1. Cái giá của sự thành công

Trong hành lang bệnh viện, một dáng người cao lớn đang bước nhanh, từng bước chân vang lên đều đặn trên sàn gạch trắng. Dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo, bóng anh trải dài như hòa lẫn vào gam màu vô trùng của không gian. Áo blouse trắng phẳng phiu, bảng tên lấp lánh dưới ánh sáng – “Dr. Jimmy Jitaraphol”.
Một vài y tá cúi đầu chào khi anh đi ngang qua. Anh mỉm cười, nhẹ gật đầu, đôi mắt nâu trầm vẫn giữ nét điềm đạm thường thấy. Vẻ ngoài ấy khiến ai cũng tin rằng anh là kiểu người luôn bình tĩnh, lý trí và không bao giờ mất kiểm soát.
Nhưng không ai biết, trong ánh mắt tĩnh lặng đó, có một nỗi mệt mỏi mà chính anh cũng không dám gọi tên.

———

Từ khi còn là cậu bé, Jimmy đã sống cùng hai chữ “kỳ vọng”.
“Con phải xuất sắc để làm gương cho người khác.”
“Con là anh cả, không được yếu đuối.”
“Con phải trở thành niềm tự hào của gia đình.”

Những lời ấy, ban đầu chỉ là câu dặn dò, nhưng theo năm tháng, nó hóa thành gánh nặng vô hình.
Anh học cách che giấu mệt mỏi sau nụ cười, học cách đứng thẳng dù trong lòng chỉ muốn ngồi xuống, học cách im lặng khi tất cả chỉ muốn hét lên.
Và rồi, khi người khác hỏi:
“Jimmy, cậu ổn chứ?”
Anh luôn trả lời:
“Ổn. Tất nhiên là ổn.”

Anh đã quên mất cảm giác “không ổn” là như thế nào.

———

Tuổi 27, Jimmy là bác sĩ chuyên khoa da liễu có tiếng trong bệnh viện. Anh có phòng làm việc riêng, lịch hẹn kín mỗi ngày, bệnh nhân tin tưởng, đồng nghiệp nể phục.
Anh là kiểu người mà ai cũng ngưỡng mộ: thông minh, điềm tĩnh, lịch thiệp.
Nhưng khi cánh cửa phòng làm việc khép lại, nụ cười ấy biến mất.

Màn hình máy tính vẫn sáng, chồng hồ sơ bệnh án xếp gọn gàng. Trên bàn có một tách cà phê đen đã nguội, mùi đắng của nó len lỏi trong không khí tĩnh lặng. Jimmy ngồi tựa lưng vào ghế, ngước nhìn trần nhà. Ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt mệt mỏi, như thể anh đang nhìn vào khoảng trống.

Bệnh viện ban ngày ồn ào, ban đêm lại yên ắng đến đáng sợ.
Tiếng đồng hồ treo tường "tích… tắc…" là âm thanh duy nhất anh nghe thấy.
Và đôi khi, trong khoảnh khắc ấy, anh tự hỏi – liệu đây có thực sự là cuộc sống mà mình muốn?

———

Jimmy từng mơ trở thành phi công.
Ngày bé, anh thích ngồi bên cửa sổ vẽ mây, vẽ gió, vẽ những khuôn mặt mà mình tưởng tượng ra.
Nhưng bố mẹ anh lại nói:
“Con thông minh như vậy, sao lại muốn trở thành phi công? Con phải làm ngành nghề có chỗ đứng trong xã hội chứ.”
Anh im lặng, gấp lại quyển sketchbook đầu tiên của mình, cất vào ngăn tủ.
Kể từ hôm đó, anh không nghĩ về bầu trời xanh thẳm nữa.

Thời gian qua đi, anh dần quên mất cảm giác được làm điều mình thích.
Anh học, anh làm việc, anh sống theo quỹ đạo sẵn có.
Thành công đến, anh mỉm cười.
Áp lực đến, anh vẫn mỉm cười.
Người khác nhìn thấy ánh hào quang – nhưng chỉ mình anh biết, đằng sau ánh sáng là một khoảng tối sâu hun hút.

———

Có một lần, đồng nghiệp hỏi:
“Jimmy này, cậu có bao giờ thấy cô đơn không?”
Anh khẽ cười:
“Bác sĩ thì ai mà chẳng cô đơn.”

Câu trả lời ấy tưởng chừng đùa, nhưng lại là sự thật trần trụi nhất.
Anh quen với việc một mình trong căn hộ trống.
Quen với những bữa ăn vội bằng sandwich và cà phê.
Quen với tiếng điện thoại reo lúc nửa đêm vì bệnh nhân cần tư vấn.
Quen với việc giấu tất cả mệt mỏi sau câu “Không sao đâu.”

Trong thế giới của Jimmy, không có chỗ cho yếu đuối.
Không có ai để dựa vào.
Và dần dần, anh cũng thôi tìm kiếm một người có thể hiểu mình.

———

Đêm nay, ca trực kéo dài hơn dự kiến. Jimmy rời bệnh viện khi kim đồng hồ đã chỉ gần mười một giờ.
Thành phố ngoài kia vẫn sáng đèn, nhưng với anh, tất cả chỉ là những đốm sáng mờ nhòe giữa làn sương đêm.
Anh lái xe qua những con đường quen thuộc, mở radio, giọng phát thanh viên vang lên nhẹ nhàng:

“Đôi khi, chúng ta cứ cố gắng trở nên mạnh mẽ, chỉ để không ai nhận ra mình đang tổn thương.”

Anh bật cười khẽ – một nụ cười vừa chua xót, vừa cay đắng.
Phải, có lẽ anh cũng như vậy.
Quá mạnh mẽ, đến mức không ai còn nghĩ anh cần được quan tâm.

Về đến căn hộ, Jimmy bật đèn. Không gian ngăn nắp, tinh tươm, gọn gàng như chính con người anh.
Anh cởi áo blouse, treo lên giá, ngồi xuống ghế sofa.
Ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt điển trai nhưng đầy mỏi mệt.
Một bức tranh treo trên tường – khung cảnh bầu trời được vẽ bằng gam màu dịu nhẹ.
Là bức tranh duy nhất anh còn giữ từ thời còn đi học.
Anh nhìn nó hồi lâu, bàn tay khẽ chạm vào khung gỗ.

Có lẽ đâu đó trong sâu thẳm, Jimmy vẫn là cậu bé năm nào – người từng yêu bầu trời xanh, những đám mây trắng, từng tin rằng cuộc sống không chỉ có trắng và đen.
Nhưng thực tế lại khiến anh chỉ còn lại một màu: trắng lạnh của blouse, đen đặc của cô đơn.

———

Đêm khuya, Jimmy vẫn chưa ngủ.
Điện thoại sáng lên – tin nhắn từ mẹ:

“Ngày mai ba mẹ ghé bệnh viện, nhớ ăn mặc chỉn chu nhé. Con phải khiến người ta thấy mình là niềm tự hào của gia đình.”

Anh nhìn màn hình, rồi đặt máy xuống. Không trả lời.
Trong khoảnh khắc ấy, lòng anh trống rỗng lạ thường.

“Niềm tự hào của gia đình.”
Những từ ấy – vừa là vinh dự, vừa là xiềng xích.

Jimmy bước ra ban công, gió đêm lùa qua mái tóc.
Thành phố phía dưới vẫn ồn ào, còn anh – lặng im giữa khoảng trời rộng.
Trong mắt người đời, anh có tất cả. Nhưng chỉ mình anh biết, bên trong mình, có một khoảng trống chưa từng được lấp đầy.

Anh không biết mình đang tìm kiếm điều gì.
Một niềm vui mới? Một người để chia sẻ? Hay chỉ đơn giản là một cái ôm, đủ để anh cảm thấy mình cũng là con người, không phải “biểu tượng của sự hoàn hảo”?

Jimmy khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi dài.
Gió đêm thổi qua, mang theo cảm giác lành lạnh trên da – thứ cảm giác khiến anh bất giác mỉm cười.
Có lẽ anh đã quen với cô đơn đến mức, nó trở thành người bạn duy nhất không rời bỏ anh.

———

Bên ngoài, tiếng còi xe xa dần.
Trong căn phòng, đồng hồ điểm mười hai giờ.
Jimmy tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng mờ của thành phố hắt qua cửa kính.
Anh nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà.
Từng hình ảnh trong ngày vụt qua trong đầu – bệnh nhân, hồ sơ, nụ cười xã giao.
Tất cả cứ lặp lại, như một thước phim tua chậm.
Và rồi, trước khi chìm vào giấc ngủ, anh chợt nghĩ:

“Có lẽ mình chỉ đang sống, chứ chưa thật sự được sống.”

———

Sáng mai, anh sẽ lại mặc áo blouse, lại mỉm cười với bệnh nhân, lại bước đi giữa hành lang dài đầy ánh sáng.
Không ai biết rằng đằng sau vẻ bình thản ấy, Jimmy Jitaraphol – bác sĩ mẫu mực, niềm tự hào của mọi người – chỉ là một người đàn ông đang tìm kiếm mảnh ghép còn thiếu của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro