Chap 4: Yến Tiệc

Sáng sớm, khi mặt trời còn vương mình sau rặng dừa xiêu vẹo, ánh hồng nhàn nhạt đã nhuốm lên mái ngói rêu phong của phủ họ Gojo. Từ nhà dưới đến gian ngoài, tiếng chân chạy rầm rập vang vọng như một bản tấu xao xác đầu ngày. Hôm nay là ngày trọng đại - cậu hai về nước sau mấy năm du học trời Tây.

Những cô hầu, áo tơ lam nhạt, tóc búi vội sau gáy, chạy ngang dọc như thoi đưa. Người bưng khay trà, người sửa bình hoa, người đứng bên bếp than thổi nhẹ tay áo sém tro. Không khí trong phủ đặc quánh mùi nhang thơm, hương gỗ trầm và cả mùi bột bánh in còn mới nặn.

Y/N cũng bận rộn không kém. Nàng thoăn thoắt nhặt từng cánh hoa cúc, lau từng khung cửa sổ dính bụi bằng tay áo đã được xắn lên. Đôi tay mềm mại, nhưng chai đi ít nhiều vì công việc ngày ngày. Dẫu thế, hôm nay nàng lại cảm thấy... nhẹ hơn thường nhật.

Có lẽ vì không còn phải mặc bộ váy cũ sờn đã bị chắp vá vài lượt. Lễ phục hôm nay là váy lam điểm chỉ bạc, không mới, nhưng đủ lành lặn để nàng không cúi gằm mặt khi đi ngang sân chính. Cũng có thể vì lòng nàng đang mong một điều gì đó... lạ lùng.

Dẫu tay vẫn làm, lòng nàng lại mãi nghĩ về đêm qua - "Con nên giữ ý giữ tứ, Y/N à. Dẫu sao tiếng gió cũng dễ dàng mang theo điều chẳng hay."

Y/N nhớ rõ cả ánh mắt sắc lẹm của mợ, lướt qua người nàng như dao. Cũng may, mợ chưa kịp hỏi sâu hơn về việc nàng và hắn có mối quan hệ gì.

Mà kể ra cũng lạ... từ đêm ấy đến giờ, trái tim nàng cứ bất giác đập lệch đi một nhịp mỗi khi nghĩ đến người kia - kẻ đã đưa nàng một mấy trái táo nhỏ, và một ánh mắt khiến nàng không thể phân rõ đó là bông đùa... hay nghiêm lòng.

Phủ ngoài vọng lại tiếng mấy gã sai nhân xếp ghế, tiếng chân người chạy trên nền đá... Và nàng, Y/N, vẫn ngồi đó giũ khăn bên giếng, lòng như có sợi tơ vương nhẹ vắt ngang bờ vai.

Người trong phủ bận bịu đến độ chẳng ai hay trời đã chuyển dần từ màu lam nhạt sang sắc nắng rạng vàng. Hương hoa bưởi thoảng trong gió cũng bị lấn át bởi mùi thịt nướng, bánh ngọt và rượu vang thơm lừng tràn ngập khắp sảnh chính.

Tiệc chưa khai, khách đã đông. Cổng lớn mở toang từ lúc gà gáy khắc 2, quan khách từ khắp nơi lũ lượt đến chúc mừng cậu hai - kẻ từng là danh kiệt một vùng, giờ lại là người học rộng hiểu sâu, phong nhã tao nhã về nước khiến người người trầm trồ.

Trong gian ngoài, tiếng cụng ly lách cách, tiếng chén đũa va nhau lách tách. Hết ly rượu này được rót, món ăn nọ được dọn lên. Mỗi lượt khách đến là thêm một tràng cười nói, thêm một mâm tròn chất đầy mỹ vị.

Y/N hòa vào dòng người hầu, chạy xuôi chạy ngược như con thoi mắc cửi. Áo nàng đẫm mồ hôi, bàn tay thoăn thoắt nâng mâm, lau bàn, gắp bánh. Mọi sự trên đời đều như bị cuốn đi trong cơn xoáy bận rộn, kể cả nỗi hoang mang còn sót lại từ đêm trước.

Chỉ khi lướt qua sảnh lớn một lần nữa, tay ôm khay rượu sóng sánh, nàng mới chợt khựng lại. Tim bỗng dưng đập khẽ.

Ở kia... giữa đám đông toàn những dáng người y phục thêu chỉ vàng, một người đứng hơi nghiêng mình, tay cầm ly rượu chưa uống, ánh mắt lơ đãng nhìn vào đâu đó. Hắn mặc áo dài màu khói nhạt, cài khuy bạc, tóc buộc hờ sau gáy, trông vừa phong trần vừa lạnh lùng. Khỏi phải hỏi, hắn chính là Gojo Satoru.

Bên cạnh hắn, có hai người đồng hành gần gũi. Một là danh y nổi tiếng, mỹ nhân Shoko Leiri, người có tài năng y thuật đáng nể, và một là thiếu gia Geto Suguru, người kế nhiệm sáng giá của gia tộc Geto, nổi tiếng với sự điềm tĩnh và trí tuệ sắc bén. Cả ba người trò chuyện vui vẻ, tiếng cười đùa văng vẳng trong không gian, hòa quyện với tiếng nhạc nhẹ nhàng từ buổi yến hội. Không khí ấy thật ấm áp, nhưng bên cạnh đó, một cơn sóng ngầm như thể đang rình rập.

—————

Y/N bước vội trên hành lang dài hun hút, tiếng giày vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Đang mải rảo bước, nàng chợt khựng lại khi ánh mắt bắt gặp một vật nhỏ nằm chơ vơ giữa lối đi. Nàng nheo mắt nhìn kỹ, đôi chân tự động dừng lại. Là ai đánh rơi sao?

Ánh mắt nàng đảo quanh, cố tìm kiếm một bóng người. Nhưng không — cái hành lang to tổ bố này chẳng lấy nổi nửa cái bóng. Không khí cũng vì thế mà trở nên ngột ngạt kỳ lạ. Sau vài giây đắn đo, nàng cúi xuống nhặt món đồ đó lên. Lạnh lạnh, cứng cứng... giống như — một ngón tay?

Một làn rùng mình chạy dọc sống lưng nàng. Ngón tay? Là giả... phải không? Nhưng chưa kịp để tâm trí chìm sâu vào suy nghĩ, phía sau nàng bỗng vang lên một tiếng khóc nức nở — éo le và day dứt, như thể ai đó đang tuyệt vọng đến tận cùng.

Nàng quay đầu lại.

Rồi chết đứng.

Không... Không thể gọi là sợ nữa — mà là hoảng loạn tột độ.

Thứ sinh vật đang đứng đó... không thuộc về thế giới này. Cơ thể nó như bị vặn xoắn một cách quái đản, lớp da loang lổ sắc màu như tranh vẽ bị lem, mắt và miệng lẫn lộn không theo một trật tự nào cả. Nó là gì? Quỷ? Ma? Người? Không! Không có từ nào trong đầu nàng có thể diễn tả được cái thứ ghê tởm ấy.

Y/N muốn chạy. Cả bản năng lẫn lý trí đều gào thét bảo nàng phải chạy! Nhưng đôi chân nàng mềm nhũn như bị rút cạn sức lực, nàng ngã khuỵu xuống nền đất lạnh toát. Thứ đó tiến lại gần — chậm rãi mà đáng sợ. Tưởng chừng như thời gian đóng băng, khoảnh khắc nàng nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, thì —

“Vút!”

Một bóng người lao vụt qua, gió xô qua mang theo tiếng "xoạt" lạnh sống lưng. Nàng nhắm nghiền mắt.

Khi mở ra, sinh vật kia đã biến mất. Chỉ còn lại một vũng nước đen kịt sền sệt bốc mùi tanh tưởi đang tan biến. Nàng chưa kịp định thần thì có người lao tới, gấp gáp, lo lắng:

— Y/N! Em có sao không?! Con nguyền hồn đó có làm em bị thương không?!

Là Gojo.

Ánh mắt hắn đầy căng thẳng, vẻ bình thản thường ngày biến mất không dấu vết.

— Cậu...Cậu hai?

— Ừ, là tôi đây. Em sợ sao?

— Hức...Oaaaaa...!!!

Nàng bật khóc nức nở, từng giọt nước mắt nối nhau tuôn ra như đã bị kìm nén quá lâu. Nàng thật sự đã nghĩ mình sẽ chết. Không phải là cảm giác "gần chết", mà là thật sự — đã đứng trước suối vàng .

— Nào...đ-đừng khóc...

Gojo lúng túng đưa tay lên, muốn dỗ dành nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Lần đầu tiên hắn thấy nàng như vậy — yếu đuối, run rẩy và sợ hãi đến nhường ấy. Nhưng ánh mắt hắn bỗng dừng lại ở một vật.

— Ngón tay của Sukuna?

Hắn nhặt lấy vật trong tay nàng, mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.

— Y/N, em lấy nó ở đâu vậy?

— Hức... em thấy... nó... hức... trên hành... lang... hức... nên nhặt... hức... lên coi thử... hức...

Gojo im lặng một giây. Tay siết chặt món đồ ghê rợn, đôi mắt sáng lên vẻ sắc lạnh. Hắn là Gojo Satoru, đứa con của gia tộc Gojo, kẻ mạnh nhất thế giới. Chắc chắn trong đầu hắn đã dần xâu chuỗi được điều gì đó...

— Satoru! Mày ở đây sao?!

Geto và Shoko vội vã chạy đến, thở không ra hơi. Họ vừa còn đang trò chuyện, thì Gojo đột nhiên bảo có chú linh xung quanh rồi vụt chạy đi như cơn gió. Họ chỉ biết đuổi theo trong bối rối — và giờ thì đang đứng trước một khung cảnh chẳng thể ngờ.

Đôi mắt họ lập tức cứng lại khi nhìn thấy thứ Gojo đang cầm trên tay. Không khí bỗng chùng xuống, như có gì đó vừa bị kéo căng đến mức nghẹt thở.

— Chú vật đặc cấp? Satoru... mày lấy nó ở đâu vậy? — Geto thảng thốt lên, giọng gần như nghẹn lại.

Gojo không đáp vội. Hắn liếc sang Y/N vẫn đang run rẩy trong vòng tay mình, rồi mới cất giọng bình thản mà lạnh tanh:

— Y/N bảo nó nằm chỏng chơ giữa hành lang.

Hắn ném vật đó về phía Geto, nhanh và dứt khoát như ném một món đồ chơi, áp lực lẫn sát khí từ nó bốc lên. Cả Geto lẫn Shoko đều sững người vì sức nặng của sự thật đang hiển hiện rõ ràng: Ai đó đã cố tình để chú vật đặc cấp này ở nơi học viên có thể tìm thấy.

— Đưa nó cho mấy ông già ở hội đồng hộ tao. Tao có việc khác phải làm rồi.

Gojo nói mà không nhìn họ, chỉ vừa dứt câu, hắn đã cúi xuống bế nàng lên. Không để hai người kia kịp phản ứng, thân ảnh hắn lẫn Y/N đã biến mất như cơn gió, để lại sau lưng một khoảng im lặng nặng nề.

Geto và Shoko chỉ còn biết đứng trơ ra đó, mắt nhìn theo làn không khí vẫn còn gợn nhẹ chỗ hắn vừa biến mất.

Gojo vừa thi triển xong thuật thức, cả hai đã xuất hiện trong căn phòng riêng của hắn tại học viện. Ánh nắng trưa gay gắt hắt qua lớp rèm trắng, nhưng bên trong căn phòng vẫn mát dịu nhờ bùa điều hòa nhiệt.

Gojo đặt Y/N xuống chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, nơi ánh nắng giữa trưa xuyên qua lớp rèm mỏng, phủ lên em một màu sáng nhạt. Căn phòng thoảng mùi bạc hà và giấy cũ, dịu dàng đến lạ giữa tất cả những hỗn loạn vừa xảy ra.

Y/N ngồi thẫn thờ, hai tay đan vào nhau, đôi mắt vẫn còn ngấn nước. Nàng chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác kinh hoàng khi nãy. Gojo ngồi xuống trước mặt em, cúi thấp người, ánh mắt dịu đi một cách hiếm thấy.

— Em an toàn rồi. Không còn gì nữa đâu.

Hắn nói nhẹ, như thì thầm. Tay khẽ chạm lên đầu gối nàng một cái rồi rút lại, như để trấn an.

Y/N cố gắng gật đầu, hít vào một hơi thật sâu. Đôi mắt đỏ hoe, long lanh dưới ánh nắng. Nhìn em như thế, hắn bỗng cảm thấy nghèn nghẹn nơi ngực. Không phải vì chú vật, không phải vì nguyền hồn—mà là vì em.

Không nói gì thêm, Gojo đưa hai ngón tay chạm nhẹ lên trán Y/N, rồi trượt xuống ngay cổ nàng. Một cái chạm êm và nhanh.

— Ngủ một chút đi.

Chỉ thế thôi. Không có ánh sáng lóe lên, không có ấn chú phức tạp. Vài giây sau, mi mắt nàng khép lại, hơi thở đều đặn hơn. Yên bình như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Gojo đứng dậy, chỉnh lại chiếc gối sau lưng em cho êm hơn, rồi bước ra cửa. Trước khi đi, hắn quay lại liếc nhìn một lần nữa—ánh nắng hắt lên má em, gương mặt đã thôi căng thẳng, yên tĩnh như giấc mơ dịu dàng.

Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng hắn. Ánh nắng giữa trưa chiếu xuống lưng áo hắn, nhưng lòng hắn lúc này thì đầy mây mù.

Gojo quay lại đại sảnh trong phủ nhà mình, nơi tiệc chào mừng vẫn đang diễn ra tưng bừng. Nhạc cụ truyền thống hoà cùng âm điệu phương Tây nhẹ nhàng vang lên giữa không gian lộng lẫy. Những quan khách quyền quý, cả người trong giới chú thuật lẫn những quý tộc liên kết với nhà Gojo, đang tụ họp đông đủ, nâng ly chúc tụng cậu hai sau nhiều năm du học trở về.

Hắn bước vào với dáng vẻ ung dung như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng ánh mắt lại lạnh đi rõ rệt.

Geto và Shoko đã chờ sẵn bên bậc thềm, nét mặt cả hai đều không còn giữ được vẻ thư thả ban đầu. Họ biết, lần này không đơn giản.

Gojo bước đến giữa sảnh, nơi có thể dễ dàng nhìn thấy tất cả. Hắn nâng tay ra hiệu cho ban nhạc dừng lại. Tiếng nhạc ngưng bặt, không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá ngoài vườn xào xạc theo gió.

— Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.

Hắn mỉm cười, chất giọng không lớn nhưng đủ khiến toàn bộ khách trong sảnh phải im lặng.

— Vốn dĩ hôm nay là ngày tôi trở về, một bữa tiệc để gặp lại những người thân quen... Nhưng thật không may, trong phủ vừa xảy ra một việc khiến tôi không thể làm ngơ.

Hắn dừng lại, ánh mắt đảo một vòng, chậm rãi nhưng đầy áp lực.

— Vì lý do an toàn, tôi buộc phải kết thúc buổi tiệc tại đây.

Lời vừa dứt, không gian như đông cứng lại vài giây. Có người kinh ngạc, có kẻ cau mày, nhưng không ai dám lên tiếng.

— Tôi rất mong được đón tiếp mọi người vào một dịp khác. Lần tới... sẽ không còn kẻ nào giở trò được nữa.

Câu cuối cùng như một lời cảnh cáo giấu trong lớp vỏ lễ nghĩa. Gojo quay lưng, áo choàng khẽ bay nhẹ theo gió.

Geto khẽ nhướng mày, còn Shoko thì lắc đầu, thấp giọng:

— Cậu ta nổi giận thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro