu đã vượt qua ranh giới giữa sống và chết.

Ánh mắt Trí Mẫn dừng lại trên khuôn mặt Đình, quan sát cách em mình bám víu vào chiếc áo như thể đó là tấm khiên cuối cùng giữa cô và thế giới. Một nét cay đắng thoáng qua trong mắt Trí Mẫn - sự nhận thức rằng chính bàn tay vấy máu của mình đã đặt lên vai Đình chiếc áo cũng nhuốm màu tội lỗi.

Không vội vã, Mẫn kéo nhẹ Đình vào lòng. Cơ thể Đình cứng đờ trong thoáng chốc, rồi dần dần tan chảy vào vòng tay Trí Mẫn. Không có tiếng khóc nức nở, không có những lời an ủi vô nghĩa. Chỉ có nhịp thở dần hòa làm một, và cái cách Đình vùi mặt vào hõm cổ Trí Mẫn, như một đứa trẻ tìm về nhà sau cơn lạc lối.

Họ đứng như vậy, hai bóng đen chập chờn dưới ánh đèn đường yếu ớt. Chiếc xe đỗ lặng lẽ bên đường như một nhân chứng câm lặng. Tiếng mưa rả rích trên mái tôn phía xa, hòa với tiếng tim đập, tạo nên một bản nhạc không lời - bản nhạc của sự trở về, của hai linh hồn tìm thấy nhau sau khi đã đi qua bên kia ranh giới của đạo đức và nhân tính.

Phải mất một lúc, Trí Mẫn mới nhẹ nhàng tách khỏi vòng tay. Cô nhìn xuống Đình, lướt ngón tay qua những sợi tóc ướt đẫm mưa dính trên trán em. Mắt họ gặp nhau, và một thông điệp vô hình được trao đi: Đã đến lúc phải rời khỏi đây.

Tiếng động cơ rền lên, nặng nề rồi dần đều nhịp, như nhịp thở một kẻ sống sót sau một trận giông. Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời xa khách sạn đang nhuộm đầy sự tanh tưởi của máu và mùi thuốc súng.

...

Ánh trăng non treo lơ lửng trên bầu trời Sài Gòn, xuyên qua làn mưa bụi mỏng manh như những sợi tơ bạc. Chiếc chiến mã của Mẫn lướt nhẹ trên mặt đường ẩm ướt, để lại phía sau những vệt nước bắn tung toé. Đình vòng tay ôm nhẹ vòng eo Mẫn, cảm nhận từng nhịp đập của thành phố đang thức giấc trong đêm xuân.

Nhưng đêm nay, mọi thứ thật khác. Đã biết bao lâu rồi cả hai không còn nhìn Sài Gòn buổi đêm với ánh mắt lạc quan, thân thiện như vậy. Những năm tháng chìm trong cơn lốc mưu sinh, trong những nỗi đau riêng tư đã khiến tầm nhìn của họ thu hẹp lại, chỉ thấy những góc tối, những vết thương của thành phố. Khi chiếc xe máy chậm rãi leo lên dốc cầu, dưới bánh xe họ, mặt nước không còn là vũng tối thăm thẳm mà loang loáng ánh đèn thành phố, vỡ ra thành muôn vàn mảnh kim cương li ti. Như thể một tấm màn đã được vén lên, lần đầu tiên sau rất lâu, họ thấy Sài Gòn sáng lung linh đến vậy.

Tiếng động cơ xe réo đều hòa vào bản nhạc đêm của thành phố. Đôi mắt chị và em phản chiếu những tia sáng ấy, ánh nhìn không còn đục ngầu bởi mệt mỏi, mà trong veo, như thể đang thu vào trong mình một bầu trời sao lần đầu được ngắm nhìn.

Cơn mưa nhỏ vừa tạnh, để lại trên những tán cây xanh mướt những giọt nước long lanh. Mẫn giảm ga, cho xe chạy chậm lại, như muốn kéo dài giây phút này. Lá cây được rửa sạch bụi đời, thẳng thớm đón nhận làn gió đêm mát rượi. Gió thổi tung những sợi tóc lòa xòa trên trán Đình. Hương đất ẩm hoà cùng mùi xăng xe, mùi thức ăn đường phố tạo nên thứ mùi hương đặc trưng chỉ Sài Gòn mới có - mùi hương mà trước đây họ chỉ xem là tạp âm của cuộc sống, giờ đây lại trở thành thứ thân thuộc đến lạ kỳ.

Dưới chân cầu, một quán hủ tiếu gõ nhỏ tỏa ra ánh lửa đỏ hồng, bập bùng như trái tim thở nhẹ. Trong cái khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, giữa tiếng xe lướt đều và nhịp thở sát gần, bụng Đình bất ngờ réo lên một tiếng rõ ràng – như tiếng kèn lệnh báo động giữa chiến trận. Cô giật bắn người, ho khẽ một tiếng rồi cúi gằm, đôi tai đỏ lựng như vừa bị bắt quả tang phạm tội. Mẫn bật cười, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng giảm ga, đánh lái vào lề đường rồi khẽ chỉ về phía đó bằng một cái gật cằm tinh nghịch. Đình ngồi phía sau, khẽ gật đầu, vẻ xấu hổ còn đọng lại trên gương mặt gầy. Cũng trong giây phút ấy, tay vẫn chưa buông hẳn khỏi áo Mẫn, lòng Đình lại thấy ấm lên – không phải vì tô hủ tiếu sắp tới, mà vì người bên cạnh dường như đã hiểu em nhiều hơn cả chính em từng dám nghĩ.

...

Mẫn khẽ dựng xe dưới tán cây, mưa phùn vẫn lất phất, nhẹ như vải lụa buông mềm trên vai. Cả hai bước vào quán hủ tiếu nhỏ, nơi từng hơi nóng tỏa ra như một lời mời gọi thiêng liêng, như là hơi thở của Sài Gòn – ấm áp, dịu dàng, ôm trọn những mảnh vụn vụn của tâm hồn đang rã rời. Mùi nước lèo thơm đậm, ngọt ngào như lời ru của mẹ, quấn lấy mũi, đan xen với vị hành phi giòn rụm và cái thanh mát của giá trộn – tất cả quấn lấy nhau, nhảy múa trên không gian hẹp, như một bản giao hưởng dịu dàng mà chỉ người biết yêu mới nghe thấy.

"Hai tô hủ tiếu thập cẩm đặc biệt nghen chú," Mẫn gọi, giọng hào hứng lên hẳn khi ngửi thấy mùi đồ ăn.

Đình và Mẫn ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế nhựa thấp, đầu gối chạm vào nhau. Phía bên kia, một cô gái công nhân đang húp sì sụp tô hủ tiếu của mình, đôi găng tay còn vệt dầu máy đặt cạnh. Dù mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt, đôi mắt cô vẫn ánh lên niềm vui khi thưởng thức món ăn nóng hổi.

Tô hủ tiếu được bưng lên, nghi ngút khói, từng hơi nóng bốc lên như hơi thở của một phép màu, lan tỏa ấm áp đến từng tế bào. Sợi bánh mượt mà như dải lụa mềm mại, trơn tru như dòng suối trong trắng ngần ẩn hiện dưới lớp thịt thái lát mỏng ngậy béo, ánh hành lá xanh non như những nét chấm phá tinh tế trên một bức tranh thuỷ mặc. Đình ngước lên, mắt sáng lên dõi theo làn khói mỏng, nhưng vẫn chưa dám ăn ngay – ánh nhìn e dè, như ngỡ ngàng trước một phép màu giản dị mà quý giá.

Mẫn mỉm cười, khẽ cúi xuống, đôi đũa thoăn thoắt gắp lấy một ít hủ tiếu trắng nõn như sợi mây, cuộn cùng một lát thịt nạc mỏng như cánh ve mùa hạ, rồi thong thả đặt thêm lên đó một mảnh tỏi ngâm trong veo như cánh hoa phơi nắng. Cô đặt tất cả lên lòng muỗng đang chờ sẵn, như thể đang bày biện một nghi lễ nhỏ xíu giữa đời thường. Và rồi, hạ nhẹ cái muỗng ấy vào lòng tô, để dòng nước lèo âm ấm từ từ dâng lên, ôm lấy tất cả những gì đang nằm trên đó – như một bàn tay vô hình mơn man, nâng niu, gắn kết.

Từng nguyên liệu, vốn dĩ rời rạc, bỗng hóa thân thành một thể thống nhất dịu dàng – sợi hủ tiếu mềm mại quấn lấy lát thịt, mùi tỏi phảng phất làm nền, và nước dùng thì mượt mà như một câu hát trôi giữa lòng phố. Cô đợi đúng khoảnh khắc nước lèo ngấm trọn vào từng thớ thịt, từng sợi bánh, rồi mới vén nhẹ tóc Đình sang một bên, nghiêng người đưa muỗng đến sát môi em, thì thầm như thể đang kể chuyện cổ tích: "Nào, thử miếng này trước đi...chỗ này quán ruột của chị đấy"

Đình đỏ mặt, rồi em hé miệng, đón lấy muỗng hủ tiếu mà Mẫn đưa tới như đón một phần trái tim người đối diện. Nước lèo tràn vào đầu lưỡi, vị ngọt thanh đầu tiên khiến tim em như mềm ra. Rồi sợi hủ tiếu tan dần, mềm mại mà không nhão, lát thịt ngấm gia vị vừa tới thì mềm mại như một cái hôn khẽ trong đêm đông. Mùi tỏi ngâm vương lại một chút tê cay, làm hương vị thêm sắc nét – như một ký ức khó quên của đêm Sài Gòn.

Tất cả tan chảy không chỉ trong miệng, mà còn tan trong lòng – như thể từng mảnh vụn vỡ trong tim Đình, qua bàn tay ấy, chiếc muỗng ấy, tô hủ tiếu ấy, đang dần được ghép lại.

Mẫn vẫn giữ tay ở đó, đầu muỗng khẽ chạm vào cánh môi Đình như một cái vuốt ve vô tình. "Chậm thôi, nóng đấy," cô nói khẽ, mắt vẫn không rời khuôn mặt em. Cô đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc vương trên trán Đình, rồi rút khăn giấy trong túi áo, lau vội một nước lèo dính nơi khóe miệng.

Nhìn khuôn mặt em rạng rỡ như một đứa trẻ lần đầu được ăn món mình yêu thích. Nhìn cách ánh mắt em sáng lên, hạnh phúc đến vô thức, như thể cả thế giới này rốt cuộc cũng chịu dịu lại – ít nhất là trong khoảnh khắc này, ở cái góc phố nhỏ này, bên tô hủ tiếu nóng hổi này.

Mẫn nhìn em thật lâu, rất lâu... trong lòng chợt dâng lên một nỗi yên bình kỳ lạ. Ánh nhìn ấy không phải yêu đương rực lửa, không phải khao khát chiếm hữu hay lời hứa hẹn ồn ào. Đó là thứ tình cảm dịu dàng, kiên nhẫn và biết lắng nghe – như thể suốt phần đời còn lại, cô có thể ngồi đây, bên em, đút từng muỗng hủ tiếu cho em, chỉ để thấy em ăn ngon miệng như thế này... và không cần đòi hỏi gì thêm nữa.

Giữa phút giây ấy, Mẫn chợt nhớ đến một câu – chẳng rõ đọc được ở đâu, trong sách, trong mơ, hay chính lòng mình tự nghĩ ra:

Nếu một ngày nào đó, một người lạ vô tình hỏi Mẫn liệu trong kiếp sống này liệu cô còn điều gì hối tiếc chưa làm không...

Có chắc cô sẽ mỉm cười, lắc đầu, khẽ đáp:

"Ngày em nhìn cô và nói rằng em là của cô... cũng chính là ngày cô thôi mong đợi thêm điều gì từ thực tại này."

Vì từ giây phút đó trở đi, mọi giấc mơ đã nằm gọn trong một người.

Vì Đình – chính em – là thiên đường duy nhất mà Mẫn muốn đặt chân tới.

Và nếu có kiếp sau, cô vẫn sẽ chọn lại chốn này – cái quán hủ tiếu lấm lem ánh đèn, cái đêm Sài Gòn se lạnh, chiếc muỗng nhỏ run nhẹ trong tay, và người con gái trước mặt đang nhai chậm rãi với khuôn mặt hạnh phúc như  đứa trẻ.

Thế là đủ.

Một bát hủ tiếu, một ánh mắt, một con người.

Chừng đó đã là vĩnh cửu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro