1.

Note: Truyện ngọt ngào như tên mặc dù cũng có vài phần hơi máu chó =))

Niệm thần chú trước khi đọc:

   Đây là fic, mọi chi tiết chỉ là tưởng tượng, vui lòng không áp lên người thật.

   Đây là fic, mọi chi tiết chỉ là tưởng tượng, vui lòng không áp lên người thật.

   Đây là fic, mọi chi tiết chỉ là tưởng tượng, vui lòng không áp lên người thật.

Niệm xong rồi đọc truyện zui nha mn =)) Giải trí trước thềm Noel.

_____








Tôi không cẩn thận ngủ với thanh mai trúc mã của mình.

1.

Buổi sáng tỉnh dậy, tôi mơ mơ hồ hồ lật người, chạm phải một cánh tay cứng rắn.

Tôi sợ hãi ngồi dậy, phát hiện cả người không mặc gì, trên người còn có vài dấu vết ám muội.

Từ Anh Hạo mơ hồ thò đầu ra khỏi chăn, mắt nhắm mắt mở, nói một câu: "Lý Vĩnh Khâm, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi."

Cmn ai với ai, tôi vậy mà lại ngủ với Từ Anh Hạo.

Nhìn tôi ngây ngốc, anh bày ra tư thế muốn ôm tôi.

Tôi theo bản năng đá anh ta xuống giường. Sau đó nhặt quần áo lên, trốn khỏi nhà anh với tốc độ tám trăm dặm.

Vừa xuống lầu, liền bị đụng xe.

Trời đất quay cuồng, tôi nhắm mắt. Ông trời ơi, cứ cho con chết như vậy đi.

Từ Anh Hạo giống như chiếc kẹp tóc của tôi, anh lớn hơn tôi 1 tuổi. Chúng tôi trưởng thành trong cùng một khu, trong ấn tượng của tôi anh là một người luôn bám theo tôi, luôn miệng gọi tôi là bé Chit.

Năm 3 sơ trung, bố anh lên chức giám đốc, gia đình họ liền chuyển ra khỏi khu.

Ngày chia tay, tôi đứng ở cửa sổ nhìn anh, con mắt anh đỏ hoe tĩnh mịch.

Thời niên thiếu luôn đầy ắp sự lãng quên, trong những năm tháng đó tôi đã quên mất một phần không nỡ đó.

Mãi sau này gặp lại anh, là đêm mưa đi giành vé tàu cho Lý Thái Dung.

Đêm cuối thu, tôi xếp hàng cả một buổi tối, giữa đám người thật không dễ dàng mà giành được một vé. Tôi ngồi xổm dưới trạm xe buýt kích động gọi cho Lý Thái Dung, anh không nghe máy.

Mưa rất lớn, làm ướt cả đôi giày vải của tôi, cũng làm ướt nhoè cả đôi mắt.

Vừa lạnh vừa đói, không kịp ăn bữa tối, bệnh đau dạ dày của tôi lại tái phát rồi. Tôi yếu ớt ngồi xuống đất, trước mắt xuất hiện một đôi giày đang chầm chậm tiến lại gần.

Tôi ngẩng đầu nhìn Từ Anh Hạo đang che ô, người thiếu niên nhỏ bé giờ đây đã trở thành một thanh niên anh tuấn, lông mày rậm rạp, đôi mắt hổ phách dịu dàng như hũ mật, vành mắt cong cong, trong mắt như có ánh mặt trời lại còn rất đẹp trai.

Anh cười lên lộ ra hàm răng trắng trắng, "Đã lâu không gặp, Lý Vĩnh Khâm."

Buổi tối hôm đó Từ Anh Hạo cùng tôi đến bệnh viện, còn đưa tôi về nhà.

Những ngày sau đó, anh hẹn tôi đi ăn cơm mấy lần, tôi đều mượn cớ công việc bận mà từ chối.

Cho đến tối qua, cùng với đồng nghiệp cùng bộ phận đi liên hoan, sau đó đến quán hát, tôi cao hứng, liền uống nhiều, đầu óc choáng váng, đứng cũng không đứng vững. Đồng nghiệp lấy điện thoại muốn gọi cho bạn tôi đến đón, thật không may, hôm qua tôi vừa mới dọn dẹp bộ nhớ điện thoại, xóa hết tất cả nhật kí cuộc gọi.

Chỉ còn lại duy nhất nhật kí cuộc gọi của Từ Anh Hạo vào sáng nay, đồng nghiệp do dự một lúc, cuối cùng bấm gọi đi.

Lúc gặp Từ Anh Hạo, tôi đang trong nhà vệ sinh nôn đến thiên hôn địa ám.

Đối với việc về sau, tôi làm thế nào mà đến nhà anh, làm thế nào mà lên giường của anh, phát sinh chuyện không nên phát sinh, tôi một chút ấn tượng cũng không có.

2.

" Lý thiếu, cậu tỉnh rồi, có cần tôi giúp cậu liên lạc với gia đình không?" Tôi nhìn bóng đèn đang xoay tròn trên trần nhà, chầm chầm mở mắt.

Đm, tôi vậy mà vẫn còn sống. Đau đầu quá, còn muốn nằm thêm một lát.

Cậu y tá ở bên cạnh, thấy tôi tỉnh rồi nhưng không có phản ứng, hỏi xem có phải tôi bị thương ở đầu đến hỏng não rồi không?

Đùa à, bộ não anh minh thần võ của bổn thiếu gia sao có thể có chuyện được.

Tôi vừa định mở miệng, liền nghe thấy một âm thanh trầm bổng truyền tới, " Không cần đâu, tôi là bạn của Lý Vĩnh Khâm, cậu ấy cứ giao cho tôi, mọi người đi làm việc đi."

" Được rồi, bác sĩ Từ." Nghe thấy tiếng bước chân đi ra khỏi cửa, tôi liền muốn xem người quen biết tôi là ai? Tôi sốt ruột mở mắt, nhướn cổ ra nhìn.

Tôi nhìn thấy một thân áo blouse, một người đàn ông anh tuấn dáng hình thẳng tắp đứng cạnh đầu giường, đang xem hồ sơ bệnh án của tôi. Đây là thiên sứ à, tôi bất giác thở dài.

Có thể là do một ngày chưa rửa mặt, gỉ mắt khiến tôi nhìn không rõ khuôn mặt anh ta. Tôi cố gắng mở to con mắt còn lại.

Xong đời, vậy mà lại là Từ Anh Hạo. Tôi liền nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.

" Tỉnh rồi thì ngồi dậy, nằm lâu quá không tốt." Anh bình đạm nói.

Vậy mà bị vạch trần rồi, tôi cũng lười giả vờ nữa. Chống tay ngồi dậy. Do nằm quá lâu, lưng đau không có sức.

Từ Anh Hạo cúi người giúp tôi nâng giường lên, mặt kề sát mặt tôi. Tôi thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi xà phòng và nước khử trùng nhàn nhạt trên người anh, tôi đỏ mặt, muốn tránh một chút.

Đột nhiên phát hiện khi đeo khẩu trang anh càng đẹp trai hơn, mang theo một chút cảm giác thần bí. Trước kia tại sao tôi không phát hiện ra lông mi anh rậm như vậy.

" Không muốn chịu trách nhiệm thì không muốn chịu trách nhiệm, cậu chạy cái gì?" Bất ngờ bỏ lại một câu, phá tan những ảo tưởng của tôi. Tai tôi đều đỏ rồi, nhất thời nghẹn họng. Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, anh liền đứng lên, xem hồ sơ bệnh án của tôi, trịnh trọng nói: " Đầu cậu không sao, chỉ là chân phải bị gãy, vừa làm phẫu thuật xong, có thể một thời gian nữa mới hồi phục."

" Anh là bác sĩ?" Tôi ấp úng hỏi một câu ngu ngốc.

"Oh, nhưng tôi không phải bác sĩ khoa chỉnh hình." Anh trả lời tôi.

" Ồ ồ, vậy anh là bác sĩ khoa nào?" Anh thở dài một tiếng, có chút do dự trả lời: "Ngoại khoa lồng ngực."

Phù....ai có thể ngờ rằng một người đàn ông 1m8 vậy mà lại là bạn của chị em phụ nữ.

Tôi kìm lại, cố nhịn cười, không được có thành kiến với nghề nghiệp. Về sau khi biết được nam nhân cũng có thể mang bệnh lý về ngực, tôi thực chỉ muốn đào hố nhảy xuống để che đi sự quê độ.

Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, anh xấu hổ né tránh ánh mắt, nói: "Bên dì Lý, tôi đã nói qua với bọn họ rồi, cậu không cần lo lắng."

Cmn, anh ta từ lúc nào đã liên lạc với mẹ tôi vậy.

Anh dặn dò tôi vài câu, nói bận liền đi trước.

Nhìn thấy anh đi đến cửa, tôi lấy can đảm nói một câu: " Tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, mọi người đều là người trưởng thành rồi, loại chuyện này rất bình thường, liền cho qua đi."

Thân ảnh cao lớn dừng lại ở cửa một lúc, sau đó kéo cửa ra ngoài.

Chốc lát trong phòng yên tĩnh trở lại, không gian tràn ngập bầu không khí kì lạ.

" Đây là việc gì đây, Lý Vĩnh Khâm." Tôi tức giận cho mình một bạt tai, không cẩn thận động đến chân, đau quá.

3.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thái Dung, phát hiện nhật kí nói chuyện của chúng tôi dừng lại ở 3 ngày trước, là tôi gửi cho anh một icon chúc ngủ ngon dễ thương.

Tôi và anh mỗi lần nói chuyện bắt đầu là tôi, kết thúc cũng là tôi.

3 ngày rồi, tôi không gửi tin nhắn cho anh anh cũng không chủ động liên lạc với tôi.

Tôi yêu thầm Lý Thái Dung rất nhiều năm.

Năm 2 cao trung, một buổi sáng tháng 6, Lý Thái Dung đại biểu cho học sinh đứng dưới quốc kì phát biểu, một tầng ánh sáng phủ lên ngũ quan tinh tế mà lanh lùng của anh.

Cơn gió tháng 6 nhè nhẹ thổi tà áo chàng thiếu niên, cũng thổi lên trái tim nóng bỏng của tôi.

Giống với đa số các nữ sinh ở dưới khán đài, tôi hết thuốc chữa, thích mất rồi.

Suốt quãng thời gian cấp 3, trừ những đề toán khô khan, trong sinh mệnh của tôi hình như chỉ còn lại anh.

Cuối cùng, tôi và Lý Thái Dung thi vào cùng một trường đại học, tôi có thể gần với anh hơn.

Nhưng sự thật chứng minh tôi nghĩ nhiều rồi, vẻ ngoài đẹp đẽ của Lý Thái Dung và thành tích xuất sắc khiến anh nổi bật trong số các sinh viên năm nhất, giống như cấp 3 vậy, anh trước giờ chưa từng thiếu sự quan tâm, giống như đa số nam chính trong tiểu thuyết, đi đến đâu cũng tỏa ra hào quang.

Còn tôi là một Lý Vĩnh Khâm bình thường, lặng lẽ đứng ở một nơi nào đó trong vô vàn người.

Cho đến kì nghỉ đông năm 2, tôi và Lý Thái Dung ngoài ý muốn mua cùng một chuyến xe lửa về Ích Châu, trùng hợp lại là ghế liền.

Tôi ngủ đến mơ mơ hồ hồ, khi nhìn thấy anh ngồi bên cạnh, tôi còn tưởng đang nằm mơ.

Từ trong mộng tỉnh lại, tôi nhanh chóng lấy điện thoại nhìn bản thân, mặt trắng bệch, tóc tai bù xù, hôm qua thức khuya xem phim, còn có 2 cái quầng thâm mắt to đùng, xấu đến không thể nào xấu hơn.

Tôi thật hối hận chỉ mong sao có thể nhét đầu mình vào trong cặp sách.

Nhìn thấy tôi xấu hổ, anh dịu dàng cười, chủ động bắt chuyện: "Bạn học, bạn cũng học Đại học A?"

Dường như trong suốt 18 năm, đây là lần đầu tiên ông trời nhìn thấy tôi, không là lúc này thì còn đợi đến khi nào nữa.

" Đúng vậy, Lý Vĩnh Khâm lớp tin tức."

" Lý Thái Dung lớp pháp luật."

Sau đó biết được tôi cũng học trường trung học số 7 Ích Châu, anh cũng bắt đầu thả lỏng hơn.

Chúng tôi dường như có chủ đề nói mãi không hết, tôi mới phát hiện anh không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, mà rất thân thiện lịch sự.

Lộ trình 3 tiếng đồng hồ, chúng tôi nói chuyện cả 3 tiếng. Lúc xuống xe, chúng tôi trao đổi phương thức liên lạc, anh chủ động xách hành lí của tôi lên xe bố.

Bố cười trêu: "Con trai lớn không giữ được rồi."

"Mới không phải ấy, bọn con chỉ là bạn học." Tôi miệng thì phản bác lại bố, nội tâm thì vui đến nở hoa rồi.

Tôi nhìn ánh đèn đầy màu sắc bên ngoài cửa sổ, thở hắt ra một hơi, đây có vẻ là một bắt đầu rất tốt.

Về sau, tôi và Lý Thái Dung liên lạc rất mật thiết, quan hệ càng ngày càng tốt.

Đêm giao thừa, tôi làm tổ ở trong chăn nói chuyện điện điện thoại với anh, đầu bên kia truyền tới giọng nói dễ nghe: " Lý Vĩnh Khâm, năm mới vui vẻ."

" Anh cũng vậy, năm mới vui vẻ." Cúp điện thoại, tôi ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, là một giấc mơ liên quan đến Lý Thái Dung.

Về sau vì tình hình dịch bệnh Lý Thái Dung gọi điện thoại bảo tôi đừng ra ngoài.

Một buổi tối nọ, chuông cửa nhà tôi vang lên. Tôi qua mắt mèo nhìn thấy một người đàn ông cao lớn để một túi đồ trước cửa nhà tôi, sau đó rời đi.

Bố mẹ tôi do dự nửa ngày, mới mở túi đồ ra, toàn là khẩu trang và nước khử trùng. Trong thời kì đặc biệt như vậy, giống như tặng than trong tuyết.

Trong tim tôi ấm áp, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng tôi biết đó là Lý Thái Dung.

Trong thời kỳ dịch bệnh, tôi ở nhà học online, mỗi ngày Lý Thái Dung đều gửi tin nhắn gọi tôi dậy, quan hệ của chúng tôi càng ngày càng tốt.

Tôi phát hiện rằng tôi thật sự thích anh. Nếu như cả đời này có thể như vậy thì thật tốt, nhưng tôi không dám nói ra lời thích với Lý Thái Dung.

Tôi sợ vạn nhất anh không thích tôi, chúng tôi đến bạn bè cũng không thể làm.

Thời kì dịch bệnh kết thúc, chúng tôi cùng nhau đến thư viện đọc sách, đến sân trượt trượt băng.

Thực sự tôi rất ghét cảm giác mơ hồ này, cảm giác ám muội, nhưng Lý Thái Dung thích, tôi không có quyền lựa chọn.

Có lúc anh sẽ nói mấy lời vượt quá ranh giới, mỗi lần tôi cảm thấy ' Chính là lúc này', anh luôn đùa nói: "Em đây là biểu tình gì vậy, đùa một tí thôi mà."

Tôi đành mỉm cười bất lực.

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã bước vào năm 3.

Ngày hôm đó, đang ở nhà ăn ăn cơm, có một bạn học rất xinh đẹp ngồi vào vị trí đối diện tôi, cười nói: "Bạn học xin chào, tôi là Trịnh Tại Hiền khoa thanh nhạc, nghe nói anh và Lý Thái Dung rất thân, tôi có thể kết bạn với anh không?"

Đây cũng quá là trắng trợn rồi, tôi lạnh nhạt từ chối cậu ấy: " Không thể, tôi và anh ta không thân."

Tôi cầm đĩa đứng dậy rời đi, Trịnh Tại Hiền đột nhiên kéo tay tôi nói: "Tôi không có ý gì cả, trước đây tôi cũng là học sinh trường trung học số 7 Ích Châu, đều là bạn học, tôi liền muốn là quen một chút."

" Ồ." Tôi dỡ tay cậu ấy ra, một mặt từ chối, sau đó bước lớn rời khỏi nhà ăn.

Rất nhanh đã đến kỉ niệm thành lập trường, bên hội sinh viên có rất nhiều hoạt động, hội trưởng sắp xếp cho tôi rất nhiều việc, cũng đã mấy ngày không gặp Lý Thái Dung rồi.

Buổi trưa hôm nay, tôi đặc biệt đặt chút đồ mời Lý Thái Dung, khi tôi xách đồ ăn đi đến cái trạm nhỏ trong trường, phát hiện bên cạnh anh là một nam sinh.

Quay qua nhìn vậy mà lại là Trịnh Tại Hiền, tâm tình tôi ngay lập tức liền không tốt.

Có thể là thấy sắc mặt tôi không tốt, Lý Thái Dung lập tức đứng lên lấy đồ trong tay tôi, giải thích: "Vĩnh Khâm, em ấy là Trịnh Tại Hiền khoa thanh nhạc, cùng học trung học với chúng ta."

Tôi không nói chuyện, nhìn chằm chằm Trịnh Tại Hiền. Cậu ngọt ngào cười, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời.

" Lý Vĩnh Khâm, chúng ta lại gặp mặt rồi."

" Các cậu quen nhau?" Lý Thái Dung mở hộp đồ ăn ra, ngạc nhiên.

" Đúng vậy, chúng em quen nhau, còn là bạn bè." Trịnh Tại Hiền cười, ôm lấy vai tôi.

Làm ra dáng vẻ quan hệ thân mật như vậy, lúc đó tôi nắm chặt tay, nhưng Lý Thái Dung còn ở đây, tôi giả vờ phải giả vờ đến cùng.

Buổi tối, tôi và Lý Thái Dung từ hội trường về kí túc xá. Tôi do dự nửa ngày, không nhịn được hỏi anh: "Anh làm sao quen Trịnh Tại Hiền?"

" Lớp các em ấy có một tiết mục đồng ca, em ấy là người phụ trách, phụ trách trách nhiệm liên lạc với anh, em ấy cũng rất tốt, ưu tú xinh đẹp, làm việc cũng rất có trách nhiệm, " Lý Thái Dung nghiêm túc nói.

Tôi cậu cảm thấy rất tức giận, nôn ra một câu: "Em cảm thấy em ấy rất phiền phức."

Trước kia Lý Thái Dung luôn thuận theo ý tôi, nhưng lần này anh thật sự nghiêm túc nói lí lẽ: "Vĩnh Khâm, em đừng có không hiểu người khác như vậy."

Tôi lúc đó tức chết mất, không vui nói với Lý Thái Dung: "Vậy anh đi tìm cậu ta, đừng tìm em nữa."

Sau đó nổi giận đùng đùng quay về kí túc xá.

Đây là lần đầu tiên tôi cãi nhau với Lý Thái Dung, cũng là lần cuối cùng.

Tôi tưởng rằng Lý Thái Dung sẽ vì tôi mà không để ý đến Trịnh Tại Hiền hoặc là đến tìm tôi giải thích, nhưng đều không có.

Anh không hề tìm tôi, nhưng càng ngày càng thân với Trịnh Tại Hiền. Tôi nghĩ rằng vị trí không thể thay thế của tôi ở trong tim anh cuối cùng cũng bị thay thế rồi.

Tôi không thể kìm lòng mà chủ động làm hòa với anh, chính là như vậy, 2 người đã biến thành 3 người.

Bất luận đi tới đâu, bên cạnh lúc nào cũng có Trịnh Tại Hiền, tôi ở trước mặt Lý Thái Dung thu lại hết tất cả sự đối địch, bắt đầu dịu dàng lương thiện, hiểu biết lòng người. Bởi vì anh thích tôi như vậy.

Trịnh Tại Hiền luôn cố ý hỏi tôi trước mặt Lý Thái Dung: " Vĩnh Khâm, có phải anh thích Thái Dung không."

Nhìn thấy sắc mặt Thái Dung không tốt, tôi luôn cười hờ hững: " Nói mò gì vậy? Bọn tôi là anh em tốt."

Chính là như vậy, tôi đối diện với người mình thích, hết lần này đến lần khác khẩu thị tâm phi.

Học kì đầu năm 3 rất nhanh đã kết thúc, thi cuối kì xong. Chúng tôi muốn hẹn nhau đi ăn lẩu, buổi chiều thi xong, tôi về ktx gội đầu, cẩn thận trang điểm một chút.

Tôi gọi xe đi đến tiệm lẩu. Từ xa xa đã trông thấy 2 người họ ngồi ở chỗ chúng tôi hay ngồi, tôi bước nhỏ đến gần, vừa muốn bước vào.

Bên kia cửa kính, bọn họ đang ôm nhau, từ lúc mới bắt đầu thăm dò nhau, đến cuối cùng nồng thắm hôn nhau.

Trịnh Tại Hiền cười ngọt ngào, Lý Thái Dung dịu dàng mơn trớn mái tóc cậu ta, tai đỏ lên.

Tôi cảm giác có một tảng đá đè nặng ở ngực mình, không khí xung quanh khiến tôi thở không ra. Tôi quay người, ngẩng đầu nhìn trời.

Một bông hoa tuyết rơi vào hốc mắt tôi, lành lạnh chua chua, khiến tôi rơi nước mắt.

Năm nay tuyết đầu mùa đến muộn.

Tôi đi vào tiệm lẩu, cười cười với bọn họ nói:" Tới muộn rồi, thật ngại quá."

Hai người họ nhìn nhau, đồng thanh nói: "Không muộn." Sau đó nhìn nhau mỉm cười.

Tôi ngồi xuống gọi món, Lý Thái Dung đột nhiên ngập ngừng nói: " Khâm Khâm, anh có một chuyện vui muốn nói với em."

Nói rồi anh kéo tay Trịnh Tại Hiền đến trước mặt tôi. "Anh và Tại Hiền ở bên nhau rồi."

Tôi nhìn bọn họ, lặng người một giây, mặc dù đã biết trước kết quả nhưng trái tim vẫn đau như có dầu nóng đổ vào.

Tôi hít một hơi lạnh, ngăn giọt lệ cố nở một nụ cười: "Thật sao? Rất tốt, chúc mừng các anh."

Tối hôm đó, tôi uống rất nhiều rượu, nói không ra là vui hay không vui, trái tim lạnh lẽo, dường như bị cái gì đó khoét rỗng.

Quá muộn rồi, ktx cũng khóa cửa. Bọn họ dìu tôi say bí tỉ đi thuê 2 phòng, tôi nằm trên giường trong khách sạn, quay quay cuồng cuồng ngủ.

Nhưng khi tôi tỉnh táo cũng biết, Trịnh Tại Hiền đến phòng Lý Thái Dung, cả một đêm không trở về, bọn họ làm cái gì tôi không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ.

Ngày thứ 2, khi tôi rời giường rửa mặt, Trịnh Tại Hiền quay trở về, cậu ta dựa vào cửa, trên mặt ánh lên vẻ hạnh phúc.

Nghiêm túc nói: "Vĩnh Khâm, tôi thừa nhận trước đây tiếp cận anh là vì Thái Dung. Nhưng hiện tại cho dù anh có tin hay không, tôi thật sự xem anh là bạn."

Thông qua gương tôi nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ quyến rũ của cậu ta, chưa bao giờ cảm thấy buồn nôn. Tôi quay đầu nhìn cậu ta, không nói chuyện.

Về sau hoạt động của 3 người liền biến thành 2 người. Tôi bắt đầu tránh tiếp xúc với 2 người họ.

Nhưng tôi vẫn không nhịn được mà nhớ tới, Lý Thái Dung, tôi thật sự rất thích anh ấy.

Chớp mắt đã đến ngày tốt nghiệp, tôi thuận lợi vào làm việc trong đài truyền hình, Lý Thái Dung cùng anh em góp vốn thành lập một văn phòng luật sư, kinh doanh khó khăn, xoay sở không kịp. Anh mỗi ngày đều thức đêm xử lí vụ án.

Mùa thu năm đó, lúc tôi gặp lại anh, anh cực kì hốc hác, râu trên cằm đã mọc thành vòng.

Tôi chưa từng thấy anh chán nản đến vậy, thiếu niên phong quang ngày nào, biến mất rồi.

Tối hôm đó, anh uống say rồi, khóc rất lâu, cuối cùng anh nói với tôi, Trịnh Tại Hiền thi đỗ nghiên cứu sinh học viện điện ảnh, đã đến Bắc Kinh. Hai người họ cũng chia tay rồi.

Tim tôi lướt qua một tia vui mừng, không biết là vui mừng bọn họ không đi được đến cuối cùng, hay là vui vì mình vẫn còn cơ hội.

Tôi dùng lí trí tự nói với bản thân, "Chuyện của bọn họ tôi chẳng thèm quan tâm, đừng tiếp tục ảo tưởng về Lý Thái Dung nữa."

Tôi tùy ý an ủi Lý Thái Dung vài câu, liền muốn rời đi.

Tôi đứng dậy, liền bị Lý Thái Dung ôm lấy từ đằng sau, anh chôn mặt vào cổ tôi, khóc nói: "Vĩnh Khâm, em đừng đi được không, anh chỉ còn em thôi."

Một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống cổ, cũng từng giọt từng giọt nhỏ vào tim tôi, tôi mềm lòng rồi.

Lý Thái Dung chế trụ tôi trên sofa, cúi đầu nhìn tôi, tôi cảm giác mình mất đi năng lực phản kháng, cả người mềm mại nằm trong vòng tay anh.

Anh càng ngày càng kề sát, chóp mũi như có như không chạm vào mặt tôi.

Chính vào lúc anh sắp hôn tôi, trong chốc lát tôi chợt thanh tỉnh, dựa vào phần lí trí cuối cùng còn sót lại, đẩy anh ra.

Anh cũng phản ứng, buông tôi ra, nói một anh: "Xin lỗi."

Tôi chỉnh lại quần áo, cầm lấy túi ra khỏi nhà anh. Cả đường đi, tôi suy nghĩ rất nhiều, tim đập rất nhanh. Tôi hình như vẫn không buông bỏ được anh.

Sau ngày hôm đó, chúng tôi dường như lại quay về như lúc trước, thường xuyên gặp mặt, cũng không còn sự bốc đồng ngày hôm đó nữa, công việc của anh cũng dần tốt lên. Nhưng tôi biết chúng tôi không thể quay về được nữa, giữa chúng tôi còn ngăn cách bởi một người Trịnh Tại Hiền.

Tôi lấy điện thoại ra, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không gọi cho Lý Thái Dung, tôi ôm chăn ngủ.

Mơ mơ hồ hồ mơ một giấc mơ, mơ thấy Trịnh Tại Hiền quay về rồi, cậu ta làm lành với Lý Thái Dung, bọn họ ôm hôn thắm thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro