mười chín
Tôi rời quán cà phê khi trời đã ngả về chiều.
Trên đường về, tôi đi bộ rất chậm, như thể muốn nhặt lại từng bước chân mình đã bỏ quên suốt những năm tháng trước đó. Bóng tôi đổ dài trên con đường nhỏ, trải lên từng viên gạch lát cũ kỹ mà tôi từng lướt qua hàng trăm lần lúc còn là học sinh – khi ấy, tôi không biết mình đang hạnh phúc. Còn giờ, tôi đang biết mình đang buồn, nhưng là một nỗi buồn dịu.
Buồn – vì có những thứ vẫn còn đó, nhưng không còn giống nữa.
Buồn – vì có những người vẫn còn thương, nhưng không thể quay về như thuở ban đầu.
⸻
Vy đợi tôi ở công viên sau nhà, nơi chúng tôi từng trốn học ngồi vẽ nhạc và uống sữa bắp đóng chai. Cô ấy đưa tôi một chiếc sandwich kẹp trứng và thịt nguội, không hành – tôi từng nói tôi không thích hành, cách đây hơn sáu năm.
– Cậu vẫn nhớ à? – Tôi hỏi, không nén được một nụ cười.
– Ừ, chẳng đáng nhớ nhưng cũng không đáng để quên mà.
Chúng tôi ăn. Không nói chuyện. Chỉ để những âm thanh nhỏ xíu trong buổi chiều làm phần việc của nó: tiếng lá rơi, tiếng trẻ con đạp xe, và tiếng chim sẻ chuyền cành qua mái nhà người khác.
⸻
– Cậu sẽ về hẳn chứ? – Vy hỏi sau một lúc dài im lặng.
Tôi lắc đầu.
– Tớ nghĩ là không. Nhưng sẽ về nhiều hơn.
Vy gật đầu. Không buồn. Không vui. Chỉ là kiểu đồng ý của một người không cần biết thêm lý do, cũng không cần lời hứa.
– Hồi đó, cậu có biết là tớ từng thích cậu không?
Tôi quay sang nhìn Vy. Cô ấy vẫn đang nhìn xa xăm.
Tôi không biết trả lời thế nào. Nên chỉ lặng lẽ đặt tay lên cây đàn mình mang theo, đặt giữa hai chúng tôi.
– Nếu tớ biết sớm hơn... có lẽ vẫn không thay đổi gì. – Tôi nói, khẽ như thể đang hát một nốt trầm.
Vy cười. Nụ cười hơi nghiêng, hơi chênh vênh, nhưng đẹp.
– Ừ. Vì tớ cũng đâu cần thay đổi gì. Tớ thích cậu, không phải để được nhận lại. Chỉ để cậu biết rằng, nếu một ngày nào đó có ai hỏi cậu: "Ai từng ở lại lâu nhất trong cuộc đời cậu?", thì cậu sẽ không trả lời là "Không ai cả."
Tôi cúi mặt. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã may mắn đến thế nào khi có Vy trong đời.
Không phải như một người yêu.
Mà như một người hiểu.
⸻
Một tuần sau, tôi lên sân khấu nhỏ của Nhà Văn hóa tỉnh – nơi tổ chức buổi nhạc giao lưu học sinh cũ. Không phải sự kiện lớn, cũng không có nhiều người quen. Nhưng Hùng có mặt.
Tôi không hỏi vì sao anh biết. Cũng không hỏi tại sao anh đến. Chỉ mỉm cười, như thể điều đó nên xảy ra, từ lâu rồi.
Tôi không giới thiệu bản nhạc. Không nói gì nhiều. Chỉ ngồi xuống, chạm vào phím đàn, và bắt đầu chơi – bằng tất cả những gì tôi đã gom nhặt từ những năm tháng trống rỗng, bằng tất cả những bản nháp tôi từng xé bỏ, và bằng tiếng lòng tôi khi viết nên bài hát này:
"Hạ khuất"
⸻
Bản nhạc vang lên như một giấc mơ cũ: có tiếng ve, có tiếng guitar gãy khẽ, có một chút của tuổi mười bảy ngốc nghếch, và có tiếng thở dài của người con trai vừa bước qua một mùa nhớ.
Khi bài hát kết thúc, khán phòng im lặng một giây. Rồi ai đó vỗ tay. Rồi ai đó đứng dậy. Nhưng tôi không quan tâm đến họ.
Tôi chỉ nhìn về hàng ghế giữa – nơi Hùng đang ngồi, bàn tay anh vỗ chậm rãi, ánh mắt anh không rời khỏi tôi.
Và trong khoảnh khắc ấy, tôi biết – anh không vỗ tay vì bài nhạc.
Mà vì cậu bé năm xưa đã đủ can đảm để hát lên chính mình.
⸻
Tối hôm đó, anh chở tôi về. Trên đường, anh không nói gì. Tôi cũng không nói gì. Nhưng trước khi xuống xe, tôi quay sang nhìn anh, khẽ hỏi:
– Anh nghĩ mùa hạ có lặp lại không?
Hùng không trả lời ngay. Chỉ nhìn thẳng về phía trước, rồi nói rất khẽ:
– Có những mùa hạ không cần lặp lại. Vì nó đủ đẹp để nhớ suốt đời.
Tôi gật đầu.
Và bước xuống xe.
⸻
Tôi không biết tương lai của chúng tôi sẽ đi đâu.
Không biết liệu có một chương mới cho tôi và Hùng.
Không biết điều gì sẽ giữ được, điều gì sẽ mất.
Nhưng tôi biết một điều:
Tuổi trẻ của tôi đã khép lại – bằng một bài hát tôi viết cho chính mình.
Không để gọi ai quay về.
Mà để chính tôi được bước tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro