Chương 26
Chương 29, 30, 31 ba chương hợp nhất
Mùa hè bận rộn nhất cuối cùng cũng trôi qua.
Nhóm Chú Thuật Sư vội chân không chạm đất, cuối cùng cũng chịu đựng qua mùa hè chú linh phun trào.
“ Chào buổi sáng.”
“ Chào buổi sáng.”
“ Chào buổi sáng ——”
Sáng sớm Aru đã chui vào phòng học xem tạp chí, trên bìa tạp chí là Tsuu Terakado mặc kimono cách tân mùa thu, cùng chụp hình với cô là siêu sao rock and roll Aikawa Touya nổi tiếng gần đây, nghe nói bọn họ hợp tác nhấc lên làn sóng kimono cách tân ở Nhật Bản.
Trong khoảng thời gian gần đây bọn họ luôn ở tại cao chuyên đi học, không lâu trước đây, tổng bộ ở Kyoto đã chính thức chuyển vào Cao chuyên Chú thuật Tokyo, làm bọn học sinh Tokyo âm thầm kêu khổ thấu trời.
Vì thế Gojo Satoru lừa Iori Utahima lập một cái group tên là "Group giao lưu tỷ muội giữa hai trường Tokyo • Kyoto", nhân lúc group náo nhiệt liền gửi mấy chục tấm ảnh lạn quả quýt bị đánh thành đầu heo vào, năm phút sau, cậu bị Utahime hoảng hốt đá ra khỏi group.
Nhưng mấy chục tấm ảnh kia, lại lặng im không tiếng động được lưu vào album di động của tất cả học sinh, save save save, rất có khả năng sẽ được lưu truyền vạn năm.
" Chán quá trời quá đất." Gojo Satoru nằm bò trên bàn, oán giận nói: " Chúng ta dứt khoát trốn học đi?"
Lúc này Ieiri Shouko đang ngồi cạnh cửa sổ hút thuốc, lá cây ngoài cửa sổ đã bắt đầu ngả sang màu vàng, cô ngửa đầu 45 độ nhìn trời, chậm rãi phun ra một vòng khói, " Không đi. Tớ không muốn viết bản kiểm điểm."
Đúng vậy, không phải không muốn trốn học, không phải không muốn ra ngoài chơi, mà chỉ là lười viết bản kiểm điểm mà thôi.
Getou Suguru vừa tưới nước cho bồn hoa trong phòng học, vừa nói: " Trốn học cũng không có chỗ gì chơi vui, gần nhất không có phim điện ảnh hay, cửa hàng ở phố buôn bán cũng đã đi chán rồi......"
Aru lật một trang tạp chí: " Hả? Tớ còn chưa ăn chán đâu."
Getou Suguru vô cùng bình tĩnh bỏ qua ý kiến của cậu: " Hơn nữa, nhắc nhở hữu nghị, Shouko, Yaga-sensei còn năm giây nữa là vào tới phòng học."
Aru giơ một bàn tay lên, đếm ngược năm số: " Năm, bốn, ba, hai, một.”
Ieiri Shouko thành thạo dập tắt tàn thuốc, ném ra ngoài cửa sổ, móc ra một bình nước hoa nhỏ xịt điên cuồng vào người mình, động tác nước chảy mây trôi, liền mạch dứt khoát.
Khi Aru đếm ngược kết thúc, Yaga Masamichi vừa lúc kéo cửa phòng học ra.
Thầy mắt sáng như ưng nhìn xuyên qua kính mát, thẳng tắp bắn về phía Ieiri Shouko: " Ai hút thuốc?"
Ieiri Shouko nhìn trời nhìn đất, làm như mình không nghe thấy gì hết.
Yaga Masamichi đặt tư liệu lên trên bục giảng, còn chưa kịp mở miệng, Gojo Satoru đã hỏi trước: " Yaga, gần đây không có nhiệm vụ thú vị gì kkhông?"
Chủ nhiệm lớp hừ một tiếng: " Lúc có nhiệm vụ thì chê bận rộn quá, hiện tại rảnh rỗi em lại không vui?"
Gojo Satoru vô cùng hợp lý phản bác: " Đâu có, là bởi vì đi học thật sự quá nhàm chán."
Yaga Masamichi chống đôi tay lên bục giảng, ánh mắt quét qua bốn đứa học sinh trong phòng học một lần, lông trắng, lông đen, lông nâu, gần nhất tăng thêm một cái đầu lông vàng, nhìn qua giống đang nuôi một rổ nấm độc thiệt sự.
Thầy trầm giọng hỏi: " Còn ai muốn nhiệm vụ?"
Aru giơ tay.
Yaga Masamichi thắc mắc hỏi lại: " Bình thường cũng không thấy em tích cực theo bọn nó đi làm nhiệm vụ như vậy, không phải em luôn ở lại trường chơi di động sao?"
Aru nghiêm túc nói: " Em có ra làm nhiệm vụ Kayako mà thầy. Hơn nữa, nếu các Master đều lên lớp đi học, thì thầy cũng phải lên lớp đi dạy, nếu thầy ngày nào cũng lên lớp mà nói, em liền không được tự do chơi di động xem tạp chí rồi."
Yaga Masamichi: “ ……”
Nhóm cao trung sinh: “ ……”
Được lắm nha bạn, tụi này ở đây còn gây cản trở việc cậu chơi di động trong lớp đúng không?
Getou Suguru phun tào hỏi: " Vì cái gì cậu nhất định phải chơi di động trong lớp?"
" Đây là cảm giác nghi thức, là cảm giác nghi thức."
“ ……”
Thực sự không hiểu nổi anh linh mấy người.
Yaga Masamichi lắc đầu, thầy đưa tư liệu trong tay cho Ieiri Shouko ngồi cách bục giảng gần nhất: " Nhiệm vụ này, các em ai thấy hứng thú thì đi làm đi."
Cách nói kỳ quái như vậy lập tức thu hút sự chú ý của đám học sinh.
Bốn cái đầu màu sắc khác nhau chụm lại, chỉ thấy trên tư liệu là toàn bộ sơ yếu lý lịch của một cậu thiếu niên.
Ieiri Shouko thì thầm: " Nanami Kento, mười lăm tuổi, học năm 3 học viện Aoharu, có tiềm lực trở thành Chú Thuật Sư...... Hử?"
Getou Suguru khó hiểu hỏi: " Đứa nhỏ này bị làm sao? Em ấy bị chú linh bám lên? Hay là bị kẻ thù nguyền rủa?"
“ Đều không phải.”
Yaga Masamichi bưng bình giữ nhiệt lên uống miếng nước.
" Trường học muốn mời em ấy nhập học Cao chuyên Chú thuật Tokyo, làm đàn em năm sau của các em."
Gojo Satoru thắc măc nói: " Vậy thì mời thôi."
Yaga Masamichi lắc lắc đầu, “ Vốn đã thương lượng tương đối thuận lợi rồi, nhưng gần đây, một thế lực khác cũng phát ra lời mời, em ấy có vẻ giao động. Chủ nhiệm lớp của học sinh khóa sau tạm thời còn chưa được chọn ra, hiệu trưởng muốn thầy thuyết phục đứa nhỏ này nhập học, nhưng nếu các em nhàm chán, thì nhiệm vụ này giao cho các em vậy.”
Bốn đứa học sinh: “ ……”
Getou Suguru trêu chọc nói: " Yaga-sensei, thật đúng là rầu thúi ruột vì tiến độ chiêu sinh của trường nha."
Gojo Satoru ôm ngực, vô cùng đau đớn nói: " Đến mức này mà còn không được chọn làm hiệu trưởng, vậy nhất định là do thế giới sai!"
Ieiri Shouko: “ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——”
Bốp, bốp, bốp!
Tư liệu bị cuộn hình ống tròn giao lưu thân thiết với đầu của ba đứa, Aru oa một tiếng: " Yaga-sensei, thẹn quá hóa giận."
Tuân theo nguyên tắc phân chia công bằng, Yaga Masamichi cũng cho cậu một phát.
Bốp!
Thầy không kiên nhẫn phất phất tay: " Được rồi, bốn đứa các em có thể lượn được rồi. Nhân tiện nhắc nhở, loại nhiệm vụ kiểu này không có lương, cũng không phân phối Phụ trợ giám sát cho các em."
“ Ok thầy.”
“ Ô yê, không cần đi học!”
“ Đi đi.”
“ Đi thôi, Aru.”
Nửa giờ sau, ba đứa cao trung sinh cộng thêm một anh linh ngồi trên xe buýt, không có chút hào hứng nào đi tới nơi ở của Nanami Kento.
Aru nhìn ngoài cửa sổ, quan sát cảnh sắc bay vút qua bên ngoài.
" Master, sau khi xong việc có thể tiện đường ghé qua cửa hàng sushi kia khum?"
Getou Suguru cúi đầu nhìn chằm chằm tư liệu, " Cũng được, nhưng chuyến này chúng ta phải đổi chiếc xe buýt mới được, giờ ăn cơm trưa sợ là sẽ bị chậm trễ. Ui, địa chỉ này, tớ chưa tới bao giờ......"
Aru cũng ghé vào nhìn thoáng qua, đúng là một địa chỉ xa lạ, cậu dời tầm mắt xuống, chú ý tới mấy từ ngữ mấu chốt "Chính Phủ Thời Gian", "Saniwa" phía dưới.
Trên tư liệu có viết: Không lâu sau khi Cao chuyên Chú thuật gửi lời mời Nanami Kento trở thành Chú Thuật Sư, thì một tổ chức khác tên là "Chính Phủ Thời Gian" cũng mời Nanami Kento trở thành Saniwa, tiền lương hai bên trả đều rất cao, đại khái là bởi vì nguyên nhân này, Nanami Kento tỏ vẻ với cả hai bên là “Tôi sẽ nghiêm túc suy xét”, sau đó liền không có tin tức.
Mà nhiệm vụ hôm nay của bọn họ, là tận lực thuyết phục Nanami Kento, làm cậu ta gia nhập trận doanh Chú Thuật Sư.
Aru nghi hoặc hỏi: “ Saniwa là cái gì?”
Getou Suguru trả lời: " Saniwa sao? Hừm, cụ thể thì tớ cũng không rõ lắm, chỉ biết là một công việc dùng chú lực đánh thức một ít đồ vật nào đó, nhưng mà bình thường cũng không can thiệp quá nhiều vào những công việc xã hội, nên không có cảm giác tồn tại gì nhiều."
Cậu gãi gãi mặt, buồn rầu nói:
" Nhưng mà, sau khi ký hợp đồng chính thức, Saniwa sẽ bị đưa tói một nơi bí mật ẩn cư 5 năm, 5 năm sau có thể lựa chọn tiếp tục gia hạn hợp đồng hoặc hủy hợp đồng, bời vì yếu tố bảo mật, Saniwa đã về hưu cũng ăn nói tương đối thận trọng. Chỉ có thể khẳng định một điều là, tiền lương vô cùng cao."
Aru hiếu kỳ hỏi: " Cao tới mức nào?"
" Chắc cũng là nhìn thiên phú để phân chia cấp bậc, nhưng tuyệt đối không ít hơn lương của Chú Thuật Sư, hơn nữa gần như không có nguy hiểm đến tính mạng."
Cậu khó xử nói: " Nếu bạn học Nanami Kento này chỉ để ý tới tiền lương, thì chúng ta đúng là không có ưu thế."
Dưới tình huống tiền lương ngang nhau, một nơi có thể cung cấp môi trường công tác an toàn và ổn định, một nơi lại tùy thời có khả năng bỏ mạng, là người đều biết nên chọn thế nào.
Hôm nay Ieiri Shouko đeo một cái balo nhỏ màu trắng, cô lấy ra một hộp kẹo cao su, phân phát cho ba bạn nhỏ mỗi đứa một cái, Aru trực tiếp ngoàm một cái nuốt luôn viên kẹo.
Ieiri Shouko: " Đây là vị dưa hấu, cậu cẩn thận dưa hấu mọc trong bụng đó."
Getou Suguru: “ Ha ha ha ha ha ha ha ——”
Gojo Satoru kỳ quái hỏi: " Cơ mà Suguru, sao cậu lại biết rõ thế? Đến kỳ hạn 5 năm cũng biết?"
" À...... Bởi vì những người đó cũng từng mời tớ một lần, vào năm ngoái."
“ !!!”
Aru tám chuyện nói: " Nè Master, vì sao cậu không đi làm Saniwa?"
Getou Suguru ngại ngùng cười: " Bởi vì so với dùng chú lực đánh thức đồ vật, tớ càng muốn trợ giúp những người cần trợ giúp hơn. Huống hồ tớ là Chú Linh Thao Sử, cần không ngừng hấp thu chú linh mới có thể mạnh lên, tới nơi đó có khác gì vĩnh viễn đình trệ không tiến đâu? Theo tớ thấy, trời sinh mạnh mẽ như Gojo Satoru tên này càng thích hợp với nơi đó hơn."
Gojo Satoru không cho là đúng nói: " Bọn họ mới không mời người của Ngự Tam Gia đâu, bởi vì hiện tại quan hệ giữa Chính Phủ Thời Gian và Chú Thuật giới rất không tốt."
Ieiri Shouko nhướng mày: " Ồ, nghe có vẻ cậu rất hiểu biết bọn họ? Vì sao trước giờ chưa từng nghe cậu nhắc tới?"
" Có gì hay mà nhắc, tuy Chú Thuật giới và Chính Phủ Thời Gian có địa vị tương đương nhau, nhưng cảm giác tồn tại của bọn họ thực sự quá thấp."
Gojo Satoru nghĩ nghĩ: " Lại nói tiếp, lúc trước Chính Phủ Thời Gian chỉ chiêu mộ linh năng lực giả, nhưng những năm gần đây linh năng lực giả ngày càng ít, gần như sắp tuyệt tự, bọn họ đành phải chiêu mộ ngược sang Chú Thuật Sư. Hiện tại Chú Thuật giới và Chính Phủ Thời Gian là quan hệ cạnh tranh, mối quan hệ cực kỳ không tốt."
Ieiri Shouko thở dài: " Thì ra là thế. Thảo nào muốn chúng ta đích thân đi thuyết phục người ta, thì ra là do có Chính Phủ Thời Gian cạnh tranh."
Aru phun tào nói: " Dựa theo cách nói của các cậu, Saniwa có tiền lương cao lại còn không có nguy hiểm đến tính mạng, làm đủ 5 năm là có thể tự mình lựa chọn về hưu, là tớ thì tớ cũng chọn Chính Phủ Thời Gian được chưa."
Ieiri Shouko nói: " Xem ra chắc kèo là thua rồi, Getou, cậu cũng không thể diễn thuyết tình cảm với cậu ta đúng không?"
Đang định diễn thuyết Getou Suguru: “ ……”
" A ha ha." Gojo Satoru âm dương quái khí nói: " Không phải chứ không phải chứ, thời buổi này sao có thể còn người muốn thông qua tình cảm để mời chào nhân thủ chứ?"
Getou Suguru: “ ……”
Đôi tay Aru giao nhau, kịp thời ngăn cản một trận chiến tranh thế giới.
" Stop, đừng đánh nhau trong xe buýt chứ, các Master. Chúng ta làm xong việc sớm chút, liền có thể đi ăn sushi sớm chút. Diễn thuyết tình cảm cần bao lâu, năm phút đủ chưa?"
Getou Suguru: " Rốt cuộc thì ai đang muốn đánh nhau?"
Xe buýt từ từ dừng lại, sau khi cửa xe mở ra, một đám trẻ nhỏ hi hi ha ha nhảy lên xe buýt, theo sát phía sau đám trẻ là một đám người lớn, cô gái nhai kẹo cao su, ông lão đeo máy trợ thính và hai người đàn ông "trang bị tận răng".
Ieiri Shouko nói trong group voice chat: " Hôm nay nhiều người ghê nhỉ."
May là bọn họ lên xe tương đối sớm, nếu không đã không còn vị trí.
Lần đầu đi xe buýt sau khi đến thế giới này, Aru hỏi cô: " Master số 3, người đi xe buýt vẫn luôn nhiều như vậy sao?"
" À...... Cũng không phải, tớ cũng lâu rồi không đi, nhưng thời điểm này nhiều người như vậy cũng là rất hiếm có."
Khi nói chuyện, xe buýt lại lần nữa lăn bánh, bọn họ nghe thấy đám nhỏ ríu rít thảo luận: " Mitsuhiko, mấy giờ rồi? Có phải sắp tới thời gian công viên Beika mở cửa rồi không?"
Bé trai tên Mitsuhiko trả lời: " Còn hai mươi phút, yên tâm đi, Genta, chắc chắn chúng mình không đến trễ đâu. Vừa nãy Conan gọi điện thoại cho tớ, cậu ấy cùng tiến sĩ Agasa còn có Haibara đều đã tới rồi."
Bé gái bên cạnh vẻ mặt mong chờ nói: " Ayumi muốn xem Kamen Rider!"
" Tớ cũng thế, tớ cũng thế!"
...... Thì ra là gần đây có hoạt động.
Getou Suguru nói: " ...... Thảo nào. Trạm cuối của chuyến xe này là một sân trượt tuyết, cơ mà mùa này người đi trượt tuyết hẳn là rất ít mới đúng."
Gojo Satoru ngáp một cái: " Nè, Suguru, còn bao lâu?"
" Để tớ xem coi...... Còn ba trạm nữa, là chúng ta có thể đổi sang chiếc xe tiếp theo."
Gojo Satoru dứt khoát nhắm mắt lại: " Vậy lát đến nơi thì gọi tớ."
Aru cũng nhàm chán mà quan sát những hành khách trên xe, lúc này, cậu chú ý tới hai người đàn ông phong cách rất khác biệt.
" Nhìn họ kìa."
Hai người đàn ông lên xe cuối cùng mặc nguyên bộ đồ trượt tuyết, đeo kính trượt tuyết, mang theo ván trượt cồng kềnh, bọn họ đứng cạnh tài xế thấp giọng trò chuyện với nhau.
Ieiri Shouko khó hiểu hỏi: " Ồ, đây là định đi trượt tuyết sao? Mặc trang phục trượt tuyết sớm thế?"
Tuy hiện tại đã qua thời gian nóng bức nhất của mùa hè, nhưng mặc dày như vậy hẳn là rất nóng nhỉ?
Trong lòng bọn họ xuất hiện một chút khó hiểu, Aru lại nói: " Nếu là tớ, tớ cũng mặc như vậy, đỡ tốn công, hơn nữa nhìn còn rất ngầu."
Nhóm cao trung sinh: “ ……”
Ngầu? Dậy đi ông bạn ơi, định nghĩa về "ngầu" phải như "Lancelot" á! Đừng có vào ngày đẹp trời nào đó biến thân thành siêu nhân ván trượt tuyết nhá bạn yêu!
Lạch cạch.
Tiếng mở chốt an toàn của súng quen thuộc làm Aru bất chợt ngẩng đầu, một trong hai người đàn ông mặc trang phục trượt tuyết dùng súng chĩa vào thái dương tài xế, người còn lại giơ súng lên đỉnh đầu nã một phát.
Đoàng ——
Tất cả hành khách trên xe sợ hãi ngẩng đầu, nhìn về phía hai người đàn ông nọ.
Gojo Satoru chậm rãi mở to mắt, Getou Suguru cũng ngẩng đầu lên từ tư liệu của Nanami Kento.
" Tất cả câm miệng cho tao!"
Hai người đàn ông mặc thì trượt tuyết khả nghi kia, vậy mà lại là bọn cướp bắt cóc xe buýt!!!
Nhất thời, trong xe buýt là một mảng yên lặng, mọi người đều bị biến cố bất thình lình dọa socku, bọn cướp đắc ý cười cười: " Bây giờ, chúng mày phải làm theo chỉ thị của bọn tao. Mày."
Tài xế hoảng sợ.
“ Vâng!”
" Nếu không muốn chết, thì đổi biển báo trên xe thành chuyến xe trở về, sau đó lái vòng quanh thành phố!"
Tài xế đầu đầy mồ hôi lạnh: " Vâng!"
Bọn họ vậy mà gặp phải bắt cóc xe buýt!
Một tên cướp khác nhìn lướt qua mọi người trong xe, gã tiến lên hai bước, nhắm họng súng tối om về phía Ieiri Shouko.
" Con bé học sinh đeo balo màu trắng, đứng dậy cho tao."
Ieiri Shouko nhẹ nhàng nhướng mày: “ Tôi?”
Bọn cướp không kiên nhẫn nói: “ Chính là mày, đừng nói lời vô nghĩa với ông đây, đứng lên, nếu không làm thịt mày!"
Aru & Gojo Satoru & Getou Suguru: “ ……”
Ok.
Khẩu khí thật lớn.
Ieiri Shouko bị họng súng uy hiếp ngược lại lại là người bình tĩnh nhất.
Đừng đùa, ba đứa bạn ngồi cạnh cô đều là phần tử nguy hiểm có thể tay không bắt đạn, chút trường hợp nhỏ thế nào sao có thể khiến cô sợ hãi?
Ieiri Shouko chỉ thở dài một hơi trong group chat: " Cho nên á, rảnh không có gì làm cũng đừng có ngồi xe buýt."
Đề nghị ngồi giao thông công cộng Getou Suguru: “ ……”
Cậu duỗi tay ngăn Ieiri Shouko đang định đứng lên lại, bản thân chú động đứng lên: " Các người muốn gì? Tôi thay thế cậu ấy."
" Ngồi xuống!" Bọn cướp chĩa súng sang phía cậu, khẩn trương nói: " Ai cho mày đứng lên, ngồi xuống cho bố mày!"
“ ……”
Aru phun tào nói: " Master, nhìn cậu hung dữ quá, dọa sợ bọn cướp rồi."
Gojo Satoru nhịn cười, ấn Getou Suguru ngồi lại chỗ ngồi: " Chậc, Suguru, Shouko mới không thấy sợ đâu, đúng không Shouko?"
Ieiri Shouko lạnh nhạt nói: " Ha, thậm chí tớ còn muốn hút một điếu."
Getou Suguru thở dài: " Thôi, cậu lên đi. Tớ phái Kayako bảo vệ cậu."
" ...... Cái này thì miễn dùm."
Ieiri Shouko đứng dậy, theo lời đi tới trước mặt bọn cướp, nữ sinh gương mặt vô hại làm sắc mặt bọn cướp hơi hoãn lại, gã ném một cái túi cho Ieiri Shouko: " Tịch thu tất cả điện thoại di động vào cái túi này!"
Ieiri Shouko gật đầu, bắt đầu đi từ trên xuống dưới thu tất cả di động của các hành khách, Gojo Satoru và Getou Suguru cũng phối hợp bỏ điện thoại của mình vào.
" Để tớ xem bọn chúng muốn làm gì." Getou Suguru nói: " Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên tớ gặp bắt cóc. Còn rất mới mẻ."
Gojo Satoru cũng hứng thú bừng bừng noi: " Nhìn bọn chúng có vẻ không phải muốn cướp tiền, nếu muốn cướp tiền mà nói, tùy tiện chọn cái siêu thị cũng hơn cướp xe buýt nhiều."
Ba bạn nhỏ muốn đi công viên Beika hơi do dự, không biết có nên nộp di động lên hay không, Ieiri Shouko nhàn nhạt nói: " Học sinh tiểu học à? Vậy ba mẹ mấy đứa còn chưa có mua điện thoại di động cho mấy đứa rồi."
Bé trai tên Mitsuhiko nhạy bén nói: " Vâng! Bọn em đều không có điện thoại di động!"
Bọn cướp liếc mắt nhìn ba nhóc tiểu quỷ một cái, nhưng cũng không nói gì thêm.
Vì thế Ieiri Shouko bình tĩnh bỏ qua ba bạn nhỏ nọ, tiếp tục thu di động, trong lòng cô không cảm thấy chút căng thẳng nào, không thu di động của các bạn nhỏ cũng không phải vì hi vọng bọn nhỏ báo cảnh sát, chỉ là vì không muốn dọa sợ trẻ con mà thôi.
Khi cô thu được một nửa, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua thiếu niên xa lạ trước mặt.
Thiếu niên này, nhìn quen quen?
Tóc vàng, che đậy đôi mắt, diện mạo không giống người Châu Á thuần túy, hẳn là con lai...... Bọn họ từng gặp nhau sao?
Thiếu niên con lai nhận thấy tầm mắt của Ieiri Shouko, cậu khó hiểu nhìn lại, có vẻ như không hề quen biết Ieiri Shouko.
Ieiri Shouko cười lễ phép, nhẹ nhàng thu di động của cậu.
—— hẳn là suy nghĩ nhiều?
Mà lúc này, nhóm chú linh của Getou Suguru đã lặng lẽ bao vây xe buýt, Kayako vặn vẹo tứ chi, từ phía dưới sàn xe buýt chậm rãi bò tới dưới chân bọn cướp: " Khanh khách...... Ha ha ha..... Khanh khách......"
Aru phun tào nói: " Phim cảnh sát bắt cướp nháy mắt biến thành phim kinh dị."
Hành khách bình thường trên xe đều không nhìn thấy chú linh, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong xe hơi hạ thấp một chút, nhưng thiếu niên con lai kia lại biến sắc, khi Kayako bò qua người cậu, cậu lặng lẽ mà nhích người qua bên kia, biểu tình nhìn qua còn nghiêm túc hơn cả lúc xe bị bắt cóc.
—— Cậu ta nhìn thấy chú linh.
Lúc này, bọn cướp đã thuận lợi liên lạc với cảnh sát, " Nghe rõ, chiếc xe buýt này đã bị bắt cóc, muốn cứu hành khách trên xe, chúng mày phải thả Yashima Kunio trong ngục giam ra ngay lập tức! Nếu không làm theo, cứ cách một giờ bọn tao sẽ bắn chết một đứa!"
À ok.
Mỗi giờ bắn chết một đứa cơ đấy, sợ quá sợ quá cơ.
Nhóm bốn người cao chuyên nhàn nhã đến hận không thể làm trò cắn hạt dưa hóng drama trước mặt bọn cướp.
Các hành khách trên xe lại sợ tới mức mặt mày tái nhợt, đến thở mạnh cũng không dám, thật ra thì thiếu niên con lai thì cũng không sợ bọn cướp uy hiếp, nhưng cậu tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ người chảy đầy máu trừng lớn đôi mắt bò lên vai một tên cướp, gần như dán sát cả gương mặt vào mũi tên cướp, bọn cướp còn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, cậu chỉ cảm thấy bản thân còn khó chịu hơn cả việc bị họng súng chĩa vào.
...... Trên xe buýt vì cái gì sẽ xuất hiện ma nữ đáng sợ như vậy hả trời?!
Gojo Satoru không chút căng thẳng nghiêng nghiêng đầu: " Yashima Kunio là ai? Nổi tiếng lắm hả?"
Getou Suguru nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “ Không biết.”
Ieiri Shouko cũng lắc lắc đầu, “ Không biết.”
Aru lại ngoài dự đoán đáp: “ Tớ biết nè.”
“ Ha?”
" Một tháng trước thành phố xảy ra một vụ cướp bóc đá quý, lúc ấy cảnh sát chỉ bắt được kẻ cầm đầu lũ cướp, cái tên Yashima Kunio kia chính là kẻ cầm đầu đó, hình như là người phụ trách giải quyết tang chứng trong nhóm."
" ...... Thì ra là thế." Getou Suguru lập tức hiểu ra: " Đám cướp này đã cướp được đá quý, nhưng lại không có cách nào quy đổi đá quý thành tiền mặt, lúc này mới nghĩ tới chuyện cứu đại ca đang ăn cơm tù ra."
Aru lập tức dùng ngữ khí kiến thức đã được tiếp thu cảm thán: " Thì ra là thế, điều này chứng minh rằng làm người phải có một tí tài nghệ, bằng không ngồi tù cũng không có ai cứu ra đâu."
Getou Suguru: “ ……”
Hơ hơ, nghe rất là thuyết phục.
Ieiri Shouko làm xong nhiệm vụ trở lại chỗ ngồi kỳ lạ hỏi: " Nhưng mà, Aru, vì sao cậu lại biết vụ này?"
Aru đương nhiên nói: " Bởi vì viên đá quý kia, hình dạng rất giống daifuku matcha á, tháng trước khi biết tin nó bị cướp mất, tớ còn cho các cậu xem tin tức mà."
Ba cái cao trung sinh: “ ……”
Nói đến bọn họ mới nhớ tới, lúc ấy Aru cho bọn họ xem qua viên đá quý "Rất giống daifuku matcha", bọn họ còn có lệ cảm thán một câu bị cướp mất thật đáng tiếc.
Thì ra là bọn cướp đá quý lần đó!
Xe buýt chạy vòng vòng quanh nội thành, hai mươi phút sau, cảnh sát thông báo đã thả Yashima Kunio, bọn cướp tự mình gọi điện cho Yashima Kunio, xác lại xem đồng bọn đã được thả hay chưa.
" Ok, vậy theo như ước định, tao sẽ thả ba đứa ở nhà ga phía trước, sau khi bọn tao hoàn toàn chạy thoát, sẽ thả hành khách còn lại."
Bọn họ cúp máy, đặt hai cái ván trượt tuyết khi nãy mang lên cẩn thận đặt ở trung tâm xe buýt.
Thái độ cẩn thận quá mức của bọn họ, trái lại khiến nhóm bốn người cao chuyên chú ý tới.
" Bên trong đó có cái gì? Nếu chỉ là ván trượt tuyết bình thường, thì không cần phải cẩn thận như thế đi? Cò cố ý đặt ở chính giữa."
Aru chắc chắn nói: “ Bên trong là bom.”
“ ……”
“ Cậu xác định?”
" Ừ." Aru ngửi ngửi, dùng một loại ngữ khí hoài niệm nói: " Cứ có cảm giác vô cùng thân thiết."
Gojo Satoru & Getou Suguru & Ieiri Shouko: “ ……”
Ký ức bị Nightingale lựu đạn tiêu độc chi phối lại lần nữa nhảy lên! Bọn họ gần như ngay lập tức tin tưởng bên trong ván trượt tuyết có bom!
Bọn cướp đột nhiên chĩa họng súng về phía nhóm bốn người cao chuyên: " Này, thằng đeo kính râm và thằng nước ngoài! Chúng mày đứng lên cho tao!"
Thằng nước ngoài - Aru: “ …… Tôi á?”
Thằng đeo kính râm - Gojo Satoru: “ …… Ha?”
" Đừng lắm lời, đứng lên cho bố mày ngay!"
Getou Suguru và Ieiri Shouko yên lặng che mặt.
—— mấy người thật sự rất có mắt nhìn người, nếu làm việc trong bộ nhân sự của một công ty nào đó mà nói, nhất định có thể chọn thật nhiều nhân viên ưu tú cho công ty đúng không?
Aru bình tĩnh mười phần đứng dậy, Gojo Satoru trước giờ chưa từng bị người ta sai sử cũng ôm thái độ "Để ông đây xem mấy người làm nên trò trống gì" đứng lên.
Bọn cướp sửng sốt một lát, chỉ Gojo Satoru: " Mày, ngồi xuống."
Gojo Satoru: “ ……”
Getou Suguru nhịn cười, ấn Gojo Satoru lại chỗ ngồi: " Satoru, nhịn nào nhịn nào, đừng tức giận, đừng tức giận!"
Gojo Satoru vẻ mặt không hiểu kiểu gì mà ngồi lại xuống.
" Gã chơi ông đây?"
Ieiri Shouko cũng cười nói: " Đừng xúc động. Hẳn là gã cảm thấy cậu cao lớn không dễ chọc, cậu xem, bọn chúng chưa bao giờ chọn Getou nhìn qua là thấy không dễ chọc."
Người chơi hệ nạnh nùng boi • cao trung sinh bất lương để tóc dài đeo khuyên tai • Getou Suguru: " ......"
Aru bình tĩnh một mình đứng ra.
Vì thế bọn cướp lần chỉ vào thiếu niên con lai ở hướng khác —— chính là người mà khi nãy Ieiri Shouko cảm thấy quen quen, " Mày, đứng lên."
Thiếu niên con lai trầm mặc đứng dậy, bọn cướp nhìn chiều cao của cậu ta, vừa lòng nói: " Chính mày. Hai đứa chúng mày đi lên phía trước đi. Con đàn bà nhai kẹo cao su phía sau kia, mày cũng đi ra!"
Người phụ nữ vẫn luôn yên lặng ngồi ở cuối xe ngẩn tò te: " Tôi?"
" Đừng để bố mày nói lại lần hai!"
Người phụ nữ đành phải đứng lên, bất an đi lên phía trước.
Yoshida Ayumi nhân cơ hội quay đầu, nói với Ieiri Shouko ngồi đối diện: " Chị ơi, chị đừng sợ, chúng em đã dùng điện thoại báo cảnh sát, còn mở định vị! Bọn họ rất nhanh sẽ tới!"
Ieiri Shouko ngẩn người, trong lúc nhất thời có cảm giác cảm động không nói nên lời.
Aru và một thiếu niên khác theo lời bọn cướp đi lên đầu xe buýt, đứng cùng một chỗ với hai tên cướp, bọn cướp nói: " Phía trước có một đường hầm khá dài, lát nữa khi đi vào đường hầm, chúng mày liền thay quần áo của bọn tao."
Trang phục trượt tuyết trên người bọn cướp một khi mặc vào, rất khó nhìn thấy tướng mạo ban đầu.
Aru cuối cùng cũng hiểu.
" Master số 2, thì ra là do chiều cao của cậu không đủ tiêu chuẩn!"
Gojo Satoru: “ ……”
Đã thấy.
Hai tên cướp, Aru và thiếu niên kia có chiều cao tương đương nhau, một khi hai người bọn họ thay trang phục trượt tuyết vào, thì cảnh sát sẽ nghĩ bọn họ mới là cướp, mà hai tên cướp đã thay quần áo người thường có thể giả vờ thành "Ba người thường được thả" mà nghênh ngang xuống xe.
Mà sau khi bọn họ xuống xe, đám cướp sẽ kích hoạt bom trong ván trượt tuyết, toàn bộ hành khách trên chuyến xe này sẽ bị nổ chết, không còn đối chứng.
Còn rất thông minh nha!
Gojo Satoru cười lạnh một tiếng: “ Suguru, Aru, vào đường hầm chúng ta liền động thủ.”
“ A, đã biết.”
“ OK.”
Ieiri Shouko thở dài: " Ở đây có nhiều người thường lắm đó, các cậu tém tém lại chút. Đặc biệt là cậu đó, Aru."
Aru đáp ứng cái rụp: " Ok luôn, Master số 3."
Lát nữa cậu không lấy vũ khí ra là được.
Mà hai tên cướp đáng thương kia còn chưa biết bản thân sắp phải đối mặt với thứ gì, bọn chúng dùng súng chĩa vào Thái Bình tài xế, yêu cầu tài xế lái xe vào một đoạn đường hẻo lánh ít người, sau khi xe buýt vượt qua những chiếc xe tạp vụ khác, đi vào đường hầm, bọn họ cười dữ tợn một tiếng, cởi trang phục trượt tuyết trên người, nói với hai thiếu niên: “ Nhanh, thay quần áo!”
Thiếu niên con lai đang định nghe lời thay quần áo, Aru lại bắt đầu gây sự, tóm lấy cánh tay cầm súng của tên cướp.
Đoàng ——!
Khoảnh khắc Aru vặn trật khớp tay tên cướp, viên đạn nháy mắt xuyên qua đỉnh xe.
“ A ——!”
Các hành khách trên xe nghe thấy tiếng súng nổ, lập tức kinh hoàng sợ hãi hét ầm lên!
Trong xe trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Aru đoạt lấy súng trong tay tên cướp, trở tay vặn một cái, liền vặn hai cánh tay tên cướp bắt chéo ra sau lưng, giao cho Kayako.
Đại khái là cánh tay đau đã kích hoạt tiềm lực, trong đau đớn và sợ hãi, tên cướp cuối cùng cũng nhìn thấy mặt Kayako.
“ Khanh khách…… Khặc khặc khặc khặc khanh khách……”
Bọn cướp thét to: “ A! Cái gì vậy! A! A!!!”
Nhân lúc hỗn loạn, đồng lõa của gã cũng hiểu ra bọn chúng đang bị phản kháng, gã ta vừa mới phẫn nộ mà nâng súng lên, cằm đã bị đá mạnh một nhát.
Ầm!
Aru không nói một lời nhấc chân đá một cái, lại bởi vì dùng sức quá mạnh mà đá tên cướp bay vù một cái đập vào người tài xế.
Binh!
Đầu tài xế ầm một tiếng nện vào tay lái, xe buýt đang chạy lập tức mất lái, vòng vèo chạy thành hình chữ S tao nhã trong đường hầm tối om!
Aru: “ ……”
Thôi xong, lại gây rắc rối!
Không có cách nào, đối tượng so chiêu ngày thường của cậu chỉ có Gojo Satoru và Getou Suguru, anh linh Aru đã đánh giá quá cao về năng lực ăn đòn của nhân loại.
Chỉ đá nhẹ một nhát cũng khiến hai tên bất tỉnh nhân sự, này hợp lý sao???
Cậu mỗi tay một cái xách tài xế và tên cướp ra, phát hiện cả hai đã hoàn toàn mất đi y thức.
Aru đột nhiên dùng chân chống lại tay lái, gào to: " Master, cíu với!!!"
Getou Suguru lần đầu tiên nghe thấy Aru dùng ngữ khí thế này nói chuyện với cậu, trong xe buýt đang paylak, cậu lớn tiếng hỏi lại: " Cái gì? Đuma! Bên lại cậu xảy ra chuyện gì!"
“ Tài xế ngất xỉu rồi! Cậu nhanh ra đây lái xe!”
“ Ha?! Tớ không biết lái xe!!”
Aru ngạc nhiên rồi: " Vì sao cậu lại không biết?!
Getou Suguru rất ủy khuất: “ Vị thành niên ai được học lái xe chứ?!”
“ Vậy làm sao bây giờ?!”
Bọn họ hét một tiếng còn to hơn một tiếng, thiếu niên con lai một bên trầm giọng nói: " Tôi biết, để tôi thử xem."
Aru vội vàng nhường chỗ, thiếu niên con lai ngồi vào ghế lái, ổn định tay lái, cố gắng khống chế xe buýt đang paylak, lái xe ra khỏi đường hầm.
Mà ván trượt tuyết có bom lúc này đang lắc qua lắc lại theo thân xe lay động, tùy thời có thể nổ bay màu.
Trong lúc hỗn loạn, điều khiển từ xa rớt ra từ trong túi bọn cướp, người phụ nữ nhai kẹo cao su bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhặt lấy điều khiển từ xa, run rẩy nói: " Vì sao lại như vậy...... Chúng ta đã không còn đường lui......"
Cái gì?
Aru đơ người một lát, sau đó mới nhận ra một chuyện.
Người phụ nữ nhai kẹo cao su này, thật ra là đồng lõa của bọn cướp! Cho nên bọn cướp mới cố ý để cô ta cùng xuống xe!
“ Master! Bom sắp nổ rồi! Kayako, cắn cô ta!”
Kayako nhào lên đè người phụ nữ nhai kẹo cao su xuống, cũng giống tên cướp kia, trong hỗn loạn cô ta nhìn thấy một gương mặt máu me hỗn độn, lập tức thất thanh kêu thảm thiết: " Á, có ma ——!!!”
Đôi tay gầy gò xương xẩu của Kayako ôn nhu mà nâng mặt người phụ nữ nọ.
“ A! A a a a a a a a ——! Tôi sai rồi, tôi sai rồi!!!”
Mà ở bên kia……
“ Satoru!”
Gojo Satoru nhanh chóng quyết định dùng "Thương" nổ đuôi xe lủng một lỗ, Getou Suguru lập tức vung chân đá bay một cái ván trượt tuyết trong đó ra ngoài, Aru cũng chạy tới, vung chân đá nốt cái còn lại, hai cái ván trượt tuyết xuyên qua lỗ thủng bay ra ngoài.
Ngay sau đó, thân hình Aru chợt biến mất, lần nữa xuất hiện vên ngoài xe buýt, thiếu niên tóc vàng mắt xanh một tay nhấc lên xe buýt đang chạy, hung hãn ném lên trời.
“ ——!”
Cùng lúc đó, hai cái ván trượt tuyết nổ tung.
Ầm!
Ầm!
Trong khoảnh khắc xe buýt bay lên trời, ván trượt tuyết cũng nổ mạnh, tạo thành một đợt sóng nhiệt đáng sợ, các hành khách trên xe thét chói tai hỗn loạn, có người suýt nữa thì rớt ra khỏi lỗ thủng ở cuối xe.
Gojo Satoru tiếp được mấy bạn nhỏ suýt gớt ra ngoài, oán giận mắng: " Có thể thắt dây an toàn giùm ông đây được không?! Này, tiểu quỷ, thể trọng của nhóc không ổn, hai đứa bạn của nhóc cộng lại cũng không nặng bằng nhóc đâu!"
Yoshida Ayumi, Tsuburaya Mitsuhiko, Kojima Genta đồng thời treo trên cánh tay Gojo Satoru, Kojima Genta ôm chặt lấy tay Gojo Satoru, “ Thực xin lỗi ——!”
Ieiri Shouko cố gắng giữ chắc lấy ghế dựa, lạnh lùng phun tào: " Chính các cậu cũng không thắt mà, cậu có tư cách gì nói bạn nhỏ người ta! Không phải đã bảo các cậu tém tém lại rồi sao! Getou ——!!!”
Giây tiếp theo, đám chú linh của Getou Suguru vững vàng đỡ được xe buýt.
Xe buýt bị nhóm chú linh vây quanh ổn định lại thân xe, vững vàng bay trên trời cao.
Thiếu niên đang lái xe: “……”
Tôi là đâu, đây là ai, tôi đang làm cái gì?
Cậu socku buông tay ra khỏi tay lái, xe buýt vẫn bay về phía trước như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đây không phải ảo giác, đám quái vật kỳ lạ này...... Đang nâng xe buýt bay lên!
Đây là có chuyện gì xảy ra?!
Hai phút sau, xe buýt tồi tàn dừng lại ở bãi cỏ nào đó gần đường hầm, tiếng còi xe cảnh sát ngày càng lớn, nhóm bốn người trói ba tên cướp lại thành cái bánh Chưng, còn không quên hung hăng đá bọn chúng mấy cái.
Nhóm bốn người vô cùng không chịu trách nhiệm giao mấy tên cướp cho thiếu niên lái xe.
Anh linh tóc vàng mắt xanh trầm giọng nói: " Tất cả giao lại cho cậu! Chúng tôi đang rất vội!"
Getou Suguru hổ thẹn chắp tay trước ngực: “ Làm ơn, chúng tôi thật sự không muốn viết bản kiểm điểm, cho nên không thể gặp cảnh sát được!”
Gojo Satoru đĩnh đạc nói: “ Yên tâm đi, cậu giao bọn chúng cho cảnh sát, sau đó họ hỏi cái gì cũng bảo tôi không biết là được!”
Ieiri Shouko cất đi chút lương tâm còn sót lại của mình: “ …… Cảm ơn, vất vả rồi.”
Sau đó, bốn người cưỡi cá ma quỷ biến mất nơi cuối chân trời.
Thiếu niên con lai dường như đã trải qua lễ rửa tội đầy phong ba bão táp: "......"
Hành khách tìm được đường sống trong chỗ chết vẻ mặt hoảng hốt: " Chúng ta..... Vừa rồi bay lên trời sao?"
“ Ha ha, chắc chắn là ảo giác rồi…… Xe sao có thể sẽ bay lên trời?”
Thiếu niên con lai: “ ……”
Không, là thật sự bay lên trời, cậu ngồi trên ghế điều khiển nhìn rõ rành rành!
“ Mitsuhiko, tỉnh tỉnh, các anh chị lúc nãy không thấy!”
“ Ơ?! Bọn họ không ở đó sao? Không phải là ngã xuống xe rồi chứ!”
Thiếu niên con lai: “ ……”
Thật sự thì mấy đứa không cần lo lắng cho họ đâu.
Hai phút sau, cảnh sát vội vàng chạy tới vây quanh xe buýt, sau khi đảo qua một đám hành khách hoặc là hôn mê hoặc là tinh thần hoảng hốt, bọn họ đặt ánh mắt lên người thiếu niên con lai thần sắc bình tĩnh (?) ngồi trên ghế lái.
“ Vị tiên sinh này, có thể nói cho chúng tôi biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”
Thiếu niên con lai lái xe: “ ……”
Mà bên kia, nhóm cao trung sinh vừa chơi lớn một phát rồi bỏ chạy lấy người cuối cùng cũng chấp nhận sự thật —— bọn họ, lạc đường.
Ở niên đại không có Google Map này, muốn tìm một ngôi nhà thật sự không dễ dàng gì, nguyên bản là bọn họ tính ngồi xe buýt, nhưng bởi vì bọn cướp kia, xe buýt sớm đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, bọn họ ngồi trên chú linh bay loạn khắp Tokyo một lúc lâu, sau mấy tiếng đồng hồ mới tìm thấy một căn chung cư trùng với địa chỉ ghi lại.
Dinh dong, dinh dong.
Cửa mở.
Getou Suguru thân thiện nói: " Xin chào xin chào, bạn Nanami phải không? Chúng tôi là học sinh của Cao chuyên Chú thuật Tokyo, chúng tôi tới đây vì muốn bàn với cậu về vấn về nhập học——”
Cậu chết máy.
Aru thắc mắc ló đầu ra từ phía sau cậu, chỉ thấy người mở cửa chính là thiếu niên con lai nào đó bị bọn họ hố một vố ném nồi vào ban ngày.
“ ……”
Ặc...... Thiếu niên con lai lái xe kia, thì ra là tân sinh năm sau mà bọn họ muốn mời —— Nanami Kento sao?!
Thiếu niên con lai mặt vô biểu tình đối diện với bốn người ngoài cửa vài giây, sau đó quyết đoán đóng cửa lại.
Bốn đứa cao trung sinh: " !!!”
Vị đàn em này! Em nghe các đàn anh đàn chị giải thích đã!!!
[ Đã mở khóa nhân vật mới trong《 Chú thuật hồi chiến 》: Nanami Kento. ]
____________
Mọi người bình luận nhiệt tình nào, bình luận để tui có thêm động lực edit với ọ ọ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro