Chương 4. Bầu trời tan ra.

Yuuji lê bước về nhà, đầu óc trống rỗng như thể vừa bỏ lại nửa hồn mình nơi quảng trường thi đấu. Cậu chẳng nhớ mình đã đi qua những con đường nào, hay có kịp nhìn ông một cái khi bước vào nhà không. Mọi thứ chỉ là một khoảng mờ nhòe giữa mệt mỏi và nỗi buồn. Căn phòng của cậu vẫn vậy, chật chội nhưng quen thuộc, ánh sáng xanh từ màn hình máy tính hắt ra yếu ớt giữa một Tokyo đang lên đèn. Ngoài cửa sổ, cả thành phố sáng rực như một dải ngân hà, lung linh, nhưng chẳng thể nào soi rọi được góc khuất u tối trong lòng cậu thiếu niên.

Yuuji ngồi sụp xuống ghế, người đổ về sau, mặc kệ chiếc ghế gaming ọp ẹp phát ra tiếng kêu răng rắc. Mùi mì gói nguội từ bữa tối hôm qua lẫn trong không khí, quyện với một thứ khác - thứ mùi không gọi tên được, nhưng ai cũng từng nếm qua một lần: mùi thất vọng. Nặng nề, kéo trĩu cả vai. Cậu không đói, cũng chẳng muốn chơi game. Chỉ muốn ngồi đây, để mặc bản thân chìm vào cảm giác bị rút cạn.

Nhưng cơ thể quen với lịch trình hơn cả trái tim. Stream tự bật như mọi lần và những cái tên quen thuộc lần lượt xuất hiện trong khung chat, nhấp nháy như những nhịp tim cố níu lấy cậu khỏi sự cô lập.

"Chào mọi người..." Yuuji cố gắng nở một nụ cười, nhưng giọng nói lại khô khốc. Cậu không muốn mang cảm xúc tiêu cực của mình lên stream, nhưng che giấu nó lúc này gần như là không thể.

Cậu bật lại một trận cũ, chỉ để có cái gì đó mà tương tác, tránh phải nói chuyện thật lòng. Rồi những câu hỏi bắt đầu tràn vào.

[Kênh Chat:]
@User_123: Yuuji ơi, giải đấu sao rồi? Đội Ramen Vô Địch có vào vòng trong không?
@PinkyFan: Nghe nói đội cậu thắng trận đầu ghê lắm! Kể đi kể đi!
@PotatoLover: Hôm nay Yuuji trông buồn thế? Có chuyện gì không ổn à?

"À... ừm, đội mình thắng rồi," Yuuji đáp lí nhí, cố gắng giữ giọng đều đều, kể lại trận đấu một cách qua loa, lấp liếm đi sự thật về "người anh họ".

Đúng lúc đó, một thông báo donate lớn hiện lên màn hình, kèm theo một dòng tin nhắn ẩn danh:

[Donate: 500 Yên] Anonymous User: "Pha giao tranh cuối, xạ thủ lẽ ra phải giữ vị trí tốt hơn thay vì cố lao lên tấn công."

Tim Yuuji thắt lại. Cái giọng điệu này. Cái cách chỉ ra lỗi sai thẳng thừng này. Chỉ có thể là anh.

Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, không đau mà âm ỉ, nhoi nhói ở đâu đó không rõ ràng. Gojo vẫn đang xem. Vẫn dõi theo cậu, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra với cả hai.

Yuuji không biết anh đang muốn gì. Một lời động viên? Hay lại là một cú nhấn chìm bằng những nhắc nhở tàn nhẫn rằng cậu chưa đủ tốt? Rằng giữa họ là cả một vực thẳm?

Không khí trong phòng như đặc lại. Cậu lắp bắp “Cảm ơn”, tắt vội stream, không chờ ai kịp nói lời nào. Màn hình tắt phụt, để lại căn phòng chìm trong bóng tối, nơi chỉ còn tiếng rè rè khe khẽ của máy tính và tiếng thở dài cậu cố nuốt ngược vào trong.

—---
Ngày hôm sau đến trường, đôi mắt thâm quầng của Yuuji không thoát khỏi sự chú ý của Nobara.

"Này, bộ tối qua mày đi đào mộ hay sao mà mặt như xác sống vậy?" Nobara huých vai cậu bạn.

"Có gì đâu..." Yuuji né tránh ánh mắt dò hỏi của cô.

Đúng lúc đó, một bóng người quen thuộc khác xuất hiện từ cuối hành lang. Mái tóc đen nhánh và vẻ mặt điềm tĩnh.

"Megumi! Mày về rồi à?" Yuuji không kìm được nỗi vui mừng. Dù chỉ là chút niềm vui nhỏ cũng đủ để níu cậu khỏi vực thẳm.

"Ừ, mới về tối qua." Megumi gật đầu. Cậu vừa kết thúc chuyến đi ngắn ngày cùng gia đình (thực chất là theo Tsumiki đi thăm họ hàng). "Nghe nói hôm qua có giải đấu? Sao rồi?"

Yuuji sững người ra, khi phải nhớ lại chuyện hôm qua, mà còn không phải phép hơn khi chuyện đáng nhẽ cả ba nên quan tâm bàn luận là trận thắng của Megumi, chứ chẳng phải trận thắng của một tên tép riu như cậu.

Thấy cậu bạn của mình ôm trên tay nhiều suy tư, Megumi và Nobara đánh mắt nhìn nhau rồi ba người kéo nhau lên một góc yên tĩnh trên sân thượng, ngồi dựa vào lan can, chia nhau hộp bánh Pocky dâu mà Nobara vừa "trấn lột" được từ một đàn em lớp dưới.

Gió thổi tung mái tóc hồng của Yuuji, mang theo chút se lạnh của buổi sớm, nhưng không làm dịu đi được ngọn lửa ấm áp đang lan tỏa từ hai người bạn thân bên cạnh.

Bị bốn mắt nhìn chăm từ cả hai phía, Yuuji không thể giấu được nữa, cậu kể lại toàn bộ sự việc ở giải đấu, từ việc Jogo bị ốm đột xuất đến sự xuất hiện của "người anh họ", cả chuyện mình đã làm không tốt như thế nào và cuối cùng là màn đối mặt đầy đau đớn với Gojo.

Nobara nghe xong thì tức giận đập lan can, "Cái gì?! Thằng cha tóc trắng đó dám làm thế á? Anh ta nghĩ mình là ai chứ? Đúng là đồ khốn!"

Megumi không phản ứng mạnh như Nobara, chỉ im lặng. Nhưng đôi mắt cậu nheo lại, thẫm một màu thận trọng khi nghe đến cái tên ấy. Cậu biết Gojo. Biết rõ là đằng khác. Họ là đồng đội trong màu áo ToKyo, cùng nhau đứng trên đỉnh vinh quang, nhưng Megumi cũng là người chứng kiến rõ nhất sự cô độc và cả phần tàn nhẫn ẩn sau vẻ ngoài hào nhoáng, bất cần của người được mệnh danh là "Kẻ mạnh nhất".

"Gojo Satoru luôn làm theo ý mình," Megumi nói, giọng đều đều nhưng ánh mắt lại ánh lên sự cảnh giác rõ rệt khi nhìn Yuuji, "Anh ta không quan tâm đến cảm xúc hay suy nghĩ của người khác khi nó cản đường mục tiêu của anh ta. Thắng bằng mọi giá, đó là cách anh ta vận hành."

Cậu nhìn thẳng vào Yuuji, giọng nghiêm túc hơn. "Tao không biết giữa mày và anh ta đã xảy ra những gì trong lúc tao đi vắng, nhưng Gojo nguy hiểm lắm, tốt nhất đừng dây vào."

Megumi không nói đỡ cho người đồng nghiệp của mình, cậu thực sự lo lắng cho Yuuji. Trong mắt cậu, Gojo giống như một hố đen, có thể nuốt chửng bất cứ ai đến quá gần mà không đủ mạnh mẽ hoặc không đủ... giống anh ta. Cậu không muốn người bạn chí cốt của mình, người có vẻ ngây thơ và tốt bụng này, trở thành nạn nhân tiếp theo.

Yuuji không nói gì. Chỉ siết chặt thanh pocky trong tay đến khi nó gãy làm đôi, như chính lòng cậu lúc này. Nhìn đôi mắt đang dao động của Yuuji, Megumi thoáng khựng lại vài giây rồi thở dài, cậu vỗ lên đầu thằng bạn mình một cái, “Thôi, cứ làm bất cứ điều gì mày muốn, đừng hối tiếc là được. Ngốc.”

Nobara vòng tay kéo Yuuji sát lại, "Đúng đó! Bọn tao luôn ở đây ủng hộ mày, thậm chí tán bà cô thực tập mới về trường bọn tao còn ủng hộ mày mà huống gì mấy chuyện này!"

Chọc đúng điểm huyệt, hai đứa vậy mà cười phá lên, Megumi cũng bị câu nói đùa này làm cong khóe môi. Hơi ấm và sự tin tưởng vững chắc từ Nobara và Megumi như một dòng nước mát lành tưới vào tâm hồn đang khô héo của Yuuji. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận vị gió trong lành và tình bạn quý giá này. Dù thế giới ngoài kia có phức tạp và tàn nhẫn đến đâu, chỉ cần có họ bên cạnh, cậu biết mình sẽ không bao giờ đơn độc.


Những ngày sau đó, giữa Yuuji và Gojo là một khoảng không im ắng đến nghẹt thở. Cậu tránh mặt anh trong mọi tình huống có thể, kể cả khi điều đó khiến bản thân trở nên ngốc nghếch. Gojo cũng không còn xuất hiện ở tiệm net hay lảng vảng quanh quán ramen như trước. Những lần chạm mặt thoáng qua ở hành lang chỉ còn lại sự im lặng và những cái nhìn lảng tránh của Yuuji.

Cho đến một chiều thứ sáu, hành lang vắng, nắng đổ dài qua cửa kính. Những hạt bụi bay lơ lửng, ánh sáng như phủ lên ngôi trường một lớp phim cũ kỹ. Yuuji đang xếp sách vào cặp thì một bóng người chắn lối.

Gojo Satoru.

Anh đứng đó, ngược sáng, khuôn mặt nửa tối nửa sáng. Đôi mắt sau lớp kính râm phản chiếu ánh nắng cuối ngày, không rõ cảm xúc.

“Nhóc định tránh anh đến bao giờ?” Giọng anh vang lên - một chút bông đùa, một chút ngập ngừng. Giống như đang thử chạm vào khoảng trống đang lớn dần giữa hai người.

Yuuji ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Gojo qua lớp kính tối màu. Cơn giận dữ ban đầu đã nguội đi từ lâu. Chỉ còn lại nỗi buồn âm ỉ và mệt mỏi kéo dài, "Em không trốn, chỉ là không có gì để nói với anh."

Gojo bước thêm một bước. Gần hơn. Mùi nước hoa quen thuộc thoáng qua, thanh mát, sang trọng đặc trưng thoảng trong không khí, “Không còn gì để nói?” Anh nhướng mày. “Vậy chuyện hôm đó thì sao?”

Yuuji siết chặt quai cặp, "Anh muốn em nói gì? Cảm ơn anh vì đã lừa em à?"

Gojo hơi khựng lại. Một cái nhíu mày nhẹ, rất nhanh, nhưng Yuuji vẫn kịp thấy, “Anh đã nói rồi. Là do tình thế. Jogo nhờ vả, em không còn ai thay thế...”

“Đó không phải là lý do.” Lần này, Yuuji ngắt lời trước. Giọng nói không lớn, nhưng đủ sắc để cắt ngang mọi biện hộ. “Vấn đề không phải ở trận đấu. Mà là ở niềm tin. Anh đã không tin em.” Cậu hít một hơi, ngón tay vẫn giữ chặt quai cặp, mắt vẫn không rời người đối diện. “Anh nghĩ nếu không có anh, tụi em sẽ thua. Anh tin vào khả năng của mình, hơn là tin vào tụi em.”

Gojo định lên tiếng. Nhưng không nói được. Lời phản bác mắc kẹt ở đâu đó trong cổ họng. Bởi sâu trong thâm tâm, có một phần nào đó... là sự thật. Anh quay mặt đi. Nhìn ra phía hành lang nắng trải dài.

Một lúc lâu sau, anh mới cất giọng. “Có thể… anh đã sai.” Giọng anh trầm xuống. Thói quen gãi đầu mỗi khi bối rối, “Nhưng anh không có ý,” Một lời giải thích dở dang. Như mọi lần.

“Không có ý xấu,” cậu nhắc lại, giọng nhẹ đến mức tưởng như không còn sức lực, "nhưng hành động của anh lại khiến em tổn thương."

"Thì anh..." Gojo quay lại nhìn Yuuji. Đôi mắt màu trời ấy không còn đùa cợt nữa. Có gì đó khựng lại giữa hai đầu chân mày, như thể đang đấu tranh với một cảm xúc khác mà anh chưa định nghĩa được. Anh đưa tay lên như định vò đầu, rồi khựng lại, hạ xuống. Một nhịp thở dài, rất khẽ. “…xin lỗi.”

Chỉ hai chữ. Nhưng nặng. Nặng đến mức Yuuji thấy tim mình chệch nhịp. Gojo Satoru - người luôn kiêu ngạo như thể cả thế giới này là sân khấu để anh bước đi, lại nói xin lỗi? Không phải kiểu xin lỗi dịu dàng, cũng không phải lời nhận sai để làm hòa. Mà là một sự đầu hàng. Như thể anh thừa nhận mình không thể kiểm soát được thứ gì nữa, nhất là chính cảm xúc của bản thân.

Không khí giữa họ vẫn đặc quánh sự căng thẳng và ngượng ngùng sau lời xin lỗi vụng về kia. Ánh nắng chiều đã chuyển sang màu vàng cam ấm áp, nhưng không khí trong hành lang lại như muốn đóng băng. Yuuji nhìn Gojo, lòng ngổn ngang trăm mối. Cậu vẫn giận, nhưng trái tim lại không thể ngừng đập nhanh hơn mỗi khi anh ở gần. Cậu ghét sự yếu đuối này của bản thân.

Gojo cũng nhìn cậu, đôi mắt xanh không còn che giấu sự xáo trộn. Anh thấy được sự đấu tranh nội tâm trong đôi mắt màu hổ phách của Yuuji - sự tổn thương, sự tha thứ đang nhen nhóm, và cả một tia sáng ấm áp quen thuộc mà anh không muốn đánh mất, tia sáng ấm áp khiến cái bản năng trịch thượng của anh hơi chao nghiêng, tia sáng khiến bầu trời tuyết mùa đông trong lòng anh bỗng mọc lên mầm hoa đầu tiên. Và dù chẳng biết định danh thứ cảm xúc này là gì, nhưng Gojo hiểu tỏ, nếu khát cầu được ngắm bông hoa đó nở thì bước đầu tiên cái mồm anh phải cạy ra được hai chữ "Xin lỗi", và anh đã làm thế, bởi vì đó là Yuuji.

Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng tim đập loạn nhịp của cả hai là rõ ràng nhất. Và rồi, anh bước tới. Một bước duy nhất, nhưng đủ khiến khoảng cách giữa họ gần như biến mất. Yuuji giật mình, lùi lại, lưng đụng vào tường. Cậu thế là hết đường thoát.

Gojo chống một tay lên tường, vòng tay anh như dựng lên một thế giới riêng, nơi chỉ có hai người.

“Anh…” Yuuji lắp bắp. Cậu không dám nhìn thẳng, nhưng ánh mắt Gojo mạnh đến mức ép cậu phải đối diện. Gần quá. Đến mức cậu thấy được từng hàng mi anh, thấy chính mình phản chiếu trong đôi mắt xanh ấy. Mùi hương của Gojo - mát lạnh, hơi ngọt, bao vây lấy cậu.

“Yuuji.” Gojo gọi tên cậu. Chỉ một từ. Nhưng cái cách anh nói ra nó khiến Yuuji thấy như có ai bóp nghẹt lồng ngực mình. Anh chầm chậm cúi xuống. Gương mặt hai người dần thu hẹp, đến khi chỉ cách nhau vài centimet. Hơi thở anh lướt ngang má cậu, ấm, rõ ràng.

Tim Yuuji như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu nhắm nghiền mắt lại, không dám đối diện với những gì sắp xảy ra, nhưng cơ thể lại phản bội cậu, nó căng cứng chờ đợi.

Và rồi, cậu cảm nhận được một sự mềm mại, ấm áp chạm nhẹ lên môi mình.

Nụ hôn của Gojo. Nó không nhẹ nhàng như cậu tưởng tượng, cũng không thô bạo như cậu lo sợ. Nó mãnh liệt, dò xét, mang theo sự bối rối, sự hối lỗi và cả một khao khát chiếm hữu không thể che giấu. Đầu lưỡi của anh khẽ lướt qua môi cậu, một cái chạm nhẹ như điện giật, khiến toàn thân Yuuji run lên.

Yuuji muốn phản kháng. Nhưng cậu lại không làm gì. Đơn giản vì không thể. Cậu chỉ đứng yên, mặc cho cơ thể phản bội lý trí. Mặc cho mùi bạc hà nhè nhẹ và cảm giác thân thuộc đang lấp đầy mọi khoảng trống bên trong.

Nụ hôn chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi, nhưng đối với Yuuji, nó dài như cả thế kỷ. Khi Gojo rời khỏi môi cậu, cả hai vẫn chưa rời nhau hoàn toàn. Trán gần kề trán, hơi thở đan xen. Gojo nhìn vào mắt Yuuji - không cười, không đùa, chỉ có một ánh nhìn dịu lại, gần như thật thà.

"Anh..." Gojo định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Anh lùi lại một bước, vẻ mặt phức tạp, có chút ngạc nhiên với chính hành động của mình, nhưng nhanh chóng được che đậy bằng nụ cười nửa miệng quen thuộc, "Xem như... lời xin lỗi thành thật hơn một chút."

Yuuji đứng dựa vào tường, hai má đỏ bừng, môi vẫn còn cảm nhận rõ dư vị của nụ hôn vừa rồi. Cậu đưa tay lên chạm nhẹ vào môi mình, cảm giác tê dại và trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực. Cơn giận bay đâu mất. Chỉ còn lại một đống rối bời và thứ cảm xúc ngọt đến mức đáng sợ đang len lỏi vào từng mạch máu.

Gojo ho khan một cái. Đập tan cái không khí quá tải giữa họ.
“Như anh nhắn tin, mà nhóc hình như lơ luôn không đọc,” anh nói, mắt nheo nheo đầy trách móc. Nếu là ai khác, chắc đã bị anh lườm cháy cả tóc. Nhưng khi nhìn thấy Yuuji luống cuống lôi điện thoại ra kiểm tra, anh không giấu được sự thích thú mà bật cười thành tiếng. Yuuji ngẩng mặt, Gojo vội lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, gãi gãi đầu: “ToKyo cần xạ thủ. Tối thiểu là rank đặc cấp.”

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Yuuji, sắc sảo nhưng không còn mang tính áp đặt, “Nhóc có tố chất. Nhưng còn thiếu rất nhiều. Nếu muốn đặt chân vào giới này, vào đúng cách và hãy chứng minh đi.” Anh nhếch mép, nửa cười nửa thách thức, “Anh sẽ huấn luyện nhóc. Không phải vì thương hại. Mà vì anh muốn biết, nhóc có thực sự làm được không? Hay cũng như lũ nhóc khác, mạnh miệng rồi lại cong đuôi chạy mất?”

Nghe thì vẫn là Gojo - kiêu ngạo, thách thức. Nhưng lần này, Yuuji nghe thấy một thứ khác trong đó. Là niềm tin. Là cơ hội.

“Được. Em chấp nhận thử thách.”

Gojo cười, nụ cười rất Gojo, nhưng ẩn sau đó là sự nhẹ nhõm không nói thành lời, “Đừng làm anh mày thất vọng, nhóc khoai tây.”

Yuuji bật cười khẽ. Cậu cảm giác như thế giới này vừa trượt khỏi quỹ đạo cũ và khẽ nghiêng về phía trái tim cậu - nơi Gojo đang đứng. Có lẽ trong mắt người khác, đây chỉ là một lời đề nghị luyện tập, một trận chiến game sắp bắt đầu. Nhưng với Yuuji, nó là tuyên ngôn của một thứ gì đó lớn hơn. Là sự công nhận. Là bắt đầu của điều không thể gọi tên.

Mọi thứ trở nên yên lặng đến lạ. Không gian như nín thở. Rồi cậu ngước lên, chạm phải ánh mắt Gojo. Không còn là huấn luyện viên bất đắt dĩ và một tuyển thủ nghiệp dư. Không còn là kẻ gây lỗi và người bị bỏ rơi. Chỉ còn hai con người, đang nhìn nhau như lần đầu tiên họ thực sự thấy nhau.

Bầu trời chiều hôm ấy như tan ra trong một lớp đường mềm. Nhẹ tênh. Bềnh bồng như kẹo bông gòn. Ánh nắng dịu như giọng ai thì thầm bên tai, trải lên bờ vai lớn, lên mái tóc lòa xòa của người đang đứng trước mặt. Trên cao, một đôi chim sẻ rúc rích chuyền cành, ríu rít như đang trêu chọc nhau bằng thứ ngôn ngữ riêng của loài chim, nhưng Yuuji nghe được tiếng cười trong đó, một thứ cười dễ thương, lấp lửng như chính đoạn cảm xúc vừa rồi trong tim cậu.

Và gió... có gì đó trong gió. Một mùi hương lạ mà quen. Không hẳn là hương hoa, cũng không hoàn toàn là mùi mồ hôi mằn mặn sau một trận chơi game căng thẳng. Nó là mùi tóc Gojo phảng phất trong nụ hôn vừa chạm. Là hơi thở của anh còn vương nơi vành tai. Là dư âm của một khoảnh khắc không thể quay lại, nhưng cũng không cần phải quay lại.

À… thì ra, đó là mùi tình yêu.

Gió lại thổi. Bầu trời dịu xuống như gấp gọn những dư vị ngọt ngào vào một ngăn riêng. Nơi chỉ có hai người họ, và mùi tình yêu thoang thoảng trong không khí.

----
Sau buổi chiều hôm đó, giữa Gojo và Yuuji không có thêm lời xin lỗi nào được lặp lại. Cũng chẳng cần đến một thỏa thuận hay giao kèo rõ ràng nào. Nhưng mọi thứ đã khác. Một khoảng cách vô hình nào đó đã tan biến. Và cả hai - không ai nói ra, đều ngầm hiểu: lần này, mọi thứ sẽ bắt đầu lại. Một cách nghiêm túc hơn, trọn vẹn hơn.

Gojo đã thay đổi. Không còn là những lời góp ý nửa vời kiểu “làm được thì tốt, không thì thôi”. Anh bắt đầu thật sự để tâm và cả nghiêm khắc. Những buổi luyện tập trở nên căng như dây đàn. Anh soi từng lỗi nhỏ nhất: cách Yuuji xoay chuột, cắm mắt, tính toán thời gian hồi chiêu, thậm chí cả thói quen thừa ngón tay mỗi khi hoảng loạn.

Yuuji không than phiền gì. Cậu học nhanh, chịu khó sửa, chịu khó lặp lại đến khi đúng. Chịu được cả sự thở dài khó chịu của Gojo mỗi lần mắc lỗi. Chịu được ánh mắt lạnh như thép khi bị bảo "tập trung lại đi". Không phải vì cậu muốn làm hài lòng ai đó. Mà vì Yuuji từ đầu đã chơi game như thể đang sống - nghiêm túc, toàn tâm, không nửa vời.

Và chính điều đó khiến Gojo không thể rời mắt khỏi cậu. Một đứa nhóc từng bị xem là “tay ngang”, giờ đây ngồi lì hàng tiếng đồng hồ để phân tích từng frame chuyển động, từng trận đấu bị thua. Không than vãn. Không bỏ cuộc. Gojo không nói ra, nhưng trong lòng, cảm giác gì đó rất gần với tự hào đang lặng lẽ lớn dần lên.

Sáng chủ nhật, ngày nghỉ hiếm hoi của hai "thầy trò", nhưng Gojo vẫn không được nghỉ. Cậu đến muộn 30 phút so với lịch hẹn, ngáp ngắn ngáp dài, bước một sải chân vào quán, tiếng chuông vang lên rồi nhanh chóng lặng đi.

Đây là một quán cà phê nằm trong một góc nhỏ của toà nhà trung tâm, ẩn mình phía sau những lớp kính sáng choang và hệ thống điều hoà lạnh đến vô cảm. Một nơi dành riêng cho các tuyển thủ chuyên nghiệp - yên tĩnh, riêng tư, ngăn cách với cái xô bồ ngoài kia bằng thứ sang trọng tối giản và mùi cà phê đắt tiền phảng phất trong không khí. Trên bàn, đèn LED ánh xanh lam nhẹ rọi xuống mặt kính, hắt lên những chiếc tablet đang để chế độ ngủ. Mọi thứ trong quán này đều bóng bẩy, lạnh lùng, như thể được lập trình để không mắc một sai sót nào.

Gojo ngồi xuống, thản nhiên kể về kế hoạch huấn luyện Yuuji cho Shoko và Getou nghe, giọng đều, nhẹ như thể đang bàn về thời tiết.

Shoko đưa tách cà phê đen không đường lên môi, ánh mắt không rời cậu bạn tóc trắng, "Mày rảnh rỗi quá nhỉ, Satoru?” Giọng nói thản nhiên như không, nhưng ngón tay gõ nhẹ vào thành tách lại cho thấy cô không thật sự yên tâm, “Không sợ ảnh hưởng tới lịch scrim của mấy ông lớn à?”

Gojo nhún vai, mặt chả có ý gì là sợ.

Getou không nói gì lúc đầu. Cậu ngồi đối diện, hơi dựa lưng vào ghế, nụ cười mỉm luôn thường trực trên môi, nhưng ánh mắt đen láy lại sâu không thấy đáy. Cậu đặt chiếc thìa bạc xuống, động tác vừa đủ cẩn thận, "Mày đang chơi với lửa đấy, Satoru.” Giọng cậu trầm, êm, nhưng từng chữ như có cạnh, “ToKyo... là cái lồng vàng mà người ta thiết kế riêng cho mày. Hoành tráng, nhưng ngột ngạt. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hào quang, nhưng cả mày và tao đều biết cái giá để giữ được ánh sáng đó nặng đến thế nào."

Getou từng là đồng đội của Gojo ở ToKyo, từng cùng nhau nâng chiếc cúp thế giới đầu tiên cho ToKyo, nhưng ngay sau vinh quang đó, cậu đã lựa chọn rời đi. Không phải vì không đủ giỏi. Mà vì cậu quá hiểu, ToKyo chưa bao giờ là nơi để tôi luyện một thanh kiếm tốt từ thép thường. Cái lồng vàng đó, nó không đào tạo ra kỳ tích. Nó chỉ chứa chấp những con phượng hoàng sinh ra đã mang lửa. Nếu thứ rơi vào là một loài chim khác, nó sẽ bị xé toạc ra, từng mảnh. Cái lồng đó sẽ ăn thịt sự cố gắng, gặm nát đam mê, nuốt luôn cả phần linh hồn còn sót lại của chú chim nhỏ bé sau mỗi thất bại.

Cậu hiểu điều đó rõ hơn bất kỳ ai, bởi cậu đã từng ở trong cái lồng ấy và bước ra, trước khi nó kịp biến cậu thành tro.

Cậu nhìn Gojo, nụ cười trở nên có chút gì đó chua xót, "Đừng phá hủy thêm bất kì tân binh nào nữa, áp lực của 4 cái tôi cao như Tokyo Skytree sẽ giết chết một tuyển thủ mới nhú, bóp nghẹt tiềm năng của họ trước khi kịp nở rộ. Mày biết rõ điều đó. Tao biết rõ điều đó. Nhưng nhóc đó thì không."

Không ai nhắc tới tên. Nhưng cả ba đều hiểu là đang nói về Yuuji.

Gojo bật cười thành tiếng, âm thanh vang trong không gian rộng khiến câu nói của cậu trở nên bất thường hơn mức cần thiết, "Suguru, mày vẫn đa sầu đa cảm như xưa.” Giọng cậu không châm biếm, nhưng cũng không hoàn toàn cảm thông, “Yuuji không yếu đuối như mày nghĩ đâu. Với lại, có tao ở đây cơ mà." Cậu gạt phắt đi lời cảnh báo, sự tự tin vào bản thân và cả vào Yuuji gần như là tuyệt đối. Như thể chỉ cần cậu còn ở đó, thì thế giới sẽ không dám đụng vào Yuuji.

Shoko thở khẽ, thả ánh mắt nhìn về phía ly cà phê đã gần cạn. Không nói gì.

Getou không phản bác. Chỉ im lặng, ánh mắt lặng lẽ trôi ra ngoài lớp kính - nơi những chiếc xe lướt qua nhau vội vã, như những mạch máu chuyển động không ngừng của một thành phố không bao giờ ngủ. Cậu biết có nói trăm lời nữa thì thằng bạn mình cũng sẽ không nghe. Cậu hiểu Gojo. Cũng hiểu luôn bi kịch của những kẻ quá tin vào thứ sức mạnh mình từng có thể kiểm soát tất cả. Và thường, bi kịch không bắt đầu bằng thù hận. Nó bắt đầu bằng một niềm tin rất đẹp, nhưng mù quáng.

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro