Chương 44
Jimin bắt tay Kim Donghae, nhìn về phía Minjeong chạy tới, duỗi tay đỡ lấy eo nàng, "Chị không yên tâm em." Cô nói với Minjeong.
Han Min không biết Jimin là ai, nhưng Kim Donghae có thể tôn kính gọi cô là Yu giáo sư, cô nhất định là một người rất lợi hại.
Minjeong gọi cô là chị, chẳng lẽ là chị họ?
Choi Yujin săn sóc nói: "Chúng ta đi lên ngồi nói chuyện đi, Yu giáo sư nhất định đi đã mệt mỏi."
Cả Kim Donghae đều gọi Jimin là Yu giáo sư, nàng gọi theo nhất định không thành vấn đề.
Đoàn người lên núi, đi vào nhà Nam Sơn, Han Min giúp Jimin đưa hành lý lên lầu hai.
Minjeong với Choi Yujin đi theo giúp Jimin lựa chọn phòng.
Thanh âm bốn người lên lầu bịch bịch bịch đánh thức Ahn Nayoung đang độc chiếm một phòng, nàng đầy mặt áp suất thấp đi ra, nhíu mày nhìn Han Min cùng Choi Yujin vừa cười vừa nói, "Các người sao cũng không biết tôn trọng người khác, ồn ào nhốn nháo, tôi cũng không có cách nào nghỉ ngơi."
Han Min cố nén lắm mới không có trợn trắng mắt, tươi cười trên mặt lại phai nhạt vài phần, "Ahn Yujin, bây giờ không phải thời gian nghỉ ngơi, chúng ta có khách vào ở, còn phải chuẩn bị cơm trưa cơm tối."
Choi Yujin cũng nói: "Nayoung, chốc lát chúng tôi muốn đi vườn hái rau, chúng ta cùng đi đi."
Nayoung trực tiếp phủi tay nói: "Không đi! Tôi là khách du lịch, không phải tới làm việc nhà nông, những việc này trên hợp đồng không có nói tôi nhất thiết phải làm, các người muốn làm tôi mặc kệ, nhưng các người cũng đừng quản tôi có làm hay không."
Jimin cùng Minjeong còn đứng ở thang lầu, thân ảnh hai người vừa lúc bị Han Min và Choi Yujin che lại, Minjeong nghe được tiếng ồn ào, liền khẳng định Nayoung lại làm khó.
Xem ra nàng còn chưa ăn đủ giáo huấn, còn chưa suy nghĩ cẩn thận cậu nàng vì cái gì mà chưa trả lời nàng.
"Ahn Nayoung, cô không làm cũng không liên quan, chúng tôi làm cơm cô cũng đừng ăn, có năng lực thì tự mình nghĩ cách giải quyết bữa trưa với bữa tối, cô không phải có cậu là người đầu tư sao, để cậu cô đưa tới cho cô a." Minjeong bắt đầu nhân vật, không chút do dự dỗi.
"Cô!" Nayoung chán nản, "Hai người đừng có che chắn, để Kim Minjeong đi lên, bây giờ tôi liền gọi điện cho cậu, Kim Minjeong cô chờ bị đá ra khỏi chương trình đi!"
Minjeong ở sau Han Min cười khanh khách nói: "Được a, tôi đã đợi cả một buổi sáng, từ Long Thành đi qua đây, vẫn chưa chờ được, đều sốt ruột hết rồi."
"Han Min, Choi Yujin các người tránh ra!" Nayoung chịu không nổi hô to.
Choi Yujin bị nàng đẩy một chút, lảo đảo một cái thiếu chút nữa không đứng vững ngã từ cầu thang xuống, còn may Han Min kịp thời giữ nàng lại, mới tránh khỏi bi kịch, bằng không Minjeong với Jimin đứng sau Choi Yujin đều bị liên luỵ.
Ánh mắt Jimin lạnh đến đóng băng, "Nữ nhân tên Ahn Nayoung trên kia ăn hiếp em?"
Minjeong vừa thấy thần sắc Jimin, liền biết cô đã không còn nhớ rõ Ahn Nayoung là ai, che miệng lại nhỏ giọng giải thích nói: "Chị, chị quên rồi, cô ta chính là nữ nhân vì tiếp cận chị mà vào đoàn phim "Phương Đình Di Mộng", chị ở đoàn phim chỉ để ý em không để ý cô ta, đương nhiên cô ta nhìn em không vừa mắt. Bất quá em không sợ cô ta, bàn về cãi nhau, cô ta hoàn toàn không phải đối thủ của em." Nói xong lời cuối cùng, Minjeong đắc ý giơ lên khoé môi.
Nghe Minjeong giải thích xong, ánh mắt Jimin càng lạnh hơn.
Choi Yujin sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Han Min bất chấp Nayoung, nhanh chóng đỡ nàng về phòng, Han Min cùng Choi Yujin vừa rời đi, Minjeong với Jimin đứng ở cầu thang lộ ra, đôi mắt hàn băng của Jimin vừa vặn đối diện với Nayoung.
Nayoung đột nhiên nhìn thấy đối tượng mình thích, lập tức kinh hỉ nói: "Jimin, chị cũng tới tham gia chương trình sao?" Trên mặt nàng dâng lên một cổ ửng hồng vì hưng phấn, thoạt nhìn có chút không bình thường.
Minjeong đi lên trên hai bậc, che khuất Jimin, "Không phải cô muốn nghỉ ngơi sao? Nhanh chóng về phòng đi."
Nayoung nhíu mày nói: "Kim Minjeong, cô đừng có không biết tốt xấu, bây giờ tôi không rảnh phản ứng cô, cô thức thời thì nhanh tránh ra, hay là cô muốn rời khỏi "Thấy Nam Sơn"?"
Minjeong vừa muốn phản bác Nayoung, đã bị Jimin phía sau kéo tay lại, Jimin cùng Minjeong cùng nhau bước lên bậc thang, đi tới trước mặt Nayoung, trên cao nhìn xuống, ngữ khí lãnh đạm nói: "Cô thu thập hành lý một chút, trong chốc lát liền rời khỏi nơi này."
Nayoung ngây ngẩn cả người, không dám tin tưởng nói: "Em vì chị tham gia "Phương Đình Di Mộng", bị đuổi đi, bây giờ chị lại muốn đuổi em đi? Chị chán ghét em như vậy sao?"
Nayoung càng nói càng cảm thấy uỷ khuất, nước mặt thực mau tràn ra hốc mắt, người không biết nhìn vào còn tưởng Jimin với Minjeong khi dễ nàng tới khóc.
Cho dù nàng cảm thấy thê thảm hơn nữa, chỗ này cũng sẽ không ai để ý.
Jimin nắm tay Minjeong vòng qua nàng đi vào phòng, Minjeong tiến vào rồi "cạch" một tiếng đóng cửa lại.
Choi Yujin ôm ngực lo lắng nói: "Minjeong, em với Yu giáo sư không có việc gì đi?"
Minjeong nói: "Chị yên tâm, Ahn Nayoung ở chỗ em không chiếm được tiện nghi. Còn chị, chị ấy liền càng không thể khi dễ, có em ở đây, ai cũng không thể khi dễ chị ấy."
Jimin nghe được Minjeong nói, thần sắc lạnh lẽo hơi hoãn.
Minjeong nói: "Chị, chị nghỉ ngơi một lát, em giúp chị thu thập giường với hành lý."
Jimin gật gật đầu, "Chị gọi điện thoại."
Han Min ở trong phòng cả người không được tự nhiên, nói: "Tôi chờ ở chỗ này không tiện, đi xuống lầu tìm Kim lão sư trước, hai người có việc thì kêu tôi."
Choi Yujin gật đầu với Minjeong: "Đi thôi đi thôi."
Jimin đi đến trước cửa sổ lấy di động ra ấn mấy số, điện thoại được nhận, Jimin thấp giọng nói: "Ahn Nayoung là khách mời do ai chọn? Để cô ta rời đi, hoặc là tôi ngừng đầu tư. Tôi không cần lời giải thích, cứ như vậy." Nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.
Choi Yujin ngồi vị trí dựa vào cửa sổ, trong lúc vô tình nghe thấy, nghĩ thầm địa vị của vị Yu giáo sư này nói không chừng còn lớn hơn cả Minjeong, không biết cô gọi điện cho ai, thế mà lại yêu cầu để Ahn Nayoung rời đi.
Qua một lát Park đạo diễn gõ cửa tiến vào, nghi hoặc của Choi Yujin được giải đáp.
Sau khi Park đạo diễn tiến vào trực tiếp đi đến trước người Jimin, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, từ trong ánh mắt hắn Choi Yujin thấy được tia lấy lòng.
Lấy lòng? Park đạo diễn lấy lòng nhìn Yu Jimin?
Choi Yujin khiếp sợ.
Park đạo diễn nói: "Yu giáo sư, đề nghị của cô chúng tôi cũng không phải không muốn nghe theo, nhưng chúng tôi cũng rất khó làm, cậu của Ahn Nayoung là người đầu tư cho chương trình, Ahn Nayoung rời đi, cậu cô ấy khẳng định sẽ không vui, vạn nhất cũng ngừng đầu tư, chương trình liền không có cách nào quay được."
Jimin nói: "Đầu tư không phải vấn đề, ông ta ngừng đầu tư, tôi có thể thêm vào, Ahn Nayoung nhất định phải rời đi."
Ánh mắt Park đạo diễn sáng lên, cắn chặt răng nói: "Vậy, Yu giáo sư, tôi liền đi tìm Lee tổng nói chuyện này."
"Ừm." Jimin thần sắc lãnh đạm, hơi hơi gật đầu, "Làm phiền ông."
"Không phiền không phiền, đều là việc chúng tôi nên làm." Park đạo diễn cười nói, "Yu giáo sư, tôi đi trước."
Sau khi Park đạo diễn rời đi, Choi Yujin đã khiếp sợ đến miệng đều không khép được.
Khách mời có thể làm cho đạo diễn lấy lòng, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vừa rồi không biết hai người hàn huyên cái gì, có trời mới biết Park đạo diễn cuối cùng cười đến có bao nhiêu nịnh nọt.
Choi Yujin từ trên giường đứng lên, chủ động nói: "Minjeong, để chị tới giúp em thu thập đi."
Minjeong nói: "Ngồi xuống đừng cử động, sắc mặt chị tái nhợt như vậy, em mà để chị giúp thì em thật quá đáng."
Choi Yujin vỗ vỗ phía dưới xương quai xanh của mình, "Chị rất tốt, thật sự, chỉ là bị hoảng sợ mà thôi, không mảnh mai như vậy đâu."
Choi Yujin kiên trì muốn giúp đỡ, Minjeong chỉ có thể đồng ý, nàng tự mình trải ga giường đơn, bộ vỏ chăn xác thật không tiện cho hai người.
Jimin sau khi Phác đạo diễn rời đi lại gọi hai cuộc điện thoại, gọi xong đi trở về phát hiện Minjeong và Choi Yujin đã dọn dẹp giường đệm tốt.
Jimin sờ sờ đầu Minjeong, nói với Choi Yujin: "Cảm ơn."
Choi Yujin vội vàng nói: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, là việc nên làm."
Má ơi, người Park đạo diễn lấy lòng nói cảm ơn mình, Yu giáo sư thật sự tốt không có kiêu căng a.
Minjeong nói với Jimin: "Yujin thực tốt, cẩn thận lại ôn nhu."
Ánh mắt Jimin ngưng lại, liếc nhìn Choi Yujin một cái: "Phải không?"
Choi Yujin tự nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo.
"Tôi đi xuống trước, Minjeong em nghỉ ngơi với Yu giáo sư chốc lát đi." Giác quan thứ 6 của Choi Yujin nói cho nàng phải nhanh chóng rời đi, nơi này rất nguy hiểm.
Choi Yujin ra khỏi phòng, săn sóc giúp các nàng đóng cửa lại.
Minjeong tìm hai món đồ che đi camera, đi đến bên người Jimin ôm lấy eo cô, "Chị, ánh mắt đầu tiên em nhìn thấy chị liền muốn ôm chị, chính là chung quanh có thật nhiều người thật nhiều camera."
Jimin cúi đầu hôn hôn lông mi Minjeong nói: "Về sau muốn ôm chị thì liền ôm, chị nói Park đạo diễn bỏ những cái đó ra khỏi phát sóng."
Minjeong phát hiện Jimin đối với nàng càng ngày càng phóng túng, bất luận nàng muốn làm cái gì, cô đều có thể vì nàng mà hộ tống trước sau, giải trừ mọi nỗi lo về sau cho nàng.
Minjeong ngẩng đầu hôn môi Jimin, "Chị, chị tốt như vậy, em không chỉ muốn ở bên chị cả đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, em đều muốn cùng chị bên nhau, vĩnh viễn không xa rời."
Jimin nghiêm túc nói: "Được, chị đáp ứng em, nếu có kiếp sau, chị sẽ cùng Minjeongie ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời."
Minjeong hưng phấn quấn lấy Jimin hôn môi, nàng quả thực yêu chết đi được bộ dáng nghiêm túc của chị.
Minjeong và Jimin đi xuống lầu, Han Min nhìn thấy môi Minjeong có chút sưng, nhiệt tình nói: "Minjeong, trong phòng cậu có phải có muỗi hay không a, đều đốt cho môi cậu sưng lên, phòng tớ có thuốc mỡ, cậu muốn bôi một chút hay không?"
Choi Yujin nói: "Không thể nào, chuyện đầu tiên khi Minjeong vào phòng chính là phun thuốc đuổi côn trùng, sao có thể còn có muỗi đây?"
Han Min với Choi Yujin chưa từng trải qua tình yêu, không hiểu Minjeong vì sao miệng lại sưng, chỉ có Kim Donghae ý vị thâm trường mà nhìn Minjeong cùng Jimin nắm chặt tay nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro