chương 05.2
Lãnh địa nam tước thứ 73 chìm trong tĩnh lặng chết chóc khi Yoo Joonghyuk đặt chân đến. Một lớp màn u ám của ma khí quỷ dữ bao trùm những tòa nhà xa hoa, để lại trong không khí mùi lưu huỳnh và tro tàn thoang thoảng.
Dinh thự không lớn, đúng như dự đoán đối với một lãnh địa cấp thấp, nhưng lại được trang hoàng bằng những món đồ xa xỉ và vật trang trí đắt đỏ, hoàn toàn không phù hợp với quy mô hay mức độ giàu có của nó. Cũng chẳng có gì lạ. Một ổ rắn độc đáng khinh, sống ký sinh trên máu và mồ hôi của dân chúng, đương nhiên sẽ vơ vét hết thảy về cho mình.
Ngay khi bước vào đại sảnh chính, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi hắn. Xác chết la liệt khắp nơi, tất cả đều đã phân hủy ít nhất vài ngày. Dù khó mà xác định chính xác, nhưng có vẻ không ai trong số đó mang vết thương chí mạng hay dấu hiệu trúng độc, ngoài những chỗ cơ thể đã bị ma khí gặm nhấm.
Hắn tiếp tục đi qua vài căn phòng và một sân trong, tất cả đều trong tình trạng tương tự. Những gì có thể suy đoán là ma khí đã ập đến đột ngột, giết chết đám người yếu ớt và bất cẩn trong vòng vài phút. Bàn ăn vẫn còn bày biện chén đĩa, còn những thi thể thì vương vãi khắp nơi, nằm trong chính căn phòng mà họ đã ở vào khoảnh khắc tử vong. Trên khuôn mặt méo mó vì đau đớn của họ vẫn còn đọng lại những tia tuyệt vọng cuối cùng trước khi lìa đời.
Hắn không biết mình nên thấy nhẹ nhõm hay lo lắng khi vẫn chưa tìm thấy Kim Dokja.
Càng tiến sâu vào trong, các căn phòng và tòa nhà càng trở nên tồi tàn. Vùng đầu tiên hắn đi qua rõ ràng là đại sảnh chính cùng khu sinh hoạt của chủ nhân nơi này. Sau đó là phòng của lũ con cháu, nhà khách, rồi đến khu dành cho gia nhân. Chỉ khi đến tận cuối dinh thự, hắn mới phát hiện ra một cánh cửa gỗ cũ kỹ, đơn sơ, trông chẳng khác gì cửa kho chứa đồ.
Hắn mở cửa.
Căn phòng bên trong có kích thước chẳng khác gì một cái tủ chứa đồ, nhưng rõ ràng nó không phải vậy. Một chiếc bàn gỗ cũ kỹ cùng một chiếc ghế ọp ẹp đặt sát tường, đối diện là một chiếc giường nhỏ với tấm chăn mỏng đến mức khó mà tưởng tượng nó có thể giúp ai đó sống sót qua mùa đông. Sách vở chất đống khắp nơi, trải dài từ mặt bàn xuống tận sàn nhà. Tất cả đều cũ kỹ, nhưng qua một cái liếc mắt cũng đủ thấy chúng đã được đọc đi đọc lại nhiều lần.
Quan trọng nhất là người hắn tìm kiếm đang ở đó, ngồi yên trên chiếc ghế gỗ xiêu vẹo.
Kim Dokja vẫn chưa có phản ứng trước sự xuất hiện của hắn. Cậu nhắm mắt, đầu tựa vào một tay, khuỷu tay tì lên thành ghế, trong khi bàn tay còn lại vô thức vẽ những hoa văn mơ hồ lên mặt gỗ. Giữa lòng bàn tay cậu là một viên ngọc bích nhỏ, kích cỡ không lớn hơn một quả trứng. Đôi môi khẽ mấp máy, như thể cậu đang thì thầm với chính mình. Yoo Joonghyuk bước đến gần hơn để lắng nghe.
"... vươn đến, không phải chủ nhân, cũng chẳng phải người thừa kế, mà là kẻ yếu đuối nhất trong căn nhà," cậu thì thầm, giọng trầm ấm và êm ái như đang đọc một trang sách. "Kẻ đó là đứa con hoang của nam tước. Hắn nghe thấy viên ngọc thì thào bên tai, như thể đang nhìn thấu những nỗi sợ hãi và khát vọng sâu nhất trong tim hắn. Không—không phải nhìn thấu. Đó chính là trái tim hắn. Tất cả ký ức về những trận đòn roi, những lời mắng nhiếc, những ánh mắt khinh miệt—viên đá nhỏ bé ấy đều cảm nhận được hết. 'Ngươi muốn gì?' nó thì thầm với hắn."
Ánh mắt Yoo Joonghyuk vô thức rơi xuống viên ngọc trong tay Kim Dokja. Và rồi, hắn đột nhiên nhận ra, ma khí trong căn phòng không hề chạm đến cậu.
Đôi môi Kim Dokja vẫn không ngừng động đậy, giọng cậu quá nhỏ để nghe thấy rõ ngay cả với thính giác nhạy bén của hắn. "Hắn nhặt viên đá lên và đáp, 'Dù có cố gắng thế nào, ta cũng không có chỗ đứng trong thế giới này.' Rồi...
'Nếu thế giới này bị hủy diệt thì sao?'"
Những lời cuối cùng chỉ là một tiếng thở khẽ. Cậu chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử đen láy phản chiếu bóng hình Yoo Joonghyuk cùng một nét chần chừ không rõ nghĩa.
Ma khí bắt đầu tụ lại xung quanh cậu, không phải để tấn công, mà là để quy phục.
"Cái..." Yoo Joonghyuk khàn giọng, phải hắng giọng một cái khi nhận ra giọng mình vừa bị vỡ. "Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?"
Kim Dokja khẽ phất tay về phía xung quanh. "Như ngài thấy đấy. Ta đã giết tất cả bọn họ."
Yoo Joonghyuk nhìn cậu chằm chằm. "Bọn chúng đã chết từ nhiều ngày trước. Khi đó ngươi vẫn còn bất tỉnh."
Khóe môi Kim Dokja nhếch lên, gần như là một nụ cười. "Nhưng ta đã biết trước rằng bọn chúng sẽ chết. Và ta không làm gì để ngăn cản."
"Ngươi đang cố thuyết phục ta giết ngươi sao?" Yoo Joonghyuk bước tới, túm chặt cổ áo cậu. "Kim Dokja, nếu bất kỳ kẻ nào trong số chúng còn sống đến giờ phút này, ta sẽ tự tay đâm kiếm xuyên qua tim chúng. Vậy nên đừng chơi mấy trò vô nghĩa nữa."
"Đây không phải trò chơi." Kim Dokja đặt tay lên bàn tay đang siết cổ áo mình, nhưng cậu không giãy giụa, cũng chẳng cố gắng gỡ nó ra. "Ta đã nói rồi. Điều kiện để trở thành ma vương là 'mong muốn thế giới bị hủy diệt.' Hãy nghĩ đến em gái ngài," cậu khẽ nói thêm.
Yoo Joonghyuk nhìn cậu với ánh mắt không thể tin được. Hắn lục tìm trên gương mặt Kim Dokja, tuyệt vọng kiếm một dấu hiệu nào đó rằng cậu đang đùa cợt, hoặc nói dối... nhưng điều đó là không thể. Cả hai bọn họ đều biết rõ điều đó.
Hắn bật cười. Một tràng cười khô khốc, đầy giận dữ. "Ngươi đúng là chẳng từ thủ đoạn nào cả."
Không hề báo trước, hắn quăng thanh thánh kiếm đi. Thanh kiếm rơi xuống đất với một tiếng vang chói tai. "Ta sẽ không làm thế. Tìm cách khác đi."
Lông mày Kim Dokja cau lại trong sự bối rối hiện rõ. "... ngài, đáng lẽ ra không nên như thế này," cậu lẩm bẩm.
"Vậy ta phải như thế nào???" Yoo Joonghyuk gằn giọng. "Nói ta nghe xem."
Kim Dokja nhìn hắn với ánh mắt phức tạp. Cuối cùng, cậu khẽ nói: "Xin lỗi."
"Không còn nhiều thời gian nữa, và thật sự... không còn cách nào khác."
Mặc kệ bàn tay Yoo Joonghyuk đang siết chặt cổ áo mình, cậu gạt ra một cách nhẹ nhàng đến bất thường, rồi bước đến nhặt thanh kiếm bị vứt bỏ. Ánh sáng thần thánh của nó thiêu cháy da thịt cậu như axit, phát ra những tiếng xèo xèo đáng sợ khi vừa chạm vào.
Yoo Joonghyuk trừng mắt nhìn cảnh tượng ấy, lập tức lao tới để ngăn Kim Dokja. Nhưng đột nhiên, hắn phát hiện ra cơ thể mình không thể cử động được nữa.
Hắn đứng chôn chân tại chỗ, bị tấm màn ma khí giam cầm, chỉ có thể bất lực nhìn Kim Dokja đưa chuôi kiếm vào tay mình.
"Kim Dokja..." Hắn cố gắng thốt lên, giọng nghẹn lại đầy tuyệt vọng, nhưng người trước mặt hắn vẫn không hề nao núng.
"Ta thực sự xin lỗi," Kim Dokja lặp lại, giọng khẽ run. "Nếu điều này thành công, chúng ta sẽ gặp lại."
Nói xong, cậu bước thẳng về phía lưỡi kiếm.
Mũi kiếm chậm rãi xuyên vào cơ thể cậu, làn da vẫn còn nhân tính không có chút phản kháng nào trước thần thánh. Khi thanh kiếm cuối cùng cũng cắm ngập đến chuôi, Kim Dokja lặng lẽ vòng tay ôm lấy bờ vai Yoo Joonghyuk. Một cái ôm gượng gạo, méo mó, nhưng lại là lần đầu tiên bọn họ từng chia sẻ.
Hơi ấm tràn vào lồng ngực Yoo Joonghyuk. Không phải sự dịu dàng của một cái ôm, mà là sự nóng ẩm, dính nhớp của máu Kim Dokja đang tuôn xối xả, nhấn chìm phần trước y phục hắn.
"Hãy nhớ..." Kim Dokja thở dốc, đôi môi run rẩy áp sát bên tai Yoo Joonghyuk, máu trào ra từ khóe miệng. "Âm phủ... hãy hỏi chúng... người khổng lồ..."
"Anna Croft... lợi dụng ả ta... nhưng đừng... tin tưởng..."
"Và Lee... Seol..."
Lời nói của cậu dần chìm vào hư vô, cùng với hơi ấm cuối cùng trên làn da.
Cuối cùng, Yoo Joonghyuk chỉ còn lại một thi thể lạnh ngắt đang đổ ập vào người hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro