3

sau ngày hôm ấy, chúng tôi ít nói chuyện, tương tác với nhau hơn hẳn. thậm chí tối đó, anh còn đòi qua giường thằng neo ngủ chung với hai đứa nó.

tôi thì như nào cũng được. nhưng việc cả hai ít tương tác như vậy ít nhiều cũng ảnh hưởng tới chương trình. mặc dù chuyện ngày hôm ấy chẳng có gì lớn để cả hai phải như này cả. tôi quyết định sẽ nói chuyện một cách thẳng thắn với anh.

như những ngày trước, đám chúng tôi sinh hoạt và chơi trò chơi xong thì trời cũng đã nhá nhem tối. trên bàn ăn, chúng tôi được chương trình đãi món khao soi, một món ăn miền bắc mà tôi khá thích. tôi đem vẻ mặt hí hửng khi chuẩn bị được ăn món khoái khẩu, ngồi xuống bàn ăn.

- cả nhà ăn ngon miệng ạ.- tôi dõng dạc nói to, hai mắt sáng bừng.

- ok, ăn nhiều vào em. mọi người ăn ngon miệng. các bạn khán giả cũng ăn ngon nhé. cảm ơn chương trình nhiều ạ. - p'earth chắp tay lại nhìn cam rồi nói.

tôi đưa mắt nhìn anh vài lần rồi vội thu lại, tránh để anh hay những thành viên khác bắt gặp. tôi quan sát thấy anh có vẻ ậm ừ không muốn ăn. bản thân cũng dễ hiểu được lí do vì không phải ai cũng ăn được đồ miền bắc.

khi đã đánh chén xong phần của mình, cảm giác một bát như này vẫn chưa đủ với cái bụng của tôi. tôi nhìn mọi người vẫn đang thưởng thức bữa ăn này, riêng anh chỉ húp vài thìa canh rồi lại ngồi khuấy cái bát trước mặt. anh bắt được ánh mắt tôi vừa nhìn trộm anh.

- ăn thêm không? tao không quen ăn đồ miền bắc.

tôi đã lắc đầu với ý từ chối rằng mình không ăn đâu nhưng thực chất tôi vẫn khá đói. biết sao được? đâu thể nào gật đầu bảo tôi muốn ăn thêm, thêm nữa.

- chữ cho em ăn nha nó hiện thù lù trên trán mày kìa. khỏi khách sáo. ăn đi, tao ăn cái khác.

rồi anh đẩy chiếc bát vẫn còn nguyên phần ăn lại phía tôi. anh khoanh tay rồi ném cho tôi cái nhìn thúc giục. tôi gượng cười cúi đầu cảm ơn anh rồi mau chóng ăn.

tối nay là phiên tôi và anh dọn dẹp. các thành viên khác đều bắt anh hãy nghỉ ngơi vì nếu đi lại nhiều vết thương sẽ càng nặng thêm nhưng anh kiên quyết đòi dọn. mọi người cũng biết là anh đã muốn làm thì không ai bắt ép được nên đành bảo tôi hãy giúp anh. đương nhiên là tôi sẽ giúp rồi. đâu thể để một người chân còn đi không vững dọn hết tất cả đống bát đũa lỉnh kỉnh này. tôi kéo một chiếc ghế ra bảo anh hãy ngồi đây đi, để tôi tự dọn. anh cũng không phản kháng gì mà liền ngồi xuống đấy. tôi bắt đầu rửa.

bầu không khí giữa chúng tôi im lặng một cách lạ thường, im lặng tới nỗi tạo cho tôi cảm giác khung cảnh ngày hôm qua lại hiện lên một lần nữa. chỉ có tiếng bọt xà phòng, tiếng nước chảy liên tục xuống bồn rửa. nhưng nếu giờ không nói chuyện với anh thì còn khi nào nữa.

- em cảm ơn vì nãy đã cho em phần ăn của anh nha. nếu anh đói thì nói em, em sẽ nấu mì cho anh ăn.

- ừm. - anh chỉ trả lời có vậy.

- chuyện ngày hôm qua nếu em có làm gì khiến anh buồn thì cho em xin lỗi nhé. em...

tôi giật bắn người lên. không biết từ khi nào anh đã đứng ngay sau lưng tôi.

- anh làm gì vậy? - tôi quay đầu lại nhìn anh rồi đẩy nhẹ anh ra.

- nói tiếp đi. - anh càng tiến lại gần tôi. tôi có thể cảm nhận được rõ hơi thở anh phà vào gáy tôi khiến cả người tôi rợn nhẹ.

- nhưng mà trước đó, anh đứng xa em ra chút. em muốn tụi mình bình thường lại. anh đừng có giận dỗi em vì chuyện ngày hôm qua nữa. nha?'

anh phì cười, dựa cằm vào vai tôi rồi thủ thỉ.

-vậy cho ôm một cái thì hết giận nha.

tôi như có gì chặn ngang cuống họng mình lại. lúc này vì sợ cam sẽ lia tới lúc nào không hay nên tôi vội nhích người sang một bên. tay anh nhanh như thoắt liền kéo người tôi lại vị trí cũ.

- sợ cam hả?

lúc này tôi vừa ngại vừa khó chịu. vội rửa sạch tay dính đầy xà phòng rồi nhanh chóng hất tay anh ra khỏi người tôi.

tôi gằn giọng nói với anh một cách nghiêm túc.

- anh đừng như vậy. tụi mình chỉ gặp nhau, làm việc, thân thiết thì dừng lại ở mức anh em chứ anh đừng đi xa như thế.

- tao không thích. - anh cũng không vừa.

- thì tao với mày là anh em thân thiết mà. bộ ôm nhau không được hay gì? sau này đóng phim còn hôn nhau nữa đấy. làm quen dần đi.

- khùng điên gì đâu. - tôi ném cho anh cái nhìn sắc lẹm.

- mày mà nói láo với tao là tao ôm mày ngay đấy. mày tin không?

bỗng từ đâu giọng thằng joong với thằng dunk văng vẳng ngoài phòng ăn. anh cũng đề phòng mà quay về chỗ ghế ngồi.

- hai người có chim chuột với nhau trong này không đó?

- p'sea rửa xong chưa? để em giúp anh một tay. mọi người đang ngồi chơi bên ngoài. nhanh lên nào. - thằng dunk xắn tay áo lại gần giúp tôi.

- để em dìu anh ra ngoài nha. - thằng joong đỡ anh ra ngoài.

trước khi ra khỏi phòng ăn, anh không quên quay lại nháy mắt với tôi hàm ý đừng quên những điều anh vừa nói khi nãy.

- này, nhìn đi đâu đấy? muốn ngắm bồ thì ngắm kín kín vào. lộ quá p'sea ơi.

- cái thằng này, lại ghẹo tao.

nói thật chứ một mình cái ông anh gần 30 tuổi đầu vẫn hờn dỗi như đứa trẻ lên 3 ấy đã khiến tôi đủ phiền não rồi chứ huống hồ gì tới hai đứa nhóc miệng còn hôi mùi sữa này.

mọi người đều đang nói chuyện rôm rả bên ngoài. PD bảo chúng tôi cùng chơi trò truth or dare, ai không làm theo yêu cầu thì bị đẩy xuống hồ bơi. mới đầu nghe tới hình phạt mọi người đều xua tay lắc đầu không muốn nhưng cuối cùng cũng yên vị từng người ngồi xuống ghế mà ngoan ngoãn chơi theo.

thằng neo lấy ra một bộ bài truth or dare do chương trình chuẩn bị sẵn đặt giữa bàn. nó lấy ra tiếp một chiếc chai rỗng rồi xoay vòng đầu tiên để tìm ra ai sẽ là người bốc bài. chiếc chai xoay tròn rồi dừng lại tại vị trí của p'earth.

p'earth bốc lá bài đầu tiên lên rồi đọc lớn.

- người ngồi cạnh được hỏi một câu sự thật.

ngồi cạnh p'earth là thằng joong.

p'earth nở một nụ cười tự nhiên hết sức quay sang nhìn thằng joong.

- sao không tin tưởng gì hết vậy anh? để xem nào. - nó suy nghĩ một lúc rồi cất tiếng hỏi.

- mối quan hệ giữa anh và p'mix không chỉ đơn thuần là anh em thân thiết thôi phải không?

nghe tới đây mọi người đều hú hét với câu hỏi của thằng joong.

- anh chỉ cần trả lời đúng hay không đúng thôi.

- sau chương trình này, tao với mày đừng nhìn mặt nhau nữa nhé. ừm đúng!

mọi người đồng thanh ồ lên trước câu trả lời đầy dứt khoát của p'earth. không cần nói chúng tôi cũng biết nên cả đám giả vờ bất ngờ cho ổng vui thôi.

lượt chơi tiếp theo, lần này là p'earth xoay chai để xem ai bốc bài tiếp. chiếc chai từ từ dừng lại ở chỗ thằng dunk. nó cũng nhanh nhẹn mà bốc lấy một lá trước mặt.

- thử thách hôn vào má người ngồi thứ ba bên trái.

ngồi cạnh nó là thằng joong, cạnh thằng joong là thằng neo. nhưng mà tôi là người ngồi cạnh thằng neo mà?

- cái gì đây? seadunk hay dunksea đây? - thằng neo tròn mắt nhìn.

- p'seaaaaaaaaa~ lại đây em thơm một cái vào má nào. - giọng làm nũng của nó khiến tôi rợn hết tóc gáy lên.

tôi với dunk cũng thân thiết từ trước nên thử thách này không mấy khó khăn với cả hai. duy chỉ có một cái, là thằng nhóc ngồi cạnh nó hừng hực sát khí theo dõi thằng bạn thân mình hôn má người khác trước mặt nó. mấy đứa này cũng ít biết rén là gì ghê ta. thằng dunk cũng không phải dạng vừa, nó không chỉ hôn một cái mà còn hôn nốt bên còn lại cho có đôi có cặp.

nói là thân thiết nhưng tôi vẫn thấy ngại vì trước giờ chưa thằng con trai nào hôn tôi cả. tôi bỗng dè dặt đưa mắt sang phía đối diện nhìn anh. mặt anh cũng chả thoải mái là bao, anh khoanh tay ngả người ra sau ghế, ánh mắt tỏ rõ sự ghen tị. tôi nhân cơ hội này sẽ trả thù lại vì nãy dám chọc ghẹo tôi trong phòng ăn, tôi lè lưỡi khiêu khích anh.

- đủ rồi, đủ rồi. chơi lượt tiếp theo đi mọi người. - thằng joong kéo mạnh tay thằng dunk về chỗ nó.

chúng tôi chơi với nhau như thế tới tầm 9h30 thì PD bảo mọi người có thể vào nhà nghỉ ngơi. may mắn là không ai trong chúng tôi phải chịu hình phạt ướt át kia cả. mọi người đứng dậy vào nhà hết rồi, riêng tôi vẫn đang lọ mọ xếp lại bàn ghế cho ngay ngắn.

từ đâu một bàn tay kéo tôi đi rất nhanh ra phía sau vườn. nơi này hoàn toàn không có cam. tôi nhìn bàn tay này là biết của ai rồi. là anh.

tôi chau mày với thái độ khó hiểu hỏi anh.

- làm gì vậy anh?

- được thằng dunk hôn nên cười tít cả mắt luôn nhỉ?

- anh kéo em ra tận đây chỉ để nói vậy thôi sao? rảnh quá, đi vào nhà thôi, kì lắm.

- từ từ. - anh cầm tay tôi lại khi tôi vừa chuẩn bị rời đi.

- nếu tính chuyện ngày hôm qua và chuyện vừa nãy là mày phải ôm tao hai lần đấy.

- nói tào lao cái gì không vậy anh? - tôi thở dài nhìn anh.

- muốn ôm thì lẹ lẹ lên còn vào nhà.

- muốn gần tao tới vậy luôn à? - anh nghiêng đầu sang một bên.

- nhưng tao muốn mày tự ôm cơ.

tôi cũng bất lực không biết nên đáp lại như nào. thôi thì đành ôm ổng một cái cho xong chuyện rồi đi vào nhà, nếu ở đây lâu mọi người sẽ nghi ngờ chúng tôi lén lút làm gì sau lưng. tôi dang tay ra chuẩn bị ôm lấy anh. tim tôi lại đập nhanh như thế. cảm giác hồi hộp, có chút dè chừng len lỏi trong tâm trí đang tự chất vấn chính bản thân xem hành động này liệu có đúng đắn không? khi cánh tay tôi gần như ôm trọn lấy người anh thì đột nhiên anh né người ra sau.

- bị lừa rồi nhé! này thì dám ghẹo gan tao. - anh ném cái nụ cười đầy khiêu khích đấy cho tôi.

tôi còn chưa kịp định hình lại chuyện gì vừa xảy ra thì anh đã bỏ vào nhà từ khi nào. cảm xúc hụt hẫng xen lẫn bối rối xâm chiếm cả đầu óc tôi. tôi cứ đứng trơ ra ở đấy. hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro