Chương 3: Sống như thế nào ?
Mọi thứ kết thúc rồi, hắn nên sống như thế nào?
Khi bọn họ cuối cùng trở về sau thất bại, Yoo Joonghyuk cũng giống mọi người sống với nhau ngay lập tức. Hắn sống thật tốt bên mọi người, một lần nữa làm game thủ chuyên nghiệp -- nhưng tất cả đều không đúng.
Đây là kết thúc sao ? Vượt qua mọi thứ, hắn khổ sở chỉ để đi tìm một kết cục như này? Này như cách mấy kẻ thất bại chấp nhận mọi thứ.
Yoo Joonghyuk căn bản không thể chịu được, hắn cứ tự tuyệt như vậy rồi tiếp tục.
Cự hồi quy giả tham lam bắt đầu lưu lạc khắp thế giới, tìm kiếm mọi phương pháp có thể nghĩ tới. Yoo Joonghyuk vẫn không có được kết luận của mình, nhưng hắn biết như thế này không phải là sống. Hắn cần tìm được cái người luôn đánh cược tính mạng của mình kia, muốn thấy kết cục khác người hơn bất cứ ai, cái kia so Yoo Joonghyuk càng hiểu về mình hơn, hỏi ra câu hỏi: Sau khi mọi thứ kết thúc, hắn nên sống như hế nào?
Kim Dokja nhất định có thể cho hắn một đáp án.
Trải qua quá nhiều, khi điên cuồng thực hiện kế hoạch, được ăn cả ngã về không, Yoo Joonghyuk đã lâu không xỉa tới câu hỏi này. Đến khi mọi thứ đều ổn định, hắn mới bỗng phát hiện, vẫn đề của hắn đã được giải quyết dễ dàng: Cứ sống tự nhiên và tiến về phía trước.
Có lẽ hắn đã lầm, thứ hắn muốn không phải đáp án của Kim Dokja. Yoo Joonghyuk theo thói quen từ cửa sổ nhìn ra, lần nữa xác nhận chòm sao kia vẫn đang ở nơi mà nó nên ở – chỉ cần người này còn tồn tại, hắn sẽ tiếp tục sống tiếp.
Yoo Joonghyuk quyết định xin Biyoo một cái kênh.
Sau khi mọi thứ kết thúc, hắn nên sống như thế nào?
Kim Dokja cơ hồ không thắc mắc về vấn đề này.
Trước khi mọi thứ bắt đầu, anh sống nhờ một bộ tiểu thuyết mạng, sống như nước chảy bèo trôi. Vào "ngày nghỉ", Kim Dokja lần đầu tiên thử ảo tưởng đến cuộc sống sau kết thúc,cùng đồng đội tưởng tượng ra một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng Ma Vương cứu rỗi bao giờ nghĩ tới nghĩ tới, anh thật sự có thể đi đến đây. Hằng ngày yên tĩnh làm anh đôi khi sinh ra cảm giác không chân thực.
"Ba người chúng ta dùng một kênh. Chờ khi hai đưa thành niên, có thể xin riêng một cái nữa." Kim Dokja kiểm tra hai đứa nhỏ điền đơn xin kênh.
Trừ khi có người giám hộ, nếu không bọn họ theo quy tắc không chấp nhận trẻ vị thành niên xin kênh. Mà nghe ba chữ "Người giám hộ", đôi Shin Yoosung cùng Lee Gilyoung cũng đã sáng lên. Khát vọng mãnh liệt từ hai đứa toả ra, Kim Dokja đọc được rõ ràng. Với họ, cái này kênh càng giống một loại minh chứng.
Ma Vương cứu rỗi vì vắng mặt thời gian dài mà áy náy, anh tự nhiên không cự tuyệt được thỉnh cầu này.
"Lee Gilyoung đi xin kênh riêng đi." Shin Yoosung giành trước nói, "Tớ sẽ cùng chú dùng kênh này."
"Dựa vào đâu? Cậu mới nên ra ở riêng."
Khi hai đứa hơi tiến về phía trước, Kim Dokja chen ngang: "Hợp đồng có quy định kênh mỗi tháng truyền phát tin tức trường học. Hai đứa còn cần cố gắng học, sẽ do anh phụ trách kiểm tra."
"Anh Dokja định làm nội dung gì?" Lee Gilyoung tò mò hỏi. Cậu cùng Shin Yoosung sẽ làm một ít video về côn trùng hoặc là động vậy, việc này quá dễ dàng cho họ. Nhưng Kim Dokja không nói với họ về kế hoạch của anh.
"Anh không có ý tưởng."
"Chú có thể biểu diễn speedrun đọc tiểu thuyết."
Kim Dokja bị chọc cười: "Người sẽ không thấy thú vị."
Trên thực tế, anh có ít ý tưởng mơ hồ, nhưng chưa chắc chắn xem có thể thực hiện được không, anh sẽ giữ bí mật với hai đứa. Đây là vấn đề tự tôn của người giám hộ.
Cấp ba cũng không nhẹ nhàng, sau khi xác nhận đơn xin không có vấn đề gì, Lee Gilyoung cùng Shin Yoosung đã bị người giám hộ đưa về phòng. Kim Dokja lấy xin biểu, chuẩn bị ngày mai giao cho Yoo Sangah -- chính phủ nhắm vào cái này để tạo thêm lĩnh vực, Yoo Sangah trở thành thành viên trong đó, gánh vác nhiều công việc quan trọng.
Ma Vương quyết tấm chuộc tội đã không biết về cuộc sống sinh hoạt của mọi người . Có lẽ cũng không nhẹ nhàng, nhưng các thành viên Kim Dokja Company đều có nỗ lực tiếp tục bọn họ sinh hoạt, phong phú mà vượt qua mỗi một ngày.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
Kim Dokja đẩy cửa ban công nhìn xuống phía dưới, liền nhìn tháy bá vương luyện kiếm dưới trăng. Than trên hắn trần trụi, mồ hôi ướt đẫm, trông rất tập chung, múa kiếm quỷ hết lần này tới lần khác. Mặc dù kịch bản đã kết thúc, Yoo Joonghyuk vẫn như cũ cho mình chế độ huấn luyện khắc nhiệt, ngày qua ngày mà rèn luyện kỹ năng của hắn.
Có lẽ đây chính là thương tổn do phương pháp sinh tồn mang lại cho bắn, nhân vật chính vẫn đề phòng nguy hiểm mọi lúc như cũ, đảm bảo mình có khả năng đối phó với mọi thứ. Đúng là người này, thời điểm tấy cả mọi người đều để mọi chuyện qua đi khăng khăng tiến tiếp, vượt qua hàng ngàn hàng vạn thế giới , đem Kim Dokja trở về.
Yoo Joonghyuk cũng không nói về lúc mình phiêu lưu, Biyoo cũng không muốn nói cho Kim Dokja về những gì bọn họ đã trải qua, bởi vậy Kim Dokja cũng không biết đã xảy ra cái gì. Những gì bọn họ trải qua như kí hiệu của hy sinh.
Trước khi mọi thứ bắt đầu, anh dựa vào câu truyện của nhân vật chính mà sống tiếp. Kim Dokja không rõ vì cái gì Yoo Joonghyuk sau khi mọi thứ kết thục, vẫn cứ chọn hy sinh như vậy vì anh. Anh cảm thấy áy náy, lại ti tiện mà thấy được trấn an —— mặc dù anh thực sự có thể cho đi mọi thứ vì kết thúc, nhưng tại nơi âm u nào đó ở đáy lòng, có lẽ anh vẫn ích kỷ hi vọng sẽ có ai không màng gì mà tới cứu anh.
Trở lại vẫn đề chính.
Ở phương diện sinh hoạt, anh cùng Yoo Joonghyuk trước mắt là ở cùng trên vạch xuất phát. Kim Dokja nghe nói hắn xin một cái kênh, anh có chút tò mò về nọi dung kênh của Yoo Joonghyuk. Có lẽ anh ta sẽ cho mọi người xem anh ta tập luyện hằng ngày?
Đúng rồi. Dựa theo thói quen không mặc áo khi luyện tập của người anh em này, tuyệt đối sẽ có người nguyện ý donate.
[ chòm sao 'Ma Vương Của Sự Cứu Rỗi' đang xem bạn huấn luyện . ]
[ đã tài trợ 100 xu. ]
"Nếu cậu không định tham gia, vậy không cần quấy rầy tôi." Yoo Joonghyuk ngừng lại, ngẩng đầu trừng anh.
Ma Vương cứu rỗi ngồi ở rào chắn ban công, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn anh: "Tôi đúng thật là không định tham gia, anh hẳn là biết, phương thúc rèn luyện của chúng ta không giống nhau."
"Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì."
"Chúng ta tán gẫu một chút?"
Yoo Joonghyuk nhíu mày, thu hồi kiếm, nhặt cái áo vứt ở một bên vắt lên: "Đi thôi."
Kim Dokja biết danh sách huấn luyện của anh tq, kế tiếp anh ta sẽ vòng quanh công nghiệp viên khu chậm chạy vài vòng. Anh kích hoạt ' chuyển đội Ma Vượng ', cánh đen từ trong mử ra, từ ban công nhảy xuống, đi theo phía sau Yoo Joonghyuk bay đi ra ngoài.
Yoo Joonghyuk bình thản ung dung mà chạy ở phía trước, tầm mắt của người qua đường đều bị Ma Vương đang bay bên cạnh anh hấp dẫn. Gió đêm vuốt vẽ từng cái lông chin, làm Kim Dokja cảm thấy thực sự thoải mái. Nhìn phong cảnh hai bên, anh bình luận: "Nơi này cùng khu công nghệp trong trí nhớ của tôi haonf toàn khác nhau."
"Bởi vì căn bản câu không ra khỏi cửa, anh chính là kẻ ngốc lười biếng."
Kim Dokja đúng thật là rất ít khi ra khỏi nhà của bọn họ. Nguyên nhân là anh phát hiện mỗi khi anh rời đi, đồng đội liền lo lắng quá độ.
Anh còn nhớ rõ thời điểm vừa mới dọn vào,có một lần anh cùng cùng hai vị mẫu thân ra cửa mua quần áo cùng vật dụng hàng ngày. Kim Dokja dùng cả tấm lòng chọn quà cho từng thành viên, ngoài mặt thì vui vẻ nhận quà, nhưng thực tế cảm súc mọi người đều xuống dốc .
[Kĩ năng"Góc nhìn của độc giả toàn tri" giai đoạn hai đang kích hoạt. ]
-Đây là lí do anh ta biến mất cả ngày trời? Trễ do tạo phúc lợi cho công nhân?
-Lần trước anh ta tặng quà cho mọi người như thế nào? Hừ, nếu không phải hi sinh, chính là hy sinh ở trên đường.
- vẫn như cũ, Dokja.Mỗi lần nhận được quà của anh......
- Kim Dokja ngu ngốc!
-mình không muốn quà, mình cần chú ở sát bọn mình...
Kim Dokja: "......"
Đương nhiên mọi người điều phán tội anh vào lúc khác nhau, đại khái thở cũng là cái tội. Kim Dokja lần thứ hai mà xem xét hành vi của mình trong quá khứ. Trước khi giả quyết vấn đề tâm lí, Ma Vương cứu rỗi tự nguyện bị cầm tù.
-TBC-
Lời tác giả:
Phiêu lưu ing yjh: Kim Dokja mau nói cho tôi biết, về sau ta nên sống như thế nào.
kdj:? Tôi cũng không biết á
Cho nên, tại sao yjh cảm thấy kdj sẽ biết!
Người đàn ông này chắc chắn sẽ luôn lấy cớ cho hành động của mình.
Editor: hy vọng tui có thể lết đến cuối
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro