Chap 2

*Khi Yoo Joonghyuk chưa lên ngôi hoàng đế, mọi người sẽ thưa Joonghyuk là 'Điện hạ'. Cách thưa này chỉ thay đổi khi Joonghyuk làm hoàng đế nhé. Nên mọi người có thể đoán được cảnh mở đầu fic là ở tương lai. Tức là thoả thuận của Dokja Joonghyuk sẽ thành công haha

***

Trong những ngày sau đó, tin tức về sự kiện diễn ra tại vũ hội hoàng gia lan truyền khắp đế quốc như diều gặp gió.

Không ai không biết đến việc, đứa con hoang của gia tộc Kim đã dũng cảm bảo vệ công tước khỏi một vụ ám sát, thậm chí còn bị thương trong quá trình đó. Không ai là không biết rằng, trái tim băng giá của công tước đã tan chảy trước lòng dũng cảm và sự hy sinh ấy, khiến ngài cầu hôn ngay tại chỗ. Và tất nhiên, không ai là không biết về lễ đính hôn được bàn tán nhiều nhất trong năm. Không, phải nói là cả thập kỷ. Một đứa con ngoài giá thú không danh không phận, xuất thân từ gia đình nam tước bần hàn, nay lại sánh đôi cùng vị quý tộc cao quý nhất chỉ sau hoàng thất.

"Đây là kết quả mà ngươi mong muốn sao?" Yoo Joonghyuk hỏi một cách hờ hững, lật giở tờ báo trên bàn.

Kim Dokja gật đầu cứng ngắc, khuôn mặt tái nhợt vì kiệt sức sau chuỗi ngày xoay xở với vô số sự kiện vừa qua. "Ta xin lỗi vì sự bất tiện này, nhưng đó là điều cần thiết."

Yoo Joonghyuk không hỏi thêm. Hắn sớm nhận ra rằng Kim Dokja là kiểu người né tránh những câu hỏi về bản thân như mèo sợ nước, mà hắn thì không có thời gian lẫn kiên nhẫn để phí hoài vào một việc vô ích như vậy. "Tiếp theo là gì?"

"Kim Namwoon," Kim Dokja đáp, chỉ tay vào tấm bản đồ trải rộng trên bàn. "Con trai út của Bá tước Drakon. Hắn..." Kim Dokja ngập ngừng giây lát, vẻ mặt thoáng do dự. "Nguy hiểm," cậu nói khẽ. "Nhưng thực chất, hắn vẫn chỉ là một kẻ trẻ tuổi và cô độc, hơn nữa lại rất ngưỡng mộ ngài." Kim Dokja ngước lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. "Ngài có thể tận dụng điều đó."

Điều đầu tiên Yoo Joonghyuk học được về Kim Dokja, đó là cậu không có trái tim.

Nam tước Tithonus ngập trong nợ nần, và người thừa kế duy nhất của họ, Lee Gilyoung, thì non nớt, dễ bị thao túng, Kim Dokja đã nói vậy. Không lâu sau khi ký giấy chuyển nhượng toàn bộ tài sản thừa kế, Lee Gilyoung biến mất. Yoo Joonghyuk chưa từng nghe tin về cậu ta nữa.

Thánh kiếm của đoàn thánh kỵ sĩ, Jung Heewon, coi trọng công lý hơn tất thảy, Kim Dokja bảo. Và chỉ bằng một chuỗi chứng cứ được sắp đặt cẩn thận. Một phần thật, một phần giả. Người bảo hộ vĩ đại nhất của đền thánh đã tự tay phế truất lãnh đạo cũ và trở thành thanh kiếm của bọn họ.

Phó đội trưởng cấm vệ quân, Lee Hyunsung, mang trong mình tiềm năng vô hạn và một lòng trung thành tuyệt đối, Kim Dokja nói. Chỉ với vài hành động kết thân rẻ tiền, cậu đã giành được lòng trung thành của người đó, khiến anh ta bắt đầu hành trình thăng tiến thần tốc trong hàng ngũ cấm vệ.

Yoo Joonghyuk đã tận mắt chứng kiến Kim Dokja thao túng những nhân vật có ảnh hưởng nhất đế quốc như những con cờ trên bàn cờ. Và hắn đã nghĩ: Ta sẽ không bao giờ trở thành một trong số họ. Một con rối trong tay Kim Dokja.

"Điện hạ?" Giọng Kim Dokja kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. Yoo Joonghyuk rời mắt khỏi tấm bản đồ, nhìn sang cố vấn của mình, người vẫn đang cắm cúi xem xét những tài liệu trải đầy trên bàn.

Dù vẫn còn xanh xao vì những đêm dài mất ngủ, Kim Dokja trông đã đỡ tiều tụy hơn so với khi vừa đặt chân đến phủ công tước. Những vết bầm không rõ nguyên nhân trên người cậu cũng đã mờ dần, và dù có phản đối đến đâu, cậu cuối cùng cũng bắt đầu vừa vặn với những bộ cậu phục mới được may riêng cho mình.

"Ta ghi nhận," Yoo Joonghyuk đáp ngắn gọn.

Kim Dokja quan sát hắn một lúc, rồi bất ngờ đứng thẳng dậy, tiến về phía hắn. "Ngài vẫn chưa tin ta," Kim Dokja nói, không phải như một câu hỏi mà là câu khẳng định.

Tin tưởng ư? Yoo Joonghyuk thấy khái niệm đó thật nực cười. Niềm tin chỉ là một sợi dây có thể siết chặt hay nới lỏng theo ý muốn, như dây cương của một con chó săn. Nghĩa là, không ai có thể thực sự được tin tưởng, và như vậy, ranh giới giữa tin hay không tin cũng chẳng quan trọng là bao.

"Là năng lực của ta, hay lòng trung thành của ta mà ngài nghi ngờ?" Kim Dokja vẫn chăm chú quan sát hắn, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng thu hẹp. " Về phần năng lực, ta đã nói rồi, ta sẽ chứng minh nó, nhưng điều đó cần thời gian. Còn lòng trung thành..." Cậu dừng lại, ánh mắt càng thêm sắc bén. "Ta đã bảo ngài có thể kiểm chứng bất cứ lúc nào. Như thế này..."

Yoo Joonghyuk biết điều gì sắp xảy ra. "Đừng—" Hắn mở miệng, nhưng đã muộn.

"Ta đang âm mưu lừa ngài để chiếm lấy ngai vàng cho riêng mình," Kim Dokja chậm rãi nói, nhấn mạnh từng chữ một.

Ngay lập tức, một cơn nóng rát trào dâng trong huyết quản Yoo Joonghyuk.

Khế ước máu mà họ ký kết là một loại ma thuật thô sơ nhưng cực kỳ hiệu quả. Nếu một trong hai người vi phạm điều khoản, ma thuật sẽ đốt cháy máu trong huyết quản kẻ đó cho đến chết. Dĩ nhiên, vẫn có cách lách luật bằng những câu chữ khéo léo, vậy nên với một thỏa thuận mơ hồ như của họ, khế ước này mang tính tượng trưng nhiều hơn là đảm bảo.

Nhưng vẫn có một điều chắc chắn—khế ước này không cho phép dối trá.

Sự thiêu đốt trong người hắn chính là dấu hiệu cảnh báo của phép thuật, rằng đối phương đang nói dối. Với Yoo Joonghyuk, đó chỉ là một cơn nóng khó chịu. Nhưng với kẻ phạm ước, nó chẳng khác gì ngọn lửa địa ngục thiêu tận xương tủy.

"Đừng phí thời gian của ta với mấy trò này," Yoo Joonghyuk lạnh giọng hơn mức cần thiết. "Chấm dứt ngay."

Kim Dokja gật đầu. "Ta rút lại lời," cậu thở gấp. "Ta đã nói dối."

Cuối cùng, Yoo Joonghyuk cảm nhận được ngọn lửa dần dịu đi. Đối diện hắn, Kim Dokja cũng thoát khỏi cơn hành hạ của ma thuật, cậu đưa tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, tham lam hít vào từng ngụm không khí. "Thấy chưa?" Cậu nói, giọng vẫn còn hụt hơi. "Ngài có thể hỏi một câu khác, nếu muốn."

"Ta không cần ai giải thích cách hoạt động của khế ước máu," Yoo Joonghyuk lạnh lùng đáp. "Ta nắm rõ rồi."

Kim Dokja thoáng nghi hoặc, nhưng không tranh luận. "Nếu vậy, hãy bàn về vấn đề biên giới phía Nam." Cậu rút một văn thư đóng dấu hoàng gia khỏi chồng tài liệu. "Gong Pildu đã tập hợp một số thành bang độc lập ở đó, lập nên một vương quốc nhỏ. Điều đáng lo ngại là chúng kiểm soát tuyến giao thương ra biển. Vì thế, hoàng đế ra lệnh cho ngài..." Ngón tay cậu lướt dọc theo từng dòng chữ trên tờ chiếu chỉ. "Chặt đầu hắn. Nhưng như vậy chẳng phải quá phí phạm sao?"

Yoo Joonghyuk im lặng, ra hiệu cậu tiếp tục.

"Gong Pildu có tài trong quản lý lẫn chiến lược quân sự, thể hiện qua việc chiếm đóng và phòng thủ vững chắc các thành bang, cũng như thúc đẩy giao thương phát triển. Hơn nữa, hắn cũng có thù hằn với hoàng gia." Kim Dokja khẽ cười, khóe môi cong lên đầy ẩn ý. "Một hoàng đế mà không có đế quốc thì chẳng phải hoàng đế. Ngài nghĩ sao về việc chiêu nạp chư hầu đầu tiên của mình?"

"Ta cần làm gì để đạt được điều đó?" Yoo Joonghyuk hỏi, giọng đều đều.

"Không nhiều lắm. Chỉ cần Jung Heewon, Lee Jihye, Lee Hyunsung..." Kim Dokja cười tinh quái, "Và ta."

-

Bất chấp sự tự tin của Kim Dokja, Yoo Joonghyuk vẫn từ chối ý tưởng tiến xuống biên giới phía Nam chỉ với ba đồng đội bên cạnh.

"Di chuyển với nhóm nhỏ sẽ ít bị chú ý hơn. Quan trọng hơn vào lúc này, là ngài phải ở gần kinh thành," Kim Dokja đã tranh luận. "Dân chúng kinh thành có trí nhớ ngắn hạn. Giới quý tộc ở đó sẽ chỉ nhớ đến tầm ảnh hưởng của ngài khi ngài ở gần."

"Chúng ta vừa 'đính hôn'," Yoo Joonghyuk đáp cộc lốc. "Ngươi nghĩ ai sẽ tôn trọng ta nếu ta đẩy 'vị hôn phu yêu dấu' của mình ra chiến trường một cách vô cớ?"

Lời đó cuối cùng đã khiến Kim Dokja im bặt.

Sau một hồi tranh cãi nữa, họ đành thỏa hiệp bằng cách dựng lên một câu chuyện bịa đặt rằng họ đang đi hưởng tuần trăng mật ở miền Nam để kỷ niệm lễ đính hôn.

("Thật là vô lý," Kim Dokja đã rít lên. "Ai lại đi tuần trăng mật ngay khi vừa đính hôn chứ?!"

Đáp lại, Yoo Joonghyuk lạnh giọng, "Ai quan tâm? Phong tục của giới quý tộc chẳng có cái nào hợp lý cả.")

"Nhớ này," Kim Dokja nhắc nhở lần thứ mười trong buổi sáng hôm ấy, giọng căng thẳng. "Không chỉ người của Gong Pildu, mà còn cả thông tấn xã và dân chúng đều đang theo dõi chúng ta. Tất cả bọn họ đều phải bị đánh lừa. Ngài phải hành động như thể ngài đang si mê ta đến ngu muội, nhấn mạnh vào chữ 'ngu' ấy."

"Ta biết," Yoo Joonghyuk gắt lên. "Không cần nhắc lại."

Điều hắn cảm nhận được nhiều hơn, là tiếng Kim Dokja hít một hơi thật sâu khi cậu đặt tay lên cánh tay Yoo Joonghyuk đang chìa ra. Dù phải đóng vai tình nhân có phần vụng về, ít nhất tư thế hộ tống vẫn đủ tự nhiên nhờ những năm tháng được rèn luyện trong các bài học nghi lễ khắc nghiệt mà giới quý tộc coi là tiêu chuẩn. Những ngón tay của Kim Dokja khẽ run trên tay áo hắn, tựa như cánh chim ruồi vỗ nhẹ—dấu hiệu rõ ràng của sự căng thẳng, trái ngược với phong thái tự tin mà cậu cố thể hiện. Hắn nhận ra rằng, dù luôn bày ra những kế hoạch thần kỳ và sở hữu nguồn tri thức như thể đến từ thần linh, Kim Dokja vẫn là con người, vẫn có những khoảnh khắc yếu mềm, khiến cậu trở nên gần gũi hơn một chút.

Với trạng thái cứng nhắc, Yoo Joonghyuk mở cửa chiếc xe ngựa đang chờ, vẫn đưa tay ra để giúp Kim Dokja bước lên. Bạn đồng hành của hắn dường như cũng đang bị bầu không khí căng thẳng ảnh hưởng, bởi vì cậu suýt trượt chân khi thực hiện một hành động đơn giản cỡ vậy. Yoo Joonghyuk buộc phải siết chặt tay để giữ cậu lại. Cuối cùng, cả hai cũng ổn định trong xe mà không có thêm sự cố nào, và cánh cửa xe đóng sập lại.

Chỉ khi đã ở trong không gian kín đáo này, họ mới có thể thả lỏng đôi chút.

"Đừng nói to quá," Kim Dokja thì thầm. "Phu xe vẫn có thể nghe thấy."

Yoo Joonghyuk lườm cậu như thể muốn nói, đương nhiên.

"Khi đến nhà hát, chúng ta sẽ nhanh chóng thay đồ và lẻn ra ngoài. Như vậy sẽ có khoảng bốn tiếng để hành động. Sau đó, chúng ta sẽ đến nơi mà ta đã nhắc tới."

Yoo Joonghyuk gật đầu ngắn gọn để tỏ ý đã hiểu.

Đúng như dự đoán, ánh sáng mờ ảo trong nhà hát khiến mọi thứ trở nên khó nhìn rõ ngoại trừ sân khấu rực rỡ, nơi thu hút phần lớn sự chú ý của khán giả. Hai người họ bước vào khu vực lô ghế riêng của công tước với đủ sự ồn ào cần thiết để tuyên bố sự hiện diện, rồi nhanh chóng kéo rèm lại.

Những bộ quần áo cải trang đã được chuẩn bị sẵn ở đó. Yoo Joonghyuk lập tức cởi bỏ trang phục quý tộc và mặc vào bộ áo chùng và quần vải thô. Trong khi hắn đã xong xuôi, Kim Dokja vẫn còn loay hoay với hàng cúc trang trí trên áo khoác của mình.

Bực bội, Yoo Joonghyuk gạt tay cậu sang một bên và bắt đầu tự mình tháo bỏ chúng.

"Ta có thể tự làm," Kim Dokja phản đối yếu ớt, nhưng cũng chỉ là phản ứng mang tính hình thức. Cả hai đều hiểu rằng thời gian là thứ họ không thể lãng phí.

Chẳng mấy chốc, Yoo Joonghyuk đã gỡ bỏ xong chiếc áo khoác, để lại trên người Kim Dokja chỉ một lớp áo lót trắng mỏng manh ôm lấy thân hình mảnh khảnh. Đột nhiên, không gian nhỏ hẹp và tối tăm này trở nên ngột ngạt hơn hẳn.

Đè nén sự bất an đột ngột, Yoo Joonghyuk tiếp tục cởi hàng cúc của lớp áo lụa bên trong. Đó chắc chắn không phải là thứ quần áo rách rưới mà Kim Dokja từng mặc khi mới đến đây, nghĩa là nó thuộc về bộ trang phục mà phủ công tước đã cung cấp. Thế nhưng, thay vì che đi làn da trắng ngần bên dưới, ánh sáng lờ mờ trong nhà hát đổ bóng, lại càng tôn lên những đường nét mập mờ phản chiếu bờ xương đòn gợi cảm, bờ vai thon mềm mại.

Kim Dokja khẽ ngẩng cằm, để lộ hõm cổ yếu ớt của mình, và...

Yoo Joonghyuk đột ngột đẩy cậu ra và quay mặt đi. "Tự làm nốt đi," hắn lầm bầm, giọng khó chịu hơn dự định.

Kim Dokja nhìn hắn với vẻ khó hiểu nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục thay đồ.

Mãi cho đến khi bước ra ngoài, không khí lạnh buổi sáng sớm phả vào da, Yoo Joonghyuk mới cảm thấy mình có thể thở lại bình thường. Hắn lắc đầu, cố xua đi sự hỗn loạn vừa nhen nhóm trong đầu, rồi quay sang nhìn bạn đồng hành của mình.

Yoo Joonghyuk chỉ đáp lại bằng một cái lườm sắc bén. "Hướng nào?" Hắn nhắc lại.

Lần này, may mắn thay, Kim Dokja im lặng và dẫn đường cho họ qua một loạt những con hẻm ngoằn ngoèo. Một số trong đó họ đã đi qua hơn một lần, khiến Yoo Joonghyuk nghi ngờ rằng họ đã rẽ nhiều hơn mức cần thiết. Cuối cùng, Kim Dokja dừng lại trước một quán rượu nhỏ tồi tàn nằm ở rìa thành phố, chỉ được đánh dấu bằng một tấm bảng gỗ có hình ngọn lửa màu tím được vẽ nguệch ngoạc.

Bên trong quán rượu nhỏ bé và bẩn thỉu, đúng như dự đoán. Chỉ có duy nhất một người phục vụ đứng sau quầy bar nhỏ, ngay lập tức đứng thẳng lên và quan sát họ từ đầu đến chân khi họ bước vào.

"Chúng tôi muốn một phòng riêng có lò sưởi," Kim Dokja chậm rãi nói. Khi người phục vụ không phản ứng, cậu cúi sát hơn và hạ giọng, "Tiền không thành vấn đề."

Nghe vậy, cuối cùng ánh mắt người phục vụ lóe lên một tia sắc bén, gã gật đầu cộc lốc rồi dẫn họ lên một cầu thang hẹp và ọp ẹp. Cuối cùng, họ được đưa vào một căn phòng nhỏ, trông không lớn hơn một cái tủ chứa đồ.

Đáng ngạc nhiên, là bên trong căn phòng rộng hơn vẻ bề ngoài. Dù không thể gọi là sang trọng, nhưng nó được trang bị ghế ngồi thoải mái và một chiếc bàn gỗ chắc chắn.

Ngay sau khi người phục vụ rời đi, một bóng người khoác áo choàng bước vào và thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế lớn nhất phía sau bàn, vắt chân lên bàn một cách đầy bất kính. Chiếc mũ trùm rộng che khuất khuôn mặt, và Yoo Joonghyuk nghi ngờ rằng có cả ma thuật ảo ảnh đang được sử dụng để giấu đi diện mạo thực sự của người này.

"Vậy thì, những vị khách quý, hôm nay ta có thể giúp gì cho các ngươi?" Người áo choàng cất giọng đầy khoa trương, nghiêng người về phía trước. "Hắc Viêm có thể cung cấp những thông tin tốt nhất trong đế quốc, nhưng hãy nhớ rằng—các ngươi chỉ nhận được những gì mình trả giá."

Chính Kim Dokja đã nhất quyết muốn đến nơi này, mặc dù Hắc Viêm chỉ là một công hội tin tức cấp thấp, mới nổi trong vài năm gần đây. Đúng là công hội này đã gây tiếng vang với vài vụ rò rỉ thông tin chấn động liên quan đến những nhân vật quyền lực, nhưng xét tổng thể, Yoo Joonghyuk vẫn cho rằng nó không đáng tin bằng những công hội tin tức lâu đời và có tổ chức chặt chẽ hơn.

Dù vậy, Kim Dokja vẫn kiên quyết.

Hiện tại, cậu đang nghiêng người về phía trước, quan sát người áo choàng thật kỹ. "Làm thế nào ngươi moi được những thông tin đó về Anna Croft?" Cậu hỏi cẩn thận. "Ả ta nổi tiếng kín tiếng, lại có những biện pháp phòng chống gián điệp phức tạp bậc nhất đế quốc."

Người áo choàng nở một nụ cười tự mãn. "Ta giỏi việc của mình, thế thôi."

Kim Dokja gật đầu. "Cứ như thể ngươi biết rõ quá khứ của ả ta vậy," cậu nhấn mạnh.

"Ấu?" Người áo choàng tò mò, cũng nghiêng người về phía trước. "Chà, ai cũng phải tìm cách sinh tồn theo cách của riêng mình."

Khoảnh khắc im lặng kéo dài.

Sau đó, Kim Dokja chồm tới, cất lên một tràng từ ngữ quá nhanh để Yoo Joonghyuk có thể bắt kịp. Phải đến khi người áo choàng phấn khích đáp lại theo cách tương tự, Yoo Joonghyuk mới nhận ra vấn đề không phải là tốc độ nói chuyện, mà là ngôn ngữ.

Ngôn ngữ họ đang sử dụng hoàn toàn xa lạ với hắn. Yoo Joonghyuk ít nhất cũng có hiểu biết cơ bản về các ngôn ngữ của những quốc gia lân cận đế quốc, nhưng thứ tiếng này lại chẳng giống bất kỳ thứ nào hắn từng nghe qua.

Sau một cuộc trao đổi ngắn bằng những lời thì thầm trầm thấp, người áo choàng bất ngờ nắm lấy tay Kim Dokja và siết chặt nó đầy phấn khích. "Chúng ta có một thỏa thuận!"

Tuy nhiên, ngay khi thả tay ra, người áo choàng đột nhiên quay sang Yoo Joonghyuk và cất giọng đầy vẻ không hài lòng bằng ngôn ngữ xa lạ kia.

Kim Dokja nhíu mày. "Là Yoo Joonghyuk," cậu đáp, như thể điều đó đã giải thích được mọi chuyện.

Yoo Joonghyuk chẳng hiểu cậu muốn nói gì, và có vẻ người áo choàng cũng có suy nghĩ tương tự, vì kẻ đó ngay lập tức bắn ra một tràng dài đầy kích động bằng ngôn ngữ không rõ kia.

Lần này, vì lý do nào đó, Kim Dokja lại kiên quyết đáp lại bằng tiếng đế quốc. "Chuyện đó ngay từ đầu đã là do ngươi mà," cậu nói dứt khoát. "Ta tin hắn."

Dù bị mũ trùm che mất khuôn mặt, Yoo Joonghyuk vẫn thề rằng hắn có thể cảm nhận được cái trợn mắt đầy bất mãn của người áo choàng.

"Được thôi, tùy ngươi. Đừng nói ta không cảnh báo trước," kẻ đó miễn cưỡng nhượng bộ.

Hai người rời khỏi quán rượu trong im lặng.

Im lặng vốn không phải là điều Yoo Joonghyuk bận tâm, thậm chí hắn còn trân trọng nó, nhưng vì lý do nào đó, lần này hắn lại cảm thấy thôi thúc phải phá vỡ nó.

"Ngươi có được thông tin mình cần không?" Hắn ngập ngừng hỏi.

Kim Dokja chỉ gật đầu, không nói gì.

Một sự im lặng khác kéo dài.

"Người đó nói đúng," Yoo Joonghyuk đột nhiên lên tiếng. "Chúng ta chỉ đang lợi dụng lẫn nhau. Ngươi không nên tin ta."

Kim Dokja nhìn hắn, nở một nụ cười nhạt. "Ta biết," cậu đồng tình.

Khế ước máu vẫn im lặng.

Đó không phải là lời nói dối.

-

Lời mời dự tiệc của Gong Pildu đến chỉ vài ngày sau đó. Xét về tước vị, hắn chẳng hơn gì một thương nhân xuất thân bình dân tự phong làm vua, nhưng nếu đã tự phong mình là vua, thì hắn phải làm cho ra dáng. Và không một vị vua nào của một vương quốc nhỏ có thể phớt lờ sự xuất hiện của người mang địa vị như Yoo Joonghyuk.

Mệnh lệnh từ hoàng đế yêu cầu lấy đầu Gong Pildu vẫn là một bí mật tuyệt đối. Vì vậy, dù căng thẳng giữa đế quốc và vương quốc mới dựng lên của Gong Pildu đang lên đến đỉnh điểm, hắn vẫn phải duy trì ít nhất vẻ ngoài của một mối quan hệ ngoại giao hòa bình. Suy cho cùng, không có quốc gia biên giới nào muốn tự chuốc lấy cơn thịnh nộ của toàn bộ lực lượng quân sự đế quốc.

"Hãy nhớ," Kim Dokja vừa mở lời, nhưng Yoo Joonghyuk đã cắt ngang một cách thiếu kiên nhẫn.

"Ngu muội. Đắm chìm trong tình yêu. Ta hiểu rồi," hắn nghiến răng nói.

Kim Dokja gật đầu. "Chúng ta cần câu đủ thời gian để Jung Heewon và Lee Jihye hoàn thành nhiệm vụ của họ."

Có lẽ không ai trong đế quốc có thể đoán được rằng thủ lĩnh đoàn kỵ sĩ thánh và đội trưởng đội cận vệ riêng của Yoo Joonghyuk đang ẩn mình giữa những người hầu tháp tùng bọn họ đến bữa tiệc tối nay. Khoác lên bộ đồng phục người hầu bình thường, hai người họ lặng lẽ theo sau cỗ xe, bánh xe lăn qua để lại một cơn bão bụi phía sau.

À thì, gần như là lặng lẽ. Jung Heewon hoàn toàn giữ được vẻ nghiêm nghị, nhưng Lee Jihye lại không cưỡng lại được sự tò mò của mình, thi thoảng lại liếc về phía cửa sổ xe. Rèm vẫn được kéo kín như thường lệ, nhưng góc độ của Jihye cho phép cô lén nhìn qua khe hở trên lớp vải mỗi khi cỗ xe xóc nảy.

Cuối cùng, ngay cả Yoo Joonghyuk cũng không chịu nổi nữa. Hắn đột ngột mở cửa sổ và gắt lên, "Lee Jihye, tập trung."

"Xin lỗi, chủ nhân," cô nàng lập tức nói, vẻ hối lỗi.

"Ngài có cần nghiêm khắc đến vậy không? Dù gì cũng có gì để xem đâu," Kim Dokja xen vào với giọng điệu thoáng chút thích thú, chỉ nhận ra quá muộn rằng cậu vừa tự dâng mình làm mục tiêu cho cơn giận của Yoo Joonghyuk.

"Chẳng phải đó chính là vấn đề sao?" Giọng điệu sắc bén của Yoo Joonghyuk ngay lập tức chuyển hướng sang cậu. "Chính ngươi là người nói rằng chúng ta phải diễn cho ra trò."

"Lúc ăn tối, không phải bây giờ," Kim Dokja phản bác.

"Nếu ngay lúc này ngươi còn không đủ tự tin để diễn, vậy đến khi cần thiết ngươi định làm thế nào?" Yoo Joonghyuk phản công ngay lập tức.

Kim Dokja há miệng định cãi lại, nhưng không thể tìm ra lỗ hổng nào trong lý lẽ của đối phương, đành nuốt lại lời phản bác một cách bực bội. "Được thôi," cậu lầm bầm, rồi bất thình lình vươn người ôm lấy vai Yoo Joonghyuk. "Xem ai mới là người không có tự tin đây."

Không gian bên trong cỗ xe vốn đã chẳng rộng rãi gì, mà với hành động đột ngột của Kim Dokja, khoảng cách giữa hai người họ bị rút ngắn đến mức chỉ còn cách nhau vài phân. Hơi thở hòa vào nhau, và nhịp tim của họ tạo nên một bản hòa tấu rối loạn.

Bất chợt, Yoo Joonghyuk nhận ra rằng, có lẽ chính hắn đã tự đào hố chôn mình. Cái cảm giác điên rồ từ nhà hát opera một lần nữa len lỏi vào tâm trí, và hắn phải dồn hết sức mạnh ý chí để dập tắt nó, chờ đợi trong căng thẳng, thần kinh căng như dây đàn, để xem bước tiếp theo của Kim Dokja là gì.

Nhưng khi từng giây trôi qua thành từng phút, hắn mới nhận ra rằng Kim Dokja không phải đang cố tình kéo dài thời khắc này vì hiệu ứng kịch tính. Không, cậu ta thực sự đang đứng hình, cả người cứng đờ như một sợi dây cót bị vặn đến mức cực hạn. Đôi mắt cậu ta lia nhanh khắp cỗ xe, ở mọi nơi. Ngoại trừ khuôn mặt của Yoo Joonghyuk.

"Ngươi... không biết phải làm gì?" Yoo Joonghyuk hỏi, một thoáng sửng sốt len vào giọng nói của hắn. Không phải là hắn đã từng dành nhiều thời gian để suy nghĩ về việc Kim Dokja có bao nhiêu kinh nghiệm, hoặc thiếu kinh nghiệm, trong những chuyện thế này. Chỉ là, đây là lần đầu tiên hắn thấy bạn đồng hành của mình lúng túng đến mức này.

"Im đi, ta đang suy nghĩ," Kim Dokja lầm bầm. Cậu vẫn đang chăm chú nhìn vào khoảng trống giữa hai người, như thể nếu nhìn đủ lâu, nó sẽ tiết lộ bí ẩn của cuộc đời vậy.

Yoo Joonghyuk tiếp tục chờ đợi, ban đầu là với sự thích thú, sau đó là với sự sốt ruột. Cuối cùng, một ý nghĩ bất chợt trỗi dậy, lấn át mong muốn được thấy Kim Dokja xoay sở trong tình thế khó xử này. Yoo Joonghyuk khẽ thì thầm,

"... Tên ta."

"... Hả?" Kim Dokja ngu ngơ hỏi lại.

"Gọi ta bằng tên," Yoo Joonghyuk lặp lại. "Hay ngươi định tiếp tục gọi ta là 'Công tước' ngay cả khi dự tiệc?"

Kim Dokja vẫn tiếp tục tròn mắt nhìn hắn, đôi môi hồng khẽ hé ra trong một tiếng "ồ" đầy sửng sốt, như thể chính cậu cũng không nhận ra sự xa cách kỳ lạ trong cách xưng hô của mình. Hàng mi cậu khẽ rung, rồi cậu gần như thì thầm hơn là nói ra câu tiếp theo.

"... Yoo Joonghyuk."

Chưa bao giờ hắn nghe thấy tên mình vang lên êm dịu đến thế. Những âm tiết mềm mại tan vào khoảng tối giữa hai người, như đường tan chảy trong hơi ấm. Trong một khoảnh khắc điên rồ, Yoo Joonghyuk bỗng bị cuốn vào một ý nghĩ không thể cưỡng lại: hắn muốn nếm thử đôi môi vừa thốt ra những lời ấy, để xem chúng có ngọt ngào như âm thanh của chúng hay không. Hắn vô thức nghiêng người về phía trước, và...

Một tiếng ho khô khốc kéo hắn ra khỏi cơn mê.

"Chúng ta đến nơi rồi, Điện hạ." Giọng Jung Heewon vọng vào từ bên ngoài cánh cửa xe ngựa.

Kim Dokja gần như bật dậy khỏi chỗ ngồi, luống cuống mở chốt cửa rồi vụng về bước xuống xe. Bên ngoài, cả đoàn hộ tống đã đứng ngay hàng thẳng lối, chứng tỏ xe ngựa đã dừng lại ít nhất vài phút trước.

Jung Heewon đứng nghiêm trang trong dáng vẻ chỉn chu của một người hầu cận kiểu mẫu, nhưng ánh mắt cô lại ánh lên tia thích thú khi quan sát bọn họ, khiến Yoo Joonghyuk hơi nhướng mày nhìn cô. Nhưng không giống như Lee Jihye, Jung Heewon không dễ bị dọa dẫm, và ánh nhìn thích thú ấy chỉ càng thêm sâu thẳm.

Pháo đài của Gong Pildu thực chất là một phiên bản cải tạo của lâu đài tổ tiên thuộc thành bang lớn nhất và trung tâm nhất trong ba thành bang mà hắn đã chinh phục, giờ đây được đổi tên thành "Thành Pildu". Nội thất đều được thay mới hoàn toàn, tường thành được gia cố thêm lớp phòng thủ và pháo binh, nhưng đáng chú ý nhất là tám tòa tháp được sắp xếp thành một vòng tròn bao quanh trung tâm cung điện. Mỗi tòa tháp phát ra một luồng sáng rực rỡ với một màu sắc khác nhau.

Họ đi ngang qua ba trong số những tòa tháp ấy trước khi đến đại sảnh, nơi tổ chức yến tiệc.

"Kế tiếp, hãy tiếp tục lo công việc của các ngươi," Yoo Joonghyuk ra lệnh khi họ đến cửa chính của đại sảnh. Đó là tín hiệu để một phần đoàn hộ tống rời đi, trong đó có Lee Jihye và Jung Heewon. Chỉ có Lee Hyunsung tiếp tục theo sát họ bước vào.

Nội thất của đại tiệc còn xa hoa hơn bất cứ nơi nào khác trong lâu đài. Mỗi chiếc ghế đều được chế tác từ gỗ gụ bóng loáng, chạm khắc những hoa văn tinh xảo, còn bộ dao nĩa trên bàn hiển nhiên là sản phẩm của một bậc thầy chế tác bạc. Bữa tiệc thịnh soạn trải dài trước mắt họ, xa xỉ chẳng kém gì yến tiệc hoàng gia, nếu không phải về mặt nghệ thuật thì ít nhất cũng là về giá trị vật chất.

Vương quốc của Gong Pildu có thể còn mới mẻ và chưa được công nhận trên trường ngoại giao quốc tế, nhưng không ai có thể phủ nhận sự giàu có của nó. Và Gong Pildu, có vẻ như, là kiểu người khoác lên mình sự giàu có như một lớp giáp bảo vệ.

Ngay từ khoảnh khắc họ bước vào phòng, thái độ thù địch của gã đã lộ rõ, chỉ được che đậy sơ sài dưới lớp vỏ bọc của lòng hiếu khách.

"Thật là một vinh dự bất ngờ, Công tước," Gong Pildu cất giọng khinh khỉnh. "Nếu đế quốc báo trước rằng ngài sẽ đến, ta đã có thể chuẩn bị một màn chào đón xứng tầm hơn."

"Đây đã là màn chào đón phù hợp nhất mà chúng ta có thể mong đợi rồi," Kim Dokja đáp lại bằng một nụ cười khó lường.

Gong Pildu nhìn cậu từ đầu đến chân trong giây lát, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác, thậm chí còn chẳng thèm hồi đáp.

Cử chỉ thô lỗ đó khiến Yoo Joonghyuk khó chịu hơn hắn tưởng. Hắn liền vươn tay vòng qua eo Kim Dokja, kéo cậu sát vào mình trong tư thế giả tạo của một cái ôm đầy yêu thương. "Ta và hôn phu của ta, người sẽ trở thành Công tước phu nhân tương lai, đã mong chờ chuyến đi này từ lâu," hắn cất giọng, từng từ như nghiến chặt giữa kẽ răng.

Lời nhắc nhở về thân phận của họ khiến thái độ của Gong Pildu chuyển từ khinh miệt sang dè chừng. "Vậy sao? Không biết chuyện gì lại đưa những đại diện tôn quý của đế quốc đến với vương quốc nhỏ bé này của ta?"

Gã đang cố dò xét mục đích của bọn họ, nhưng quan trọng hơn, là đang thăm dò xem liệu họ, với tư cách là đại diện của đế quốc, có công nhận liên minh thành bang bất hảo của gã như một "vương quốc" thực thụ hay không.

Đáng tiếc cho gã, Kim Dokja mà hành xử theo lẽ thường thì đã chẳng phải là Kim Dokja.

"Đại diện của đế quốc ư?" Kim Dokja cất giọng đầy ngạc nhiên khoa trương, rồi quay sang Yoo Joonghyuk với một nụ cười rạng rỡ đến mức khiến hắn suýt nghẹn. Trước sự ngỡ ngàng của Yoo Joonghyuk, Kim Dokja đột nhiên đưa tay lên, hờ hững mân mê cổ áo hắn, đầu ngón tay vẽ những vòng tròn vô định trên lớp vải.

"Đừng nói những chuyện nhàm chán như thế. Chúng ta chỉ là hai người đang yêu thôi mà."

Chết tiệt. Tên khốn này không hề nói suông, Yoo Joonghyuk nghĩ, đầu óc choáng váng. Cậu thực sự có thể diễn kịch đến mức này sao?

Lông mày Gong Pildu nhíu chặt lại, vẻ mặt hiện rõ sự khó hiểu đầy bực dọc. "Vậy là... các người không đến đây thay mặt đế quốc?"

"Tất nhiên là không rồi," Kim Dokja phẩy tay. "Chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật."

Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Gong Pildu càng sâu hơn. "... Các ngươi đã kết hôn?" Giọng gã không còn chỗ cho sự bực bội nữa, mà hoàn toàn chỉ còn lại sự hoang mang.

"Ồ không, đây là tuần trăng mật đính hôn của bọn ta," Kim Dokja nói tự nhiên, như thể chính cậu không phải là người đã mắng Yoo Joonghyuk mới vài ngày trước, về việc lý do lý trấu chẳng hề hợp lý chút nào.

"... Ra vậy. Chúc mừng hai người." Cuối cùng, Gong Pildu lên tiếng, giọng nghe có chút gượng gạo. Ít nhất thì gã cũng đủ tỉnh táo để không hỏi xem bọn họ có vấn đề gì về thần kinh không.

"Cảm ơn. Vậy thì, nâng ly nào, vì người chủ nhà hào phóng của chúng ta," Kim Dokja nói, giơ ly rượu lên.

Gong Pildu máy móc nâng ly theo, cùng với một vài thuộc hạ của gã. Tiếng chạm cốc vang lên trong không gian, hòa cùng những tiếng trò chuyện rì rầm quanh bàn tiệc.

Thế nhưng, trước khi Gong Pildu kịp nhấp một ngụm rượu, mặt đất bỗng rung chuyển.

Cơn chấn động đầu tiên chỉ kéo dài trong chốc lát, nhưng ngay sau đó là cơn thứ hai, rồi thứ ba, rồi thứ tư.

Gong Pildu đập mạnh ly rượu xuống bàn, ánh mắt hoảng hốt nhìn quanh. Nhưng chỉ đến khi hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt gã mới thực sự tái mét. Gã quay phắt lại, trừng mắt nhìn Kim Dokja và Yoo Joonghyuk, cơn thịnh nộ bùng lên trong mắt.

"Các ngươi—!" Gã gầm lên.

Bốn trong tám cột sáng bên ngoài đã vụt tắt.

"Lee Hyunsung," Kim Dokja gọi.

Lee Hyunsung bước lên trước, cơ bắp rắn chắc căng chặt trong bộ đồng phục người hầu bó sát. Với vẻ mặt có phần áy náy, anh ta đá văng một góc bàn tiệc sang một bên, rồi giơ cánh tay lên, đấm mạnh xuống nền đất bên dưới.

"Ngươi—! Sao dám—! Sao có thể...!!" Gong Pildu vẫn đang lắp bắp buông ra những lời đe dọa lộn xộn, mặt đỏ gay vì tức giận, nhưng đã quá muộn để ngăn Kim Dokja nhặt lấy đĩa cổ vật bị chôn vùi dưới trung tâm đại sảnh.

"Người của ta đã lấy đi bốn trong số tám đá trụ neo của vòng phòng thủ, và giờ ta đang cầm chìa khóa trong tay." Kim Dokja nghiêng đầu, giọng điệu đầy vẻ thản nhiên. "Có vẻ như điều đó có nghĩa là ta đang kiểm soát ma thuật phòng thủ của thành phố ngươi, đúng không?"

Cậu dừng lại một chút, rồi nói thêm, gần như có phần áy náy: "Phải công nhận, đây là một thiết kế rất thông minh. Không phải ngẫu nhiên mà ngươi được gọi là bậc thầy về phòng thủ."

Gong Pildu vẫn trông như thể chưa thể chấp nhận được sự thật rằng mình đã thua. "Nhưng... sao ngươi biết được..."

"À. Ta có ăn gian một chút," Kim Dokja nói với vẻ lúng túng. Cậu chỉ tay lên trời, nửa cười nửa không. "Ta nhờ đến sự giúp đỡ của Đấng Tạo Hoá."

Gong Pildu trông vẫn như thể muốn tiếp tục chống cự, đôi mắt lóe lên tia tuyệt vọng tàn nhẫn. Nhưng trước khi gã kịp làm gì, Kim Dokja đã nhanh chóng chen vào, ngăn gã lại.

"Chúng ta chỉ muốn nói chuyện."

Cậu ngừng lại trong chốc lát, như đang cân nhắc kỹ từng từ.

"Ta biết về con gái ngươi."

Gong Pildu sững người.

"Những gì ta nói trước đó đều là sự thật. Chúng ta không đến đây thay mặt đế quốc. Ta biết chuyện đã xảy ra với con gái ngươi, và ta biết lý do ngươi lập nên vương quốc này." Kim Dokja bước lên phía trước, ánh mắt chăm chú quan sát Gong Pildu. "Báo thù hoặc bảo vệ gia đình... Ngươi không cần phải chọn lựa. Nếu đi theo bọn ta, ngươi có thể có cả hai."

Lần này, sự quyết tâm cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể Gong Pildu. Gã khuỵu xuống đất, cả người run lên từng đợt. Không ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng nặng nề bao trùm. Cuối cùng, sau khi cơn run rẩy qua đi, Gong Pildu mệt mỏi chống tay đứng dậy.

"... Được thôi," gã nói, giọng vẫn còn run rẩy, rồi đưa tay quệt nước mũi. "Hãy nói chuyện."

Năm giờ thảo luận căng thẳng trôi qua, Kim Dokja bước ra khỏi phòng làm việc của Gong Pildu với một chiếc hộp gỗ chạm trổ tinh xảo trên tay. Yoo Joonghyuk kiên nhẫn chờ đợi trong khi cậu đưa chiếc hộp ra với nụ cười đắc ý.

"Thần xin dâng lên Ngài, thủ cấp của Gong Pildu," Kim Dokja nói, bật nắp hộp ra. "Vẫn còn được gắn nguyên vẹn với phần còn lại của cơ thể hắn, cùng với toàn bộ kiến thức, lãnh thổ, tài sản và lòng trung thành của hắn."

Bên trong hộp là những tờ giấy da được cắt gọn gàng, xếp ngay ngắn.

Yoo Joonghyuk lật qua những tờ giấy một cách hờ hững, không phải vì thực sự muốn đọc bản thỏa thuận, mà là do ánh mắt mong chờ đầy khiêu khích của Kim Dokja. Nhưng khi nhìn thấy những dấu vân tay đỏ sẫm ở trang cuối cùng, hắn cau mày và nắm lấy cổ tay Kim Dokja.

"Ngươi đã lập khế ước máu với Gong Pildu?"

"Dĩ nhiên là không," Kim Dokja đáp, nhíu mày. "Ông ta sẽ là chư hầu của ngươi, không phải của ta. Chỉ là một khế ước bình thường thôi."

Nghe vậy, Yoo Joonghyuk liền thả tay cậu ra, gật đầu.

"Nói thật, bản hợp đồng này chủ yếu là vì ngươi là một kẻ đa nghi đến phát rồ," Kim Dokja nói thêm. "Kể cả không có nó, ta cũng không nghĩ Gong Pildu sẽ phản bội chúng ta nếu không có lý do chính đáng. Hắn căm ghét đế quốc quá sâu sắc, và có quá nhiều thứ để mất nếu không có chúng ta."

Đôi mắt đen của Yoo Joonghyuk lặng lẽ hướng về phía Kim Dokja.

Cảm giác tuyệt vọng khi khát khao sâu thẳm nhất của mình được công nhận và thốt lên thành lời, cảm giác hy vọng điên cuồng khi chứng kiến từng kế hoạch kỳ diệu lần lượt thành công... Hắn đã nhìn thấy những dấu hiệu đầu tiên của những cảm xúc ấy trên gương mặt của Gong Pildu.

Một thứ thuốc gây nghiện đối với những kẻ đang dần chìm xuống trong sự mệt mỏi của tồn tại.

Đó là lý do mà, ngay cả khi không cần Kim Dokja nhắc nhở, hắn cũng đã biết chắc rằng Gong Pildu sẽ không bao giờ phản bội họ.

Như một con rối trên dây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #joongdok