[1]NGÀY THỨ HAI MƯƠI BA

"Chính Quốc ?! Sao con lại về rồi?!" Khóe mắt Điền phu nhân vương nước, sửng sốt nhìn con đẩy mọi người ra đi tới, trong lòng lộp bộp.

"Trí Mân đâu?" Đôi mắt đen sẫm của Chính Quốc nhìn Điền phu nhân không chớp "Em ấy đâu rồi?"

"Mẹ... không phải mẹ bảo con ở yên trong bệnh viện à, sao con..." Điền phu nhân lắp bắp nói không nên lời. Ánh mắt con hung tàn, như một lưỡi kiếm bén đâm thẳng vào tim bà, không tiếng động lên án bà sơ ý.

"Phác Trí Mân ở đâu?" Nháy mắt trong mắt Chính Quốc gợn lên cuồng phong ngập trời, tình cảm dồn nén một buổi tối phun trào, cơ hồ ép đôi mắt đen nhánh kia đỏ lên!

Điền phu nhân hoảng hốt trước ánh mắt của anh, không tự giác lùi lại một bước, nước mắt vừa ngừng lại rớt xuống.

"Con làm gì đó? Làm phản hả?" Thượng tướng Điền kéo Điền phu nhân ra sau lưng, sầm mặt nghiêm giọng: "Trí Mân bị ba nó bắt đi rồi."

Dứt lời, sắc mặt Chính Quốc tối sầm, gân xanh nơi thái dương nháy mắt nổi lên, nhảy nhót vặn vẹo, cơ bắp toàn thân căng cứng, như mũi tên lên dây, dường như giây tiếp theo sẽ bắn ra.

Nhìn bộ dạng anh, sao thượng tướng Điền không biết anh đang nghĩ gì, trừng mắt "Con đừng ầm ĩ nữa, ngồi yên trong nhà đi! Trí Mân không thấy đâu, mọi người sốt ruột không kém gì con, nhưng giờ con đi ra làm gì? Làm loạn thêm hả?"

Chính Quốc không nói, chỉ nghiến răng, tiếng răng nghiến ken két vang lên trong phòng khách đang căng thẳng, nghe đặc biệt hãi hùng.

"Đừng nghiến răng!" Thượng tướng Điền chau mày quát. Lúc Chính Quốc tức quá hoặc căm hận quá độ thì hay nghiến răng, thượng tướng Điền không thích cái thói xấu này của anh tí nào nhưng uốn nắn hơn hai chục năm vẫn không sửa được.

Đầu óc Chính Quốc lùng bùng, thượng tướng Điền nói gì anh không nghe lọt. Trí Mân bị bắt cóc? Còn là ba em nữa!

Là lỗi của anh, anh nên đề phòng từ đầu! Ba Trí Mân đã có thể bán em cho anh thì chắc chắn chẳng tốt lành gì! Anh nên nghĩ đến! Sao anh lại không nghĩ tới chứ!

Thình lình Chính Quốc lướt qua thượng tướng Điền xông lên lầu, mặc cho thượng tướng Điền quát mắng đằng sau đều không ngừng lại!

Khoanh tay chờ chết không phải là cách giải quyết của anh, bất kể thế nào, tự mình đi tìm Trí Mân anh mới yên tâm được!

Chính Quốc kéo tủ đầu giường, móc ra một khẩu súng bắn tỉa lấp lánh ánh sáng lạnh băng, hàn ý trong mắt cơ hồ đóng băng tầm nhìn.

Thượng tướng Điền cực kỳ phẫn nộ đối với hành vi xách súng chạy của con, nhưng ông đã không còn cường tráng như hồi thanh niên nữa rồi, cho dù Chính Quốc đang bị thương ông vẫn không đuổi kịp anh.

Đành trơ mắt nhìn Chính Quốc nhảy lên chiếc xe việt dã dũng mãnh, biến mất khỏi tầm mắt ông như làn khói.

"Thằng khốn! Đúng là khốn nạn mà!" Thượng tướng Điền tức thở hồng hộc, hồi trẻ tính ông cực kỳ nóng nảy, già rồi mới thu lại bớt, hôm nay bị Chính Quốc kích nhất thời bùng nổ.

"Xem nó giống cái gì! Lớn chừng đó rồi!" Ngọn lửa lập lòe trong mắt thượng tướng Điền, tiện tay cầm chén sứ trên bàn hung hăng quăng xuống đất!

"Một mình nó lo lắng thôi chắc? Nói thế mà được à! Em xem ánh mắt nó vừa rồi kìa? Chúng ta là kẻ thù của nó hả?!"

Được rồi, bị Chính Quốc ầm ĩ như thế, lửa giận vì Trí Mân bị bắt hắt cả lên người anh.

"Anh, bớt nóng!" Điền phu nhân lôi thượng tướng Điền ngồi xuống sofa, vỗ ngực cho ông bớt giận, "Tại Chính Quốc sốt ruột quá mà, lúc này anh còn so đo với nó cái gì! Thật là!"

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thượng tướng Điền có tức giận ngập trời cũng không trút được lên người Điền phu nhân, đành ngồi nguyên tại chỗ thở phì phò.

"Ngâm một bình trà, lấy tách mới qua đây." Điền phu nhân gọi người làm, xoa xoa huyệt thái dương của mình, chùi nước mắt còn vương trên mặt, dựa vào vai thượng tướng Điền: "Được rồi, đừng giận nữa, tìm được Trí Mân mới quan trọng."

Thượng tướng Điền nặng nề thở hắt ra, không nói tiếp nữa.

////////////////////////////////////

Chính Quốc biết hiện tại anh cầm súng đi không hợp quy định nhưng anh không lo lắng nhiều được, giờ anh chỉ muốn nắm chắc từng giây từng phút tìm cho được Trí Mân!

"Yên tâm đi, anh Quốc, bao trên người em!"

"Chính Quốc? Được! Chuyện nhỏ!"

"Fuck! Anh Quốc yên tâm! Chắc chắn tìm được anh dâu!"

Gọi vô số cuộc điện thoại, người có thể nhờ đều tìm hết, nhưng anh vẫn lo! Lo muốn chết!

Cái lão không bằng súc sinh kia có ngược đãi em không? Giờ em đã ăn cơm chưa? Có đói không? Có lạnh không?

Chính Quốc đỏ mắt, lái xe chạy như điên ra ngoài đường vành đai số ba, vừa rồi ba anh gọi cho anh, nói Trí Mân bị bắt ra ngoại ô, địa chỉ cụ thể giờ còn đang điều tra.

Cho dù lật từng tấc đất lên cũng được! Chỉ cần tìm được em, trả cái giá lớn mấy anh cũng không hề do dự!

Chiếc hummer đen gầm rú, như tia chớp đen, khí thế xộc lên mây, mạnh mẽ như có thể rạch nát bóng đêm dày đặc này...

///////////////////////////////

Phác Quang Phương không ở nhà? Không lý nào?

Nhiều năm qua có thể nói Lâm Ngạn rành con người Phác Quang Phương quá đỗi, tuy lão khốn nạn nhưng nếu không bị người đòi nợ, tối nào nhất định lão cũng về nhà.

Chẳng phải lão có trách nhiệm gì với gia đình mà là lão sợ chết, ở bên ngoài không ngủ được, sợ ai thừa lúc lão ngủ say mà giết chết lão.

Lâm Ngạn trào phúng nhếch môi, tưởng mình là nhân vật nào? Ai mà để ý cái mạng hèn của lão!

Lâm Ngạn trở mình, quấn chăn kín mít, không biết tại sao cứ cảm thấy tối nay đặc biệt lạnh.

Gã nhắm mắt, đang chuẩn bị ngủ đột nhiên điện thoại thình lình đổ chuông, nghe đặc biệt chói tai. Lâm Ngạn chộp lấy điện thoại, bực mình a lô một tiếng.

"Anh Ngạn, anh đang ở nhà à?"

Lâm Ngạn ghét nhất là đang ngủ mà bị phá, những lúc đó thái độ cực kỳ ác liệt, "Có chuyện thì nói! Không chuyện biến!"

"Vừa rồi em đi bar thì thấy Phác Quang Phương dẫn mấy tên lén lén lút lút, em sợ lão chọc họa gì cho anh nên báo riêng cho anh một tiếng."

Lâm Ngạn cau mày "Dẫn ai?"

"Không biết, không thấy rõ, tối quá." Đầu bên kia dừng một chút, hình như hơi chần chừ "Có điều em mới nghe ngóng được, hình như Phác Quang Phương có liên lạc với Trần Quân!"

Trần Quân là kẻ buôn người trong kho hàng, tinh quái gian trá, buôn người bao nhiêu năm vẫn không bị tóm, dân đường phố đều gọi kẻ đó là Trần Quân.

Đầu óc Lâm Ngạn nhanh chóng đảo một vòng, chẳng trách mấy ngày nay Phác Quang Phương rộng rãi thế, hóa ra là móc nối với bọn buôn người!

Có điều liên quan gì đến gã ta, Phác Quang Phương muốn chết thì mặc xác! Phác Quang Phương vào tù thì gã còn vui ấy chứ! Ước gì lão ngồi tù cả đời!

Lâm Ngạn ngáp dài, bực bội: "Rồi rồi, không..."

Nói chưa xong thì bị đầu bên kia cắt ngang "Anh Ngạn..." Người kia chần chừ, song vẫn cắn răng nói tiếp "Em nghe nói người Phác Quang Phương bán là một chàng trai mù..."

Mí mắt Lâm Ngạn giật giật, lồm cồm bò dậy "Nói tiếp!"

"Em cảm thấy không ổn lắm, liệu... anh Ngạn, không phải lão đã bán chị anh một lần rồi sao, với lại em nghe nói tối nay hình như nhà họ Điền đang tìm người nào đó, em nghĩ..."

Người kia nuốt nước miếng, nghe hơi thở Lâm Ngạn đột nhiên nặng nề, có chút thấp thỏm. Bọn họ theo Lâm Ngạn lăn lộn, có ai không biết, anh kế Lâm Ngạn là bảo bối của gã chứ.

"Nói một lần cho xong!" Giọng Lâm Ngạn đã trở nên âm trầm tàn nhẫn.

Người kia không dám chần chừ, nói suy luận của mình một lèo: "Có phải Phác Quang Phương định bán anh trai của anh lần nữa không?"

Con mẹ nó, Phác Quang Phương!

Lâm Ngạn nghiêng đầu kẹp điện thoại, vội vội vàng vàng xỏ quần, khoác áo chạy ra ngoài.

"Biết Phác Quang Phương đi đâu không?"

"Biết, biết" Người kia đáp lịa "Em đặc biệt phái người canh chừng rồi, từ ngoại thành quay về, đi thẳng tới nhà Trần Quân ở phía sau Lãm Nguyệt rồi!"

"Làm tốt lắm!" Mắt Lâm Ngạn lạnh băng, gã ngắt điện thoại, lái xe phóng tới nhà Trần Quân.

//////////////////////////////////////////

"Anh Quốc! Đường vành đai hai, đằng sau bar Lãm Nguyệt! Có một gian nhà thấp màu đỏ, ở chỗ đó!"

Nhận được điện thoại Chính Quốc quay ngoắt đầu xe, thẳng hướng vành đai hai "Người anh em, cám ơn."

Thời gian trôi thêm một giây, Trí Mân càng nguy hiểm thêm một phần! Chính Quốc hận không thể bay ngay tới phía bắc thành phố, cái cảm giác như đang trong chảo dầu sôi này khiến anh muốn phát điên!

Không thể để em rời khỏi anh một bước nào nữa! Một giây cũng không được! Ngực vừa căng vừa đau, không biết do vết thương nứt ra hay do cái gì khác, mắt Chính Quốc đỏ ngầu, bắn ra ánh sáng khiếp người, nếu Trí Mân của anh bị tổn thương gì, anh muốn băm Phác Quang Phương làm trăm ngàn mảnh.

"Đếm đi, đây là một trăm ngàn." Trần Quân đưa luôn một vali tiền cho Phác Quang Phương, nghề của bọn chúng xưa nay không có chuyển khoản, ở đâu thì cũng đưa tiền mặt.

Phác Quang Phương cười hềnh hệch, ngồi chồm hổm nhổ nước miếng lên đầu ngón tay, cũng không chê phiền, định đếm từng tờ thật!

Có điều đếm được mười phút, lão mệt không ra hơi, đành đóng vali lại, làm bộ yên tâm nói với Trần Quân: "Được rồi, tao tin mày! Người giao cho mày đó, sau này không có quan hệ gì với tao nữa."

Hắn ta gật đầu, chỉ trông cho Phác Quang Phương đi mau mau.

Phác Quang Phương cũng như ý nguyện của gã, xách vali tiền đi ngay, không thèm liếc Trí Mân lấy một cái.

Trí Mân ngồi trên nền nhà lạnh cóng, tay chân đều bị trói, miệng cũng bị nhét giẻ, cảm giác gã buôn người lại gần mình từng chút một, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi với chuyện sắp xảy ra.

"Ôi chao, sao Phác Quang Phương lại đẻ được đứa con trai đẹp thế này! Chậc chậc, đúng là mỹ nhân."

Gã cười nham nhở, vừa lột quần vừa ngắm nghía mặt Trí Mân.

Dây nịt rớt xuống nền xi măng nghe leng keng, Trí Mân siết chặt nắm đấm, móng tay hơi dài cơ hồ cắm vào lòng bàn tay, ý đồ của gã này không thể nào rõ hơn được nữa, cho dù có chết cô cũng không cho gã thực hiện được!

"Đừng nắm, anh đau lòng lắm." Con mắt ti hí của Trần Quân đầy dâm dục.

Gã đè nghiến Trí Mân muốn chống cự xuống, ánh mắt lượn lờ trên cánh môi đỏ thắm ướt rượt của em: "Cái miệng nhỏ này... không biết mùi vị ra sao đây..."

Lăn lộn lâu ngày khiến Lâm Ngạn quá quen thuộc với mọi ngóc ngách trong thành phố này, lái xe trơn tru thẳng một đường tới nhà Trần Quân.

Xách súng xuống xe, đá văng cửa xông vào trong! Hôm nay Lâm Ngạn đã quyết ý rồi, ai dám cản gã, gã sẽ bắn chết kẻ đó!

Bầy chó to nuôi trong sân nhà Trần Quân hung tợn sủa váng lên, nghe trong đêm đặc biệt sởn tóc gáy, Lâm Ngạn không thèm nhìn xông thẳng vào nhà.

Cảnh tượng đập vào mắt cơ hồ làm mắt gã ta nứt ra, người gã chỉ dám lén yêu thầm trong lòng bây giờ lại bị cái gã bẩn thỉu này đè dưới người, thiếu chút nữa là bị cởi sạch quần áo rồi!

Máu nóng toàn thân bốc lên đầu, Lâm Ngạn nổi điên xông tới, một tay xách Trần Quân lên, giơ chân đá hắn ta còn chưa hoàn hồn vào góc tường, bất chấp tất cả bắn gã một phát.

"Chính Quốc... là anh sao?"

Gã lại gần Trí Mân, cởi áo khoác ra khoác vội lên người em, bồng em lên ôm riết vào lòng.

Thiếu chút nữa... thiếu chút nữa...

Nhưng còn chưa kịp nói, giọng nói nức nở của Trí Mân như chậu nước lạnh nháy mắt làm người gã lạnh ngắt từ đầu tới chân.

Lâm Ngạn định thần lại, ấn gương mặt lạnh buốt của em vào ngực mình, giọng nói gượng gạo song không khó nhận ra tình nghĩa ẩn giấu trong đó "Không phải anh ta, là tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro