Dĩ Thân Ký Niệm (以身記念)

Bên trong căn nhà, mưa vẫn rơi đều. Nhưng có điều gì đó thay đổi.

Từ trong bếp, Mẫn Đình bất giác ngẩng đầu, tay cô vẫn còn ướt nước khi đặt nồi canh trở lại bếp lò. Có một chuyển động nhỏ — mơ hồ, rất khẽ — từ phía sau lưng. Trái tim cô như ngừng đập trong một nhịp.

Trí Mẫn khẽ nhíu mày. Tay chị co lại trên đầu gối, ngón trỏ bất giác chạm vào mép khăn choàng đặt trên lòng.

Một tia sáng nhỏ từ khung cửa sổ hắt vào mắt chị, phản chiếu nơi tròng đen tưởng chừng đã vẩn đục.

"Chị vừa thấy em... trong khán phòng. Em mặc áo xanh, cổ có viền ren trắng. Em nhìn chị cười."

Đình đứng khựng lại. Nước nhỏ xuống từ đầu ngón tay cô, thấm vào gấu tạp dề. Cô quay đầu, khẽ khàng đến mức sàn gỗ không phát ra tiếng.

"Đúng rồi," cô thì thầm, "Đêm hôm đó, chị hát bài Tĩnh Vật."

Một khoảng lặng.

Rồi Trí Mẫn thì thầm, rất khẽ, gần như một tiếng thở:

"Mẫn Đình..."

Cái tên. Rõ ràng. Dứt khoát.

Tiếng kim đồng hồ nơi phòng bếp bỗng khẽ "tích" một tiếng — như thể đã ngủ quên suốt bao năm, giờ vừa cựa mình.

Trái tim Đình thắt lại, như vừa nghe thấy tiếng chuông gió cũ của thời còn sống. Một phần nào đó trong cô bật sáng, như được cứu khỏi đáy sâu của vực thẳm.

"Đừng để chị quên em... Làm gì cũng được. Đau cũng được... Chị cần... nhớ."

Giọng chị run như gió đầu mùa. Như một ngọn nến nhỏ vừa thức dậy sau cơn ngủ dài, ánh sáng mờ nhòe nhưng thật hơn bất cứ điều gì Đình từng dám cầu xin.

Cô cắn môi, không dám nói. Chỉ ngồi xuống bên cạnh, tay chạm nhẹ vào bàn tay đang co rút lại của người yêu.

Chị vẫn ở đây. Lúc này. Nhưng đến bao giờ?

Cô không sợ mình cô đơn. Cô đã chuẩn bị cả trăm lần. Cái cô sợ là cái ngày mai âm thầm trườn tới, rồi ngày kia, rồi những ngày dài mãi mãi — và chị sẽ lại lạc vào bên trong giấc mộng ấy, nơi không có em, không có tiếng hát, không có nụ cười, không còn gì ngoài khoảng trắng trống hoác của một tâm trí rệu rã.

Nhưng hôm nay, chị gọi tên cô. Hôm nay, chị nhớ.

Vậy là đủ. Dù chỉ trong một khoảnh khắc.

Tiếng mưa vẫn đều.

Tiếng đồng hồ lại im lìm, như chưa từng cựa quậy.

Chỉ có nhịp tim, và một lời van xin đang mở ra một nghi lễ cuối cùng.

...

Trí Mẫn ngồi dựa vào đầu giường, mái tóc xõa mềm, ánh mắt không còn mơ hồ như mọi khi. Lần đầu tiên sau bao ngày dài, chị gọi rõ ràng cái tên ấy — "Mẫn Đình." Không phải trong mê sảng, không phải trong quán tính.

Đình không đáp. Cô bước đến, ngồi xuống mép giường, chạm nhẹ vào bàn tay lạnh giá của chị. Như chạm vào một cây nến đã cháy gần cạn — ánh sáng nhỏ nhoi ấy đang van xin được thắp thêm lần nữa.

Một lúc lâu, chỉ có tiếng mưa. Rồi Đình gỡ từng khuy áo, như thể đang cởi bỏ không chỉ lớp vải, mà cả lý trí, sự tỉnh táo, cả những điều tự nhủ trong đầu rằng "không sao đâu", rằng "mọi chuyện sẽ ổn", cả những điều giả vờ rằng cô không sợ — không sợ một ngày nào đó, Trí Mẫn sẽ nhìn mình và không còn nhớ cô là ai.

Cô cúi xuống, hôn lên những vết chai trên tay chị — từng nốt chai như di tích cổ xưa còn lưu lại của một đời tận hiến. Mỗi cái chạm môi là một dấu chỉ, một ghi nhớ, như thể cô đang lật từng trang kinh trên thân thể người chị yêu. Hôn lên tóc rối, lên cổ, lên bờ vai khô cạn không còn sức mà run — những chỗ da thịt tưởng chừng đã hóa tro, giờ được giật mình đánh thức.

Và rồi... từng nụ hôn ấy trở thành lời cầu nguyện.

Không có bàn thờ. Không có nhang khói. Chỉ có thân thể chị là điện thờ thiêng — nơi Đình quỳ xuống như kẻ hành hương đã vượt trăm dặm mòn gối, đến để dâng trọn một lòng tin, một tình yêu, một bản thể rút từ xương tủy, dâng hiến chính mình như một con chiên thầm lặng, khấn cho nữ thần đã rệu rã kia sống lại.

Tay cô lần theo đường sống lưng chị, run nhẹ như lần theo một chuỗi tràng hạt, từng đốt sống là một hạt sáng — lạnh, mảnh, mong manh như sợi thần kinh căng giữa sống và chết. Môi cô khẽ chạm lên từng thớ cơ, từng vùng da sậm màu thời gian, như đang đọc một bản kinh bằng da thịt — bản kinh không ghi bằng chữ mà bằng máu, bằng nước mắt, bằng nhịp đập bầm tím của tim yêu.

Chị vẫn nằm đó, lặng im. Nhưng dưới mỗi cái chạm dịu dàng, mỗi hơi thở dâng lên từ ngực Đình, cơ thể chị như bừng tỉnh. Như pho tượng cẩm thạch bị quên lãng giữa đền thiêng, bỗng sống lại nhờ đôi tay người cúng tự.

Đình thấy rõ khoảnh khắc ấy: khi từng bó cơ căng lên như được tưới nước, khi da chị ấm dần như mặt đất vừa được chạm vào ánh mặt trời sau mùa dài băng tuyết.

Trong giây lát, chị không còn là Trí Mẫn đang bệnh. Chị là nữ thần của thanh xuân, của ánh đèn sân khấu, của những đêm mùa hạ rực cháy sau cánh gà.

Chị nghiêng đầu, đỡ lấy Đình, ánh mắt sáng lên như khi đứng dưới ánh đèn sân khấu ngày xưa. Giọng chị trầm lại, như vừa trở về từ cõi xa:

"Chị không chắc còn bao nhiêu lần có thể chạm em... Hãy để chị chủ động lần này."

...

Đình để mặc chị dẫn dắt, để linh hồn mình tan chảy vào trong hơi thở gấp gáp, trong từng đường cong chị lướt qua. Và giữa cơn ân ái dâng lên như thủy triều đỏ, có thứ gì đó rớm lệ trong lòng cô — một cái chết chậm rãi đang xảy ra, và một sự sống khác cũng vừa bắt đầu.

Cơ thể chị — gầy, mong manh, như đang nứt ra từng mảnh — nhưng trong khoảnh khắc ấy, từng cử động của chị lại khiến thế giới như ngưng lại. Mỗi lần chị hôn lên da cô, là một dấu ấn vĩnh cửu. Mỗi lần chị gọi tên cô, là một hồi chuông ngân trên đỉnh tháp nguyện ước.

Và rồi, chính trong khoảnh khắc đôi mắt mơ màng của Trí Mẫn nhìn xuống, Đình thấy chị như một nữ thần đang trở mình trong lửa lễ — một nữ thần rã rượi nhưng vẫn quyền uy, tay run rẩy nhưng vẫn dẫn đạo.

Ngực cô mềm, trắng ngần, vẽ thành hai đường đồi thoai thoải như thể được tạo nên bởi tay của một vị thần thuở khai thiên lập địa. Mẫn nghiêng người, áp môi xuống nơi ngực cô — nơi hai bầu như phủ bụi thời gian, kín đáo ẩn nhẫn sau hai năm dài không có bàn tay nào chạm đến. Lớp da ở đó căng nhẹ, trắng và âm ấm, mang theo chút hương của sữa chưa từng cho ai, như thể chính cô cũng quên mất đó là một phần mình từng rất tự hào, từng rất nhạy cảm.

Chị cúi xuống, tay khẽ chạm, rồi như mọc rễ — những ngón tay thuôn dài bám lấy khuôn ngực ấy, nhào nặn chậm rãi như đang xoa đất nặn hình, như thể trong lòng chị đang tạo một thánh tích bằng tình yêu tuyệt vọng, từng vòng xoay chậm rãi như thể đang khuấy lên một thứ nhụy thiêng trong lòng hoa.

Bàn tay ấy vừa dịu dàng vừa quyết liệt — không phải của kẻ sở hữu, mà của người muốn lưu dấu. Chị không vội — từng ngón cái miết quanh viền thẫm, rồi bất ngờ véo nhẹ, khiến Đình thở dốc, khẽ cong lưng lên, miệng hé ra, nhưng chưa kịp bật thành tiếng thì đã bị chị nuốt lấy. Lưỡi chị — ấm, ẩm, vừa đủ mềm để ve vuốt, vừa đủ mạnh để khiến cơn run nơi bụng dưới bùng lên như một trận gió cát mùa hạ. Chị khẽ cười, đôi môi hé mở, rồi cúi xuống, lại ngậm lấy.

Không phải nuốt chửng. Không phải nuốt vội. Mà là mút — nhẹ, sâu, kéo dài — như thể muốn mút lấy một ký ức, một mùi vị, một phần linh hồn đang tràn ra từ nơi da thịt.

Đình cong người lên dưới miệng chị. Hai tay cô vùi vào mái tóc rối kia, miệng khẽ rên: không thành tiếng, mà như thở khấn. Chị một bên, rồi bên còn lại, như một nghi lễ song hành giữa hai ngọn tháp thiêng — nơi người ta tin rằng, nếu đặt môi hôn đúng nhịp tim, sẽ nghe thấy tiếng thổn thức của vị thần đang ngủ.

Đình bỗng muốn quỳ hẳn xuống giữa màn đêm, bọc chị lại bằng tất cả lửa cháy trong lòng mình, để cầu nguyện — không phải cho sự khỏi bệnh, mà cho một phép màu khác: rằng dù tan biến, Trí Mẫn vẫn sẽ mang theo cô đến tận kiếp sau.

Mỗi lần miệng chị rời ra, một sợi dây mỏng manh ánh bạc vẫn còn nối lại, như một sợi chỉ linh thiêng giữa thần và người. Rồi chị rời khỏi khuôn ngực — không đột ngột, mà nhẹ như một lời khấn đã đọc xong. Đôi môi ấm nóng lướt dần xuống, lướt dọc theo khe bụng cô — chậm rãi, như đang lần theo một trục cột linh thiêng đã được chạm khắc từ những giấc mơ hoang đường nhất chạy dọc thân thể con chiên.

Mỗi nụ hôn rơi xuống là một vết ướt mỏng, nóng như dấu ấn thần thánh. Đình không biết đó là hơi thở, là môi, hay một thứ ẩm ướt nào khác — chỉ biết chúng thấm vào da như sương mai thấm vào đất khô, và rồi từ đó mọc lên những rặng lửa.

Nước bọt — thứ không ai dám gọi tên — nhưng mỗi lần nó chạm vào da, Đình lại thấy mình như được thánh tẩy, như máu mình đã thôi không còn là máu mà hóa thành dòng suối ngọt ngào đang thấm đẫm tất cả những gì chị để lại.

Hơi ẩm ấy không bốc hơi, mà chậm rãi lan rộng, thấm dần vào từng thớ thịt, khiến bụng dưới cô nhói lên một cơn co nhẹ — không phải đau, mà là một sự nhớ nhung khắc khoải, như thể thân thể cô đang gọi tên chị bằng một ngôn ngữ không lời.

Tay chị cũng rời khỏi nơi từng nhào nặn, dạo chơi. Không hề vội vã, bàn tay ấy như thể một nữ thần đang thong thả tản bộ qua vườn địa đàng, chạm nhẹ lên từng cánh hoa còn đẫm sương, để ban phát phước lành qua mỗi lần vuốt ve. Bàn tay ấy trườn dọc, miên man mơn trớn khắp eo, rồi men xuống bụng dưới, khiến Đình run lên từng đợt nhỏ, như một ngọn đèn bị gió thổi qua nhưng không tắt — chỉ chập chờn, bập bùng, sống động hơn bao giờ hết.

Ngón tay dài, mát lạnh, trườn qua da thịt cô như một nữ thần đang tản bộ trong vườn hoa tình ái. Từng cái chạm là một lần Đình rung lên — không vì sợ hãi, mà vì từng chiếc móng tay như đang để lại dấu ấn của phép lành, một loại mê chú không lời mà cô chỉ biết cúi đầu tiếp nhận.

Khi bàn tay ấy đi dần xuống dưới rồi dừng trước vùng cấm. Không vội. Không thô. Đình đã không còn cầm được tiếng rên khe khẽ vang lên như tiếng chuông nhỏ giữa đền thiêng. Nhưng chị không bước vào, chưa vội.

Những ngón tay thuôn dài cứ thế lần quanh, chỉ là những vòng tròn chậm rãi như đang vẽ một vòng tròn bảo hộ, một kết giới bằng yêu thương và khao khát.

Cô thấy mình được bảo vệ, được phong ấn, được giữ lại — như thể chị đang ngăn thế giới ngoài kia lại gần, đang trì hoãn cái chết, trì hoãn mọi biến mất — để có thêm một chút nữa, một phút giây nữa, mà sống trọn vẹn cho nhau.

Và chính trong khoảng lặng đầy rạo rực ấy, Đình nhận ra: cơ thể cô không chỉ được vuốt ve, mà còn được thánh hóa. Bởi một bàn tay đã từng cầm micro, từng ôm lấy thế giới — giờ đây đang dành hết mọi ân huệ cuối cùng cho riêng cô.

...

Rồi chị cúi xuống, tay đặt lên đùi cô như xin phép. Mắt dán vào mắt cô, ánh nhìn không gấp gáp, không cầu xin, mà tĩnh lặng như người hành hương chuẩn bị bước vào thánh điện. Và như một thầy tế từng thuộc từng ngóc ngách nơi điện thờ, chị khẽ hỏi — không bằng lời, mà bằng một cái siết tay, một hơi thở ấm nóng.

Đình gật nhẹ.

Chị nghiêng người. Hơi thở phả xuống, lướt qua đùi trong khiến toàn thân Đình dựng lên một vầng điện mỏng.

Đình nhắm mắt. Mọi giác quan dồn hết về một điểm — nơi miệng chị đang chạm vào, lần đầu tiên, lần trọn vẹn nhất.

Khi môi chạm tới, Đình ngỡ như mình vừa bị rạch toạc ra bằng một lưỡi gươm từ trời và đang tan chảy trên đá cẩm thạch. Mút lấy. Nhấp nhẹ. Rồi lại mút sâu hơn, như thể đang tìm kiếm thứ mật ngọt linh thiêng giấu kín trong cô suốt hai năm dài cô đơn.

Miệng chị như đang viết một mật chú bằng đầu lưỡi. Viết lên một nơi ẩn mật nhất, thiêng liêng nhất trên thân thể Đình — một nơi không ánh sáng nào từng soi tới, không lời nào từng gọi tên đúng.

Lưỡi chị vẽ thành từng vòng nhỏ, từng đường gấp gáp, rồi dừng lại chỉ để hút vào một hơi ngọt lịm khiến cả người cô cong lại, bật lên một tiếng gọi lịm ngắt như gọi một vị thần, một người yêu, một định mệnh:

"Trí... Mẫn..."

Tiếng gọi ấy không phải là âm thanh. Mà là một thứ phát ra từ tim, từ phổi, từ xương sống. Một lời triệu hồi, một khẩn nguyện, một khao khát nức nở. Mỗi lần cái tên ấy được thốt ra, là mỗi lần chị rút vào sâu hơn, ấn vào lâu hơn, quét bằng đầu lưỡi chậm hơn — như đang hồi đáp từng lần gọi bằng một dấu ấn trọn vẹn.

Tay chị cùng lúc ấy rời khỏi đùi trong, lách vào — chậm rãi, trịnh trọng. Từng ngón luồn vào trong như thể đang dò tìm linh hồn cô giữa thớ thịt mềm ẩm. Một ngón, rồi hai ngón, cùng lúc trượt vào trong, mềm mại như nước nhưng sắc như một lời khấn nguyện.

Nhịp nhàng. Thấu hiểu. Như thể thân thể cô là bản kinh mà chị đã học thuộc từ kiếp trước. Không mạnh. Không nhẹ. Chị không vội. Ngón tay cong nhẹ, xoay tròn, rồi day chậm vào đúng một điểm sâu nhất, một nốt thần kinh nằm ẩn mình như hạt ánh sáng trong tăm tối.

Đình nấc lên. Không phải vì đau, mà vì thấy mình đang bị tan ra từng lớp. Chị day chậm, rồi day mạnh hơn — nhấn sâu rồi rút nhẹ, rồi lại ấn vào bằng một nhịp đều như tiếng chuông vọng trong thiền viện. Mỗi lần ngón tay chạm vào đúng chỗ ấy, cơ thể Đình run lên không kiểm soát, như một cơn chấn động rẽ đôi linh hồn.

Tiếng nước ướt át vang nhỏ trong đêm như tiếng mật ngọt bị rút ra bằng môi, bằng lưỡi, bằng ngón tay. Da thịt cô co thắt lại quanh những ngón tay chị, như muốn giữ lấy, không để rời. Đình níu lấy vai chị, cong người lên, thở gấp, vừa như chạy trốn, vừa như lao vào. Và trong lúc ấy, miệng chị vẫn mút không rời, như thể đang lấy đi từng giọt yêu thương mà cô cất giữ bao lâu nay chỉ để dành cho một mình chị.

"Trí... Mẫn... em chịu không nổi nữa..."

Mỗi lần gọi tên chị, là mỗi lần cơn sóng lại dâng thêm một tầng. Mỗi lần móng tay chị khẽ móc nhẹ vào điểm mù trong thân thể, là mỗi lần cô như bị xé ra thành muôn mảnh, rồi lại được vá lại bằng những sợi yêu thương dịu dàng đến tàn nhẫn.

Không phải trong nỗi đau. Mà trong một khoảnh khắc thần hiển — khi da thịt, nước mắt, tiếng rên, mồ hôi, dục vọng và yêu thương đồng loạt trào ra, trộn lại, hòa tan nhau trong một cơn sóng lớn.

Cho đến khi... cô vỡ tan.

Một cơn rung chấn quét qua toàn thân, khiến đầu gối cô giật nhẹ, miệng bật ra âm thanh nghẹn ngào, ẩm ướt, lạc lối. Không có gì còn lại — chỉ có tiếng gió trong lồng ngực, tiếng thịt da trơn trượt, tiếng chị thì thầm:

"Ở lại với chị... thêm một chút thôi..."

Cô không biết mình đã chạm đỉnh ở phút thứ mấy, không biết tiếng thở gấp của chị là thật hay là tưởng tượng. Chỉ biết trong thoáng ấy, cô cảm thấy như được mang lên cao, lên một tầng trời rực cháy, nơi có một nữ thần đang giữ lấy mình, trần truồng và thánh khiết, giữa ngàn nụ hôn thầm lặng.

...

Mẫn vẫn nằm đó, đầu tựa vào hõm cổ Đình, hơi thở vẫn còn nồng nàn mùi khát khao chưa nguôi. Tay chị run run, bấu lấy lưng cô như thể vừa trở về từ một nơi rất xa — nơi mà chỉ những kẻ yêu đến tận cùng mới dám bước chân tới. Chị thổn thức, không to, mà như tiếng gió rít nhẹ qua khe cửa khép hờ:

"Chị sẽ nhớ em," chị thì thầm trong hơi thở đứt quãng, "Dù có sang kiếp khác, chị vẫn sẽ mang em theo..."

Rồi cơn sóng cuối cùng tràn đến, dội vào cả hai như biển vỗ sau mùa triều chờ đợi. Mẫn ngẩng đầu lên, mắt nhòe lệ, nhìn cô — không phải bằng ánh mắt của một người đàn bà vừa chạm đến cực điểm nhục cảm, mà bằng cái nhìn của kẻ đang bấu víu vào một giấc mộng sắp tàn.

"Mẫn Đình..." chị gọi tên cô như gọi một lời cầu nguyện.

"Ừ. Em đây." Cô chạm nhẹ lên má chị, lau đi một giọt nước vừa rơi xuống gối.

"Đừng đi đâu cả..." Giọng chị như vỡ vụn. "Chị sẽ... quên em mất."

Cô không trả lời. Cô chỉ siết chặt chị, thật lâu, thật chậm — như thể đang giữ một làn khói trong lòng bàn tay, mong nó đừng tan.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Tiếng mưa đan lẫn tiếng tim đập — một thứ bản giao hưởng chỉ hai người nghe thấy. Và khi những cơn co thắt trong thân thể đã lắng lại, khi nhịp thở trở về chậm rãi, khi hơi ấm trên ngực vẫn còn vương chút dư vị ngọt ngào từ cơn địa chấn ban nãy — Đình biết. Biết rằng khoảnh khắc này rồi sẽ qua.

Nhưng thay vì sợ hãi, cô khẽ khàng tựa đầu vào lòng chị, tay vén nhẹ một sợi tóc ướt dính trên trán chị, thì thầm:

"Nếu một ngày chị không còn nhớ em... em sẽ nhắc lại từ đầu. Từng chút một. Như thể đó là lần đầu ta yêu nhau."

Cô đã sẵn sàng. Không phải để chiến đấu với sự lãng quên, mà để ôm lấy nó. Như người ta ôm lấy một mùa thu đã cũ — biết là lá sẽ rơi, nhưng vẫn không ngừng thắp nến dưới từng gốc cây.

Cô đã sẵn sàng. Để sống nốt những ngày còn lại không phải trong cơn hoảng loạn của kẻ mất mát, mà bằng yêu thương mặn nồng của kẻ biết mình đang giữ một điều thiêng liêng.

Bởi vì Trí Mẫn đã khắc cô vào máu thịt. Và cô cũng đã khắc chị vào linh hồn mình — vĩnh viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro