chap 17: "Chỉ cần cậu ổn, mọi chuyện khác để mình lo"

Sáng hôm đó, sân trường vẫn rộn ràng như thường lệ. Trời cuối thu hơi se lạnh, những chiếc lá rơi nghiêng trên mái ngói cũ, vang lên thứ âm thanh nhẹ như tiếng thở dài của mùa.

Jimin đạp xe vào sân, phanh lại trước bậc tam cấp quen thuộc. Cô tháo nón bảo hiểm, hất nhẹ tóc ra sau và đảo mắt tìm một bóng hình – hình bóng cô chưa bao giờ quên để ý kể từ ngày đầu tiên ấy.

Nhưng Minjeong không ở đó. Không dưới gốc cây phượng, không ở hành lang lớp học, cũng không có trong phòng nhạc.

Jimin chau mày, rút điện thoại ra định nhắn tin cho Aeri nhưng rồi lại thôi. Cô bước nhanh vào lớp, vừa đặt cặp xuống đã hỏi:

— “Minjeong đâu? Cậu ấy không đi học à?”

NingNing nhún vai: “Không thấy từ sáng. Cũng chưa nhắn cho ai hết.”

Aeri ngẩng lên từ cuốn sổ bài tập, lắc đầu: “Tớ cũng không biết. Hôm qua lúc chia tay, bạn ấy vẫn bình thường…”

Bàn tay Jimin siết lại vô thức.

Một linh cảm mơ hồ khiến lòng cô như thắt lại.

---

Giờ ra chơi, khi các nhóm bạn rủ nhau xuống căn-tin, Jimin lặng lẽ ra lấy xe, không nói một lời. Cô đạp thật nhanh về phía con phố nhỏ gần nhà ga – nơi lần trước Minjeong từng đưa cô đi ngang qua, tay cầm cuốn sổ vẽ với những ký hiệu vẽ chi chít.

“Hy vọng là mình nhớ đúng.”

Trời âm u hơn so với buổi sáng, mây kéo dày và gió rít nhè nhẹ qua tai. Jimin đạp xe dọc con đường lát gạch, cuối cùng dừng trước căn nhà hai tầng với giàn hoa giấy đã khô nửa bên.

Cô đứng trước cổng, thở dốc. Không biết vì mệt hay vì lo lắng.

Cô bấm chuông.

Cánh cửa mở ra. Là mẹ Minjeong.

— “Cháu là…?”

— “Dạ, cháu là bạn cùng lớp của Minjeong ạ. Cháu là Jimin.” – Cô cúi đầu lễ phép, hơi lúng túng. “Cháu thấy hôm nay bạn ấy không đi học nên…”

Mẹ Minjeong nhìn cô một lúc, rồi nở nụ cười hiền.

— “Minjeong sốt từ tối qua. Không nặng lắm, nhưng sáng dậy vẫn còn mệt nên bác cho con bé nghỉ ở nhà.”

Jimin gật đầu, ánh mắt lo lắng hiện rõ.

— “Cháu… cháu có thể gặp bạn ấy một lát được không ạ? Nếu không phiền…”

Sau một thoáng đắn đo, mẹ nàng nhẹ gật.

— “Con bé đang nằm nghỉ trên lầu. Cháu lên được, nhưng nhớ nhẹ nhàng thôi nhé.”

Căn phòng tầng hai thoang thoảng mùi bạc hà và gừng. Rèm cửa kéo hờ, để ánh sáng mờ chiếu vào giường.

Minjeong đang nằm, chăn kéo lên tận ngực. Mái tóc hơi rối, trán dán miếng hạ sốt mỏng, gương mặt nhợt đi một chút nhưng vẫn rất dịu dàng.

Jimin bước vào, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng kéo ghế. Cô không gọi, chỉ khẽ đặt tay lên thành giường, chạm khẽ.

Minjeong mở mắt.

Ánh mắt nàng có chút hoang mang, rồi bất ngờ sáng lên khi nhận ra người đối diện.

— “Mình thấy cậu không đến lớp nên lo quá.” – Jimin khẽ nói, rồi lấy điện thoại, gõ nhanh:

> “Cậu ổn không?”

Minjeong gật đầu yếu ớt. Nàng mím môi, cố vươn tay tìm cuốn sổ nhỏ trên kệ đầu giường, viết vào:

> “Chỉ hơi mệt thôi. Xin lỗi vì làm cậu lo.”

Jimin lắc đầu. Cô lấy khăn thấm nước ấm đã chuẩn bị từ tầng dưới, cúi người nhẹ nhàng lau trán cho nàng. Động tác rất khẽ, rất chậm, như sợ đánh thức thứ cảm xúc đang ngủ yên nào đó.

— “Đừng xin lỗi. Cậu nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để mình lo.”

Minjeong nhìn cô. Một tia cảm động không che giấu trong mắt.

Cô lại gõ:

> “Mình không biết tại sao… nhưng chỉ cần không thấy cậu, lòng mình không yên được.”

Minjeong nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy một lúc. Rồi nàng đưa tay, chậm rãi viết:

> “Cậu biết không… Thế giới của mình vốn rất yên tĩnh. Nhưng từ khi có cậu… trái tim mình lại ồn ào.”

Jimin đọc xong, bỗng khựng lại.

Cô không trả lời. Chỉ lặng lẽ cúi xuống, siết nhẹ tay Minjeong trong tay mình.

Tầm chiều muộn, Jimin đứng dậy chuẩn bị ra về. Cô đặt một hộp sữa ấm và vài gói bánh cạnh gối.

— “Mình về nhé. Cậu nghỉ đi, đừng cố ngồi dậy.”

Minjeong gật đầu, mắt nàng vẫn không rời khỏi bóng dáng Jimin đang chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Đến cửa, Jimin bất ngờ quay lại.

— “À… còn một điều.”

Cô viết:

> “Mình thích nhìn cậu khỏe mạnh. Cậu phải sớm khỏi, vì mình vẫn còn rất nhiều thứ muốn chia sẻ cùng cậu.”

Rồi, như một thói quen, cô giơ tay lên làm ký hiệu “Tạm biệt” và “Chúc ngủ ngon” – động tác mà chỉ có Minjeong mới hiểu trọn.

Nàng mỉm cười, môi khẽ mấp máy, không thành tiếng – nhưng Jimin vẫn hiểu.

Cảm ơn cậu.

Đêm hôm đó, Jimin đi bộ thật chậm trên con đường về nhà. Mưa lất phất rơi.

Nhưng lòng cô không còn lạnh.

Bởi vì, dù thế giới của Minjeong là sự im lặng, Jimin biết… cô đang là âm thanh đẹp nhất trong thế giới ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro