[1]NGÀY THỨ BA MƯƠI BẢY

"Sắp xếp ổn hết rồi?" Thư phòng, thượng tướng Điền nhìn chằm chằm Chính Quốc hồi lâu mới mở miệng hỏi.

Anh gật đầu "Dạ."

"Anh túc có ảnh hưởng đến con không?" Tuy là anh túc nhà trồng nhưng cũng là anh túc. Tuy thượng tướng Điền biết con mình có chừng mực song vẫn không nhịn được hỏi nhiều.

Mấy ngày trước Điền Chính Quốc lừa hai người kia trong nhà, nói với ông kế hoạch của mình. Thật tình ông không đồng ý cách làm này cho lắm, sơ sẩy một cái là bản thân cũng bị kéo vào đó.

Nếu muốn bắt Kim Lợi thật, căn bản không cần làm vậy. Một tên buôn ma túy cỏn con mà thôi, nhưng Điền Chính Quốc lại kiên trì với suy nghĩ của mình, cuối cùng, thượng tướng Điền thấy nói không được anh cũng thôi.

Từ nhỏ Chính Quốc đã có chủ kiến, thượng tướng Điền thở dài trong lòng. Cái gã Kim Lợi kia tặng cho thằng ranh nhà ông một viên, đúng là đụng vào sát thần.

Sắc mặt Chính Quốc vẫn không đổi: "Không có."

Thượng tướng Điền ghét nhất là bộ dạng ba cây gậy đánh cũng không ra cục rắm này của con, mặt lập tức đen lại, phẩy tay "Cút ra ngoài đi!"

Chính Quốc cũng không để ý thái độ của ba anh, mím môi, sải chân đi ra ngoài, mới mấy bước lại ngừng, quay đầu nói: "Lát nữa con dẫn Trí Mân đi."

Thượng tướng Điền tưởng mình nghe nhầm: "Con nói cái gì?"

Chính Quốc thẳng lưng, không né tránh đôi mắt đã bắt đầu bốc hơi lạnh của thượng tướng Điền: "Con muốn dẫn em ấy đi Hải Nam."

"Sắp về bộ đội rồi, mày còn đi Hải Nam giày vò cái gì?" Thượng tướng Điền hận không thể bổ đầu đứa con này ra, xem trong óc nó rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Mày nói muốn đi Hải Nam hưởng tuần trăng mật, thì đi, ai cũng ủng hộ! Nhưng giờ là lúc nào, chuẩn bị về bộ đội tới nơi rồi, nó lại bắt đầu hành hạ nữa!

Chính Quốc lại vô cùng kiên quyết, mặc kệ thái độ của thượng tướng Điền "Con dẫn em ấy đi ngay đây, vé máy bay đặt sẵn rồi, trưa nay, nói với ba một tiếng thôi."

Thượng tướng Điền bị anh chọc tức suýt nữa quăng chén trà vô mặt anh "Muốn đi mày đi một mình! Phác Trí Mân ở nhà!"

Còn có hai ngày, thế mà muốn bắt người đi! Ông bà cưng chưa đủ đâu!

"Con muốn dẫn em ấy đi."

Chính Quốc nói cực kỳ chắc chắn, có vẻ như trời có sập xuống cũng không thay đổi được suy nghĩ của anh.

Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, thượng tướng Lục bại trận trước.

"Cút! Cút! Mau cút đi! Đỡ chướng mắt!"

Chính Quốc vươn tay chỉnh lại cổ áo quân phục, hạt nút kim loại lấp lánh dưới ánh mặt trời. Anh gập người, hai chân dập gót, hành quân lễ với thượng tướng Điền "Rõ!"

"Đi Hải Nam?" Trí Mân tròn mắt nhìn Chính Quốc, anh... không nói giỡn chứ?

Một tay Chính Quốc xách túi lớn túi nhỏ Trí Mân đã xếp sẵn, một tay nắm lấy cổ tay Trí Mân "Đi."

"Nhưng..." Vì sao chúng ta phải đi Hải Nam? Câu kế tiếp chưa nói xong đã bị Chính Quốc tha lên xe.

Đừng thấy bộ dạng nghiêm mặt không sợ trời không sợ đất của Chính Quốc mà lầm, anh chỉ chịu thua mỗi Điền phu nhân. Lần này thừa cơ Điền phu nhân đang gọi điện trong phòng vội vàng kéo Phác Trí Mân chạy mất.

Đằng nào cũng nói với ba rồi, tự nhiên ba sẽ nói với mẹ.

"Chính Quốc, như vậy chúng ta sẽ không đủ thời gian." Trí Mân hết lời khuyên anh, hi vọng anh mau bỏ cái ý nghĩ hoang đường này đi.

Chính Quốc quay đầu, liếc tài xế đang lơ đễnh lái xe, đưa tay sờ mặt Trí Mân "Đủ."

Doanh trại của anh ở miền nam, từ Hải Nam đi về ngược lại rất gần.

"Nhưng mà..." Trí Mân vẫn cảm thấy hoang đường, họ còn chưa tạm biệt thượng tướng Điền và Điền phu nhân nữa, sao bỗng dưng lại muốn đi Hải Nam chứ?

"Nghe anh." Chính Quốc nhìn vào mắt Trí Mân nhắc lại "Nghe anh."

Anh chàng này thật là... Phác Trí Mân rũ mắt, thở dài trong lòng, đến nước này rồi, không nghe anh thì còn làm được gì?

Bầu trời Tam Á xanh thẳm, lác đác vài cụm mây lười biếng trôi bên trên. Hai bên đường là những cây dừa cao to, đang lúc xanh mượt, hơi thở thiên nhiên ập tới cơ hồ làm Trí Mân không kịp thích ứng.

Thời tiết rất nóng, nhưng rất ẩm ướt. Vừa ra khỏi sân bay Chính Quốc liền gọi taxi, nói ra một địa chỉ.

Lần du lịch này quả thật ngoài dự đoán của Trí Mân, thế là em cứ ngơ ngác để Chính Quốc dắt, anh làm gì em làm đó.

Vừa xuống xe, biển xanh ngút ngàn liền đập vào mắt. Nước biển xanh biếc trong veo, bãi cát mịn như có người tỉ mẩn tạo ra vậy.

Trước mặt bãi biển là một vườn hoa thật lớn, rừng dừa quy hoạch chỉnh tề bị chia thành đủ hình dạng khác nhau, ba cây một cụm, tỉa tót ngay ngắn đẹp đẽ, dưới gốc còn trồng đủ loại hoa.

Chính giữa có một hồ bơi lớn, cây xanh bao quanh, hương hoa tràn ngập, nước xanh trong vắt, nhìn là muốn nhảy xuống tắm.

Trước mặt hồ bơi là một dãy nhà gỗ, chỉ có hai tầng, ban công hướng phía ngoài mở ra không gian rất lớn, nhìn tinh xảo mà đẹp đẽ.

Trí Mân gần như cảm thấy mắt mình không đủ dùng, em ngơ ngác nhìn phong cảnh trước mắt, há miệng song không nói được câu nào.

Gió biển nhẹ nhàng mơn man má em, mặt mày Chính Quốc dường như cũng nhu hòa bớt, anh ngoảnh đầu nhìn Trí Mân: "Thích không?"

Trí Mân gật đầu, giọng hơi khô khan song không che giấu được hưng phấn đè nén "Đây là... chỗ chúng ta ở?"

"Ừ." Chính Quốc dắt em đi vào nhà "Phòng của nhà mình, mùa đông ba và mẹ thường tới đây tránh rét."

Trong phòng trang trí đơn giản mà tinh tế, bàn ghế, sàn nhà, bàn trang điểm, toàn bộ đều làm bằng gỗ. Thứ duy nhất nhìn có vẻ xa hoa là cái giường lớn trong phòng ngủ.

Mắt Trí Mân tràn ngập ngợi khen, nhìn Chính Quốc thả hành lý xuống, đang định đi lại bên này "Sao tự dưng lại muốn đi Hải Nam?"

Có lẽ là hưng phấn, hoặc thẹn thùng, mặt em đỏ ửng, tươi tắn làm Chính Quốc thật muốn nhào qua cắn một miếng.

Anh kéo mặt Trí Mân lại, chuẩn xác bắt lấy môi em "Không phải đột nhiên."

Bốn cánh môi dán nhau, Trí Mân cảm thụ được mỗi chấn động nhỏ nơi môi khi anh nói, không nhịn được đỏ mặt vì sự thân mật này.

"Vậy...vậy vì sao muốn tới?"

Chính Quốc không đáp, hơi nghiêng đầu hôn môi em, anh hôn triền miên dịu dàng, đầu lưỡi khẽ cạy răng em, nhẹ nhàng quét qua hàm trên của em, khiến em run rẩy.

Chính Quốc thuận thế ôm em vào lòng, bắt lấy đầu lưỡi em nhẹ nhàng mút, cướp đoạt nước miếng trong miệng Trí Mân, mãi đến khi em thở không nổi mới thoáng buông môi em ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt đã ửng hồng nay lại được điểm thêm ít sắc đỏ, một giây không rời.

Trí Mân bị anh nhìn đến đỏ mặt, đẩy đẩy ngực anh "Đứng, đứng dậy, em muốn đi tham quan chung quanh."

Lần đầu tiên tới Hải Nam, em có chút nóng lòng muốn ra ngoài ngắm biển, cảm thụ sóng biển mơn man dưới chân.

Chính Quốc nắm tay Trí Mân cười "Gấp cái gì, không có gì đẹp hết."

Trí Mân nhướng mày muốn phản bác anh.

"Anh nói cho em..." Chính Quốc chụt khẽ lên đôi môi mọng của Trí Mân, chỉ tay ra ban công, kề tai em hỏi: "Thấy chỗ đó không?"

"Thấy, thấy rồi..." Anh kề sát em quá đi! Trí Mân nghiêng đầu, thừa lúc Chính Quốc không chú ý lén xoa xoa lỗ tai, hơi thở của anh làm em ngứa ngứa.

"Chỗ đó có một cái bồn tắm lớn, hơn nữa lối ra ban công có một cái rèm, buổi tối kéo lại." Anh ngừng lại, cố ý nhử Trí Mân rồi mới nói tiếp: "Chúng ta có thể tắm chung ở đó..."

Nước biển rất trong, nhìn rõ được đá sỏi dưới mặt nước. Thỉnh thoảng xúc tua sao biển màu tím nhạt thập thò nơi tảng đá, đẹp khiến người ta kinh ngạc.

Trí Mân ăn trưa xong không kịp chờ mà thay đồ bơi xuống nước. Em bơi rất giỏi, lúc còn đi làm cũng từng đi biển với đồng nghiệp một lần, một hơi có thể bơi rất xa.

Nhưng Chính Quốc không yên tâm, cứ bắt em phải đeo phao vào.

Nước biển phơi dưới mặt trời nên nóng hổi, căn bản không cần thử nước, xuống bơi liền cũng không thấy lạnh. Trí Mân ôm phao bơi theo sóng biển dập dờn bơi qua bơi lại chỗ nước nông, len lén liếc trộm thấy hình như Chính Quốc không chú ý bên này liền lấy can đảm quăng phao bơi ra chỗ sâu.

Chính Quốc không thích xuống nước. Anh cảm thấy nước biển bám trên người cứ dinh dính, thành thử ngồi trên bãi cát vừa uống bia vừa trông chừng Trí Mân.

Phong cảnh chỗ này quả thật rất tuyệt, lại yên tĩnh. Chính Quốc ngửa đầu uống ngụm bia cuối cùng trong lon, ừm, nếu Trí Mân thích, có thể cân nhắc tới đây thường.

Anh thảy lon thiếc xuống, thu hồi ánh mắt trên mấy cây dừa đằng xa, liếc về phía biển tức thì hoảng hồn nhảy dựng lên.

Mặt biển chỉ có mỗi một cái phao xanh nõn dập dềnh, không thấy bóng Trí Mân đâu cả!

Chính Quốc không kịp nghĩ ngợi nhảy ùm xuống biển, đối mặt sóng biển gọi to tên Trí Mân, giọng lạc cả đi. Nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng sóng ào ạt.

Lúc Chính Quốc nóng ruột sắp điên thì đuôi mắt chợt liếc thấy một cái đầu đen đen ở phía trước chừng mười mấy mét, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cánh tay quẫy nước sung sướng.

Chính Quốc mím môi, bơi thẳng tới chỗ Trí Mân.

"Chính Quốc, anh giận à?" Trí Mân thấp thỏm nhìn Chính Quốc một cái, gương mặt đen ngòm khiến em càng co rúm lại.

Đây là lần đầu tiên Chính Quốc nổi nóng với em như thế, Trí Mân rụt vai đáng thương bám theo đằng sau anh, một âm thanh nhỏ cũng không dám phát ra.

Nhưng ngoài dự đoán của Trí Mân, Chính Quốc không mắng em, cũng không nổi cáu. Chập choạng còn dẫn em đi nhà hàng hải sản ăn tôm hùm, thậm chí còn luôn lột vỏ tôm cho em.

Nhưng anh càng như thế Trí Mân càng sợ, cứ cảm thấy sự tình không có đơn giản như thế... nhìn cái mặt âm u kìa, từ chiều đến tối đều không thấy khá lên!

Chính Quốc vừa về tới nhà liền cởi quần áo. Trí Mân tưởng anh muốn tắm liền chuẩn bị về phòng ngủ, chờ anh tắm xong tới phiên mình. Không ngờ mới đi một bước, cổ tay bị Chính Quốc khóa lấy từ phía sau.

Anh nhìn Trí Mân chằm chằm, ánh mắt cường thế bá đạo, như kẻ cướp bóc nổi trội nhất trong rừng cây "Anh nói tối nay chúng ta có thể cùng nhau ngâm mình ngoài ban công."

Nửa thân trên của anh đã cởi trần, quần lót bên dưới hơi tụt xuống, cơ bụng sáu múi rắn chắc tuyệt đẹp, nơi trọng điểm như ẩn như hiện.

Trí Mân căng thẳng nuốt nước miếng "Có, có thể không..."

"Không thể." Bỗng nhiên Chính Quốc bế ngang em lên chạy thẳng ra ban công, ghé sát vào tai Trí Mân lặp lại "Không thể."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro