[1] NGÀY THỨ SÁU
Sáng hôm sau, lúc dậy Chính Quốc không cảm thấy nhức đầu nhưng huyệt thái dương có chút trướng, sau khi dùng nước lạnh rửa mặt cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Trí Mân đã làm xong điểm tâm, chỉ là vài món đơn giản. Hai người ngồi đối mặt nhau an tĩnh ăn cơm, Chính Quốc không dám nhìn em, do dự một lúc lâu rốt cuộc vẫn phải mở miệng hỏi: "Anh...Tối hôm qua không có làm chuyện kỳ quái gì chứ?"
Bàn tay đang nắm muỗng của Trí Mân hơi dừng lại: "Không có."
Chính Quốc có chút không tin, anh chưa từng uống rượu say cho nên căn bản không biết bản thân uống say sẽ thành cái dạng gì, nhưng chỉ một chút ngập ngừng này của Trí Mân đã lọt vào khóe mắt nhạy bén của anh: "Vậy. . ."
"Ngày hôm qua, anh uống canh giải rượu xong liền trực tiếp ngủ." Trí Mân húp một ngụm canh nhỏ, âm thanh có chút mơ hồ: "Anh không có...không có dùng rượu làm chuyện gì điên rồ"
Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm. Anh đã nói mà, anh tuyệt đối sẽ không làm mấy cái chuyện kì quái của người say hay làm đâu. Sau khi nghe câu trả lời của em, trong đầu lập tức cảm thấy rất sảng khoái tinh thần liền ngẩng đầu lên. Mặc dù Trí Mân không nhìn thấy nhưng nhiều khi chạm phải ánh mắt em tim Chính Quốc cũng sẽ đập mạnh như đánh trống.
Không ngờ vừa nhìn, tâm nhất thời trầm xuống: "Đầu của em bị sao vậy?"
"A! Nơi này à!" Trí Mân sờ sờ trên cục u sưng to trên trán, có chút ngượng ngùng nói: "Không cẩn thận đụng vào tủ thôi."
Rõ ràng ở nhà em đi rất thông thạo, sao lại bị đụng vào tủ chứ? Ánh mắt Chính Quốc hơi nheo lại định nói nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống lời chất vấn vừa tràn ra đến miệng. Thôi, về sau chăm sóc cho em kỹ hơn là được.
Hai người ăn điểm tâm xong, Chính Quốc giúp em thu dọn chén bát sau đó anh vào phòng lên mạng. Chương trình ti vi mà anh xem luôn chỉ có một, mấy ngày nay Trí Mân ngồi cùng với anh, nghe được trong ti vi truyền đến nhiều nhất hai từ chính là: Điếu Ngư đảo, vấn đề Nam Hải.
Xem websites cũng như thế, trừ quân sự ra chẳng nhìn thứ gì khác, ngay cả tin tức cũng giống vậy. Có lúc anh cũng cảm thấy mình là một người không thú vị nhưng thói quen nhiều năm sao có thể dễ dàng nói bỏ liền bỏ. Cuộc sống của anh chưa bao giờ xuất hiện qua hai từ "giải trí".
Người mẫu, minh tinh anh không nhận ra người nào hết, mốt lưu hành anh cũng không biết. Ngay cả điện thoại di động cũng là loại rất cũ gần như không ai dùng, chỉ có thể gọi điện thoại hoặc nhắn tin mà thôi.... Không phải anh không muốn đổi lại, mà là. . .Những thứ điện thoại thông minh, trí tuệ nhân tạo gì kia anh thật sự không biết dùng!
Trong quân đội, thiếu tá Điền luôn luôn là hình tượng tân binh triển vọng. Anh hiểu rất rõ về các loại súng bắn tỉa thậm chí có thể nói là người đứng đầu. Dù đưa bất kì loại súng nào đến trước mặt anh, anh cũng có thể dùng tốc độ làm người ta phải chắc lưỡi tháo rời chúng ra sau đó lắp ráp lại, hơn nữa còn có thể nói chuẩn xác tính năng của chúng.
Vậy mà đối mặt với điện thoại thông minh chỉ bé bằng bàn tay, Chính Quốc lại chỉ có thể trợn mắt, cuối cùng dứt khoát không cần.
Trí Mân đi vào phòng ngủ tìm đồ cắt móng tay, sáng hôm nay lúc xắt thức ăn cảm thấy móng tay hơi dài, bây giờ có thời gian rồi phải nhanh chóng cắt ngắn lại. Em không thích để móng tay dài vì cảm thấy nó rất bất tiện.
Mắt không nhìn thấy nên muốn tìm cái gì cũng thật sự rất khó khăn. Trí Mân chau mày ngồi chồm hỗm ở trước ngăn kéo tủ đầu giường có chút nghi hoặc mò mẫm trong ngăn kéo không biết bao nhiêu lần. Em nhớ rõ ràng bộ dũa cùng cắt móng của mình được đặt trong ngăn kéo mà, tại sao lại không thấy chứ, chẳng lẽ là Chính Quốc dùng rồi để ở đâu rồi?
"Quốc, anh có dùng đồ cắt móng tay không?" Trí Mân ngước đầu nhìn về phía Chính Quốc, mặc dù mắt không nhìn thấy nhưng em có thói quen khi nói chuyện phải nhìn vào mắt người ta, trong khoảng thời gian ngắn cũng không đổi được.
"Không có." Chính Quốc tắt trang web, đi về phía Trí Mân: "Không có trong ngăn kéo sao?"
Trí Mân lắc đầu một cái "Không có ở đây."
"Anh đi vào phòng tắm xem thử?" Chính Quốc nói.
"Không có ở đó, em rõ ràng đã để ở chỗ này!" Tìm kiếm nãy giờ khiến trên chóp mũi Trí Mân thấm ra chút mồ hôi hột, khuôn mặt trắng noãn cũng hồng hồng, bộ dạng lại tội nghiệp như vậy thật khiến người khác muốn trêu ghẹo một chút.
Thiếu tá Điền lại bị mê hoặc. Không còn cách nào khác là đi qua ôm Trí Mân lên giường rồi nói; "Để anh tìm thử xem."
Trí Mân bị ôm lên cũng không cảm thấy có cái gì kỳ lại nên đáp lại "ừ" một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ Chính Quốc.
Trong ngăn kéo không có nhiều đồ lắm nên nhìn sơ qua là thấy rõ các đồ vật, quả thật là không có đồ cắt móng tay. Trên mặt Chính Quốc chợt xuất hiện một nụ cười, từ hộp đồ lấy ra một món đồ xinh xắn rồi ngồi xuống tại chỗ.
"Tìm được rồi, giấu kĩ thật đấy."
"Hả? Anh tìm được?" Trí Mân vươn tay qua định lấy món đồ trong tay Chính Quốc, lại bị anh nắm lấy tay: "Anh giúp em."
"A! Không cần!" Trí Mân vội vàng lắc đầu, chuyện cắt móng tay này sao có thể để Chính Quốc giúp được. Em muốn rút tay về nhưng tay đã bị Chính Quốc nắm chặt không thả, em căn bản không có cách nào rút lại.
"Đừng lộn xộn!" Chính Quốc nắm cổ tay em, ngón cái khẽ vuốt ve lòng bàn tay của Trí Mân, động tác thân mật lại tự nhiên.
Người nào lộn xộn chứ? Mặt của Trí Mân hơi hồng giống như là mình làm nũng với anh vậy.
Chỉ là mặc dù em oán thầm ở trong lòng nhưng động tác giãy giụa trên tay lại ngừng. Anh nguyện ý cắt thì để cho anh cắt! Tiết kiệm sức lực của mình!
Tay của Trí Mân rất xinh, mười ngón trắng nõn ngắn củn lại múp múp khiến Chính Quốc nhìn chằm chằm không chớp mắt vào tay của người ta, thiếu chút nữa liền đơ mắt ra.
Anh nhẹ nhàng nắm tay Trí Mân, cẩn thận giúp em cắt bớt các phần móng đã dài. Cắt bỏ xong rồi còn biết dùng dũa mài cho nhẵn, các động tác đều rất nam tự hán nhưng lại rất êm ái, giống như tay Trí Mân là bảo bối dễ vỡ vậy.
Làm cho em quả thật muốn cười, rồi lại thế nào cũng cười không nổi. Trí Mân mở to hai mắt cố công nhìn về hướng của Chính Quốc nhưng thứ có thể thấy chỉ là bóng tối bao trùm.
Chợt có chút khổ sở, em căn bản không biết hình dáng của Chính Quốc như thế nào.
"Được rồi." anh để tay Trí Mân xuống nói.
"Cảm ơn." Mắt của em cong cong, ánh mắt trong suốt, con ngươi đen bóng, giống như là Hắc Mã Não (?) thượng hạng được ngâm nước, cực đẹp.
(?) là loại đá hình tròn thường được làm thành vòng tay hay dây chuỗi, gần giống cẩm thạch nhưng có nhiều màu.
Chính Quốc giống như bị đầu độc vậy, nâng thân thể lên từ từ đến gần Trí Mân rồi nhẹ nhàng hôn xuống mí mắt em.
Lông mi của Trí Mân hơi run, nhắm hai mắt lại mặc anh đùa giỡn hôn xuống khóe mắt mình: "Sao vậy?"
"Mắt. . .Còn có thể chữa được không?" Vầng trán hai người kề nhau, hô hấp quấn quít, có chút nóng, có chút ấm.
"Không chữa được nữa." Trí Mân rũ mi xuống "Phải mù cả đời ." Theo cha em nói là toàn bộ võng mạc của hai mắt đều hư hại, bao nhiêu tiền cũng không trị hết được.
Chính Quốc không lên tiếng, mỗi khi nhìn thấy đôi mắt mang theo vẻ mơ hồ kia của Trí Mân thì anh liền không nhịn được cảm thấy đau lòng. Anh không quan tâm đến tiền, lại càng không quan tâm đến thời gian, anh chỉ muốn Trí Mân có thể nhìn lại ánh mặt trời ngoài kia mà thôi.
"Anh để ý à?" Trí Mân trầm ngâm mấy giây rốt cuộc vẫn hỏi lên. Nhưng mà lại như sợ cái gì vậy, không đợi đến khi Chính Quốc trả lời liền tự nói: "Em sẽ không gây thêm phiền toái cho anh, lúc anh đi ra ngoài em cũng sẽ không đi theo, anh. . ."
"Em đang nói gì vậy" Thanh âm Chính Quốc vô cùng âm trầm, sắc mặt cũng không tốt. Lúc mới bắt đầu anh cũng chưa từng nghĩ như vậy, mắt không nhìn thấy thì sao chứ, đây vẫn là vợ danh chính ngôn thuận của anh mà! Sao em lại cố tình xuyên tạc ý tứ của anh đến mức này.
Chính Quốc chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, phần nhiều hơn là thất vọng cùng đau lòng. Giống như là đưa chân tình của chính mình đến trước mặt em nhưng lại bị em làm như không thấy vậy, vừa khổ sở lại vừa uất ức.
Anh đứng lên, không nói thêm một câu nào với Trí Mân nữa, định đi ra ngoài.
Mắt em không nhìn thấy nhưng cảm giác lại hết sức nhạy cảm. Trong khoảnh khắc liền nhận ra được cảm xúc của Chính Quốc. Em nhớ lại những ngày này mình cùng anh chung sống, anh đều đối xử tốt với em vô điều kiện, thật lòng tỉ mỉ che chở cho em.
Ngược lại, em căn bản không có năng lực làm cái gì cho anh. Cả đời cũng không thể. Một người bị mù, thậm chí ngay cả tướng mạo của người tốt đối với mình trước mặt cũng không nhìn thấy ... Nếu có một ngày anh đi mất, em cũng sẽ không tìm được anh.
"Em xin lỗi." Trí Mân bắt được tay của Chính Quốc không muốn để cho anh rời đi: "Là em nói sai."
Anh không nhúc nhích để cho em nắm nhưng cũng không đáp lại. Trong lòng vẫn chua xót vô cùng. Không phải do em nói nói bậy, em chỉ là . . . chỉ là không tin anh.
"Không có việc gì." Chính Quốc kéo tay Trí Mân ra, trong lồng ngực nghẹn một hơi lên không nổi xuống cũng không được. Tính cách kỳ quái mạnh mẽ của thiếu tá Điền lại tái phát.
"Chính Quốc" Trí Mân cuống quít đứng dậy khỏi giường, ở phía sau gọi tên anh: "Anh đừng tức giận, là lỗi của em." Em dừng một chút, mò mẫm đến sau lưng Chính Quốc, đưa tay ôm lấy anh từ phía sau: "Em rất lo lắng, lo lắng anh sẽ giống như bọn họ ghét bỏ em. . ."
Giọng của em vẫn dịu dàng như vậy nhưng lại giống như một lưỡi cưa sắc bén, từng chút một cắt vào trái tim Chính Quốc: "Mặc kệ em đi tới chỗ nào, cũng có thể nghe được những tiếng xì xào bàn tán của người ta ở sau lưng, giống như là trong đàn thiên nga bỗng nhiên xuất hiện một con vịt con xấu xí vậy. Vừa là ngoại tộc, lại vừa bị người ta xem thường."
"Cho nên. . . Cho nên mới nhạy cảm một chút, làm anh tức giận."
Chính Quốc thở dài, xoay người lại ôm lấy Trí Mân: "Anh không tức giận."
Sao anh có thể tức giận với em được chứ. Nói xong lại lần nữa ôm Trí Mân vẫn đang thấp thỏm thả lên giường, còn muốn nói tiếp gì đó an ủi em nhưng làm thế nào cũng không tìm được từ, lăn qua lộn lại chỉ có một câu: "Anh thật sự không tức giận."
Nghe thấy Trí Mân không lên tiếng, Chính Quốc cúi đầu cầm lấy cổ chân trắng nõn xinh xắn của em, trong thanh âm trầm ổn mang theo chút ý cười: "Có muốn cắt móng chân không?"
"Đừng!" Trí Mân vội vàng lắc đầu, muốn rút chân mình về nhưng Chính Quốc lại nắm chặt không thả."Không cần! Thật sự không cần mà!" Trí Mân nóng nảy, móng tay còn có thể, nhưng móng chân sao được chứ?
"Đừng động! Sẽ cắt phải thịt!" Chính Quốc hù dọa em, trên thực tế dù có phải cắt đến tay mình cũng sẽ không làm chân em bị thương được.
Trí Mân nhất thời rụt rụt bả vai, một bộ dáng bị sợ hãi. Chính Quốc cười khẽ ra tiếng, ngồi dưới đất cúi đầu chuyên tâm cắt bỏ móng chân cho em.
Anh cúi đầu, ánh mặt trời phía trên phủ thành một tầng vàng kim nhàn nhạt. Trên khuôn mặt luôn luôn kiên nghị tràn đầy thần sắc nhu hòa. Có một vài âm thanh nhỏ theo động tác của anh từ từ tràn tới không thể xua đi được.
Trừ Trí Mân, toàn thế giới đều có thể nhìn thấy.
Buổi chiều, em đề nghị trở về Điền gia. Bọn họ đã mấy ngày không về, chắc Thượng tướng Điền cùng bà Điền sẽ nhớ thương. Chính Quốc gật đầu đồng ý, mua một chút đồ ăn mà hai vị lão nhân thích xong rồi anh lái xe mang Trí Mân về nhà.
Lúc đi được nửa đường, điện thoại của Trí Mân chợt vang lên. Kể từ sau tai nạn xe, trên căn bản em chưa từng liên lạc qua với người bạn nào, nghe thấy tiếng chuông vừa quen thuộc vừa xa lạ, Trí Mân có chút nghi ngờ nhận điện thoại: "Xin chào?"
"Trí Mân, anh đã trở về! Chúng ta gặp nhau đi!" Âm thanh bên kia rất êm tai, trong ôn hòa mang theo chút hưng phấn. Đã hơn hai năm rồi Trí Mân không nghe thấy âm thanh này rồi, bây giờ lọt vào trong tai lại thấy kinh nhiều hơn hỉ.
Tay em gắt gao nắm chặt điện thoại di động, trong đại não trống rỗng, há miệng nhưng lại cái gì cũng không nói ra được. Trí Mân nghe thanh âm quen thuộc bên kia, trong khoảng thời gian ngắn tâm loạn như ma.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro