NGÀY THỨ BẢY

Chính Quốc cảm thấy kể từ ngày hôm qua, sau khi trở về Trí Mân có chút không bình thường, luôn ngây ngốc ngồi ở chỗ đó ngẩn người, không biết là đang nghĩ cái gì.

Thậm chí lúc cắt thức ăn cũng bởi vì không yên lòng mà cắt trúng ngón tay. Thật nhiều lần anh muốn mở miệng hỏi em rốt cuộc bị làm sao? Hỏi người em đi gặp là ai? Có quan hệ thế nào với em mà khiến em biến thành như vậy?

Nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống mà không hỏi, sợ em hiểu lầm mình quản thúc em.

Trong lòng Chính Quốc mâu thuẫn khác thường, cảm giác hỏi cũng không được, không hỏi cũng không xong, gấp đến xoay quanh. Ngay cả Trí Mân cũng nhận thấy được cảm xúc nóng nảy của anh.

"Chính Quốc, anh làm sao vậy?" Khi anh lại một lần nữa đi qua trước mặt em, Trí Mân ngẩng đầu hỏi.

"Không sao cả." Chính Quốc buồn buồn đáp. Từ trước đến giờ, anh là người không biết cách che giấu cảm xúc. Ở bên ngoài lại luôn luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng nhưng đối với em không giống với người khác, từng nụ cười, từng biến hóa nhỏ nhất của Trí Mân cũng có thể gây kích động đến thần kinh mẫn cảm của anh.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Em không biết Chính Quốc là vì chuyện của mình mà phiền lòng, như cũ ngây ngốc hỏi.

"Không có."

Anh không nói, Trí Mân cũng không tiện hỏi nữa, hai người liền vì vậy trầm mặc lại.

Vào giờ phút này, Chính Quốc cực kỳ rối rắm, anh mong đợi Trí Mân hỏi lại lần nữa, như vậy có lẽ là có thể nói rõ suy nghĩ trong lòng anh ra. Rồi lại sợ em hỏi tới, quả thực là mâu thuẫn.

Thiếu tá Điền hung hăng xem thường mình, trong mắt thoáng qua một tia nóng nảy, phiền chết rồi! Loại vấn đề này nếu có thể một phát bắn chết thì tốt biết bao nhiêu!

Thiếu tá Điền thẳng tính, trong lòng dấu không được nhiều chuyện. Ở nhà đi tới đi lui cũng không thể hóa giải phiền não trong lòng, nói với Trí Mân một tiếng liền cầm chìa khóa xe chạy mất như một làn khói.

Chính Quốc đi, Trí Mân vì thế mà cảm thấy trong nhà trống rỗng. Lúc trước, mặc dù em không nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở của Chính Quốc một cách rõ ràng. Mình kêu một tiếng, anh sẽ "ừ" một tiếng, dù không nói cái gì cũng tốt.

Nhưng bây giờ Chính Quốc chỉ ra ngoài một lát, để một mình em sống ở trong bóng tối, làm em không khỏi cảm thấy khủng hoảng.

Trí Mân cười khổ, Chính Quốc còn phải về quân đội, em không thể cứ lệ thuộc vào anh như vậy được.

Ngày trước, kể từ khi mắt không nhìn thấy thì Trí Mân rất yên lặng , mặc dù tính tình không thay đổi nhưng khi một mình nhàn rỗi chung quy lại muốn tìm chút việc để làm, nếu không sẽ lo lắng.

Em nhân lúc Chính Quốc không ở nhà, lau hết tất cả sàn nhà trong các gian phòng lần nữa, đến cả phòng vệ sinh cũng không bỏ qua. Lại bỏ hết quần áo bẩn của hai người mấy ngày nay vào trong máy giặt, lúc này mới dừng lại nghỉ ngơi.

Eo có chút mỏi, cánh tay cũng đau. Chắc là do lâu rồi không có làm việc. Chính Quốc thật đã nuôi em thành con heo lười mất rồi!

Trí Mân nghe đồng hồ trong nhà điểm chuông liền nhíu nhíu mày, đã ba giờ chiều rồi sao Chính Quốc còn chưa về?

Anh rốt cuộc tại sao lại phiền não? Trí Mân đoán không được, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm ngồi ở trên giường cầm điện thoại di động lên.

Số điện thoại của Chính Quốc đã được em lưu vào, chỉ cần ấn phím là được, việc này đối với Trí Mân mà nói cũng không khó khăn. Em nhấn số rồi đưa điện thoại vào sát tai chờ âm thanh của Chính Quốc.

Ah? Hình như nghe được tiếng mở cửa?

Còn có chuông điện thoại di động!

Trí Mân để điện thoại xuống, hướng về phía cửa gọi một tiếng: "Chính Quốc?"

"Ừ." anh đáp lời, cũng là tiếng ở trong điện thoại phát ra: "Anh đã trở về."

Trở về tại sao còn nghe điện thoại? Trí Mân ngắt máy, nghe thấy cửa phòng ngủ có tiếng vang lúc này mới nói: "Sao anh lại nhận điện thoại của em?"

Em không nhận thấy được giọng điệu của mình có bao nhiêu thân mật, quả thật giống như là đang làm nũng!

Bước chân của Chính Quốc hơi dừng một chút, hình như không ngờ chỉ một cuộc điện thoại lại có hiệu quả như vậy. Anh đặt chiếc khay đông lạnh xuống bên chân Trí Mân, lúc này mới nói: "Em gọi thì anh sẽ liền nhận."

Đây là cái Logic gì vậy chứ? Trí Mân bị Chính Quốc làm cho chẳng thể phản bác được, chỉ có thể dời đề tài: "Cái anh vừa mang vào phòng là gì vậy?"

"Trái vải." Chính Quốc nói xong liền cúi người xuống mở bao ra: "Lấy ở chỗ Minh Hạo, hôm nay mới được vận chuyển về từ Việt Nam, rất tươi ngon."

Chính Quốc quay đầu nhìn phòng ngủ một chút, đưa tay lấy mâm đựng trái cây trên tủ đầu giường tới, lột một trái vải đưa đến khóe miệng Trí Mân: "Nếm thử một chút."

Trí Mân há mồm cắn trái vải sáng long lanh tựa như có thể chảy ra nước, rất ngọt, nước rất nhiều, thịt quả đầy đặn, quả nhiên rất tươi. Em nhả hạt trong miệng ra, nhìn về phía Chính Quốc cười, mày cong cong: "Ăn thật ngon."

Anh không lên tiếng, chỉ là nhanh tay lẹ mắt nhận lấy hạt trên tay Trí Mân, ném cả vỏ lẫn hạt vào trong mâm đựng trái cây.

Hạt vải cứng rắn đụng vào mâm sắt phát ra một tiếng "leng keng", Trí Mân nghiêng đầu lắng nghe: "Âm thanh gì vậy?"

Bàn tay đang bóc vải của Chính Quốc dừng lại, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói dối: "Không có gì, anh không nghe thấy."

Sao lại như vậy chứ? Trí Mân không tin lời của anh. Tai của em rất thính nhưng Chính Quốc không chịu nói thì em cũng không có biện pháp.

Đang suy nghĩ, Chính Quốc đã đem trái thứ hai đưa vào trong miệng em.

"Trái vải ở đâu?" Lúc nhổ hạt thứ hai ra Trí Mân đột nhiên hỏi.

"Ở đây." Chính Quốc cho là em muốn sờ một quả tươi mới, liền thuận tay kéo miếng đệm trên ghế xuống, đặt ở trên sàn nhà, cũng kéo cả Trí Mân ngồi xuống.

Bây giờ đã là cuối tháng ba, nửa tháng trước nhiệt độ đã giảm, cứ như vậy ngồi trên đất vẫn còn có chút lạnh. Đệm là do mẹ anh tự tay may lấy, rất ấm áp.

"Anh cũng ăn đi." Trí Mân sờ soạng ngắt lấy một trái vải, lột ra, mò mẫm đưa đến khóe miệng Chính Quốc, nhưng em đã đánh giá thấp chiều cao của anh nên đưa nhầm phải cằm người ta rồi.

"A! Thật xin lỗi, xin lỗi!" Mặt của Trí Mân đỏ lên, thật sự là quá lúng túng, em quả thật hận không thể kiếm được cái động nào đó để chui xuống.

Bộ dáng bây giờ của Chính Quốc thật có chút buồn cười, cằm còn dính nước vải, hơi rít, thế nhưng anh lại hồn nhiên không thèm để ý, một hớp ngậm luôn trái vải trên tay Trí Mân vào trong miệng. Khóe mắt đuôi mày đều là vui vẻ, sớm đã đem rối rắm buổi sáng vứt ra sau đầu.

Ăn xong rồi còn nắm chặt tay Trí Mân không thả, cúi đầu liếm liếm đầu ngón tay dính nước của em: "Rất ngọt." Lời này cũng không biết là đang nói cây vải hay là đang nói đầu ngón tay Trí Mân.

Mặt em càng đỏ hơn, động tác này của Chính Quốc khiến cho em nhớ tới ngày hôm trước, lúc anh uống say, bình thường người có bộ mặt phớt tỉnh như vậy lại trở nên vừa dính người vừa phóng túng.

Thật may là anh không có làm ra động tác gì quá đáng nữa, kế tiếp một mực giúp Trí Mân bóc vải, Trí Mân cũng giúp Chính Quốc bóc. Hai người cứ như vậy giúp lẫn nhau, chỉ chốc lát sau liền khiến mâm đựng trái cây chất đầy vỏ vải.

Trí Mân mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, rõ ràng bọn họ đều có thể tự bóc vải, tại sao còn phải đưa đến miệng đối phương? Đây không phải là làm điều thừa sao?!

Nhưng quả vải Chính Quốc đưa đến bên miệng em không cự tuyệt được, lại chẳng thể quyết tâm chỉ để cho một mình anh làm việc, liền thay đổi thành cục diện như thế.

Hai người bất tri bất giác thế nhưng tiêu diệt hết một phần ba, Trí Mân cũng biết mình ăn không ít. Lúc Chính Quốc định muốn bóc tiếp nhưng em vội vàng ngăn động tác của anh.

"Đừng ăn nữa, để vào trong tủ lạnh đi, ăn nhiều sẽ nóng đó."

Bàn tay Chính Quốc dừng lại, liếc mắt nhìn hộp đông lạnh, ăn rất nhiều sao? Mới chỉ có một chút thôi mà. Nhưng Trí Mân mở miệng nói không muốn, anh cũng không thể phản bác.

Đặt túi vải vào trong tủ lạnh, rồi lặng yên không tiếng động thu thập vỏ vải, dưới sự chỉ huy của Trí Mân anh lau sạch sẽ phần nước bắn ra ở sàn nhà xong, rồi đi rửa tay, lúc này mới lần nữa ngồi trở lại bên cạnh em.

No ấm thì liền nghĩ đến dâm dục, Chính Quốc nhìn gương mặt trắng mịn cùng đôi môi hồng nhuận của Trí Mân, trong lòng giống như là có móng vuốt nhỏ cào cào, hận không thể lập tức em xuống giường.

"Chính Quốc." Vừa lúc đó, Trí Mân chợt mở miệng hỏi: "Anh đoạt trái cây của người ta, người ta phải làm sao?"

Khóe miệng Chính Quốc giật giật, anh muốn muốn ăn vải còn phải đi đoạt sao? Nhà Từ Minh Hạo buôn bán trái cây, anh muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu!

"Không phải đoạt, cậu ta có rất nhiều."

"Vậy chúng ta có cần gửi lại cho anh ấy ít đồ không?" Trí Mân chưa bao giờ thích nợ ân tình người ta, dù là giữa bạn bè cũng vậy. Nhưng mà đây là bạn bè của Chính Quốc, không phải bạn của em, em chỉ có thể hỏi ý kiến Chính Quốc.

"Không cần." Chỉ là một túi vải thôi mà. Nhưng là mấy câu nói đó của Trí Mân ngược lại khiến nghi vấn vừa đè xuống trong lòng anh lại trồi ra ngoài.

Ngày hôm qua rốt cuộc em đi gặp ai?

"Trí Mân." Chính Quốc tới gần em. "Hôm qua em đi gặp bạn à?" Âm thanh của anh mặc dù vẫn trầm thấp như cũ nhưng mà trong nội tâm lại có chút thấp thỏm.

Trí Mân ngẩn người, có chút kinh ngạc vì anh chợt chuyển đề tài.

Nhưng mà tại sao anh lại nhắc tới cái này? Em rất thông minh, nên chỉ trong chốc lát liền hiểu nguyên nhân vì sao sáng sớm hôm nay Chính Quốc muốn nói lại thôi.

Chu Nhân Trạch sao? Anh tại sao muốn biết về việc này. Nhưng mà bọn họ quả thật không có quan hệ gì, Trí Mân cúi mắt, chỉ là bạn học nói giỡn một chút mà thôi, mặc dù khi đó bọn họ cũng chấp nhận nhưng là rốt cuộc cũng không có ai xuyên phá tầng cửa sổ kia.

Chính Quốc thấy một lúc lâu em không nói gì, có chút nóng nảy nhưng cũng không dám buộc em. Thiếu tá Điền lần đầu tiên thích một người, quả thật không biết làm sao đối xử với em mới tốt, chỉ sợ một câu nói sẽ phạm phải sai lầm.

"Trí Mân, không phải anh muốn thăm hò hành tung của em, chỉ là-"

"Em hiểu." Trí Mân cười cầm tay của anh. Tay Chính Quốc rất lớn, em không thể cầm hết, bèn dứt khoát đưa toàn bộ bàn tay của mình vào trong lòng bàn tay của anh.

"Chỉ là một người bạn bình thường mà thôi."

Thân thể Chính Quốc cứng đờ, biết em vẫn không có nói thật.

"Chỉ là hồi đó em đã nghĩ là chúng em sẽ tiến xa hơn một chút." Trí Mân vừa dứt lời đã cảm thấy sức lực đang nắm tay mình của Chính Quốc tăng thêm.

Em không có giãy giụa, mặc anh nắm, tiếp tục nói: "Sau đó anh ta ra nước ngoài, chúng em cũng mất liên lạc. Nhưng bây giờ anh ta lại trở về rồi."

"Em thích anh ta?" Không biết có phải là do cảm giác của em hay không nhưng Trí Mân cảm thấy những lời này của Chính Quốc hỏi có chút cắn răng nghiến lợi.

"Ừ, nhưng-" Lời còn chưa nói hết liền bị Chính Quốc đẩy ngã xuống giường hôn lên môi, một chữ cũng không nói ra được nữa.

Trí Mân nóng nảy, thật không nghĩ đến Chính Quốc còn không để cho em nói xong câu sau đã!!! Đừng có cắt ngang lời người ta như vậy chứ!

Rất tốt! Chính Quốc cắn răng, anh không biết trong lòng em lại vẫn nghĩ tới người khác!

Thiếu tá Điền tức giận, phản ứng đầu tiên chính là hung hăng đè Trí Mân ở phía dưới, mặc dù anh đã sớm muốn làm như vậy rồi.

Trí Mân bị anh hôn đến gió thổi không lọt, thật vất vả thừa dịp Chính Quốc cởi quần áo cơ hội vội vàng la lên: "Em không thích! Không thích!"

Em thừa biết mình đã chọc giận Chính Quốc, lại không đoán được nguyên nhân thực sự Chính Quốc tức giận. Em cho là anh đang so đo việc em không tôn trọng người bạn đời kết hôn với mình.

"Đã muộn rồi!" Dù là không thích cũng không cho chạy! Chính Quốc liếm hôn xương quai xanh của Trí Mân, bàn tay trêu chọc nơi mẫn cảm của em, dễ dàng khiến Trí Mân động tình.

Tất cả vấn đề cùng rối rắm cũng bị quên hết đi, chỉ còn lại nồng nặc triền miên cùng kích tình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro