Chap 7: Giữa những khoảng lặng có cậu ở đó

Sáng sớm hôm sau, khi sương còn đọng mỏng trên mái lều và ánh nắng vừa bắt đầu len qua vòm cây, Minjeong đã thức dậy. Nàng khẽ kéo khóa lều bước ra ngoài, cẩn thận để không đánh thức NingNing đang cuộn tròn như mèo con trong túi ngủ.

Không gian buổi sáng yên tĩnh đến lạ. Chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua lá, và tiếng chim gọi bạn vọng từ xa. Minjeong xoay vai, duỗi nhẹ cơ thể sau một đêm dài, rồi ngồi xuống bậc đá cạnh bãi cỏ, ánh mắt hướng về phía mặt hồ mờ sương.

Đó là lúc Jimin đến.

Cô xuất hiện như một thói quen – cũng dậy sớm như nàng, dù không báo trước. Tay cô cầm hai hộp sữa, tóc buộc cao gọn gàng, trên người vẫn khoác chiếc hoodie mỏng màu xám tro.

Jimin đưa một hộp cho Minjeong. Nàng đón lấy, mỉm cười và gật đầu thay cho lời cảm ơn.

— “Mình đoán cậu sẽ ở đây.” – Jimin viết vào điện thoại, đưa cho nàng xem.

Minjeong chỉ vào tim, rồi chỉ về phía hồ, ý rằng: "Nơi này khiến mình thấy bình yên."

Jimin gật nhẹ, ngồi xuống cạnh nàng. Họ không nói gì thêm. Chỉ đơn giản là ngồi bên nhau, hít thở cái lạnh se của sớm mai, cùng nhìn mặt trời nhô lên sau rặng thông.

Một lát sau, Jimin viết tiếp một dòng:

> “Nếu được… mình muốn cùng cậu đi dạo quanh hồ.”

Minjeong nhìn, rồi chậm rãi gật đầu.

---

Con đường mòn quanh hồ được lát đá tự nhiên, rải rác những cánh hoa vàng nhỏ li ti rơi từ tán cây trên cao. Mỗi bước chân của họ đều được lấp đầy bởi nắng nhẹ và gió mát.

Jimin cố tình đi chậm để theo nhịp của Minjeong. Có đôi khi, họ chỉ nhìn nhau và mỉm cười. Và đôi khi, Jimin đưa điện thoại ra, gõ những câu chuyện nhí nhố khiến Minjeong bật cười không thành tiếng – nụ cười chỉ hé ra, nhưng đôi mắt thì cong lại rạng rỡ.

Khi ngang qua cây cầu gỗ bắc qua nhánh hồ nhỏ, Jimin dừng lại, quay sang nhìn nàng.

— “Minjeong này…”

Minjeong nghiêng đầu.

— “Cậu có biết…” – cô đưa điện thoại ra – “Mỗi khi mình nhìn cậu cười, mình thấy thế giới này đáng yêu hơn rất nhiều không?”

Minjeong ngơ ngác. Một giây sau, mặt nàng đỏ bừng. Nàng đưa tay lên che má, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt sáng lấp lánh đang nhìn cô.

Jimin bật cười nhỏ, rồi chìa tay ra, chờ đợi.

Minjeong chần chừ, nhưng rồi cũng đưa tay mình ra nắm lấy tay cô.

Hai bàn tay chạm nhau – lặng lẽ, nhưng đủ để nhịp tim cả hai đập loạn.

---

Bữa trưa hôm đó, cả lớp tụ tập lại dưới mái nhà gỗ của khu cắm trại. Mỗi nhóm được phát nguyên liệu và phải nấu ăn dã ngoại – một thử thách không dễ khi người nào người nấy đều tuyên bố mình "chỉ biết ăn".

Aeri cầm củ cà rốt mà như cầm quả bom.

— “Tại sao củ này cứng thế nhỉ?”

— “Tại cậu là công chúa, chưa bao giờ động vào bếp.” – NingNing đùa, rồi nhanh tay giành lấy con dao, thao tác như đầu bếp chuyên nghiệp.

Jimin ngồi gọt khoai tây, lặng lẽ quan sát Minjeong đang sắp xếp bát đĩa. Tay nàng khéo léo, ánh mắt tập trung, lâu lâu lại ngước lên nhìn cô – đôi mắt dịu dàng như mặt hồ buổi sớm.

Jimin chợt nảy ra một trò nghịch ngợm. Cô vẽ vội một hình khoai tây có mắt, rồi đưa cho Minjeong xem.

Minjeong nhìn, bật cười, rồi cầm bút, vẽ thêm một củ cà rốt đội vương miện – Aeri.

NingNing từ đâu nhảy vào, vẽ thêm trái cà chua đang khóc – “Mình nè!!!”

Aeri giả vờ nổi giận: “Cậu nói ai là cà rốt đội vương miện hả?!”

Không khí quanh bàn ăn như bùng nổ tiếng cười. Cả nhóm ríu rít, tranh vẽ nguệch ngoạc, tay vừa nấu vừa chơi – những ký ức khó quên của một thời thanh xuân không lặp lại.

---

Chiều xuống, sau khi thu dọn lều trại, cả lớp tập trung ra xe để về trường. Trên xe, hầu hết mọi người đều đã mệt rã rời, gục đầu ngủ. Chỉ có Jimin và Minjeong vẫn tỉnh.

Jimin viết vào sổ tay:

> “Cậu có thấy… hôm nay mình cười nhiều lắm không?”

Minjeong gật đầu.

> “Lâu lắm rồi mình mới cười như vậy.”

Nàng viết một dòng lên trang giấy:

> “Hôm nay… mình cũng cười rất nhiều.”

Jimin nhìn nàng, rồi khẽ đặt tay lên tay nàng – không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy.

Trên chiếc xe buýt chạy dọc con đường lót lá vàng, khi thế giới xung quanh bắt đầu chìm vào giấc ngủ, thì trong một góc ghế nhỏ, hai bàn tay vẫn lặng lẽ đan vào nhau – giữa khoảng lặng ấm áp của những kẻ trẻ tuổi đang chầm chậm lớn lên.

---

Cuối sổ, Jimin ghi thêm một dòng nhỏ:

> “Mình không chắc tương lai sẽ ra sao. Nhưng hiện tại này – có cậu, có những tiếng cười, những ánh mắt dịu dàng – là thứ mình muốn giữ mãi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro