12. Yu Jimin, em thích Jimin
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tất cả các đầu đề báo đều đưa tin liên quan đến giải Fashion Awards.
[W - Thiên tài thiết kế mới ]
[Bae Hyung mất giải một cách đau đớn, phải chăng là đã hết thời?]
[Rốt cuộc là ai đứng sau Studio Pureté?]
...
Bạch Kim Đế Cung.
Hôm nay là cuối tuần, Jimin được nghỉ, Minjeong đã đồng ý với Tiểu Min rằng hôm nay sẽ dẫn nhóc tới công viên trò chơi.
Ningning vẫn còn đang mặc đồ ngủ Pikachu, ấy thế mà đã lạch bạch ôm tờ báo chạy đến tìm Jimin tám: "Chị, mau nhìn xem, tên nhóc DongHae đoạt giải! Hơn nữa lại còn chèn ép được cả Bae Hyung! Chị dâu đúng là đỉnh quá rồi! Nhặt bừa thôi mà cũng ra được báu vật!"
Jimin vẫn bình thản uống trà, xem ra đã biết từ sớm rồi.
"Có điều, biệt danh W này là gì? Có ngụ ý gì đặc biệt à?" Ningning nói xong bèn ngẩn ra: "Có khi nào là W trong Winter... Ôi chao..."
Ningning dè dặt liếc nhìn Jimin mới bình thường trở lại sau những ngày tháng chìm trong bão tố, vội vàng dè dặt nói: "Còn dùng tên của bà chủ để làm biệt danh nữa, không ngờ tên nhóc này lại chân thành như thế!"
Đang nói chuyện thì quản gia đã dẫn Minjeong vào.
Vừa vào Minjeong chạy tới tìm Jimin: "Boss đại nhân, Tiểu Min đâu rồi?"
Vừa dứt lời, Tiểu Min nghe được tiếng Minjeong liền bay ra như một cơn gió.
Nàng ôm lấy cậu nhóc: "Chuẩn bị xong chưa?"
Tiểu Min vỗ balo nhỏ sau lưng, ra vẻ mình đã chuẩn bị xong rồi.
"Vậy chúng ta xuất phát nào!"
Ngày mai nàng phải bắt đầu chuyến hành trình bay ra nước ngoài tuyên truyền, vừa hay một địa điểm tuyên truyền nằm ở nước X, nàng định thừa dịp này tới Philadelphia để gặp SL.
Thế nên trước khi đi, nàng muốn dẫn Tiểu Min đi chơi một chuyến thật vui.
"Hôm nay cuối tuần nhiều người, cẩn thận một chút." Jimin dặn dò.
Minjeong ôm lấy Tiểu Min: "Boss đại nhân, chị không đi với bọn tôi à?"
Jimin nghe vậy thì vẻ mặt có chút giật mình, ngẩng đầu khỏi tài liệu: "Em... Muốn tôi đi cùng?"
Minjeong thành thật gật đầu: "Ừm!"
Nói xong lại chần chờ nói: "Chỉ là nơi đó nhiều người lắm, hơn nữa còn rất ấu trĩ, nếu Boss đại nhân không thích thì..."
"Thích." Jimin buông văn kiện trong tay xuống, đứng lên, cầm lấy áo khoác trên kệ.
Minjeong thấy thế thì liền sáng mắt lên, nàng còn sợ Jimin sẽ không đi cơ, không ngờ lại đồng ý dễ dàng như thế.
Bây giờ Tiểu Min đã dần dần không còn bài xích Jimin nữa, biết mommy muốn đi cùng cũng rất vui vẻ, đôi mắt to tròn ngập tràn sự hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên nhóc được đi chơi cùng mommy và cả cô Minjeong đấy~!
Nhìn dáng vẻ một nhà ba người kia, Chicken ủ rũ - Ningning nằm ườn ra salon vẻ ai oán:
"Lại bỏ rơi tôi nữa!"
Minjeong xoa vai Ningning nói: "Ngoan, nghe lời ở nhà nhé, về sẽ mua mứt quả cho chị!"
"Hừ! Cô cho tôi là trẻ con lên ba à! Tôi không ăn mứt!" Ningning ra vẻ giận dữ: "Tôi muốn ăn kẹo bông cơ! Cái loại hình hoa màu sắc sặc sỡ ấy!"
Minjeong: "..."
...
Ba người nhanh chóng lái xe đến công viên trò chơi.
Vì tối nay sẽ có lễ hội bắn pháo hoa nên lúc này ở đây đông nghịt người, đa số đều là đi cùng cả gia đình hoặc là những cặp đôi tình nhân cùng đi với nhau.
"Để tôi ôm Tiểu Min!" Jimin nói.
Minjeong cũng sợ mình không đủ sức khiến nhóc bị người khác chen lấn, vì vậy liền để Jimin ôm
Một tay Jimin ôm Tiểu Min, một tay nắm lấy vai nàng che chở, vững vàng tiến về phía trước mà không bị ai chen phải.
Màn đêm buông xuống, Jimin lưng thì treo ba lô của Tiểu Min cổ thì treo túi xách của Minjeong, tay trái lại xách mấy túi quà ăn vặt, tay phải là một cây kẹo bông gòn màu sắc sặc sỡ cho Ningning, chịu khó đi sau vợ con, xách đồ trả tiền...
"Nhanh lên! Jimin, chúng ta tới khán đài đi! Đại hội pháo hoa sắp bắt đầu rồi!" Minjeong hưng phấn dắt tay Tiểu Min chạy về phía trước, sau đó nghĩ thế nào lại chạy ngược lại, nắm lấy tay Jimin.
Jimin nhìn cánh tay đang bị nắm lấy, chợt hoảng hốt, như thể bọn họ là một nhà ba người vậy.
Cuối cùng thì đại hội pháo hoa cũng đã bắt đầu.
Những đóa pháo hoa rực rỡ sáng ngời bay lên từ phía đường chân trời nổ tung giữa trời không, chiếu sáng rực cả vùng trời.
Chẳng bao lâu sau, tiếng pháo hoa đùng đoàng vang lên liên tục, trong ánh sáng chớp lòa, Minjeong kinh ngạc quay sang nhìn khuôn mặt của người bên cạnh.
Dường như Jimin nhận ra ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn Minjeong.
Minjeong há to miệng, đột nhiên nói với Jimin mấy chữ.
Lúc này âm thanh pháo hoa lại vang lên, Jimin không nghe rõ được nàng nói gì, chỉ nhìn nàng với ánh mắt thắc mắc.
Minjeong quay người lại nhìn lên bầu trời, đáy mắt nàng phản chiếu ánh pháo hoa, biết rõ lúc này căn bản Jimin sẽ không nghe được nên nàng lại nói lại câu nói kia một lần nữa:
"Yu Jimin, em thích Jimin!"
.....
Ban đêm.
Sau khi đưa Minjeong và con trai về Đế Cảnh, Jimin không lập tức về biệt thự mà lại gọi điện hẹn Ningning tới quán bar.
"Chị, mà cũng hẹn em đi bar cơ đấy! Em còn tưởng em nghe nhầm ấy chứ!"
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt Jimin ẩn trong bóng tối, sau một hồi im lặng thì bất chợt mở miệng: "Có thể có một khả năng."
"Khả năng gì?" Ningning chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
"Minjeong... đã yêu một người nhưng sau đó lại không yêu nữa mà có tình yêu mới rồi."
Ningning nghe vậy thì mở to mắt: "Hả? Cô ấy chuyển sang yêu ai?"
Jimin: "Chị."
"Phụt..."Ningning suýt chút nữa là phun hết rượu trong miệng ra: "Khụ khụ, sao chị lại nghĩ như thế?"
Jimin: "Cảm giác."
Ningning gãi gãi đầu: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Giữa hai chân mày của Jimin như có làn sương mù dày đặc không tài nào xua nổi: "Hình như cô ấy nói... thích chị."
"Cái gì!!!!!! Tiểu Minjeong nói thích chị???" Ningning kích động được một nửa thì ngừng lại: "Không đúng, tại sao chị lại nói là hình như?"
"Ở công viên trò chơi, lúc bắn pháo hoa, dường như cô ấy nói gì đó với chị nhưng lúc đó ầm ĩ quá nên không nghe được." Jimin chau mày.
Ningning kích động: "Đệch đệch đệch đệch! Nhưng chị biết đọc khẩu hình mà! Thế nên chị biết cô ấy nói gì đúng không?"
"Khẩu hình không chính xác được 100%, huống chi tình cảnh lúc đó rất hỗn loạn."
"Em nghĩ hay là thế này đi, đợi Tiểu Minjeong về thì chị thăm dò cô ấy thử một chút xem!"
Jimin hiếm khi đồng ý với đề nghị của Ningning "Ừm."
Jimin quả thật cũng rất muốn biết đáp án.
....
Từ sau khi tới công viên trò chơi về, sáng sớm hôm sau Minjeong đã an vị trên chuyến bay ra nước ngoài.
Sau mấy ngày bôn ba liên tục, cuối cùng đoàn phim cũng tới địa điểm tuyên truyền cuối cùng, thủ đô nước X.
Ngủ một giấc đã gần tới lúc xuống máy bay, Beomgyu tháo bịt mắt, vừa nghiêng đầu liền thấy Minjeong đang xem kịch bản dưới ánh đèn, bèn nói:
"Kim Minjeong, bà ấm trán à, sao liều mạng kiếm tiền thế!"
Minjeong thấy sắp hạ cánh bèn khép kịch bản, liếc Beomgyu, nhướn mày nói: "Không liều mạng thì sau này làm sao bao nuôi Jimin được?"
Beomgyu: "..."
Bao nuôi Jimin...
Có phải mục tiêu này hơi lớn quá rồi không?
Beomgyu lầu bầu: "Vậy cô hai tôi đầu thai tới tận mấy kiếp mới chờ được bà?"
"Đệt! Đừng có trù tôi!"
"Vốn là vậy mà, bà nói muốn bao nuôi tôi thì còn có chút khả năng..."
Minjeong hừ một tiếng: "Tôi thích làm những việc không thể đấy!"
Beomgyu nhìn nàng, trái tim co rút đau đớn, anh biết nàng đang rất nghiêm túc.
Anh còn tưởng rằng nàng đã chấp nhận buông tay rồi, không ngờ từ quyết định lui bước đến quyết tâm thay đổi bản thân chỉ vì để xứng đôi với người ấy...
Lúc trước anh vẫn cứ nghĩ rằng nàng căn bản là không có trái tim nhưng bây giờ mới biết, thì ra là nàng có, chỉ là nó không phải dành cho anh mà thôi.
Beomgyu thu lại sự chua xót trong lòng, vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói: "Xong việc có muốn đi uống rượu không? nước X được mệnh danh là thành phố có cuộc sống về đêm sôi động nhất thế giới đấy!"
Ở nước X này có sự phân hóa vô cùng nghiêm trọng, nơi thì xa hoa tột độ, là bến đỗ của nhiều tay chơi trên thế giới, nơi thì lại chẳng khác gì một thành phố chết như Philadelphia.
"Thảo nào, còn đang thắc mắc đang yên đang lành bỗng dưng ông lại mò tới đây..." Minjeong khinh bỉ: "Không đi, tôi muốn ngủ."
Ngày mai đã là ngày hẹn rồi, nàng phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chiều mai đoàn phim mới rời nơi này thế nên tối nay nàng phải nghỉ sớm để sáng sớm mai tới Philadelphia gặp người kia rồi.
"Kim Minjeong, bà có bị hâm không đấy! Còn chưa ở cùng người ta mà đã bắt đầu thủ thân như ngọc rồi! Ngay cả hộp đêm cũng không đi nữa!"
Minjeong nhún vai: "Người không có người trong lòng như ông sẽ không hiểu nổi đâu!"
Beomgyu:"..."--- Có crush bỏ bạn là đây sao
...
Sau khi tuyên truyền xong, toàn bộ đoàn phim đều ra ngoài chơi, Minjeong nhã nhặn từ chối mọi người, vừa về khách sạn đã lăn ra ngủ...
Rạng sáng năm giờ, đồng hồ báo thức vang lên.
Minjeong thức dậy, khoác hai ba lô đã chuẩn bị từ hôm qua, đi ra khỏi khách sạn tiến về phía thành phố Philadelphia.
Đến biên giới Philadelphia, nàng ghé vào một quán ăn sáng, sau đó vào toilet thay quần áo.
Khi nàng ra khỏi toilet thì đã là một chàng trai.
Chỗ hẹn mà Đại sư huynh hẹn với nàng lúc trước là một trong những cứ điểm cũ của bọn họ, một sòng bạc ngầm của Philadelphia.
Trên đường có rất nhiều xe cảnh sát tuần tra, chắc hẳn là mấy năm nay chính phủ cũng bỏ công chỉnh đốn nên không còn thấy bạo loạn vào ban ngày nữa, tình trạng tốt hơn trước rất nhiều.
Lúc này, Minjeong cũng không biết từ lúc nàng bước vào địa phận nước X thì đã bị người ta theo dõi...
"Lão Đại, con nhỏ kia đến Philadelphia rồi!"
"Thật?" Trên ghế salon bằng da, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh trông như một kẻ thần kinh đang ngồi vuốt vuốt mái tóc dài dưới vị trí tai.
"Chắc chắn 100%, vốn em còn đang đau đầu vì không dễ gì ra tay được ở nước X, không ngờ cô ta lại ra khỏi khách sạn rồi tự mình dẫn xác đến Philadelphia, giữa đường còn cố ý hóa trang thành đàn ông, suýt nữa khiến bọn bám theo không nhận ra! Có điều lại vừa hay phát hiện ra một chuyện tốt anh ạ!"
Tên đàn em nói rồi đặt hai tấm ảnh lên bàn: "Kim Minjeong này không hiểu tại sao cô ta không ở chỗ của Satan mà lại đổi thân phận chạy về Hàn Quốc, còn xuất hiện bên cạnh Yu Jimin?"
"Ha ha, thú vị lắm..." Augustine vuốt cằm, tỏ ra hứng thú.
"Có cần em phải đi tra xét không?" Tên đàn em xin chỉ thị.
Augustine bực mình xua tay: "Không cần, không quan trọng, dù sao thì hôm nay cô ta cũng phải... bỏ mạng ở chỗ này!"
Tên đàn em nghe thấy vậy kinh hãi biến sắc: "Lão Đại, anh... anh muốn... nhưng... nhưng cô ta dù sao cũng là người của Satan, lần trước Satan vì cô ta mà để Tae Yong đi cầu hôn thay.."
"Câm!" Augustine gã thẹn quá hóa giận mà nổi cơn tam bành: "Mày dám nghi ngờ mệnh lệnh của tao?"
"Không... không dám!"
"Bắt sống về! Tao muốn để chúng nó tận mắt chứng kiến cảnh con nhỏ này... bị tao chơi đến chết!" Trong con ngươi âm hiểm của gã tràn đầy sự khát máu.
Tên đàn em kia nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không yên tâm, cố khuyên nhủ: "Lỡ bị Satan biết được..."
Augustine nghe vậy khẽ "xì" một tiếng: "Cái con oắt Satan vô dụng kia, giờ bị người ta truy đuổi đến mức bị chặn lại ở eo biển Malacca, đến một bước cũng không dám bước ra ngoài! Đợi nó biết? Đợi nó biết thì xác con nhỏ này đã bị nát ra rồi!"
Tên đàn em nghiến răng: "Được! Tôi sẽ dẫn thêm vài người qua đó, cô gái kia e rằng không dễ đối phó!"
Augustine đẩy mỹ nữ nóng bỏng trong lòng mình ra: "Đợi chút, tao sẽ tự đi!"
------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro