2.



1.

Cuối tuần đó, Từ Anh Hạo và Hạ Thiên không ra ngoài chơi.

Gia đình Từ Anh Hạo xảy ra chuyện, ba của anh bị tai nạn xe hơi qua đời rồi.

Từ Anh Hạo một tuần liền không tới trường.

Nghe Hạ Thiên nói, chú Từ vừa qua đời, dì Từ liền có tình nhân mới, là một người đàn ông nghèo hơn 40 tuổi.

Lo lắng hồi lâu, tôi liền dùng tiền tiêu vặt của mình mua một số đồ dinh dưỡng rẻ tiền, tới nhà Từ Anh Hạo.

Tôi đã gõ cửa vài lần, nhưng bên trong không có ai trả lời. Đang chuẩn bị rời đi, thì cánh cửa kẹt một tiếng bị gió thổi ra.

Lo lắng bất an bước vào, sàn nhà sáng như gương phản chiếu hình bóng của tôi, phòng khách sang trọng rộng lớn trống không.

" Có ai không?" tôi nhỏ giọng hỏi.

Trong mơ hồ, phòng ngủ bên cạnh cầu thang bằng gỗ lim truyền ra tiếng sột soạt. Tôi lo lắng Từ Anh Hạo tự làm hại bản thân, ho vài cái rồi can đảm bước qua.

Người trong phòng như cảm nhận được tôi đang đi đến, âm thanh đột ngột lớn hơn, tiếng hít thở khiến người ta đỏ mặt và tiếng rên rỉ không kìm chế được liên tục phát ra.

Mặt tôi nóng lên, hoa quả trong tay cũng rơi xuống, lăn khắp mặt đất.

Không kịp nhặt lên, tôi lảo đảo rời khỏi Từ gia.

Mấy ngày sau, cả trường đồn rằng Từ Anh Hạo đã cắt đứt quan hệ với gia đình, chuyển ra ngoài.

Giờ tự học buổi trưa thật quá nóng nực, nóng đến nỗi khiến tim tôi càng lo lắng.

" Cậu có biết, Từ Anh Hạo đi đâu rồi không?" tôi giả vờ vô ý hỏi thăm Hạ Thiên.

Cậu ấy đập cây bút trong tay xuống bàn, lạnh nhạt nói: " Cậu hỏi cái này làm gì?"

" Nhà bạn trai cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi chỉ tiện miệng hỏi mà thôi."

Tôi vẽ vội sơ đồ phân tích lực của của vật thể, chột dạ nói: " Không nói thì không nói, tức giận cái gì?"

" Bọn tôi chia tay rồi."

" Hả?!" cây bút chì trong tay tôi đột nhiên bị đứt đoạn, " Tại sao?"

" Tại sao?" Hạ Thiên bĩu môi, thổi đi vụn cao su trên tờ giấy vật lí, " Anh ấy cắt đứt quan hệ với gia đình rồi."

" Điều này tôi biết." Tôi lơ đãng vẽ sơ đồ, ánh mắt chăm chú quan sát khuôn mặt mịn màng của Hạ Thiên, " Sau đó thì sao?"

Hạ Thiên lộ ra vẻ không phù hợp với độ tuổi của cậu ấy, khịt mũi nói.

" Hiện giờ mẹ anh ấy nhất quyết muốn gả cho người đàn ông nghèo mà bà vụng trộm đó, mà người đàn ông đó còn có con."

" Hiện giờ Từ Anh Hạo bỏ nhà ra đi, chính là tự dâng lên một phần tài sản của Từ gia."

" Anh ấy hiện giờ một nghèo hai trắng, tôi cần gì phải lãng phí thanh xuân bên cạnh anh ta."

Ngọn lửa trong tim tôi càng nghe lại càng lớn, cuối cùng không nhịn được mà ném cây bút xuống đất, giờ tự học bồn chồn lập tức an tĩnh trở lại.

" Cậu làm sao vậy?" Hạ Thiên quay đầu lại nhìn tôi.

Vốn định mở miệng mắng cậu ta, nhưng lại sợ lộ ra trái tim thèm muốn đã lâu bạn trai cậu ta.

Tôi hít thở thật sâu, giọng run run nói: " Đề vật lý thật khó."

" Tôi dạy cậu." Hạ Thiên sáp đầu qua

" Không cần!" tôi đẩy cậu ta ra, " Tôi chính là thích làm đề khó!"

" Hiểu rồi." Hạ Thiên nhún nhún vai, chầm chậm nói: " Cậu chỉ có một con đường duy nhất có thể đi đó chính là thi đại học."

2.

Sau khi ăn bữa tối ở canteen, tôi liền trốn tiết tự học buổi tối, đến quán bar tìm Từ Anh Hạo.

Trước khi Từ Anh Hạo tự sát 1 tuần, chính là bị chú của anh bắt từ quán bar Luxury đưa đến trường.

DJ trong quán bar chơi nhạc theo nhịp điệu, những ánh đèn đầy màu sắc đang nhảy múa khắp tứ phía, một tia sáng lướt qua Từ Anh Hạo đang say khướt ở trong góc.

Áo sơ mi của anh mở đến ngực, cúc áo tùy tiện cài còn sai hàng, gò má trắng ngần ửng hồng.

" Từ Anh Hạo." Tôi nhẹ nhàng nói bên tai anh " Về nhà thôi."

" Nhà?" anh nghe thấy lời của tôi, nâng đôi mắt say khướt mơ hồ lên, lầm bầm nói: " Tôi không còn nhà rồi."

Nhìn thấy lông mi anh run run, tim tôi dâng lên một nỗi chua xót: " Không có mẹ nào bỏ rơi con cả, cho dù có một gia đình mới, cũng sẽ không."

Nói xong, tôi đem cánh tay của Từ Anh Hạo khoác lên cổ mình, cố sức kéo anh dậy.

" Tránh ra." Từ Anh Hạo đẩy tôi ra, mơ hồ nói " Không có mẹ nào bỏ rơi con mình cả, trừ phi...."

Nói tới đây, đôi mắt đen sáng của anh chợt lóe lên, lộ ra một nụ cười tà ác, anh kề vào bên tai tôi, hơi thở ấm nóng quyện thêm hơi rượu phả vào tai.

" Trừ phi tôi đã làm ra chuyện bà không thể tha thứ."

" Ví dụ như cùng đàn ông lên giường."

Thân thể tôi cứng ngắc.

Ngày đó ở trong phòng Từ gia, là Từ Anh Hạo.

" Tôi đã từng nói, tôi không phải người tốt gì." Từ Anh Hạo vỗ vỗ đôi vai cứng ngắc của tôi, mỉm cười không có chút ấm áp nào: " Vì vậy, rời đi đi."

Tôi hít sâu, kiên định nói: " Em sẽ không rời khỏi anh đâu."

Từ Anh Hạo sờ sờ mũi, nhìn tôi một cách thú vị.

" Sơ nhị(*) năm đó, trên đường đi học về em bị quấy rối, em đem chuyện này nói cho bạn học với hi vọng bọn họ có thể gia tăng cảnh giác."

(*) Lớp 8

" Mọi người đều chỉ trích em đang loè thiên hạ, bọn họ nói làm gì có ai muốn quấy rối một con vịt xấu xí như em."

" Em nhất thời uất ức, tranh chấp với đám người đó, kết quả bị một nam sinh đổ canh lên."

" Cả thế giới đang cười nhạo em, chỉ có anh đứng ra."

" Anh cởi chiếc áo đồng phục màu trắng ra đưa cho em, nói với em, anh tin em."

Từ Anh Hạo ngẩn ra, cặp mi dài che đi cảm xúc trong mắt anh: " Tôi..... Tôi không còn nhớ nữa rồi."

Nhìn thấy những vầng sáng và bóng tối lập lòe trên mặt anh, tôi dùng toàn bộ dũng khí, kiên định nói: " Từ Anh Hạo, em thích anh."

Từ Anh Hạo nghiêm túc đánh giá tôi nửa ngày, đột nhiên cười chế nhạo nói: " Lại là đến tỏ tình."

Anh móc điện thoại ra, ống kính máy ảnh hưởng về phía tôi: " Nói lại một lần em thích anh."

" Hả?"

" Nói một câu tình tứ quá đơn giản, nhưng một khi muốn chịu trách nhiệm, giữ lại chứng cứ, thì sẽ không có người tùy tiện nói ra miệng rồi."

Từ Anh Hạo đập mạnh điện thoại lên sofa, đáy mắt đầy vẻ khinh bỉ: " Em cũng không ngoại lệ."

" Em thích anh." Tôi nhặt điện thoại của anh lên, quay ống kính về phía mình, " Từ Anh Hạo, em thích anh."

Kết thúc quay video, lưu.

Đột nhiên, điện thoại ở trong túi quần tôi ting ting rung lên.

Một nỗi hoang mang ùa về.

Tôi quay người, mở điện thoại ra.

Đoạn video đó, xuất hiện trong điện thoại sau khi anh qua đời.

Mồ hôi lạnh rịn ra từ lòng bàn tay, sống lưng lạnh toát.

Sao lại có thể như vậy, tôi vốn dĩ không quen biết Từ Anh Hạo, điện thoại của anh tại sao lại luôn lưu đoạn video này chứ?

" Lý Vĩnh Khâm, em làm sao vậy?" Từ Anh Hạo bực bội khi thấy tôi quay lưng đi, giữ tôi lại.

" Em không sao." Tôi đem điện thoại nhét vào túi quần, cười nói: " Về thôi, đừng tự hành hạ bản thân nữa."

" Giả tình giả nghĩa." Từ Anh Hạo không kiên nhẫn mà buông đôi tay đang giữ tôi ra, vẫn hướng quầy bar mà đi.

" Yo, đây không phải là Từ đại thiếu gia sao?" một giọng nam đùa cợt phát ra từ trong đám đông, âm thanh này vô cùng cao ngạo, khiến cho quán bar đang náo loạn yên tĩnh lại vài phút, " Làm sao, lại thích nam nhân rồi?"

Người đàn ông đó nhìn tôi ở phía sau anh, cười bỡn cợt nói: " Khẩu vị của cậu càng ngày càng kém rồi."

" Đừng cản đường." Từ Anh Hạo đẩy vai hắn ta đầy khiêu khích.

Người đàn ông đó cảm thấy mình bị hạ thấp, một đấm giáng xuống, Từ Anh Hạo bị đánh loạng choạng lùi về phía sau vài bước.

Một vài tên đàn em của hắn tập hợp lại, vây quanh anh.

" Ta nghe nói, tên tiểu tử nhà mày ngủ với đàn ông." Tên khốn cầm đầu nhéo cằm Từ Anh Hạo, cười nham nhở: " Hay là, mày cũng bồi Kim ca đi."

Nói xong, từ trong tay lấy ra một tập tiền giấy, ném vào ngực Từ Anh Hạo.

Từ Anh Hạo giữ những tờ tiền đó, liếc nhìn tôi, cười nói với tên đó: " Được thôi."

Nụ cười đó có một kiểu trẻ trung giữa thiếu niên và thiếu nữ, đẹp mà sa đọa, khiến con người trầm luân.

Đối phương nhìn đến nhập thần, Từ Anh Hạo bị ép đến ghế sofa, đưa ngón tay tới miệng Từ Anh Hạo khuấy lên như một trò đùa.

Từ Anh Hạo mặt vô biểu tình, nhưng sự chán ghét trong mắt không thể che giấu được.

Anh không tin tưởng tình cảm của tôi, vì vậy dùng phương thức cực đoan này để đuổi tôi rời đi.

Có không ít người hướng mắt về phía này, ánh mắt khinh bỉ rơi lên người anh.

Một tiếng " Ầm!", người đàn ông tự xưng là Kim ca đó ngừng lại bàn tay đang mò mẫm trên dưới, chầm chậm sờ vào máu tươi đang chảy ra ở sau đầu.

" Buông anh ấy ra." Tôi cầm bình rượu trong tay chỉ về phía hắn, ngoài mạnh trong yếu nói.

Người đó quay đầu lại, máu theo trán chảy xuống, tí tách nhỏ xuống đất.

" Mày tìm chết!"

Tôi còn chưa kịp phản ứng, liền bị một cái tát làm ngã xuống đất.

Toàn bộ đầu óc ong ong, khoé miệng nóng rát.

Bọn đàn em của hắn chầm chậm vây tôi lại, một người trong đó nắm tóc tôi, vỗ mạnh vào mặt tôi: " Chán sống rồi à, Hả?!"

Ánh mắt của tôi đuổi theo Kim ca, chỉ thấy hắn lại đè lên Từ Anh Hạo trên sofa, nhưng còn chưa kịp nằm lên, liền bị một đấm của Từ Anh Hạo ngã xuống đất.

Bọn xã hội đen bên này liền tấn công Từ Anh Hạo, nhưng rõ ràng bọn chúng không phải là đối thủ của anh, bằng 2,3 cú đánh liền bị ngã xuống đất.

Một bàn tay mạnh mẽ kéo tôi đứng dậy.

Nhìn xa trông thật oai phong, nhìn gần lại nhếch nhác như vậy: quần áo bị rách, trên mặt có vài vết xước.

Da Từ Anh Hạo trắng, giống như xuyên qua bạch ngọc, máu trên mặt anh càng làm cho vẻ ngoài của anh trở nên bất thường, nhìn thấy mà đau lòng.

" Lo chuyện bao đồng." Lông mi anh khẽ run, đôi mắt không tự nhiên mà né tránh.

Tôi kéo tay áo anh, nhẹ nhàng nói: " Cảm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro