Chương 3. Chiến thắng mang vị đắng.

Thế giới của Itadori Yuuji vốn chỉ xoay quanh những trận rank đêm khuya, những ca làm thêm mệt nhoài và nỗi lo cơm áo gạo tiền mơ hồ, bỗng nhiên có thêm một tâm điểm rực rỡ đến chói mắt: Gojo Satoru. Không còn là hình ảnh phẳng lì trên màn hình hay những dòng title báo giật gân, Gojo giờ đây hiện hữu như một thực thể sống động, một vì sao lấp lánh lạc vào quỹ đạo vốn bình lặng của cậu. Mỗi lần anh xuất hiện, dù chỉ là thoáng qua, đều như một sự kiện trọng đại, khuấy động tầng tầng lớp lớp cảm xúc trong lòng cậu thiếu niên.

Đó không đơn thuần là sự ngưỡng mộ của một fanboy đối với thần tượng. Gojo, với mái tóc bạch kim như tuyết đầu mùa và đôi mắt xanh tựa biển sâu, đại diện cho một thế giới khác – một thế giới của tài năng thiên bẩm, của sự công nhận, của đỉnh cao danh vọng mà Yuuji chỉ dám mơ tới trong những giấc mơ hoang đường nhất. Anh là hiện thân của sự hoàn hảo, của chiến thắng dường như đến thật dễ dàng, điều đó vừa khiến Yuuji khao khát cháy bỏng, vừa làm cậu cảm thấy nhỏ bé và tự ti về chính mình. Nhìn Gojo, Yuuji như nhìn thấy phiên bản lý tưởng mà cậu muốn trở thành, nhưng đồng thời cũng là tấm gương soi chiếu những thiếu sót và giới hạn của bản thân. Cuộc đời vốn dĩ luôn đặt trước mắt ta những hình mẫu rực rỡ như thế, không phải để ta ghen tị, mà là để thắp lên trong ta ngọn lửa của khát vọng, để tự hỏi: liệu mình có thể vươn tới ánh sáng đó bằng con đường của riêng mình?

Và rồi, vì sao ấy bắt đầu tiến lại gần hơn, kéo theo những rung động không chỉ dừng lại ở ngưỡng mộ.

Buổi chiều hôm ấy, khi Yuuji đang đứng tần ngần trước máy bán hàng tự động, đầu óc quay cuồng với những suy tính về chiến thuật cho đội và cả những nghi hoặc về khả năng của bản thân, một bàn tay thon dài quen thuộc đã nhặt giúp cậu đồng xu vừa tuột khỏi tay.

"Tập trung vào đâu đấy, làm rơi cả tiền?" Giọng nói trầm ấm, mang theo ý trêu chọc nhẹ nhàng, kéo Yuuji về thực tại. Khoảng cách quá gần. Yuuji có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người Gojo, ngửi thấy mùi hương thanh sạch, tinh tế khác hẳn mùi dầu mỡ ở quán ramen hay mùi mồ hôi trong phòng tập. Đôi mắt xanh kia nhìn thẳng vào cậu, không còn vẻ thờ ơ xa cách, mà ánh lên nét tinh nghịch và... một chút gì đó tò mò?

"Dạ... em... em đang nghĩ linh tinh thôi ạ." Yuuji lắp bắp, mặt nóng ran. Cậu vội nhận lại đồng xu, cố tránh cái chạm tay dù chỉ là thoáng qua nhưng đủ làm tim cậu đập lạc nhịp.

"Linh tinh?" Gojo nhướng mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười gần như không thể nhận thấy. "Là nghĩ cách để đội 'Ramen Vô Địch' của nhóc hạ gục mấy ông lớn trong giải 'Tân Binh' à?"

Yuuji sững sờ. Anh ấy không chỉ biết tên đội, mà còn biết cả mục tiêu của họ? Sự quan tâm này, dù chỉ là bâng quơ, cũng đủ khiến một niềm vui âm ỉ nhen nhóm trong lòng cậu. "Sao... sao anh biết ạ?"

"Để ý," Gojo đáp gọn lỏn, nhưng hai từ đó lại có sức nặng lạ kỳ. Anh vươn tay, khẽ phủi một vụn bánh mì còn sót lại trên cổ áo đồng phục của Yuuji từ bữa trưa vội vã. Cử chỉ tự nhiên và thân mật ấy khiến Yuuji cứng đờ người, hơi thở như nghẹn lại. "Đừng chỉ biết lao đầu vào luyện tập." Anh búng trán cậu một cái, “Cố quá là thành quá cố đấy.” Nói rồi, Gojo quay đi, để lại Yuuji đứng chơ vơ giữa hành lang vắng, lòng ngổn ngang trăm mối. Cái chạm nhẹ nơi cổ áo, lời khuyên bất ngờ, ánh mắt dường như nhìn thấu tâm can, cả cái búng trán kéo cậu về thực tại... Tất cả tạo thành một bầu không khí đặc quánh, ngập ngừng và đầy ẩn ý.

Sự "để ý" của Gojo ngày càng rõ ràng và... táo bạo hơn. Anh không chỉ ghé qua quán net hay hành lang trường. Có một buổi tối muộn, khi Yuuji đang cặm cụi lau dọn bàn ghế sau ca làm thêm ở tiệm ramen, chuẩn bị đóng cửa, bóng người cao lớn quen thuộc đột ngột xuất hiện trước ngưỡng cửa.

"Vẫn chưa về sao?" Gojo hỏi, giọng lười biếng thường lệ nhưng ánh mắt lại quét một vòng quanh quán rồi dừng lại trên gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên nét kiên định của Yuuji.
"Anh G-Gojo ạ?" Yuuji giật mình, suýt đánh rơi cây lau nhà. "Sao... sao anh lại ở đây?" Giờ này quán đã đóng cửa rồi mà.

"Đi ngang qua, thấy còn sáng đèn." Gojo bước vào trong, không đợi mời. Anh kéo một chiếc ghế, ngồi xuống một cách tự nhiên như ở nhà. "Chủ quán đâu, nhân viên đâu?"

"Dạ, về hết rồi ạ, hôm nay em đến trễ nên em ở lại dọn thay mọi người ạ." Yuuji cảm thấy bối rối cực độ. Chỉ có hai người trong không gian tĩnh lặng của quán ramen đêm khuya. Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên gương mặt đẹp như tạc tượng của Gojo, khiến tim cậu lại bắt đầu phản chủ mà đập loạn xạ.

"Một mình?" Gojo nhướng mày, rồi ánh mắt anh dừng lại trên tô mì ăn dở của Yuuji trên bàn nhân viên. "Bữa tối của nhóc đấy à?"

Yuuji gật đầu, hơi xấu hổ. Chỉ là mì gói ăn vội.

Gojo im lặng một lúc, nhìn Yuuji rồi lại nhìn tô mì. Bất chợt, anh đứng dậy. "Đợi chút." Anh đi thẳng vào khu bếp vốn đã tắt đèn, tự bật đèn lên rồi lục lọi gì đó trong tủ lạnh. Yuuji đứng ngây ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một lát sau, Gojo quay ra với một đĩa thịt xá xíu còn thừa từ ban ngày và vài quả trứng. Anh thành thạo bật bếp, đập trứng vào chảo, rồi nhanh chóng xếp thịt và trứng lên trên tô mì của Yuuji. "Ăn đi. Luyện tập và làm việc nhiều như vậy mà chỉ ăn mì gói thì sức đâu mà đánh giải."

Yuuji chết lặng. Gojo Satoru, thiên tài game thủ, người mà cậu ngưỡng mộ, vừa tự tay làm đồ ăn cho cậu (thằng nhóc ngốc ấy vậy mà chẳng hề quan tâm có một người lạ ngang nhiên xông vào khu bếp tự do tự tại hệt như ở nhà mình chẳng nể nang ai)? Mùi thơm của trứng chiên và thịt xá xíu lan tỏa trong không khí, nhưng thứ khiến Yuuji choáng váng hơn cả là hành động bất ngờ này. Nó quá đỗi bình dị, quá đỗi... quan tâm, theo một cách rất riêng tư.

"Em... em cảm ơn anh..." Yuuji lí nhí, vành tai đỏ lựng. Cậu ngồi xuống, cầm đũa lên mà tay vẫn còn run.

Gojo ngồi đối diện, chống cằm nhìn cậu ăn, đôi mắt xanh không giấu được ý cười. "Sao? Ngon không?"

"Dạ... ngon lắm ạ!" Yuuji gật đầu lia lịa, dù thực tình cậu đang quá bối rối để cảm nhận hương vị. Cậu chỉ cảm nhận được ánh mắt của Gojo đang dõi theo từng cử động của mình, cảm nhận được bầu không khí giữa hai người trở nên ấm áp và thân mật đến lạ thường. Khoảng cách giữa họ như được rút ngắn lại, không còn là senpai-kouhai, không còn là thần tượng-fanboy, mà chỉ đơn giản là hai con người, chia sẻ một khoảnh khắc yên tĩnh và bữa ăn đêm muộn.

Sự im lặng kéo dài, nhưng không hề ngượng ngùng. Nó được lấp đầy bởi tiếng nhai mì khe khẽ của Yuuji và ánh mắt chăm chú của Gojo. Yuuji bất giác ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn của anh. Bốn mắt chạm nhau. Thời gian như ngưng lại. Trong đôi mắt xanh sâu thẳm kia, Yuuji thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình, nhỏ bé nhưng rõ ràng. Và trong một thoáng, cậu thấy có gì đó khác lạ trong ánh mắt ấy - không phải sự thờ ơ, không phải vẻ trêu chọc, mà là một sự dịu dàng thoáng qua, một tia ấm áp mà cậu chưa từng thấy. Tim cậu hẫng đi một nhịp. Liệu có phải cậu đang tưởng tượng?

Gojo ho khan một tiếng, quay đi chỗ khác, dường như cũng hơi mất tự nhiên. "Ăn nhanh rồi về nghỉ đi. Mai còn phải đi học."

"Vâng ạ!" Yuuji đáp, cúi đầu che giấu nụ cười hạnh phúc và gương mặt đỏ bừng. Đêm đó, cậu về nhà với một trái tim no căng, không chỉ vì tô mì đặc biệt, mà còn vì những rung động ngọt ngào và hy vọng mơ hồ đang nảy nở mạnh mẽ.

Gojo Satoru, kẻ mạnh nhất, thiên tài của giới game thủ, cũng không hoàn toàn miễn nhiễm trước sự hiện diện của cậu nhóc tóc hồng. Ban đầu chỉ là chút tò mò thoáng qua về kẻ đã cả gan chơi thay máy mình. Dần dần, sự nhiệt huyết có phần ngây ngô, ý chí kiên cường đến lì lợm, và cả sự trong sáng ánh lên trong đôi mắt nâu màu hổ phách, to tròn của Yuuji lại thu hút anh một cách kỳ lạ. Nó như một dòng nước mát lành tưới vào mảnh đất tâm hồn có phần khô cằn bởi áp lực của đỉnh cao và sự cạnh tranh khốc liệt. Yuuji giống như một lời nhắc nhở về lý do ban đầu anh đến với game - niềm vui thuần túy, sự phấn khích khi chinh phục thử thách, chứ không phải gánh nặng của chiến thắng và kỳ vọng. Liệu có phải khi đứng trên đỉnh cao quá lâu, người ta sẽ quên mất cảm giác khi bắt đầu leo núi?

Vì thế, Gojo bắt đầu "để ý" nhiều hơn. Anh tìm thấy một niềm vui thích nho nhỏ khi ghé qua quán net, không chỉ để đưa ra vài lời khuyên chiến thuật cao siêu mà đám nhóc nghiệp dư kia có khi còn chưa hiểu hết, mà còn để quan sát Yuuji. Anh thích nhìn cái cách cậu nhíu mày tập trung cao độ, cách cậu vò đầu bứt tai khi thất bại, cách cậu cười toe toét rạng rỡ khi thắng một pha combat “bình thường” nếu nói thẳng ra với anh là “dễ ợt”. Những biểu cảm chân thật và sống động ấy là thứ anh hiếm khi thấy được ở thế giới chuyên nghiệp.

Anh quyết định "hướng dẫn" Yuuji một cách trực tiếp hơn, không chỉ vì tiềm năng cậu thể hiện, mà còn vì một thôi thúc mơ hồ nào đó chính anh cũng không lý giải nổi.

"Nhóc khoai tây, lại đây."

“Nhóc khoai tây” cái tên vừa ngốc vừa dễ thương mà anh đặt cho cậu, ban đầu, chỉ là vô tình anh thốt lên sau khi thấy Yuuji để chết dưới tay của mấy con lính quèn, anh cười phá lên rồi bảo “Đến củ khoai tây còn chơi tốt hơn nhóc trong pha đó.” - Ấy vậy mà cái tên ấy lại trở thành “biệt danh” của anh dành cho cậu, dành cho duy nhất Yuuji.

Trở lại với tiệm net, Gojo gọi Yuuji ra khỏi đám đông đang ồn ào phân tích lại trận thua. Anh kéo cậu đến bên chiếc máy tính mà em vừa rời khỏi ghế, mở lại replay trận đấu vừa rồi. "Nhìn này," anh chỉ vào màn hình, giọng nghiêm túc hơn thường lệ. "Pha này, nhóc quá ham giao tranh mà quên mất mục tiêu lớn. Lẽ ra nhóc phải..."

Gojo kiên nhẫn giải thích từng đường đi nước bước, dùng chính kinh nghiệm và tư duy chiến thuật của mình để phân tích lỗi sai của Yuuji. Anh đứng sát bên cậu, đôi khi vai chạm vai, đôi khi cánh tay lướt qua nhau khi anh chỉ trỏ trên màn hình. Bầu không khí giữa họ trở nên tĩnh lặng một cách khác thường, tách biệt hẳn khỏi sự ồn ào xung quanh. Yuuji nuốt từng lời của Gojo, cố gắng khắc ghi vào lòng, nhưng tâm trí cậu lại bị phân tán bởi sự gần gũi bất ngờ này, bởi mùi hương của anh, bởi cảm giác được anh hoàn toàn tập trung chú ý.

"Đã hiểu chưa?" Gojo hỏi sau một hồi giải thích, ánh mắt xanh nhìn thẳng vào mắt Yuuji, tìm kiếm sự xác nhận.

"Dạ... dạ hiểu rồi ạ! Em cảm ơn anh nhiều lắm!" Yuuji lí nhí đáp, má đỏ bừng. Lòng biết ơn trong cậu dâng lên mãnh liệt, nhưng nó lại quyện chặt với những rung động xao xuyến không thể kiểm soát. “Anh ấy thật sự quan tâm đến mình. Anh ấy tin mình có thể làm tốt hơn.” Ý nghĩ đó vừa ngọt ngào, vừa khiến cậu cảm thấy áp lực. Nhận được sự giúp đỡ từ người mình ngưỡng mộ là một may mắn, nhưng nó cũng đi kèm với trách nhiệm phải trở nên xứng đáng.

Những buổi "hướng dẫn" như thế trở nên thường xuyên hơn. Sự gần gũi và quan tâm ngày càng tăng của Gojo trở thành liều thuốc tinh thần cực mạnh cho Yuuji trước thềm giải đấu. Gojo không chỉ chỉ lỗi, anh còn gợi ý những hướng đi mới, chia sẻ những mẹo nhỏ mà chỉ dân chuyên nghiệp mới biết. Anh như một người thầy tận tâm, dù cách thể hiện vẫn có phần bất cần và cao ngạo. Và Yuuji, như một miếng bọt biển, háo hức hấp thụ tất cả. Cậu lao vào luyện tập với một năng lượng chưa từng có, không chỉ vì giấc mơ game thủ, mà còn vì muốn chứng tỏ bản thân với người đó, muốn xứng đáng với sự tin tưởng và... tình cảm (?) mà anh dành cho cậu. Cậu tiến bộ vượt bậc, không chỉ về kỹ năng mà còn cả về tư duy chiến thuật. Quan trọng hơn, cậu cảm nhận được một sợi dây liên kết vô hình nhưng ngày càng bền chặt giữa mình và Gojo. Một sợi dây được dệt nên từ sự ngưỡng mộ, lòng biết ơn, những rung động đầu đời và cả sự tin tưởng đang dần nảy mầm.

------
Ngày diễn ra giải đấu "Khát Vọng Tân Binh" cuối cùng cũng đến. Bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ, như báo hiệu một ngày đầy hứa hẹn. Đội "Ramen Vô Địch" tập trung gần đông đủ, ai nấy đều háo hức và có chút căng thẳng.

Yuuji cảm thấy lòng bàn tay mình ẩm ướt, tim đập rộn ràng. Cậu liếc nhìn đồng đội - Yoshino, Hanami, anh Ino - những người đã cùng cậu vượt qua bao khó khăn trong quá trình luyện tập. Đây là cơ hội đầu tiên để họ chứng tỏ bản thân, để bước ra khỏi thế giới game nghiệp dư và tiến một bước gần hơn đến sân khấu lớn. Và cậu nghĩ đến Gojo, đến tô mì đêm ấy, đến ánh mắt dịu dàng kia. Cậu phải làm được!

Nhưng rồi, chuông điện thoại của Yoshino đột ngột reo vang, phá vỡ bầu không khí phấn chấn. Là Jogo gọi.

"Alo? Jogo? Mày tới chưa?" Yoshino bắt máy, giọng vui vẻ.

Nhưng đáp lại chỉ là tiếng ho khan và giọng nói yếu ớt, đứt quãng từ đầu dây bên kia, "Tao... tao sốt cao quá... chắc không đi được rồi..."

Cả nhóm chết lặng. Điện thoại của Yoshino rơi xuống đất. Tin dữ đến quá đột ngột, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào ngọn lửa nhiệt huyết đang cháy bùng. Hanami ôm đầu không tin nổi. Anh Ino nhíu mày lo lắng.

"Không đi được là sao?!" Yuuji lao tới nhặt điện thoại, hét lên vào loa, giọng lạc đi vì hoảng loạn. "Mày đang đùa tao đúng không Jogo? Hôm nay là ngày thi đấu mà!"

"Tao... tao xin lỗi... khụ khụ... tao cũng không muốn..." Giọng Jogo đầy tuyệt vọng và áy náy.

“…” Cả hai đầu dây im lặng, chỉ còn vọng lên tiếng ho khan và giọng nói yếu ớt, đứt quãng phía bên kia của Jogo. Không phải đùa. Là sự thật.

Sự thật phũ phàng giáng một đòn mạnh vào tinh thần cả đội. Mọi kế hoạch, mọi chiến thuật đã chuẩn bị kỹ lưỡng, mọi nỗ lực tập luyện... tất cả dường như sụp đổ trong tích tắc. Sao lại đúng vào ngày quan trọng nhất? Sao lại là Jogo, người chơi vị trí then chốt, người hiểu rõ chiến thuật của cả đội?

"Chết tiệt! Chết tiệt!" Hanami ôm đầu rên rỉ. Anh Ino nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy lo lắng. Yoshino mặt không còn giọt máu.

Sự thất vọng ập đến, nặng nề và cay đắng. Yuuji cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại. Cậu muốn gào lên trách trời, trách phận, trách cái sự trớ trêu của số phận. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt. Giấc mơ vừa mới nhen nhóm lại có nguy cơ vụt tắt ngay khi chưa kịp bắt đầu.

Thật khó để thừa nhận, nhưng cuộc đời vốn nghiệt ngã như thế. Chúng ta chẳng thể ai oán kêu than tại sao nó không công bằng với mình, vì vốn dĩ, nó đã chẳng bao giờ công bằng với ai ngay từ đầu…

Nhưng giữa mớ cảm xúc hỗn độn đó, hình ảnh Gojo, hình ảnh tô mì ấm áp, và ánh mắt khích lệ của anh lại hiện lên trong tâm trí Yuuji. Không, cậu không thể gục ngã. Cậu phải là người vực dậy tinh thần cho cả đội. Cậu là carry, là niềm hy vọng. Đứng trước nghịch cảnh, bản lĩnh của con người mới thực sự được bộc lộ. Ta có thể chọn cách đầu hàng, hoặc đứng dậy và chiến đấu đến cùng.

"Bình tĩnh nào mọi người!" Yuuji cố gắng nói thật lớn, dù giọng vẫn còn run. "Chúng ta phải tìm người thay! Vẫn còn thời gian mà! Không thể bỏ cuộc được!"

Cậu bắt đầu cuống cuồng gọi điện thoại. Bạn bè cùng lớp? Không ai đủ trình. Mấy người quen trong game? Người thì bận, người thì ở xa. Các thành viên khác trong câu lạc bộ Esports nửa vời của trường? Họ chỉ chơi cho vui, chẳng thiết tha mấy giải đấu này lắm. Từng cuộc gọi thất bại như từng nhát búa nện vào hy vọng đang leo lét của Yuuji. Thời gian cứ trôi đi, ngày càng gấp gáp. Tuyệt vọng bắt đầu len lỏi vào tâm trí cậu.

Đúng lúc tưởng chừng như mọi thứ đã chấm hết, điện thoại của Yoshino lại reo lên. Là Jogo. "Alo? Sao rồi? Mày hạ sốt chưa?" Yoshino hỏi gấp gáp, giọng đầy hy vọng mong manh.

"Chưa... khụ... nhưng mà... tao tìm được người thay rồi!" Giọng Jogo vẫn yếu ớt nhưng có chút phấn khởi. "Anh họ tao... lão ấy cũng là con nghiện game, trình khá lắm... Tao vừa gọi, lão bảo đang ở gần đây, 15 phút nữa có mặt. Hơi... hơi dị một chút, nhưng chắc không sao đâu..."

"Anh họ?" Cả đội lại ngơ ngác nhìn nhau. Lại là anh họ? Jogo có bao nhiêu ông anh họ vậy? Mà lại còn "nghiện game", "dị dị"?

"Có đáng tin không?" Hanami dè dặt hỏi, nỗi bất an hiện rõ trên mặt.

"Giờ còn lựa chọn nào khác đâu!" Yuuji nắm chặt tay, ánh mắt ánh lên sự quyết đoán cuối cùng. "Chỉ cần có người lấp vào chỗ trống là được! Đồng ý đi! Bảo anh ta tới ngay!"

Không còn cách nào khác, họ đành đặt cược vào người anh họ bí ẩn và "dị tính" này.

Mười lăm phút sau, khi thời gian đăng ký thi đấu chỉ còn tính bằng giây, một bóng người cao lớn, lầm lũi tiến vào khu vực chờ. Người này trùm kín mít từ đầu đến chân bằng chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình, mũ sụp xuống che gần hết mặt, khẩu trang đen che kín phần còn lại. Dáng đi hơi khom lưng, có vẻ mệt mỏi và khó chịu, đúng chuẩn một "con nghiện game" vừa bị lôi ra khỏi căn phòng tối tăm nào đó.

"Anh... anh là anh họ của Jogo ạ?" Yoshino rụt rè tiến lên hỏi.

Người đó không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu một cái gần như không thể nhận thấy. Anh ta lẳng lặng đi đến máy tính được chỉ định, ngồi xuống và bắt đầu đăng nhập vào game với những thao tác nhanh nhẹn và quen thuộc đến đáng ngạc nhiên, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của những người đồng đội bất đắc dĩ.

Yuuji cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Sự bí ẩn của người này, cộng với tình thế cấp bách, khiến cậu không khỏi bất an. Có gì đó rất không ổn ở đây. Nhưng giờ phút này, họ chỉ có thể nhắm mắt mà tin tưởng.

Trận đấu bắt đầu. Ngay từ những phút đầu tiên, Yuuji đã nhận ra sự lạc nhịp khủng khiếp trong lối chơi của cả đội. Việc thay đổi người vào phút chót rõ ràng đã phá vỡ hoàn toàn sự ăn ý mà họ dày công xây dựng. Đặc biệt là người anh họ bí ẩn kia. Anh ta chơi như một vị thần đúng nghĩa, mạnh mẽ nhưng cô độc. Kỹ năng cá nhân phải nói là thượng thừa, phản xạ nhanh như điện xẹt, xử lý tình huống tinh tế và chuẩn xác đến từng chi tiết nhỏ. Nhưng anh ta hoàn toàn im lặng, không một lời giao tiếp, không hề phối hợp theo chiến thuật hay tín hiệu của đội trưởng Ino. Anh ta di chuyển theo ý mình, tự mình tạo ra những pha highlight mãn nhãn, nhưng lại bỏ mặc đồng đội trong những tình huống cần sự hỗ trợ.

Yuuji cảm thấy mình như đang cố gắng điều khiển một cỗ máy rời rạc. Mọi thứ chệch hướng so với dự tính. Cậu phải gồng mình lên gấp đôi, vừa cố gắng farm để gánh team, vừa cố gắng kêu gọi phối hợp trong vô vọng, vừa phải bù đắp cho những khoảng trống mà người chơi mới để lại. Nhưng càng cố, cậu càng cảm thấy loạng choạng và bất lực. Áp lực tâm lý đè nặng khiến những pha xử lý của chính cậu cũng trở nên thiếu chính xác. Tại sao lại thế này? Rõ ràng kỹ năng của người thay thế rất tốt, nhưng tại sao lại không thể hòa nhập?

Và rồi, một cảm giác quen thuộc đến rợn người bắt đầu xâm chiếm tâm trí Yuuji. Cái cách di chuyển lả lướt né kỹ năng, cái cách tính toán sát thương chuẩn xác đến từng đơn vị máu, cái thói quen sử dụng combo kỹ năng theo một trình tự đặc trưng... Nó giống Gojo đến kỳ lạ. Giống đến mức không thể là trùng hợp. Không, không thể nào... Chắc chắn là do mình quá căng thẳng, quá ám ảnh về anh ấy nên mới nghĩ vậy. Yuuji lắc đầu, cố gắng xua đi cái ý nghĩ điên rồ đó. Nhưng sự nghi ngờ đã nảy mầm, và nó cứ lớn dần, gặm nhấm tâm trí cậu, khiến cậu không thể tập trung hoàn toàn vào trận đấu.

Tuy nhiên, đội "Ramen Vô Địch" vẫn dần chiếm được lợi thế, rồi giành chiến thắng chung cuộc. Tất cả là nhờ những pha xử lý cá nhân xuất thần, những màn "solo kill" không tưởng của người anh họ Jogo. Anh ta một mình cân cả bản đồ, một mình phá hủy nhà chính đối phương trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Màn hình hiện lên dòng chữ "Victory" đỏ chói. Yoshino, Hanami và anh Ino nhảy cẫng lên vì vui sướng, vội vã chạy đến cảm ơn người hùng thầm lặng. Nhưng Yuuji lại đứng yên tại chỗ, lòng nặng trĩu. Chiến thắng này... không hề mang lại cho cậu chút cảm giác vui sướng hay tự hào nào. Nó có vị gì đó gượng gạo và đầy cay đắng.

Sau trận đấu, mọi người nhanh chóng tản ra để nghỉ ngơi, bàn tán rôm rả về chiến thắng khó tin vừa rồi. Chỉ còn lại Yuuji và người anh họ bí ẩn đứng lại ở khu vực thi đấu đã vắng người. Người đó vẫn ngồi im lặng trước màn hình đã tắt, lưng vẫn hơi gù, dáng vẻ mệt mỏi và xa cách.

Yuuji hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn sóng cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực - sự thất vọng, nỗi đau, cảm giác bị phản bội, và cả sự sụp đổ của những hình ảnh đẹp đẽ mà cậu đã vun đắp. Cậu bước chậm rãi, nặng nề đến bên cạnh người đó. Đôi mắt cậu không còn ánh lên sự quyết tâm hay niềm vui chiến thắng nữa, thay vào đó là một sự trống rỗng, một nỗi buồn sâu thẳm như vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng quý giá.

Cậu nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn dưới lớp áo hoodie. Sự im lặng bao trùm, nặng nề và ngột ngạt.

Rồi, Yuuji cất giọng, nhỏ nhưng đủ rõ ràng, từng chữ như được khắc vào không khí, "... Em biết đó là anh rồi, Gojo."

Người đàn ông cao lớn khựng lại trong giây lát. Anh ta không quay đầu lại ngay, nhưng Yuuji có thể cảm nhận được sự căng cứng trong đôi vai anh.

Sự im lặng kéo dài thêm vài giây, dài như cả thế kỷ đối với Yuuji. Rồi, bàn tay đeo găng đen từ từ đưa lên, kéo chiếc mũ hoodie và khẩu trang xuống.

Mái tóc bạch kim quen thuộc. Đôi mắt xanh biếc, giờ đây không còn vẻ thờ ơ hay trêu chọc, mà ánh lên một sự phức tạp khó tả - có chút ngạc nhiên vì bị phát hiện, có chút bối rối, và cả một thoáng... lo lắng? Hay là hối lỗi?

Gojo Satoru quay người lại, đối mặt với Yuuji. Nụ cười tự tin thường trực trên môi anh đã biến mất khi thấy gương mặt Yuuji hiện giờ. "Làm sao em..." Anh định hỏi, nhưng rồi im lặng. Mọi lời nói đều trở nên thừa thãi trước ánh mắt tổn thương và đầy thất vọng của Yuuji.

Trái tim Yuuji như bị ai đó bóp nghẹt, vỡ vụn thành từng mảnh. Vậy là đúng. Không phải cậu tưởng tượng. Tất cả những hành động quan tâm gần đây, tô mì đêm ấy, sự dịu dàng thoáng qua trong ánh mắt... liệu có phải chỉ là một phần của vở kịch này? Ước mơ được đứng trên sân khấu bằng chính thực lực của mình, được anh công nhận một cách công bằng... tất cả như tan biến thành hư vô. Cảm giác ngọt ngào của sự gần gũi giờ đây biến thành vị đắng chát của sự lừa dối.

"Tại sao?" Giọng Yuuji run rẩy, không phải vì sợ, mà vì nỗi đau quá lớn. "Tại sao anh lại làm vậy?"

"Anh... nhóc nghe này" Gojo ngập ngừng, lần đầu tiên anh cảm thấy khó khăn khi đối diện với ánh mắt của cậu nhóc này. Quyết định cải trang của Gojo xuất phát từ đâu? Có lẽ là sự lo lắng thật lòng cho Yuuji, không muốn cậu gục ngã ngay vạch xuất phát. Có lẽ là bản tính thích kiểm soát, muốn đảm bảo chiến thắng cho "đội nhà". Hoặc cũng có thể, là một sự ích kỷ vô thức, muốn tự mình trải nghiệm cảm giác chiến đấu bên cạnh Yuuji trong một vai trò khác. Đôi khi, ranh giới giữa bảo vệ và kiểm soát, giữa giúp đỡ và can thiệp lại mong manh đến lạ lùng. Và những quyết định nhân danh tình thương lại có thể gây ra tổn thương sâu sắc nhất.

"Anh chỉ muốn nhóc thắng. Jogo nhờ, tình thế lại gấp gáp, và anh nghĩ... đây là cách tốt nhất để giúp đội."

Lời giải thích của Gojo về việc "muốn nhóc thắng" càng khiến Yuuji cảm thấy cay đắng. Chiến thắng bằng sự lừa dối, chiến thắng không đến từ nỗ lực của chính mình và đồng đội, thì có ý nghĩa gì? Nó chỉ càng khẳng định rằng trong mắt Gojo, cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc yếu đuối, cần được bảo bọc và sắp đặt.

"Cách tốt nhất?" Yuuji gần như hét lên, nỗi thất vọng trào dâng thành cơn giận dữ bỏng rát. Nước mắt bắt đầu lưng tròng. "Cách tốt nhất là lừa dối em, lừa dối cả đội? Là khiến em cảm thấy chiến thắng này chẳng có ý nghĩa gì sao?"

"Yuuji, không phải như em nghĩ..."

"Anh không tin em đúng không?" Yuuji cắt ngang, giọng đầy cay đắng. Nước mắt cuối cùng cũng lăn dài trên má. "Anh không tin em có đủ khả năng để tự mình dẫn dắt đội giành chiến thắng? Anh nghĩ em yếu đuối đến mức cần anh phải hạ mình cải trang thành người khác để 'gánh' ư? Tất cả những lời khuyên, những lần chỉ bảo... có thật lòng không, hay chỉ vì anh thấy thương hại một thằng nhóc nghiệp dư như em?"

Sự nghi ngờ cứ thế mà hệt như đám cỏ dại, một khi đã bén rễ thì thật khó để nhổ bỏ tận gốc, nó sẽ âm thầm phá hủy cả khu vườn niềm tin tươi đẹp nhất.

Lời nói của Yuuji như những mũi kim đâm sâu vào lòng Gojo. Anh muốn hét lên rằng không phải thế, rằng anh tin tưởng vào tiềm năng của cậu, rằng sự quan tâm của anh là thật lòng, rằng anh làm vậy vì không muốn thấy cậu thất vọng. Nhưng nhìn vào đôi mắt ngấn lệ, nhìn vào sự tổn thương không thể che giấu của Yuuji, anh biết mình đã sai. Sai lầm trong cách thể hiện sự quan tâm, sai lầm khi đánh giá thấp lòng tự trọng và khát khao được công nhận của cậu.

Sự im lặng của Gojo là câu trả lời đau đớn nhất. Anh, người luôn tự tin vào khả năng kiểm soát mọi thứ, giờ đây lại bất lực trước hậu quả do chính hành động của mình gây ra. Anh đã muốn giúp, nhưng lại làm tổn thương. Anh đã muốn đến gần, nhưng lại đẩy Yuuji ra xa hơn bao giờ hết.

"Em đã nghĩ rằng..." Yuuji nói tiếp, giọng lạc đi, "em đã nghĩ rằng giữa chúng ta có điều gì đó đặc biệt... hơn cả sự ngưỡng mộ, hơn cả lòng biết ơn... Em đã hy vọng..." Cậu không nói hết câu, nhưng nỗi thất vọng đã quá rõ ràng.

Gojo vẫn im lặng. Anh đưa tay lên, định chạm vào mặt Yuuji để lau nước mắt cho cậu, nhưng rồi lại rụt về giữa chừng. Anh nhận ra, giờ đây anh không còn tư cách đó nữa. Anh đã tự tay phá vỡ cây cầu mỏng manh vừa được xây dựng giữa họ.

"Em đã nghĩ rằng," Yuuji nhìn thẳng vào mắt Gojo một lần cuối, nỗi đau và sự tuyệt vọng hiện rõ trong đáy mắt nâu trong veo, "em đã nghĩ rằng giữa chúng ta... có thể có một điều gì đó... Em đã ngu ngốc hy vọng vào một điều không có thật."

Bầu không khí giữa họ trở nên đặc quánh, nặng nề như chì. Trời bên ngoài vẫn trong xanh, nắng vẫn vàng óng, nhưng trong lòng cả hai, một cơn bão dữ dội vừa quét qua, để lại một đống hoang tàn đổ nát.

Yuuji quay lưng, bờ vai run rẩy. Cậu không muốn nhìn thấy Gojo thêm một giây nào nữa. Hình ảnh người con trai tóc bạch kim từng là ánh sáng rực rỡ trong thế giới của cậu, giờ đây trở nên nhạt nhòa và xa lạ.

"Em cần thời gian một mình." Yuuji nói khẽ, rồi bước đi nhanh, gần như chạy trốn khỏi nơi đó, chạy trốn khỏi sự thật phũ phàng, chạy trốn khỏi trái tim đang tan vỡ của chính mình.

Gojo đứng lặng nhìn theo bóng lưng to lớn đang khuất dần, lần đầu tiên trong đời cảm nhận rõ rệt sự mất mát, sự hối tiếc và một nỗi đau âm ỉ không tên. Nút thắt giữa họ đã được tạo ra, không phải bằng khoảng cách, mà bằng chính sự gần gũi sai lầm và lòng tin bị phản bội. Một nút thắt đau đớn, buộc chặt lấy cả hai trong mớ cảm xúc hỗn độn, treo lơ lửng giữa hiện tại và tương lai mờ mịt.

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro