Chương 8: Ngày bắt đầu lại

Minjeong bật dậy khỏi giường, tim đập loạn nhịp. Ánh sáng ban mai len qua rèm cửa, mùi chăn ga phả vào khứu giác — tất cả quen thuộc đến mức khiến em hoang mang. Đây không còn là hành lang bệnh viện ngập ánh sáng chói lòa, mà là căn ký túc xá thực tập sinh ngày nào.

Minjeong sững người, sống lưng thẳng cứng. Cổ họng nghẹn lại, hơi thở gấp gáp như không kịp bắt nhịp. Em run rẩy bước ra ngoài, gần như không tin vào mắt mình khi thấy Aeri đứng đó, mái tóc còn hơi rối, ánh mắt dịu dàng quen thuộc.

Trước khi kịp nói gì, Ning từ phía sau đã thò đầu ra, líu ríu như một chú chim non:
"Unnie dậy rồi à? Nhanh lên, tụi em đói lắm rồi, ăn xong mới có sức tập chứ~"

Minjeong khẽ bật cười trong nước mắt. Vẻ dễ thương ấy, giọng nói ấy... tất cả vốn chỉ còn trong ký ức. Vậy mà giờ lại ở ngay trước mắt.

Em lặng lẽ theo chân hai người ra căn bếp nhỏ. Jimin đứng trong bếp,mái tóc buộc cao, tay bận rộn gắp thức ăn ra bát. Vừa thấy Minjeong, chị mỉm cười rạng rỡ rồi vẫy tay:
"Lại đây, ngồi xuống ăn cho nóng. Hôm nay có món em thích nè."

Khoảnh khắc ấy, Minjeong không kìm được.

Hình ảnh ấy — bình yên, giản dị — khiến cổ họng em nghẹn lại.

"Unnie..."

Nước mắt dâng tràn, giọng run run, Minjeong lao đến ôm chầm lấy Jimin từ phía sau. Jimin thoáng sững người, rồi bật cười, bàn tay dịu dàng xoa lên mái tóc em như thói quen cũ.

"Aigoo, em bị sao thế, Minjeongie?"

Minjeong ngẩng lên, đôi mắt ngấn lệ. Em ôm chặt Jimin, như sợ chỉ cần buông tay thôi, chị sẽ tan biến mất.

"Em... em cứ tưởng... sẽ không còn được thấy chị nữa..." Giọng nói vỡ òa trong nức nở.

Jimin thoáng bối rối, nhưng rất nhanh chị dịu dàng vòng tay ôm lại, ngón tay luồn qua từng lọn tóc như dỗ dành:
"Ngốc quá... chị vẫn ở đây mà. Em mơ thấy ác mộng hả?"

Minjeong chỉ khẽ lắc đầu, bàn tay run run siết chặt áo chị. Nước mắt rơi lã chã, thấm ướt bờ vai mỏng.

Aeri và Ning nhìn nhau ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì, nhưng Ning vẫn bật cười hồn nhiên:
"Ơ... Minjeong unnie mơ thấy Jimin unnie bỏ đi hả? Trời ơi, nhìn chị khóc mà dễ thương ghê~"

Jimin bật cười, vừa xoa đầu Minjeong vừa trêu:
"Thấy chưa, bị Ning trêu rồi kìa."

Không gian vốn tĩnh lặng bỗng trở nên sống động, ấm áp. Tiếng cười, mùi bữa sáng, ánh nắng buổi sớm — tất cả như xóa nhòa nỗi đau tưởng chừng không bao giờ biến mất trong lòng Minjeong.

Trong vòng tay Jimin, em cảm nhận rõ rệt một điều: hạnh phúc mà mình đã đánh mất... đã thật sự trở lại.

Jimin buông Minjeong ra, xoa nhẹ mái tóc em thêm một lần rồi khẽ nói:
"Thôi nào, ăn sáng đi rồi còn đi tập nhé."

Ning nhanh nhảu kéo tay Minjeong lại bàn, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò xen lẫn tinh nghịch:
"Ngồi xuống đi unnie. Hôm nay em chọn đồ ăn đấy! Ăn cho nhiều vào, lát nữa tập mới có sức chứ!"

Trên bàn bày biện đơn giản — chẳng phải bữa ăn xa hoa, nhưng tiếng trò chuyện ríu rít và nụ cười rạng rỡ khiến không khí trở nên ấm áp đến lạ.

Ning vừa ăn vừa kể chuyện hào hứng về giấc mơ đêm qua, tay khua khoắng liên tục làm Jimin phải bật cười, nhắc cô bé ăn chậm thôi kẻo nghẹn. Aeri thỉnh thoảng xen vào vài câu ngắn gọn, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo mọi người, lặng lẽ che chở.

Minjeong ngồi đó, tay cầm đôi đũa mà trái tim run rẩy. Ánh sáng ban mai chiếu lên gương mặt Jimin, rực rỡ đến mức em không dám rời mắt. Mỗi tiếng cười, mỗi cử chỉ quen thuộc của chị đều khiến sống mũi em cay xè.

Em đã từng mất tất cả những điều này. Thế mà giờ đây, chúng lại hiện hữu, ấm áp ngay trước mặt.

Minjeong khẽ cúi đầu, cắn môi để kìm lại cảm xúc, cố gắng hòa vào cuộc trò chuyện bình thường của cả nhóm. Nhưng sâu trong tim, em thì thầm: Mình thật sự đã trở về rồi sao...?

----------------------------------------------------------------------------------------------

Sau bữa sáng, cả bốn khoác áo mỏng rời ký túc xá. Con đường quen thuộc dẫn đến phòng tập ngập nắng, tiếng trò chuyện rộn ràng của Ning vang lên không ngớt. Jimin vừa đi vừa nghiêng đầu lắng nghe, Aeri im lặng đi phía sau, bước chân chậm rãi nhưng vững vàng.

Đẩy cửa phòng tập, mùi gỗ sàn quen thuộc cùng âm thanh nhạc nền ùa ra. Căn phòng sáng loáng với tấm gương lớn phản chiếu bóng dáng cả bốn người.

Ning lao vào giữa sàn, xoay một vòng rồi cười giòn tan:
"Hahaa..lâu rồi em mới thấy mình có đầy năng lượng như vậy đó!!"

Jimin bật nhạc, giọng chị trong trẻo:
"Rồi, tập trung nào! Hôm nay phải làm thật tốt nhé."

Aeri kéo nhẹ dây buộc tóc, gương mặt nghiêm túc hẳn.
Minjeong bước ra sàn gỗ, đôi chân thoáng run lên. Trái tim em đập mạnh từng nhịp, mắt nóng bừng khi nhìn thấy khung cảnh này — thứ tưởng chừng đã mất đi mãi mãi.

Âm nhạc vang lên. Các động tác quen thuộc, nhịp đếm, tiếng hít thở hòa cùng tiếng giày ma sát trên sàn. Minjeong để cơ thể hòa vào điệu nhảy, từng chuyển động vừa mệt vừa đau, nhưng lại khiến em thấy sống động đến lạ.

Trong khoảnh khắc ấy, Minjeong nhận ra: tai nạn vẫn chưa xảy ra. Jimin vẫn ở đây, cười tươi như nắng. Ning vẫn hồn nhiên, Aeri vẫn trầm lặng mà vững chãi. Và chính em — vẫn còn được đứng trên sàn tập cùng họ.

Mắt Minjeong cay xè, hơi thở run rẩy, nhưng em cố gắng giữ nhịp. Dẫu vậy, Jimin vẫn nhận ra. Chị tiến lại gần, giọng khẽ vang bên tai:
"Minjeong à, em ổn chứ? Hôm nay nhìn em lạ lắm."

Minjeong vội lắc đầu, lau khóe mắt, nhưng Jimin chỉ mỉm cười dịu dàng, bàn tay ấm áp lại xoa lên tóc em:
"Không sao đâu. Cùng nhau cố gắng nhé."

Nụ cười rạng rỡ ấy khiến trái tim Minjeong thắt lại, như được trao thêm một lý do để không bao giờ gục ngã. Em gật đầu thật mạnh, rồi siết chặt nắm tay, dồn hết sức vào từng động tác.

"Không... lần này mình sẽ không để mọi chuyện tái diễn. Mình sẽ giữ gìn đôi chân này, sẽ cố gắng gấp bội. Quan trọng nhất... mình sẽ không bao giờ để Jimin biến mất nữa."

Trong gương, hình ảnh bốn người hòa làm một. Mồ hôi lấp lánh, ánh mắt chan chứa quyết tâm. Minjeong thấy mình như đang khắc ghi một lời thề lặng lẽ trong từng chuyển động.

Khi buổi tập kết thúc, cả nhóm ngồi nghỉ, cười đùa, uống nước. Ning kể chuyện vặt, Aeri ngồi im lặng nhưng thỉnh thoảng mỉm cười. Jimin vừa lau mồ hôi vừa nhắc Minjeong uống nhiều nước hơn.

Còn Minjeong, em lặng lẽ ngồi lại sau cùng, nhìn ba người thu dọn đồ. Ánh sáng hắt lên gương, phản chiếu bốn bóng dáng nhỏ bé nhưng đầy hy vọng.

Nước mắt lại rơi, nhưng lần này là vì hạnh phúc.

"Cảm ơn... vì mình vẫn còn ở đây. Và lần này, mình sẽ không bao giờ buông tay."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro