Chương 3: Minjeong ở hiện tại

Những bước trượt của Minjeong giờ đây đã không còn chỉ là những chuyển động thuần thục, mà là sự lặp lại đến vô cảm của một cỗ máy. Nhưng ngay cả khi là một cỗ máy, vẫn có lúc động cơ mỏi mệt. Và lúc này, khi em vừa kết thúc ba ngày quay chương trình thực tế liên tục, cơ thể em gần như kiệt sức.

Ba ngày liền, từ sáng sớm đến tận khuya, em phải theo đoàn ghi hình, tham gia vào những thử thách vô nghĩa mà nhà sản xuất đưa ra chỉ để tạo nội dung giải trí. Em không thích những trò chơi nhí nhố, cũng không thích gượng ép bản thân hòa nhập vào những cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt. Em chỉ muốn về nhà, muốn được yên tĩnh. Nhưng sự yên tĩnh ấy xa xỉ đến mức em không thể có được.

Khi chương trình kết thúc, chiếc xe Mercedes của gia đình đã chờ sẵn bên ngoài phim trường. Như một con rối, Minjeong bước lên xe, thắt dây an toàn, ngồi yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm dày đặc bên ngoài, những bảng đèn quảng cáo sáng rực lướt qua trong ánh mắt vô hồn của em. Bên cạnh, mẹ em cầm điện thoại, vừa lướt vừa nói: "Hôm nay có vẻ khá hơn, nhưng con vẫn quá xa cách với mọi người. Lạnh lùng quá cũng không tốt. Người hâm mộ muốn thấy con nhiều hơn, nhưng không phải theo cách này."

Minjeong không đáp. Em không quan tâm. Dù sao thì dù có cố gắng đến đâu, họ vẫn sẽ tìm ra lý do để trách mắng em.

Về đến nhà, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn. Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí nghiêm ngặt thường thấy. Mọi thứ đều phải đúng quy tắc: từ cách cầm đũa, tư thế ngồi, tốc độ ăn uống. Mỗi lần Minjeong phạm lỗi, dù nhỏ đến đâu, cũng sẽ nhận được ánh mắt nghiêm khắc từ cha mẹ.

"Minjeong, tay con đặt sai vị trí rồi," cha em nói, giọng điệu không lớn nhưng đầy uy quyền.

Minjeong siết chặt đôi đũa, nhẹ nhàng điều chỉnh lại. Một lần nữa, em không phản kháng, không phản ứng. Chỉ là một cỗ máy tiếp tục làm theo lập trình.

Sau bữa tối, ba mẹ em mời một vị khách đến nhà. Ông Yu, huấn luyện viên lâu năm của em, trầm ngâm ngồi trên ghế salon. Ông nhìn Minjeong một lúc lâu trước khi lên tiếng: "Tôi sẽ giải nghệ. Đến lúc rồi. Nhưng tôi không để con bé một mình. Jimin, con gái tôi, sẽ tiếp quản."

Minjeong thoáng cau mày. Jimin? Em chưa từng nghe tên này trước đây.

"Yu Jimin rất tài giỏi," mẹ em gật đầu. "Con bé có thể biên đạo những động tác mới, sáng tạo hơn. Minjeong, từ giờ con sẽ theo học cô ấy."

Trước khi Minjeong kịp phản ứng, cửa phòng mở ra. Một người phụ nữ bước vào. Yu Jimin.

Jimin cao, dáng người thanh thoát nhưng mạnh mẽ. Đôi mắt sắc nét quan sát Minjeong như muốn nhìn thấu mọi thứ. Nhưng Minjeong chỉ nhìn lướt qua, rồi thờ ơ quay đi, không nói gì. Em không quan tâm. Em không muốn quan tâm.

"Chào em, Minjeong," Jimin cất giọng trầm ấm. "Từ nay chúng ta sẽ làm việc với nhau. Mong em giúp đỡ."

Không một phản hồi.

Minjeong chỉ đơn giản đứng lên, định đi lên phòng. Nhưng mẹ em ngay lập tức kéo em lại.

"Minjeong! Con không được vô lễ!"

Em cắn chặt môi, nhưng vẫn không nhìn Jimin. Em chỉ muốn nghỉ ngơi. Chỉ vậy thôi. Nhưng ngay cả điều đó cũng không được.

Bất ngờ, Jimin lên tiếng: "Em ấy mệt rồi. Hôm nay em vừa quay hình xong mà, đúng không?"

Minjeong ngước lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Jimin. Ánh mắt Jimin rất bình tĩnh, không trách mắng, không phán xét. Điều đó khiến em cảm thấy xa lạ.

Ba mẹ Kim im lặng một lúc, rồi mẹ em khẽ cười: "Con bé cần học cách giữ thái độ đúng mực. Nhưng cũng đúng, hôm nay con bé mệt. Ta uống chút rượu, bàn chuyện tiếp."

Jimin gật đầu. Trong khi ba mẹ Kim rót rượu ra ly, Minjeong chỉ ngồi đó, im lặng. Em nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu hổ phách trong ly thủy tinh.

Rượu. Một thứ mà em chưa từng được phép chạm vào.

"Muốn thử không?" Giọng Jimin vang lên.

Minjeong ngạc nhiên ngước lên. Mẹ em lập tức cau mày: "Không được. Nó không được phép uống rượu."

Jimin nhún vai. "Thực ra, một chút rượu không có hại. Với vận động viên, rượu vang có thể giúp lưu thông máu tốt hơn, giảm căng thẳng thần kinh."

Minjeong vẫn nhìn chằm chằm vào Jimin. Người này... người này đang đứng về phía em sao?

Jimin mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy ly rượu đến trước mặt em. "Thử một ngụm đi. Không sao đâu."

Ba mẹ Kim có vẻ không hài lòng, nhưng vì Jimin là huấn luyện viên mới, họ không tiện phản đối gay gắt. Minjeong cầm ly rượu lên, chạm môi vào. Chất lỏng cay nồng trượt xuống cổ họng, để lại một cảm giác ấm áp khác lạ.

Minjeong chưa từng nếm thử thứ gì ngoài những gì được lên kế hoạch nghiêm ngặt cho em. Nhưng khoảnh khắc này, dù chỉ là một ngụm rượu nhỏ, em cảm thấy như mình vừa bước qua một ranh giới cấm kỵ nào đó.

Em lặng lẽ đặt ly xuống. Và lần đầu tiên, ánh mắt em có một tia cảm xúc. Không phải vì rượu, mà vì Jimin.

Lần đầu tiên, có một người dám đứng về phía em.

Tiếng chuông báo thức vang lên chói tai vào đúng 5:00 sáng, xuyên qua những tấm rèm dày nặng nề của căn phòng rộng lớn. Một ngày mới lại bắt đầu, nhưng chẳng có gì thay đổi. Trong bóng tối, Minjeong khẽ nhíu mày, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng cơ thể đã theo thói quen mà dần tỉnh giấc. Em không có lựa chọn nào khác.

Tiếng gõ cửa vang lên ngay sau đó, đúng nhịp với tiếng báo thức. Không chậm trễ, không sớm hơn hay muộn hơn một giây nào.

"Tiểu thư, bữa sáng đã sẵn sàng. "

Minjeong không trả lời. Em ngồi dậy, cơ thể nặng nề như đeo chì, từng thớ cơ như muốn kháng cự lại sự vận động sau những giờ luyện tập kéo dài đến tận khuya. Đầu óc em trống rỗng. Không một chút cảm giác mong chờ, không một tia hứng khởi. Chỉ có một thứ duy nhất em chắc chắn – hôm nay cũng sẽ giống như hôm qua, như bao nhiêu ngày trước đó. Một vòng lặp không hồi kết.

Bước xuống phòng ăn, Minjeong ngồi vào bàn, nơi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn. Bữa sáng của em luôn là những món ăn theo chỉ định của chuyên gia dinh dưỡng: bánh mì nguyên cám, trứng luộc, bơ hạnh nhân, sinh tố giàu protein. Không dầu mỡ, không gia vị nặng, không một món ăn nào do em lựa chọn. Mọi thứ đều được cân đo đong đếm chính xác đến từng gam.

Ba mẹ Kim đã ngồi sẵn ở đó, bữa sáng của họ phong phú hơn, đa dạng hơn, nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó. Cả ba người cùng dùng bữa trong sự im lặng đến nghẹt thở.

Ba Kim đặt tờ báo xuống, giọng trầm ổn nhưng mang theo mệnh lệnh:

"Hôm nay lịch trình của con thế nào? "

Minjeong không ngẩng đầu lên, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại, gõ vào màn hình:

"Luyện tập từ 6:00 sáng đến 10:00 sáng, ăn trưa lúc 10:30, tiếp tục tập đến 4:00 chiều. "

Mẹ Kim gật đầu hài lòng.

"Tốt. Sau buổi tập chiều, mẹ đã sắp xếp buổi gặp với nhà tài trợ. Con đừng quên. "

Không ai hỏi hôm nay con muốn ăn gì? Không ai hỏi con có muốn nghỉ ngơi một ngày không? Không ai hỏi con cảm thấy thế nào?

Với họ, Minjeong là một cỗ máy. Một công cụ kiếm tiền.

Đúng 6:00 sáng, Minjeong có mặt trên sân băng. Đèn sáng rực, bầu không khí lạnh buốt ôm trọn lấy em. Đôi giày trượt gắn chặt vào chân như một phần cơ thể, nhưng cũng là xiềng xích giam cầm em.

Trên sân băng rộng lớn, hơi lạnh phả ra từng đợt nhẹ nhàng, như muốn nuốt trọn bóng hình nhỏ bé của Minjeong đang đứng lặng giữa không gian trống trải. Những ánh đèn trắng xóa phản chiếu xuống nền băng trong vắt, tạo ra một bầu không khí vừa lạnh lẽo, vừa tịch mịch.

Jimin khoanh tay đứng từ xa, ánh mắt sắc sảo quan sát từng cử động của Minjeong. Cô không lên tiếng ngay lập tức, chỉ đứng nhìn, để cảm nhận rõ hơn sự căng thẳng trong cơ thể người đối diện. Minjeong dường như đang chần chừ, đôi mắt lạnh lùng không chút gợn sóng, nhưng Jimin biết, sâu bên trong lớp vỏ bọc ấy là một tâm hồn đang đấu tranh dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro