Chương 2: Lần đầu gặp gỡ

Mẫn Đình bước vào sảnh công ty luật J&J, tay cầm chắc tập hồ sơ. Cô đã chuẩn bị cho ngày hôm nay từ rất lâu một buổi phỏng vấn quan trọng để gia nhập một trong những công ty luật hàng đầu trong nước.

Không khí trong sảnh toát lên vẻ chuyên nghiệp và nghiêm túc. Những nhân viên mặc vest lịch sự đi lại giữa các khu vực, tiếng giày cao gót gõ nhẹ trên sàn đá hoa cương. Mẫn Đình hít sâu một hơi, ép bản thân giữ bình tĩnh khi bước về phía quầy lễ tân để xác nhận lịch hẹn.

"Chào cô, tôi là Kim Mẫn Đình, có lịch phỏng vấn vào lúc 10 giờ"

Lễ tân mỉm cười chuyên nghiệp, nhanh chóng kiểm tra danh sách. "Vâng, cô Kim. Mời cô đi thẳng đến phòng chờ ở tầng 12. Buổi phỏng vấn của cô sẽ sớm bắt đầu"

Mẫn Đình gật đầu cảm ơn, sau đó quay người bước vào thang máy.

Cô đã từng làm việc trong một công ty luật quốc tế, đối mặt với không ít thử thách, nhưng lần này, cô cảm thấy khác biệt. Có lẽ vì J&J là nơi cô thực sự muốn gắn bó lâu dài.

Khi đến tầng 12, Mẫn Đình rẽ vào hành lang dẫn đến phòng chờ. Nhưng ngay khi vừa bước qua một góc khuất, cô bất ngờ va phải ai đó.

Cú va chạm khá mạnh khiến cả hai khựng lại.

Chiếc bút kẹp trên tập tài liệu của Mẫn Đình rơi xuống sàn, lăn vài vòng trước khi dừng lại ngay trước mũi giày của người kia.

Mẫn Đình hơi nhíu mày, định cúi xuống nhặt, nhưng giọng nói lạnh lùng đã vang lên trước

"Cô đi đứng kiểu gì vậy?"

Mẫn Đình ngẩng lên, ánh mắt chạm phải người phụ nữ trước mặt.

Một bộ vest đen thanh lịch, dáng người cao ráo, khuôn mặt sắc sảo nhưng lại mang vẻ lạnh lùng. Đôi mắt thoáng ánh lên vẻ không hài lòng.

Trí Mẫn rõ ràng cũng không vui vẻ gì với cú va chạm này. Nàng liếc Mẫn Đình một cái rồi khẽ thở hắt ra, cúi xuống nhặt chiếc bút lên.

"Không biết nhìn đường sao?" Giọng Trí Mẫn đầy vẻ trách móc.

Mẫn Đình vốn định xin lỗi cho qua chuyện, nhưng thái độ của đối phương khiến cô đổi ý.

"Tôi đi bình thường, là cô không chú ý"

Mẫn Đình vươn tay nhận lại chiếc bút, ánh mắt bình tĩnh đối diện với người kia.

Trí Mẫn nhướn mày, nhìn Mẫn Đình một cách đánh giá.

Đa số mọi người khi gặp nàng đều ít nhiều tỏ ra dè dặt hoặc khách sáo, nhưng người này lại hoàn toàn không có chút nhún nhường nào.

Còn dám tranh luận với nàng?

Trí Mẫn hừ nhẹ, không tiếp tục đôi co. Nàng liếc đồng hồ, không muốn lãng phí thời gian với một người xa lạ rồi quay người rời đi.

Mẫn Đình nhìn theo bóng lưng của Trí Mẫn, cảm thấy hơi khó chịu.

Chuyện nhỏ như vậy mà phản ứng cũng lạnh lùng đến thế sao?

Mẫn Đình lắc đầu, tạm gác chuyện đó sang một bên để tập trung vào buổi phỏng vấn.

Vòng phỏng vấn đầu tiên của Mẫn Đình diễn ra khá suôn sẻ. Những người phỏng vấn tỏ ra hài lòng với câu trả lời của cô, và sau một số câu hỏi chuyên môn, họ trao đổi với nhau vài giây trước khi đưa ra quyết định.

"Chúc mừng cô Kim. Cô đã vượt qua vòng đầu" Một người lên tiếng. "Bây giờ, cô sẽ được phỏng vấn bởi một luật sư cấp cao của công ty"

Mẫn Đình mỉm cười.

"Cảm ơn"

Cánh cửa phòng mở ra.

Mẫn Đình quay lại, chuẩn bị tinh thần để đối mặt với luật sư cấp cao sẽ phỏng vấn mình.

Nhưng ngay khi thấy người bước vào, nụ cười trên môi Mẫn Đình cứng đờ, nhưng rất nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

Người phụ nữ ban nãy.

Người mà Mẫn Đình vừa có một cuộc chạm mặt không mấy tốt đẹp.

Nàng cũng khựng lại khi nhìn thấy cô, nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở về bình thản.

Trí Mẫn kéo ghế ngồi xuống, mở hồ sơ của Mẫn Đình ra, ánh mắt lướt nhanh qua thông tin.

Kim Mẫn Đình?

Ứng viên mà nàng sắp phỏng vấn. . . lại là người lúc nãy?

Một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua trên môi Trí Mẫn. Nàng đóng hồ sơ lại, khoanh tay nhìn Mẫn Đình đầy ý vị.

"Gặp lại rồi"

Mẫn Đình hít sâu một hơi, biết chắc cuộc phỏng vấn này sẽ không dễ dàng.

Mẫn Đình ngồi thẳng lưng, cố gắng giữ bình tĩnh khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Trí Mẫn.

Cô đã chuẩn bị kỹ cho cuộc phỏng vấn này, nhưng không ngờ người đặt câu hỏi lại là người mà cô vừa va phải bên ngoài.

Trí Mẫn im lặng vài giây, sau đó mở hồ sơ của Mẫn Đình, lướt qua từng dòng thông tin.

"Kim Mẫn Đình" Giọng Trí Mẫn bình thản nhưng lại có chút gì đó mang tính đánh giá. "Tốt nghiệp trường luật danh tiếng, từng làm tại một công ty luật quốc tế, thành tích không tệ. . ."

Trí Mẫn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Mẫn Đình.

"Vậy lý do gì khiến cô muốn vào J&J?"

Giọng điệu không hề khó chịu hay gây áp lực, nhưng vẫn mang theo sự chuyên nghiệp và lạnh lùng vốn có của một luật sư cấp cao.

Mẫn Đình hít nhẹ một hơi rồi đáp

"J&J là một trong những công ty luật hàng đầu, nơi mà tôi tin rằng mình có thể phát huy tốt khả năng của bản thân và không ngừng học hỏi"

Trí Mẫn gật nhẹ, nhưng không thể hiện cảm xúc.

"Vậy cô nghĩ bản thân có gì nổi bật hơn các ứng viên khác?"

Mẫn Đình không do dự.

"Tôi có kinh nghiệm trong các vụ kiện quốc tế, đặc biệt là xử lý các vấn đề pháp lý phức tạp. Ngoài ra, tôi có khả năng làm việc dưới áp lực cao và linh hoạt khi đối mặt với những tình huống bất ngờ"

"Áp lực cao?" Trí Mẫn nhướn mày. "Vậy nếu cô gặp một khách hàng khó tính, thậm chí là gay gắt, cô sẽ xử lý thế nào?"

Cô thoáng nhận ra câu hỏi này có phần nhắm đến tình huống lúc nãy.

Mẫn Đình mỉm cười nhẹ.

"Nếu khách hàng khó tính, tôi sẽ cố gắng hiểu rõ vấn đề của họ và tìm cách giải quyết thay vì để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc"

Trí Mẫn nhìn Mẫn Đình, như thể đang đánh giá xem cô có thực sự làm được như những gì mình nói không.

Nàng đặt tay lên bàn, nghiêng đầu một chút.

"Nếu khách hàng vô lý?"

"Tôi sẽ tìm cách giải thích để họ hiểu. Nếu vẫn không thể, tôi sẽ kiên nhẫn nhưng không để bị chi phối."

Trí Mẫn im lặng một lúc, ánh mắt lóe lên tia thú vị.

Có vẻ ứng viên này không hề dễ bị lung lay.

Trí Mẫn nhìn xuống hồ sơ, rồi đặt bút xuống bàn.

"Câu trả lời khá ổn"

Mẫn Đình chưa kịp phản ứng, Trí Mẫn đã tiếp lời

"Nhưng tôi muốn kiểm tra thêm một chút"

Trí Mẫn đẩy một tập tài liệu đến trước mặt Mẫn Đình.

"Đây là một vụ kiện giả định. Tôi muốn cô đọc và đưa ra hướng xử lý trong vòng năm phút"

Mẫn Đình nhìn tập tài liệu, biết rằng đây là bài kiểm tra thực tế.

Cô gật đầu, cầm tài liệu lên và bắt đầu đọc.

Trí Mẫn dựa lưng vào ghế, lặng lẽ quan sát Mẫn Đình.

Nàng muốn xem, người phụ nữ này thực sự có bản lĩnh như lời nói hay không.

Mẫn Đình tập trung đọc tài liệu trước mặt. Vụ kiện giả định liên quan đến một khách hàng doanh nghiệp bị cáo buộc vi phạm hợp đồng với đối tác nước ngoài. Trong tài liệu có đầy đủ thông tin về các điều khoản hợp đồng, tranh chấp phát sinh và lập luận từ hai phía.

Thời gian có hạn, nhưng Mẫn Đình không hề vội vàng. Cô nhanh chóng nắm bắt vấn đề cốt lõi, xác định những điểm mấu chốt có thể khai thác.

Trí Mẫn quan sát Mẫn Đình từ phía đối diện. Sự bình tĩnh của cô khiến nàng có chút ấn tượng. Không phải ai cũng có thể giữ được thái độ điềm tĩnh khi bị đánh giá dưới áp lực.

Năm phút trôi qua.

Mẫn Đình đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn Trí Mẫn.

"Cô có thể trình bày hướng xử lý của mình" Trí Mẫn nói, giọng điệu vẫn bình thản.

Mẫn Đình gật đầu.

"Trước tiên, cần xác định xem hợp đồng có điều khoản nào bị vi phạm thực sự hay không. Trong hồ sơ có ghi rõ rằng phía đối tác cho rằng khách hàng của chúng ta đã không thực hiện đúng cam kết về thời gian giao hàng, nhưng lại không có bằng chứng rõ ràng chứng minh rằng phía khách hàng hoàn toàn chịu trách nhiệm"

Mẫn Đình lật nhanh một trang trong tài liệu.

"Dựa trên nội dung hợp đồng, có một điều khoản liên quan đến trường hợp bất khả kháng, cho phép điều chỉnh thời gian thực hiện nếu có yếu tố khách quan ảnh hưởng đến tiến độ."

Mẫn Đình dừng lại một chút rồi tiếp tục.

"Vì vậy, thay vì thụ động chấp nhận cáo buộc vi phạm, tôi sẽ tập trung vào việc chứng minh rằng lý do chậm trễ nằm trong phạm vi điều khoản bất khả kháng, từ đó làm suy yếu lập luận của bên đối phương"

Trí Mẫn hơi nheo mắt.

"Nhưng nếu đối phương có bằng chứng cho thấy khách hàng của chúng ta thực sự đã trễ hạn mà không có lý do hợp lệ thì sao?"

Mẫn Đình không chần chừ.

"Trong trường hợp đó, thay vì phủ nhận hoàn toàn trách nhiệm, tôi sẽ đề xuất một hướng đàm phán để giảm thiểu rủi ro. Ví dụ, thương lượng một khoản bồi thường hợp lý hơn hoặc đề nghị tiếp tục hợp tác theo những điều kiện mới có lợi cho cả hai bên, tránh đẩy vụ kiện lên mức gay gắt không cần thiết"

Câu trả lời này khiến Trí Mẫn khẽ nhếch môi.

Không chỉ có khả năng phân tích tình huống, Mẫn Đình còn biết cách sử dụng chiến lược linh hoạt thay vì cố chấp bảo vệ một lập trường duy nhất.

Trí Mẫn im lặng vài giây, rồi gật đầu.

"Không tệ"

Mẫn Đình nhận ra Trí Mẫn không phải kiểu người dễ khen ngợi, nên câu nhận xét này đồng nghĩa với việc cô đã gây được ấn tượng tốt.

Trí Mẫn đóng tập tài liệu lại, mắt nhìn thẳng vào Mẫn Đình.

"Câu trả lời của cô hợp lý. Nhưng trong thực tế, không phải lúc nào đối phương cũng chấp nhận đàm phán dễ dàng"

Mẫn Đình bình thản đáp

"Tôi biết. Nhưng một luật sư giỏi không chỉ dựa vào lý lẽ, mà còn phải biết cách dùng nó để tạo ra lợi thế trên bàn đàm phán"

Trí Mẫn nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi khẽ cười.

Ánh mắt nàng lóe lên chút hứng thú.

Có vẻ ứng viên này không chỉ có năng lực, mà còn có cá tính.

"Cuộc phỏng vấn kết thúc tại đây"

Mẫn Đình hơi nhướng mày.

"Vậy kết quả là. . ."

Trí Mẫn khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Mẫn Đình.

"Chờ thông báo từ công ty"

Bước ra khỏi tòa nhà J&J, Mẫn Đình hít sâu một hơi, để làn không khí mát lạnh của buổi sáng sớm làm dịu đi sự căng thẳng còn sót lại sau buổi phỏng vấn.

Mẫn Đình đã làm tốt nhất có thể.

Dù kết quả ra sao, cô cũng không có gì phải hối tiếc. Nhưng lạ thay, thay vì lo lắng hay mong chờ phản hồi từ J&J, trong đầu cô lúc này lại chỉ nghĩ đến một người Lưu Trí Mẫn.

Người phụ nữ ấy. . . không chỉ lạnh lùng mà còn khó đoán.

Trí Mẫn không hề tỏ ra dễ chịu hay thân thiện trong buổi phỏng vấn. Ngược lại, từng câu hỏi, từng ánh mắt đều mang theo áp lực vô hình, như thể muốn thăm dò và thử thách cô. Nhưng điều đó không khiến Mẫn Đình chùn bước, ngược lại, cô còn cảm thấy phấn khích.

Lưu Trí Mẫn là một đối thủ đáng gờm, nhưng cũng chính vì thế mà cô càng muốn chứng tỏ bản thân.

Mẫn Đình bật cười khẽ, nhún vai rồi rời đi.

Dù thế nào đi nữa, cô đã đặt cược một ván bài lớn.

Và Mẫn Đình không có ý định thua.

Ngay khi cánh cửa phòng phỏng vấn khép lại, Trí Mẫn dựa người vào ghế, lật lại hồ sơ của Mẫn Đình một lần nữa.

Người phụ nữ này. . . không đơn giản.

Cô không chỉ có bản lĩnh mà còn có một loại tự tin hiếm thấy. Không kiêu ngạo, không khoa trương, nhưng lại có thể khiến người khác chú ý.

Kinh nghiệm làm việc không có gì để bàn cãi. Một luật sư từng tham gia tranh tụng ở tòa án quốc tế, xử lý những vụ kiện thương mại phức tạp một nhân tố mạnh mẽ như thế hoàn toàn có thể chọn bất kỳ công ty luật nào mà cô ấy muốn.

Vậy tại sao lại là J&J?

Trí Mẫn nhíu mày, đặt hồ sơ xuống bàn.

Nàng không thích những thứ không rõ ràng.

Nhưng đồng thời, Trí Mẫn cũng không thể phủ nhận rằng Mẫn Đình làm nàng thấy hứng thú.

Một ứng viên bình thường, dù có giỏi đến đâu, cũng không khiến Trí Mẫn phải suy nghĩ nhiều đến vậy.

Trí Mẫn cầm điện thoại, bấm số nội bộ.

"Thông báo với bộ phận tuyển dụng. Kim Mẫn Đình được nhận"

Nói xong, Trí Mẫn ngắt máy, ánh mắt sắc lạnh dần ánh lên một tia thích thú.

Thứ Bảy – 10:30 AM

Buổi dạy karate kết thúc, Mẫn Đình  chào tạm biệt học sinh rồi lặng lẽ thu dọn găng tay và kiểm tra lại dụng cụ. Khi tất cả đã rời đi, cô đứng giữa phòng tập, hít một hơi sâu, cảm nhận không gian yên tĩnh sau một buổi luyện tập đầy năng lượng.

Với Mẫn Đình, học võ không phải một sở thích hay đam mê đơn thuần mà đó là kỹ năng sinh tồn. Một thứ vũ khí cần thiết để tự vệ trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm. Dạy võ cho học sinh vào thời gian rảnh không phải vì muốn truyền cảm hứng, mà chỉ đơn giản là một cách để bọn trẻ biết cách tự vệ.

Tiến đến tủ đồ, Mẫn Đình mở khóa, lấy ra chiếc khăn nhỏ lau nhẹ những giọt mồ hôi còn đọng trên trán. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi áo rung lên. Cô rút ra, ánh mắt lướt nhanh qua màn hình một email mới.

"Chúng tôi vui mừng thông báo rằng cô đã vượt qua vòng tuyển dụng và chính thức trở thành luật sư tại J&J. Vui lòng có mặt vào sáng thứ Hai để hoàn tất thủ tục nhận việc. Chúng tôi mong chờ sự hợp tác từ cô"

Mẫn Đình đứng lặng vài giây, mắt vẫn dán chặt vào dòng chữ trên màn hình điện thoại. Cô chớp mắt một cái, như để chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Hơi thở Mẫn Đình khẽ chững lại trước khi thả ra một cách chậm rãi. Cảm giác như mọi âm thanh xung quanh đều mờ nhạt đi, chỉ còn lại nhịp tim đang dần tăng tốc. Không phải vì bất ngờ cũng không phải cô đã chuẩn bị cho điều này từ lâu, mà vì cảm giác nhẹ nhõm và hài lòng đang lan tỏa trong lòng.

Khóe môi Mẫn Đình nhếch lên thành một nụ cười thoáng qua, không quá rực rỡ, nhưng đủ để thể hiện niềm vui thầm lặng. Cô siết nhẹ điện thoại trong tay, như muốn cảm nhận rõ hơn sự thật trước mắt.

Rồi, như một thói quen, Mẫn Đình nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Cất điện thoại vào túi, cô tiếp tục thay đồ, tâm trí đã dần chuyển sang những kế hoạch tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro