X.7.Tiền đồ của con

Fushiguro Toji nghĩ, chắc hồi còn trong bụng mẹ, Megumi được bà thần Gừng phù hộ cho hay sao đó, mà ăn xong tô cháo thịt bằm thêm vài lát gừng là thằng bé bắt đầu nói lại được. Ban đầu chỉ là những âm thanh khàn khàn, càng về sau thì tiếng nói rõ ràng hơn. Có điều cơn sốt vẫn hành thằng bé lên bờ xuống ruộng. Giọng vừa hết khàn là Megumi lại khóc. Đó giờ nó ít khi đổ bệnh nên Toji không biết, nay thì hắn hoảng sốt vó cả lên khi thấy nước mắt cứ đổ xuống hai bên má của con.

Hắn gọi điện hỏi Ieri mới biết, vài đứa nhỏ khi ốm sẽ quằn quại lắm. Nhưng quằn quại đến mức này thì chắc hắn xót con chết mất.

Toji vừa lau nước mắt cho Megumi vừa cố dỗ cho con nín. Thằng bé cũng muốn lắm chứ - nó đâu còn là trẻ con mà khóc lóc hoài - mỗi tội cái đầu đau như bị ong chích cứ hành hạ khiến nó không khống chế được tuyến lệ. Nó dụi mặt vào bàn tay cha, rấm rứt khóc trông phát tội. Giờ cả người nó nóng bừng, mồ hôi dính vào áo khiến nó càng thêm khó chịu.

Thằng bé vật lộn với cơn đau nhức khắp mình mẩy đến cỡ ba giờ sáng mới thiếp đi nổi. Suốt thời gian đó, Toji cố giải khuây cho nó bằng cách trò chuyện theo kiểu nửa đùa nửa quan tâm. Hắn cố dỗ con uống nước, vì con bé Ieri đặc biệt nhấn mạnh rằng không được để họng Megumi khô. Thế mà thằng bé chẳng nuốt được bao nhiêu, cứ ngậm trong miệng, hắn hỏi đến thì than họng đau không dám uống...

Trời đánh chết cái thằng Naoya đó đi.

Toji thở dài khi chỉnh lại chăn nệm cho Megumi. Chính hắn cũng hết "xí quách" rồi đây. Bản thân Toji ít khi ốm đau, mà hễ ốm thì chỉ qua một đêm là hết bệnh. Ý niệm về những khó chịu trong cơn sốt không nằm trong phạm vi hiểu biết của hắn. Bóng tối che lấp cả căn nhà, ánh mắt hắn chỉ còn nương theo ánh đèn đường lọt vào ô cửa sổ để theo dõi Megumi. Trông con khó chịu mà chẳng biết làm gì hơn - giờ Toji mới hiểu bất lực là như thế nào.

Nếu thằng bé ở với nhà Zenin từ lúc năm tuổi, liệu nó có phải chịu trận ốm hôm nay không?

Hắn rũ bỏ suy nghĩ ấy bằng một cái lắc đầu thật mạnh. Không. Megumi sẽ không thể hạnh phúc ở đó.

Nhưng nếu Naobito đặt thằng bé trong vòng bảo vệ của mình... chưa chắc Naoya sẽ dám động đến nó như sáng hôm qua.

"Mày đang nghĩ cái chó gì vậy Toji?" Hắn vuốt mặt, lẩm bẩm với cái bóng của chính mình.

Chẳng bao giờ hắn muốn Megumi phải đau đớn.

"Hay cứ gửi quách nó cho Zenin?" Toji nghĩ thầm, "Đằng nào người ta cũng không dám bạc đãi nó... Đến đám con gái của Ougi còn được ăn ngon mặc đẹp thì sao phải lăn tăn về đãi ngộ dành cho Megumi? Thằng bé sở hữu Thập chủng ảnh pháp thuật hùng mạnh thế mà."

Hắn không biết giờ mình phải làm gì nữa.

"Con ơi..."

Toji bật ra một tiếng thở dài nặng trĩu. Cả con tim lẫn cơ thể của hắn đều mệt nhoài dù chẳng phải chịu vết thương nào. Người đau là Megumi, mà sao hắn cảm giác chính mình cũng đang đau?

Hắn đặt lưng xuống nền đất lạnh lẽo, chẳng sợ gì việc bị cảm lạnh. Đôi mắt nhắm nghiền của con chắc chắn sẽ sưng húp vào sáng hôm sau. Có khi là bị đổ ghèn nữa. Toji tự nhắc mình nên cho một cái muỗng sắt vào ngăn đá tủ lạnh để thằng bé dùng. Nhưng giờ hắn đuối quá rồi.

Giấc mơ về những bông hoa mơ giữa sân biệt phủ ngập tuyết lại đeo đuổi Toji.

Sáng ra Gojo mang đồ ăn đến cho hai cha con hắn. Thằng nhãi trông vậy mà tận tâm, và nó đặc biệt quan tâm đến Megumi. Ánh mắt nó nhìn Megumi như kiểu một người anh lớn lo lắng cho em trai, cái kiểu mà Toji thề hắn sẽ ói ngay lập tức nếu Jinichi có khi nào nhìn hắn như vậy. Với cái bản mặt râu ria võ biền đấy. Mặt tiền của Gojo thì rõ ràng là ăn đứt rồi.

"Hôm qua chú làm gì mà trời sẩm tối mới về vậy? Megumi ốm từ trưa cơ." Gojo dém chăn cho thằng bé đang mơ màng trên nệm futon, hỏi, "Có ai chết không?"

"Thằng nhãi Naoya sẽ phải nằm một chỗ tầm ba tháng nửa năm gì đấy." Toji thừa nhận.

"Ác thế."

"Vào tay mày là nó ngủm củ tỏi rồi. Tao nhân từ biết bao nhiêu."

"Xem ai nói kìa, có phải người từng cắm dao vào đầu một thằng nhóc mười sáu tuổi không?" Gojo vừa lè lưỡi vừa vén tóc mái lòa xòa trước trán, để lộ một vết thẹo nổi bật trên làn da trắng. 

"Người bị thằng nhóc mười sáu tuổi đó thổi bay nửa cái thân mới đúng." Toji êm ái nói, "À, tao có chuyện muốn bàn với mày."

Gojo nhíu mày, chống cằm "ồ" một tiếng. Đôi Lục nhãn tròn xoe trên gương mặt trắng bóc. Toji ngồi xếp bằng trước mặt nó, nói bằng chất giọng đều đều.

____________________________

Cuộc thương lượng hôm qua của Toji với Naobito là về quyền lợi của Megumi tại nhà Zenin. Hắn thẳng thừng nói mình không còn hứng thú nào để thằng bé ở lại đây nữa, và hợp đồng gì đấy cứ hủy đi, hắn sẽ đền. Tất nhiên đây chỉ là trả giá thôi, như các bà các mẹ đi mặc cả ngoài chợ ấy. Cáo già Naobito nhìn ra được, nhưng cũng giống bao người buôn bán khác, lão chỉ có thể thuận theo. Thậm chí còn có thể được lời về phần mình.

Với Naobito, tiềm năng của Megumi cũng chính là tiềm năng của tộc Zenin. Gia chủ Kamo đã mang về đứa con rơi rớt, mặc kệ lòng tôn thờ sự thuần huyết truyền thống, chỉ vì thằng nhóc ấy sở hữu Xích huyết Thao thuật. Tất cả những người lãnh đạo đều hiểu rằng người kế thừa quyết định tương lai và danh vọng của dòng họ. Lão đã đặt vinh nhục của gia tộc lên trên tất cả. Lão nhận Maki và Mai làm nghĩa nữ, quyết tâm bồi dưỡng Naoya thành truyền nhân dù y là con út... Zenin đã đủ nhân tài. Nhưng đặt trên bàn cân: Kamo có Xích huyết Thao thuật, Gojo có Lục nhãn và Vô Hạ Hạn - đều là thuật thức gia truyền. Không một đứa trẻ nào của Zenin được ban tặng Thập chủng Ảnh pháp thuật, trừ Fushiguro Megumi.

Lão có thể nén cơn giận để đưa ra những quyết định đúng đắn.

"Cậu muốn gì, Toji?"

"Tôi nói rõ rồi. Megumi không dính líu gì đến các người nữa."

"Cậu không thể chối bỏ dòng máu chảy trong huyết mạch nó là máu Zenin."

"Vậy à? Các người chưa bao giờ xem tôi như người nhà." Hắn cười khẩy, "Sự khinh mạn bổn tộc dành cho tôi, tôi không phàn nàn nữa, nhưng nếu chúng ảnh hưởng đến cách các người nhìn Megumi thì..."

Toji bỏ lửng câu nói. Naobito hiểu hắn vẫn chưa hết giận vì Naoya bóp cổ con hắn.

"Cậu vẫn nóng nảy như ngày nào, Toji, hãy bình tâm lại để suy nghĩ cho thật kỹ. Ta cũng là người làm cha. Cậu cũng đã đánh con ta đến thân tàn ma dại rồi. Chúng ta huề và thương lượng với nhau về cái lợi cao cả hơn. Đối với ta, Zenin. Đối với cậu, Megumi. Thế này thì sao - thằng bé sẽ không cần phải trở về đây, cứ nuôi nó ở Cao chuyên như cậu thích, và nếu cậu đặt nó dưới quyền bảo hộ của Gojo Satoru, thì khi cậu ta mất khả năng nhận thức hay chết đi, chúng ta sẽ thực thi giao ước với cậu, đón Fushiguro Megumi về và nó sẽ trở thành gia chủ Zenin đồng thời kế thừa toàn bộ tài sản."

______________________________

"Ừ đấy, đại khái thế, và tao đã đồng ý rồi."

Toji tỉnh rụi mà bảo. Mục đích của hắn đúng chóc những gì Naobito đã nói ra. Nếu muốn Megumi an ổn sống sót ở Zenin thì bắt buộc phải để thằng bé đứng trên đỉnh cao, nơi không ai chạm tới nổi.

Ba cái chính trị, quyền lực... của gia tộc, trước mắt hắn đều không quan trọng bằng tiền đồ của Megumi.

Gojo thất thần nói:

"Chú lạ nhỉ. Dành bao nhiêu công sức để hủy bỏ giao kèo với Zenin, bây giờ lại thỏa thuận một hợp đồng như vậy với Naobito."

"Đừng có giận vì tao đẩy trách nhiệm lên mày nhé. Mày cũng thương Megumi mà."

"Tôi chỉ nói chú ngộ thôi."

"Thì tao ngộ. Được chưa? Đại khái là, từ giờ tao sẽ giao việc rèn luyện Megumi cho mày, chắc nó cũng không từ chối đâu. Ra múc giùm tô cháo vô cho thằng nhỏ ăn đi." 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro