Chương 4

Shin Yoosung là một đứa trẻ ngoan.

Cô bé biết điều đó vì ai cũng nói như vậy.

Khi cha mẹ bỏ cô bé lại ở ngôi đền, các tu sĩ đã nắm lấy tay cô, xoa đầu cô và nói: Nhìn xem, đứa trẻ này ngoan biết bao. Con bé thật dũng cảm, đến khóc cũng không khóc.

Vào giờ ăn, khi những đứa trẻ khác tranh nhau từng chút khẩu phần ít ỏi, cô chỉ lặng lẽ đứng ở phía sau với cái bụng đói cồn cào. Thật chín chắn so lứa tuổi, những giáo sĩ phụ trách trẻ mồ côi khen ngợi. Thật là một đứa trẻ ngoan.

Và khi tin tức về khải huyền được công bố, các giám mục và tổng giám mục quyền lực nhất trong đế quốc đổ về ngôi đền nhỏ bé ở vùng quê, từng người một đến thăm cô. Đứa trẻ ngoan, mọi người xung quanh đều ca ngợi. Con bé là một đứa trẻ ngoan, chắc chắn sẽ theo con đường chính đạo.

Trước kia, cô bé thấy may mắn nếu nhận được đủ khẩu phần để ngăn bụng mình khỏi kêu réo, nhưng giờ, trước mặt chỉ toàn là những đĩa thức ăn đầy ắp. Trước kia, chăn đệm của cô đã sờn rách và mỏng tang, nhưng giờ cô ngủ trên lớp lụa sang trọng. Các tu sĩ và giáo sĩ trước đây chẳng mấy khi để mắt đến cô giờ lại cố gắng khen ngợi và mỉm cười với cô. Dù là với sự sợ hãi, trong khoảng cách có chừng mực. Và cô không được phép rời khỏi đền.

Một ngày nọ, họ quyết định rằng ngôi đền nhỏ ở vùng quê này quá khiêm tốn để có thể chứa cô, vậy nên họ đưa cô lên xe ngựa và gửi cô đến ngôi đền chính tại kinh đô. Cô vẫn không được phép rời khỏi đền, nhưng nơi này rộng lớn hơn, có nhiều chỗ để khám phá hơn, và thế là cô hài lòng. Cô hiểu vì sao mọi chuyện phải như thế– dù sao thì, cô cũng là một đứa trẻ ngoan, mà trẻ ngoan thì phải nghe lời người lớn. Chúng không được phép gieo rắc sự hủy diệt xuống thế gian. Cô phải dũng cảm. Cô không được phàn nàn.

Cuối cùng, cô tìm thấy một khu vườn nhỏ, yên tĩnh, nằm trong góc ít ai lui tới của ngôi đền. Từ đó, cô coi nó là của riêng mình. Mỗi ngày, sau khi hoàn thành việc học kinh thánh, cô sẽ đến đó và mơ về những điều mà cô không nên mơ tới—những anh hùng, những hiệp sĩ, những tên cướp biển, những con rồng. Biết đâu cô thực ra là một nàng công chúa, và mọi loài quái thú cùng rồng trên thế gian này sẽ yêu quý cô, sẽ nói chuyện với cô, và sẽ lắng nghe cô.
Chính giữa lúc đang mơ mộng giữa ban ngày, cô bé lần đầu tiên gặp người đàn ông xấu.
Người đàn ông xấu ấy lấm lem lá cây và cành khô, chiếc áo khoác và quần trông có vẻ đắt tiền của y dính đầy bùn đất. Y đang cố bò qua lỗ chó trên bức tường—cái lỗ mà cô giả vờ như không biết đến, vì chỉ có những đứa trẻ hư mới nghĩ đến chuyện lén trốn ra ngoài để khám phá thị trấn.

"Ồ," người đàn ông xấu kêu lên, mắt sáng rỡ khi nhìn thấy cô. "Cháu là Shin Yoosung, đúng không? Không ngờ chú lại tìm thấy cháu ngay lập tức." Y vẫn còn kẹt một nửa người bên trong bức tường khi cố gắng lách qua khe hẹp, làm quần áo càng thêm lấm lem.
"Chú là ai?" Shin Yoosung nghiêm nghị hỏi. "Người ngoài không được vào đền. Chú phải xin phép các tu sĩ."

"Chú không thể xin phép các tu sĩ được," người đàn ông xấu giải thích. "Họ sẽ đuổi chú đi mất. Vì, ừm, chú định nhờ cháu mở Cánh Cổng Địa Ngục... một chút thôi."

Bây giờ thì Shin Yoosung biết chắc chắn rằng y là người xấu. Các tu sĩ đã dặn cô hết lần này đến lần khác rằng quỷ dữ và những kẻ xấu sẽ tìm cách thuyết phục cô chọn con đường tà ác, và cô nhất định phải chống lại.

Vậy nên, cô đã làm điều mà bất kỳ đứa trẻ ngoan nào cũng sẽ làm trong tình huống đó.

Cô vớ lấy một nhánh cây và bắt đầu quất người đàn ông xấu.

-

Shin Yoosung có thể là một đứa trẻ ngoan, nhưng cô bé không thể cưỡng lại sự tò mò bẩm sinh của mình quá lâu. Vì vậy, khi người đàn ông xấu quay lại lần thứ hai, cô không vung nhánh cây quất y ngay lập tức. Thay vào đó, cô đứng chắn trước lỗ chó, tay vẫn siết chặt cành cây, sẵn sàng phòng vệ.

"Tại sao chú muốn cháu mở Cánh Cổng?" Cô hỏi với vẻ thận trọng. "Mọi người nói rằng khi Cánh Cổng mở ra, lũ quỷ sẽ tràn vào. Chú là kẻ xấu à? Chú có phải là quỷ không?"

"Câu hỏi này hơi khó đấy," người đàn ông xấu cau mày. "Chú... không nghĩ mình là người tốt, nhưng chú cũng đang cố gắng để không trở thành kẻ xấu. Còn quỷ sao... Ừm, ít nhất hiện tại chú vẫn là con người." Y cười nhạt. "Nhưng lý do chú muốn cháu mở Cánh Cổng thì khá đơn giản. Chú hy vọng rằng sẽ có ít người phải chết nhất có thể."

Shin Yoosung mím chặt môi. "Nói dối. Cánh Cổng chỉ mở ra nếu cháu phạm sai lầm. Nhưng cháu sẽ không làm sai, nên sẽ không có ai chết cả."

"Ồ... đó là những gì họ nói với cháu sao?" Người đàn ông xấu gãi đầu. "Cháu không sai, nhưng chú không nghĩ chuyện đó thực tế lắm đâu. Nó giống như bảo ai đó không bao giờ được buồn hay tức giận trong suốt cuộc đời vậy... Và hơn nữa," y do dự một chút. "Sẽ có những người tìm mọi cách để buộc cháu phải mở Cánh Cổng. Cháu sẽ không thể ngăn cản họ đâu."
Shin Yoosung nhíu mày. "Vậy thì đền thờ sẽ ngăn họ lại."

Người đàn ông xấu nhìn cô với ánh mắt có chút thương cảm. "Không," y khẽ nói. "Họ sẽ không làm vậy."

Tất cả những điều y nói đều thật vô lý, nhưng kỳ lạ thay, dù cho nó đáng sợ, Shin Yoosung lại muốn tin y. Có lẽ vì y là người đầu tiên sau một thời gian dài không nhìn cô với ánh mắt sợ hãi, hoặc có lẽ vì cô đã mệt mỏi—mệt mỏi với nỗi lo sợ rằng mình sẽ phạm sai lầm. Nhưng...
"Nhưng," cô lên tiếng, giọng nhỏ như thì thầm, "Nếu cháu làm sai thì sao?"

"Không sao cả," người đàn ông xấu trấn an cô. "Chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập. Dù cháu có làm sai, chú cũng đã thiết lập các kết giới để ngăn chặn phần lớn ma khí tràn ra ngoài. Không cần phải hoàn hảo—cố gắng một chút vẫn tốt hơn là không có gì."

Cô cắn môi, đắn đo thật lâu, rồi cuối cùng, cô buông nhánh cây xuống.

"Được thôi," cô nói. "Cháu sẽ thử."

-

Người đàn ông xấu không đến mỗi ngày, nhưng ít nhất cứ hai ba ngày y lại xuất hiện, có khi còn thường xuyên hơn. Và mỗi lần như vậy, cả hai lại cùng nhau luyện tập mở Cánh Cổng.
Chính xác thì, họ cố gắng luyện tập—nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

"Thật khó hiểu," một ngày nọ, người đàn ông xấu than thở, giơ hai tay lên trời. "Càng tuyệt vọng thì Cánh Cổng mở ra càng lớn. Cháu chắc là mình đang nghĩ về chuyện buồn chứ?"

Shin Yoosung gật đầu, cố kìm nước mắt. Cô bé đang nghĩ về con chó của gia đình mình, con chó đã bị bán đi để lấy tiền. Nhớ lại tiếng rên rỉ buồn bã cuối cùng của nó khi bị đem đi, cô không thể ngăn những giọt nước mắt chảy xuống má.

"Ôi—đừng, đừng khóc, chú xin lỗi." Người đàn ông xấu cuống quýt, lóng ngóng không biết phải làm gì. Cuối cùng, như chợt nghĩ ra điều gì đó, y thò tay vào túi sau, lấy ra một bọc nhỏ được gói trong khăn tay. "Này, ăn bánh quy đi, bánh ngon lắm. Tên khốn đó—ôi chết, chú không nên nói bậy trước mặt trẻ con—à, cái tên đầu đất đó, hắn đúng là một thằng ngốc, nhưng mà nấu ăn thì giỏi kinh khủng. Cháu nghĩ xem, một công tước mà lại giỏi nấu ăn như vậy có thấy sai sai không? Hắn có nguyên một đội đầu bếp riêng luôn ấy. Han Sooyoung, cái đồ đạo văn, chú thề..."

Shin Yoosung cố nức nở thật khẽ khi cắn một miếng bánh quy. Chúng quả thật rất ngon, dù vẫn còn vị mặn của nước mắt. Người đàn ông xấu nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô bé, rồi tỉ mỉ lau cả vụn bánh và nước mũi dính trên mặt cô.

"Không sao, không sao," y dỗ dành. "Không phải lỗi của cháu. Thật ra, ngay cả chú cũng không biết chính xác cách nó hoạt động... Chỉ có vài manh mối, nhưng..." Y thở dài.

"Chú ơi," cô bé hỏi, vừa xì mũi vào chiếc khăn tay lụa đắt tiền mà hắn đưa, "Nhỡ nó là điều không thể thì sao? Nhỡ không có cách nào để kiểm soát nó cả..."

"Không, nó có thể," người đàn ông xấu khẳng định chắc nịch. "Trong tương lai... Ừm, không phải tương lai này, mà là một tương lai khác, nếu cháu hiểu ý chú... Dù sao thì, đã từng có một lần cháu mở được một Cánh Cổng nhỏ sau khi các Trận Đại Hồng Thủy đã xảy ra. Chỉ một lần thôi, nhưng thế có nghĩa là nó không phải không thể."

"Ồ," Shin Yoosung đáp, giả vờ như mình hiểu. Rồi cô hỏi tiếp, "Vậy cháu đã làm gì trong tương lai đó?"

Người đàn ông xấu im lặng.

Shin Yoosung không hỏi thêm nữa.

-

Đôi khi, người đàn ông xấu lại huyên thuyên về những điều chẳng có chút ý nghĩa nào. Ví dụ như,

"—mà các tổng lãnh thiên thần lại chính là những kẻ viết ra mặc khải ngay từ đầu! Vậy nên chuyện này chẳng hợp lý chút nào, đúng không? Trông cứ như bọn họ cố tình làm cho cuộc sống của cháu trở nên khổ sở, để Cánh Cổng tạo ra một Ma Vương mạnh hơn, rồi lấy cớ đó để đưa Eden ra khỏi trạng thái ẩn dật nhỉ? Như vậy thì các tổng lãnh thiên thần có thể thoải mái nhúng tay vào thế giới loài người bất cứ lúc nào!"

Shin Yoosung gật đầu rất thông minh. Cô bé không hoàn toàn hiểu hết, nhưng chắc chắn rằng các linh mục sẽ không tán thành bất cứ điều gì mà hắn vừa nói.

Vào một ngày nọ, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm để hỏi một câu hỏi mà cô đã nghĩ đến từ rất lâu.

"Chú ơi," cô bé chậm rãi lên tiếng. "Tại sao lại là cháu? Tại sao cháu lại là người gây ra Đại Hồng Thủy?"

Người đàn ông xấu chớp mắt. "Chuyện đó... chú cũng không chắc lắm," y nói, có vẻ không chắc chắn. "Cháu phải hỏi cái đồ đạo văn Han Sooyoung mới được. Nhưng... chú có một người bạn rất thông minh, thông minh hơn chú nhiều, và có lần chú đã hỏi cô ấy một câu đại loại như, nếu trong cuốn sách này có thiên thần, ác quỷ và cả thần linh, vậy tại sao ngày tận thế lại do một đứa trẻ ngẫu nhiên bắt đầu?"

<<cái đụ má chị au viết hay vỡi :(( >>

Shin Yoosung nghiêng đầu, trông đầy tò mò.

Người đàn ông xấu cười khổ. "Bạn chú đã trả lời, có lẽ là bởi, thực thể duy nhất có thể thấu hiểu con người chính là một con người khác." y dừng lại một chút, rồi tiếp tục, "Và cô ấy còn nói mấy thứ khác về địa ngục và con người mà chú quên mất tiêu." y xoa gáy một cách ngượng nghịu. "Xin lỗi nhé, chú quên mất là mình định nói gì nữa rồi. Ừm... nếu cháu hỏi chú, thì chú nghĩ đơn giản là cháu sinh ra đã có một loại năng lực đặc biệt. Giống như pháp sư hay anh hùng vậy."

"Như Thánh Nhân Cuối Cùng, Kaizenix sao?" Shin Yoosung mở to mắt hỏi.

Người đàn ông xấu gật đầu. "Ừ, chính xác. Kaizenix sinh ra đã có khả năng sử dụng kiếm khí, vậy nên anh ta mới có thể rèn thanh thánh kiếm và đâm nó vào tim Ma Vương, giành được danh hiệu Thánh Nhân, đúng không? Cháu cũng vậy. Cháu có khả năng tạo ra Cánh Cổng."

"Vậy chú nghĩ cháu cũng có thể trở thành một anh hùng không?"

"Chú cá là được đấy," người đàn ông xấu mỉm cười.

Shin Yoosung nghĩ, sẽ thật tuyệt nếu cô có thể nhanh chóng học cách sử dụng năng lực của mình để chứng minh rằng chú ấy đã đúng. Nhưng cũng có một phần nhỏ trong cô mong rằng mình sẽ chẳng bao giờ tìm ra cách, để họ có thể mãi mãi ở bên nhau như thế này.

-

Những ngày tháng yên bình của cô bé kết thúc đột ngột, cũng như cách chúng đã bắt đầu.
"Thật ra thì," một ngày nọ, người đàn ông xấu bất chợt lên tiếng, "có lẽ việc cháu chưa biết 'tuyệt vọng' là gì cũng là một chuyện tốt. Cháu vẫn còn quá nhỏ để trải qua điều đó."

Mắt Shin Yoosung mở to. "Cháu không còn nhỏ đâu! Ai cũng nói cháu trưởng thành trước tuổi mà! Cháu có thể làm được!" Cô bé tha thiết.

"Đừng lo, chú biết cháu có thể làm được," người đàn ông xấu trấn an. "Chỉ là, không nhất thiết phải là bây giờ. Cháu nghĩ sao về việc rời khỏi ngôi đền này? Sẽ hơi khó để thuyết phục mấy ông già đó đồng ý, nhưng nếu cố gắng, chú chắc là có thể thu xếp để đưa cháu đến phủ công tước..."

"Cháu có thể sống với chú sao?" Shin Yoosung hỏi, gần như hoảng sợ bởi tia hy vọng đột nhiên bùng lên trong lồng ngực.

"Nếu đó là điều cháu muốn," người đàn ông xấu xác nhận. Như thể cô bé còn có thể muốn điều gì khác.

"Cháu muốn ạ! Khi nào ạ?" Shin Yoosung vội vàng hỏi, sợ rằng chú sẽ đổi ý.

Người đàn ông xấu vừa định trả lời thì ánh mắt y chợt thay đổi. Y nhìn về phía xa với vẻ mặt đăm chiêu, rồi đột nhiên trừng mắt, lao đến ôm chặt lấy cô bé và đẩy cả hai ngã xuống đất.

Soạt.

Người đàn ông xấu hít mạnh một hơi, và cô bé nghe thấy âm thanh của da thịt bị xé toạc. Một chiếc móc sắt sắc bén được giật mạnh khỏi cánh tay y, rút về bàn tay của kẻ đã phi nó.
Đó là một trong những vị linh mục.

Cô bé bấu chặt lấy áo khoác của người đàn ông xấu, toàn thân run rẩy vì kinh hãi. Ba linh mục đã bao vây lấy họ, trên tay mỗi người đều cầm một vật kim loại sắc bén mà cô không rõ công dụng. Nhưng có một điều mà cô chắc chắn—họ đều là những người đã từng chăm sóc cô.
"T-tại sao?" Cô bé run rẩy hỏi, giọng nhỏ đến mức gần như chỉ là một hơi thở.

"Shin Yoosung," người đàn ông xấu khẽ nói, đẩy cô bé ra phía sau mình. "Chú sẽ đánh lạc hướng bọn họ. Trong lúc đó, cháu phải trèo qua bức tường, càng nhanh càng tốt. Joonghyuk đang đợi ở phía bên kia—cháu sẽ nhận ra hắn ngay. Hắn cao, đẹp trai, và trông khó ở như thể luôn có cây gậy chọc mông vậy... Nói với hắn những gì đã xảy ra, được chứ? Đừng quay lại."

"Được," cô bé thì thầm.

"Đi đi." Người đàn ông xấu nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Cô bé lao đi, chạy thẳng về phía bức tường. Một trong những linh mục định chặn đường, nhưng người đàn ông xấu đã kịp chộp lấy chân gã và nhất quyết không buông.

"Ngươi là ai? Kẻ xâm nhập sao?! Mau tránh ra!" Vị linh mục quát lớn. "Chỉ cần giết được con bé, chúng ta sẽ thoát khỏi Đại Hồng Thủy!"

"Dối trá," người đàn ông xấu thở dốc. "Là Anna Croft, đúng không? Ả ta đã nói với các người điều đó."

"Đúng vậy," linh mục kia đáp, "chính là Nhà Tiên Tri. Nếu ngươi hiểu rồi thì—"

"Vì Chúa, dùng cái đầu của các người đi, ả đang lừa các người đấy," người đàn ông xấu nghiến răng. "Nếu đó là sự thật, tại sao ả không đưa ra một Lời Tiên Tri thực sự? Ả không muốn để lại dấu vết nào liên quan đến mình, chỉ muốn lợi dụng các người để bẩn tay thay ả. Vậy nên dừng ngay việc tìm cách sát hại một đứa bé mười một tuổi đi!"

"Ngươi—!"

Shin Yoosung không kịp nhìn thấy chuyện gì xảy ra tiếp theo. Cô bé chạy vụt qua bọn họ, dốc toàn bộ sức lực vào đôi chân nhỏ bé. Lồng ngực nóng rát, từng thớ cơ bắp như đang gào thét phản đối, nhưng cô bé vẫn chạy. Bởi vì cô biết, chỉ cần chậm một giây thôi, có thể cô sẽ không bao giờ được gặp lại người đàn ông xấu nữa.

Đừng ngoảnh lại, đừng ngoảnh lại, cô tự nhủ.

Phía sau, âm thanh tiếng bước chân và tiếng hét hỗn loạn vang lên. Tiếng kim loại va vào gỗ, rồi tiếng kim loại chạm vào kim loại. Và cuối cùng—một âm thanh lạnh thấu xương: tiếng kim loại đâm xuyên qua da thịt. Có tiếng rên đau đớn trầm thấp vang lên, giọng nói quen thuộc đến mức khiến máu cô bé đông cứng.

Shin Yoosung là một đứa trẻ ngoan, và trẻ ngoan thì luôn nghe lời người lớn.

Nhưng vào khoảnh khắc ấy, cô không thể là một đứa trẻ ngoan nữa.

Cô ngoảnh lại.

Và cô nghĩ, À.

Thì ra đây là cảm giác của tuyệt vọng.
-

Ngay khi phát hiện mùi khét thoang thoảng trong không khí, bản năng mách bảo Yoo Joonghyuk rằng có điều gì đó không ổn.

Kim Dokja đã khẩn nài hắn đứng gác bên ngoài tường thành của ngôi đền thay vì cùng nhau xâm nhập vào bên trong. ("Cái mặt cau có của ngài sẽ dọa con bé kích hoạt Hồng Thủy trước cả khi Anna Croft kịp ra tay," y vừa nói vừa nhăn mũi.) Vì vậy, hắn miễn cưỡng giữ khoảng cách cho đến lúc này. Nhưng khi tiến gần đến rìa khu đền, âm thanh bước chân và những tiếng hét vang vọng đã cuốn phăng mọi suy nghĩ khác ra khỏi đầu hắn.

Hắn nhanh chóng đến chỗ bức tường nơi mình đã chia tay Kim Dokja, nhưng không như tên cố vấn đang mất tích kia, hắn chẳng có chút kiên nhẫn nào để bận tâm về sự nguyên vẹn của công trình này. Chỉ với một nhát kiếm, bức tường vỡ vụn tức khắc, đá cuội rơi lả tả, và hắn lao qua đống đổ nát với trái tim nện thình thịch trong lồng ngực.

Khung cảnh bên trong ngôi đền vượt xa mọi tưởng tượng của hắn.

Mặt trời bị che khuất bởi những đám mây đen và đỏ cuồn cuộn, khiến ban ngày chẳng khác gì màn đêm u tối. Hàng đàn ma thú tràn ra tứ phía, dày đặc đến mức lớp da lông đen tuyền của chúng tạo nên ảo giác về một biển đen vô tận. Những mảng màu đen chỉ bị ngắt quãng bởi vài tòa nhà rải rác trong khu đền hoặc đôi ba tứ chi dị dạng mắc kẹt trong hàm của lũ quái vật. Mỗi khi nhìn thấy một phần thân thể bị xé nát, lòng hắn trĩu nặng, nhưng có lẽ vẫn còn một vị thần nhân từ nào đó mỉm cười với hắn—bởi cho đến lúc này, hắn vẫn chưa thấy dáng hình gầy gò, thư sinh quen thuộc của một người.

Càng tiến sâu vào biển quái vật, hắn càng nhận ra rằng phần lớn những bộ phận cơ thể rải rác và những mảnh y phục tả tơi thuộc về các giáo sĩ trong đền. Việc Hồng Thủy bùng nổ ngay tại tâm điểm ngôi đền khiến tình trạng này không có gì bất thường, nhưng điều kỳ lạ là cho đến giờ, không một con ma thú nào tấn công hắn.

Hắn tiếp tục tìm kiếm.

Đi xa đến mức này, luồng ma khí trong không gian đã trở nên quá dày đặc và ngột ngạt đối với cơ thể con người. Nhờ khả năng cảm nhận mana bẩm sinh, hắn có thể sử dụng kiếm khí để bảo vệ mình. Nhưng với một kẻ không hề có bất kỳ sự rèn luyện nào về vũ khí hay ma thuật...
Hắn bắt đầu chạy nhanh hơn.

Khi lao đi, hắn lạnh người nhận ra thứ đang trôi nổi trên bầu trời, giữa những đám mây đen và đỏ cuồn cuộn. Đó là những Cánh Cổng—và ma thú từ trong đó vẫn đang tuôn ra như một trận sóng thần cuồng nộ.

Chuyện này không đúng, hắn rùng mình nhận ra.

Theo kịch bản tệ nhất mà Kim Dokja đã dự đoán, Anna Croft sẽ thao túng những người chăm sóc đứa trẻ, khiến họ phản bội con bé. Sự tuyệt vọng tột cùng của cái chết và sự phản bội sẽ triệu hồi Đại Hồng Thủy kinh hoàng, nhấn chìm kinh thành trong bầy quỷ dữ.

Nhưng đây còn tệ hơn thế.

Có vẻ như bọn ma thú vẫn còn bị giới hạn trong khu vực ngôi đền, nhưng các Cánh Cổng chẳng hề có dấu hiệu đóng lại. Yoo Joonghyuk điên cuồng lao về phía trước, chém giết bất kỳ con quái nào cản đường. Thanh kiếm của hắn chật vật xẻ qua lớp da dày của chúng, nhưng hắn bù đắp bằng sức mạnh tuyệt đối, nghiền nát xương bọn chúng nếu không thể đâm xuyên qua lớp da.

Cuối cùng, hắn cũng thấy một khoảng trống trong biển quái vật và nhận ra bóng dáng mình đang tìm kiếm. Không—hắn sững người. Không phải một, mà là hai.

Kim Dokja, co quắp dưới đất, hai vết rạch sâu hoắm, đẫm máu chạy dài trên lưng. Và trong vòng tay cậu siết chặt, có một đứa trẻ đang bất tỉnh.

Lũ quỷ xung quanh lại né tránh khu vực này một cách kỳ lạ, tạo thành một khoảng trống nhỏ giữa thảm cỏ—có lẽ đây là vị trí duy nhất của ngôi đền vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, tà khí trào ra từ những Cánh Cổng ở đó cũng là đậm đặc nhất, đến mức ngay cả khi đã bảo vệ bản thân bằng kiếm khí, Yoo Joonghyuk vẫn có thể cảm nhận làn da mình nóng ran lên đầy khổ sở.

Được bao bọc trong vòng tay Kim Dokja, đứa bé chỉ có vài mảng da đỏ rát lộ ra, nhưng luồng khí độc lại đang gặm nhấm Kim Dokja một cách điên cuồng, thật không khác gì một con quái vật chết đói cuối cùng đã tìm thấy bữa ăn đầu tiên sau hàng thế kỷ.

"Kim Dokja, tránh ra." Yoo Joonghyuk lạnh giọng, định gỡ đứa bé ra khỏi vòng tay cậu. Nhưng Kim Dokja chỉ càng siết chặt hơn.

Hắn không dám dùng quá nhiều sức, không nỡ mạnh tay khi vết thương nặng đang chồng chất trên người Kim Dokja. Nhưng dưới góc độ này, hắn cũng không thể đảm bảo thanh kiếm của mình sẽ chỉ nhắm vào cô bé.

"Tránh ra! Nếu không, ta sẽ chém cả ngươi!" Hắn gần như gầm lên.

"Ngươi không thể," Kim Dokja thì thào, giọng khàn đặc đến mức gần như không nghe thấy. "Đừng giết con bé."

"Thời điểm để mềm lòng đã qua rồi," Yoo Joonghyuk gằn giọng. "Hồng Thủy đã giáng xuống, nhưng các Cánh Cổng vẫn chưa đóng. Ta sẽ tự tay đóng chúng lại."

Kim Dokja lắc đầu.

"Tránh ra!" Cuối cùng khi mất kiên nhẫn, hắn giật mạnh đứa bé khỏi vòng tay Kim Dokja và nâng kiếm lên. Nhưng trước khi lưỡi kiếm của hắn có thể vung trọn đường chém, một bàn tay tái nhợt vươn ra, ghì chặt lấy lưỡi kiếm.

Yoo Joonghyuk giật mình, toàn thân cứng đờ, theo cách mà hắn chưa từng làm kể từ lần đầu tiên cầm kiếm, từ khi còn là một đứa trẻ đối đầu với những người trưởng thành to gấp ba lần mình.

Máu chảy dọc theo lòng bàn tay Kim Dokja, nhuộm đỏ nơi lưỡi kiếm cắt vào da thịt cậu. Những dòng đỏ thẫm len qua đôi cánh tay bầm tím, xuyên qua lớp vải tay áo đã sũng máu, biến mất vào trong đó. Yoo Joonghyuk phải dốc hết tự chủ mới không lập tức hất văng thanh kiếm khỏi tay mình.

Cuối cùng, Kim Dokja cũng ngẩng đầu. Đôi mắt cậu u ám, lạc mất trọng tâm, nhưng màu đen sắc bén ấy vẫn không đổi—một màu đen tối ám ảnh Yoo Joonghyuk ngay cả khi hắn nhắm mắt.

"Yoo Joonghyuk," Kim Dokja khàn giọng, vẫn bấu chặt vào mũi kiếm bằng một sức mạnh mà đôi tay gầy guộc ấy đáng lẽ không thể có. "Ngươi định ngồi lên ngai vàng, xây dựng vương triều trên sinh mạng của một bé gái sao?"

Yoo Joonghyuk nhìn cậu chằm chằm, một luồng nhiệt bùng lên trong ngực, gần như là phẫn nộ. "Càng nhiều quỷ dữ tràn vào, càng nhiều mạng người sẽ mất."

"Không đâu," Kim Dokja thì thầm. "Con bé sẽ không để chuyện đó xảy ra."

"Vậy còn ma vương thì sao?! Từng tia ma khí tràn vào trong Đại Hồng Thủy sẽ khiến tân Ma Vương càng mạnh hơn. Không ai có thể đong đếm được bao nhiêu mạng sống sẽ bị cướp đi."

"Ta cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra." Kim Dokja nuốt khan, rồi thấp giọng van nài. "Joonghyuk... Làm ơn."

Đây chính là hiện thân cho lòng tham của Kim Dokja.

Một hố đen sâu thẳm không đáy, nuốt trọn mọi thứ trên đường nó đi qua, không chấp nhận bất kỳ sự thỏa hiệp nào. Giấc mơ, tham vọng, hy vọng, bi thương—tất cả đều bị cậu nuốt chửng và biến thành của riêng mình.

Thanh kiếm trong tay Yoo Joonghyuk run rẩy, rồi rơi xuống.

"Hãy đánh thức con bé đi," hắn khàn giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #joongdok