Chương 4
Những ngày tiếp theo vẫn cứ trôi đi, dù ít hay nhiều, mọi thứ vẫn diễn ra theo cùng một trình tự nhất định. Cứ mỗi sáng, Kim Dokja lại mò đường vào bếp, nơi mà Yoo Joonghyuk đã để sẵn đồ ăn ở đó cho anh và bọn trẻ. Sau bữa sáng, anh lại tiếp tục hướng dẫn cho Lee Gilyoung và Shin Yoosung khi ngồi trên lưng rồng Chimera, họ lượn lờ trên không hàng giờ trước khi đi đến một trong những địa điểm đã được đề cập trong Con đường sinh tồn. Tại đó, bọn trẻ sẽ dành thời gian còn lại trong ngày để chạy quanh các khu rừng và dãy núi của Hàn Quốc.
Phần lớn các loài quái vật lang thang ở những khu vực đó đều nằm trong khoảng từ cấp sáu đến cấp tám, nhưng cũng có một vài quái thú ở cấp cao hơn mà Shin Yoosung sẽ phải cố gắng chinh phục chúng. Khi họ đụng độ những loài côn trùng như là ong bắp cày cấp tám hoặc vua côn trùng cấp bảy thì sẽ đến phiên Lee Gilyoung cố gắng đưa chúng vào trong tầm kiểm soát của cậu. Nếu cậu thất bại, họ sẽ giết những con trưởng thành rồi tìm các ổ trứng gần đó. Bằng cách này, bọn trẻ sẽ có được kinh nghiệm trong việc chiến đấu với những sinh vật mạnh hơn cũng như với các kẻ thù yếu ớt nhưng lại đông đảo hơn.
Rời xa khỏi các thành phố và những sự xấu xa của con người, điều duy nhất mà họ phải lo lắng là những kịch bản ngẫu nhiên do các chòm sao đặt ra vì nhàm chán. Nhưng đó lại là một sự cứu rỗi với họ, đặc biệt là với Lee Gilyoung và Shin Yoosung. Giết chóc đã sớm trở thành một phần cuộc sống của chúng, nhưng nếu kẻ thù không mang trên mình chiếc mặt nạ da người thì gánh nặng trên vai chúng sẽ nhẹ bớt đi phần nào.
Điều này sẽ tốt cho hai đứa, Kim Dokja nghĩ. Bọn nhỏ rất mạnh mẽ, nhưng chung quy, chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ. Cho dù chúng cố giả vờ như đã thích ứng với các kịch bản, nhưng sự thật là cả hai vẫn phải vật lộn để giữ dáng vẻ dũng cảm này. Kim Dokja biết rõ cái cảm giác bị tước đi tuổi thơ là như thế nào, nên dù cho những khoảnh khắc ngắn ngủi và chóng vánh này không bao giờ có thể thay thế được tuổi thơ đã bị đánh mất đó, đây lại là tất cả những gì anh có thể dành tặng cho chúng.
Họ sẽ trở lại Khu liên hợp Công nghiệp trước khi màn đêm buông xuống. Đôi khi các thành viên khác của Công ty Kim Dokja cũng sẽ quay lại, nhưng cuối cùng thường chỉ có sáu người bọn họ.
Cho dù ban đầu Yoo Joonghyuk đã tuyên bố rằng Kim Dokja phải tự chuẩn bị thức ăn cho mình, nhưng người đàn ông này vẫn kiên quyết không cho ai khác đụng vào bếp. Trong một lần Kim Dokja đề nghị rằng hãy để anh lo liệu bữa tối, Yoo Joonghyuk thậm chí đã đi xa đến mức chĩa lưỡi kiếm vào cổ Kim Dokja. Chỉ khi Kim Dokja nhắc rằng hắn đã từng ăn vài thứ anh nấu mà chẳng hề khước từ, Yoo Joonghyuk mới miễn cưỡng nhượng bộ.
Và vì vậy, Kim Dokja đã phải mắc kẹt trong nhà bếp của Khu liên hợp Công nghiệp với Yoo Joonghyuk mỗi đêm. Trong sự nhận thức muộn màng, anh thấm thía lẽ ra mình không nên cố chấp như vậy.
Yoo Joonghyuk thực sự là một đầu bếp tài năng, và bây giờ họ đã tận dụng những dụng cụ nhà bếp chất lượng hơn và các loại gia vị bị bỏ không từ những nhà hàng gần đấy, nhờ đó mà hắn có thể thể hiện kỹ năng của mình một cách toàn diện nhất. Phần lớn thời gian, hắn luôn làm mọi thứ với một loại công suất tàn bạo mà gần như không cần phải tốn công sức gì mấy. Những mệnh lệnh mà Yoo Joonghyuk đưa ra luôn rõ ràng và cục súc, với mong muốn rằng Kim Dokja phải tuyệt đối nghe theo những yêu cầu của hắn.
Có lúc, Kim Dokja cùng bọn trẻ sẽ trở về sớm hơn dự kiến, họ bắt gặp Yoo Joonghyuk đang tập luyện với em gái hắn và Lee Jihye. Hắn chỉ dạy cho họ với cùng một cường độ chuẩn xác và chắc chắn, không có bất kỳ động tác thừa thãi nào. Từng hành động, từng tư thế, từng hơi thở đều được tính toán và kiểm soát kỹ lưỡng.
Đáng lý ra trông nó phải thật ngớ ngẩn và không tao nhã chút nào, nhưng người đàn ông này là kẻ đã được huấn luyện qua biết bao nhiêu năm trong Dark Fault. Ngay cả khi đó chỉ là một việc tập luyện đơn giản, thì qua tay hắn, nó cũng trở thành một thứ đẹp đẽ biết bao. Kim Dokja sẽ không bao giờ dám dùng từ “uyển chuyển” để miêu tả Yoo Joonghyuk. Nói đúng hơn, hắn ta tựa như một kẻ săn mồi ung dung vờn quanh mục tiêu của mình với sự tự tin, cùng với thứ sức mạnh như cuộn trào trong từng thớ cơ bắp mỗi khi hắn chuẩn bị vồ lấy con mồi của mình.
Rồi hắn ta sẽ lại tra kiếm vào vỏ, nhưng cái sự hiện diện mang đậm tính uy hiếp đó vẫn sẽ luôn tồn đọng lại.
Kim Dokja không thể chối bỏ được sự thật rằng ánh mắt anh sẽ luôn hướng về Yoo Joonghyuk. Cổ họng anh trở nên khô khốc và anh sẽ phải cố kìm nén cơn ho bất cứ khi nào anh bị phân tâm bởi cái cách mà đôi mắt Yoo Joonghyuk lóe lên mỗi khi nheo mắt hay bởi cái cách những lọn tóc lòa xòa rũ trên trán hắn. Kim Dokja nghĩ về sự quyết tâm không thể lay chuyển đến nỗi ngu ngốc mà anh đọc được chỉ qua cái cách Yoo Joonghyuk nghiến chặt quai hàm ngay cả khi anh không dùng tới [Quan điểm của độc giả toàn trí], nghĩ về sự cố chấp không bao giờ chịu khuất phục của hắn hay cái cách hắn luôn làm mọi thứ với tất cả khả năng của mình, nghĩ về thứ động lực đã thúc đẩy hắn cứ tiến về phía trước để hắn cứ đi, đi và đi mãi, dù cho những kẻ khác đã gục ngã từ bao giờ.
Kim Dokja đã dành hơn một thập kỷ để đắm chìm vào cuộc đời của Yoo Joonghyuk khi hắn vượt qua các kịch bản. Anh biết về những thời khắc đỉnh cao cũng như những vực thẳm của nhân sinh mà người đàn ông đó đã từng chạm đến. Kim Dokja biết cái cách mà hắn đã gục ngã như thế nào khi đánh mất những người đồng đội của mình ở vòng thứ 80, thứ 190, thứ 1100, và anh biết về quãng thời gian mà Yoo Joonghyuk đã từng thật lòng mãn nguyện, khi hắn những tưởng rằng cuối cùng thì tại vòng hồi quy này, hắn cũng đã có thể chạm đến thành công. Yoo Joonghyuk không phải là kẻ nhẫn tâm. Hắn không phải là một tên sát nhân vô cảm, cũng chẳng phải là một con tốt được đặt trên bàn cờ của Star Stream. Lòng báo thù và nỗi căm hận không phải là động lực để hắn tiến về phía trước, vì những thứ đó cuối cùng rồi cũng sẽ lụi tàn. Thay vào đó, động lực của Yoo Joonghyuk lại là một thứ vô cùng mỏng manh, nhưng bằng một cách nào đó, nó lại dai dẳng hơn tất thảy mọi thứ – Đó chính là hy vọng.
Ngày dần trôi và Kim Dokja buộc phải chấp nhận rằng Yoo Joonghyuk trước mặt anh đây không còn chỉ là những nét mực trên trang giấy hay là những con chữ trên màn hình nữa. Kể cả khi hắn chưa từng tồn tại như một con người bằng da bằng thịt trước khi các kịch bản bắt đầu, thì giờ đây, hắn là thật, là một con người thật sự như Lee Gilyoung, như Yoo Sangah. Hắn biết đau. Hắn có thể cười, có thể khóc và hắn còn có thể cướp đi cả hơi thở nơi lồng ngực Kim Dokja.
Kim Dokja chẳng cần cái cảm giác râm ran, ngứa ngáy nơi cổ họng để nhắc anh nên biết rằng tại một khoảnh khắc nào đấy, anh đã yêu mất rồi.
Nó chẳng thể thay đổi được điều gì cả.
Kim Dokja đã chọc điên Yoo Joonghyuk ngay từ lần đầu tiên chạm mặt. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ đã kết thúc với khung cảnh Kim Dokja rơi xuống khỏi thành cầu. Có lẽ số lần mà Yoo Joonghyuk muốn giết chết anh không thể chỉ đếm được trong một bàn tay. Phần lớn thời gian, hắn đều chỉ cô độc một mình hoặc được dùng để tập luyện. Trong khi anh đã nói nhiều hơn những gì anh có thể mỗi lúc bắt đầu một kịch bản, thì Yoo Joonghyuk gần như vẫn chỉ quan sát Kim Dokja với đôi mắt đen thẳm ấy khi mà anh thì đang cố gắng vật lộn để kéo mọi người vượt qua các kịch bản.
Ban đầu, Kim Dokja đã nghĩ rằng Yoo Joonghyuk chỉ đang chờ đợi khoảnh khắc anh sẽ làm hỏng mọi thứ. Có lẽ hắn đang giăng sẵn cho Kim Dokja một sợi dây thừng và rồi hắn sẽ ngày càng kéo căng sợi dây ấy hơn nữa. Rồi cuối cùng, đến một ngày nào đó, khi mà anh đã không còn giá trị gì nữa, hắn sẽ đẩy Kim Dokja xuống để cho chiếc thòng lọng kia siết chặt lấy cổ anh. Và sau tất cả, Kim Dokja cũng chỉ là một kẻ cố khoác lên mình vai diễn của nhân vật chính trong câu chuyện này. Nhân vật chính thực sự thì chẳng cần tới một kẻ độc giả nào cả.
Vạn vật đã dần đổi thay theo thời gian. Mục đích của bọn họ giờ đây đã liên kết với nhau và anh thực sự có thể mong đợi rằng Yoo Joonghyuk sẽ cùng đồng hành với anh thường xuyên hơn dù cho không phải là lúc này. Anh thậm chí còn có thể dám nói rằng Yoo Joonghyuk xem anh như một người bạn. Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật rằng không đời nào có chuyện Yoo Joonghyuk sẽ đáp lại tình yêu của anh.
Làm gì có chuyện một người như Yoo Joonghyuk lại có thể yêu một kẻ như Kim Dokja.
Và nó cũng đồng nghĩa rằng sinh mệnh này của anh sẽ sớm kết thúc.
Và cứ thế, vào mỗi bữa tối, Kim Dokja lại ngồi đối diện với Yoo Joonghyuk trên chiếc bàn ăn đã bị bỏ trống một nửa. Anh nhìn cái cách mà Yoo Joonghyuk cúi đầu lắng nghe em gái hắn nói, nhìn cái cách đôi mắt hơi nheo lại của hắn ánh lên vẻ dịu dàng mỗi khi cô bé không nhìn hắn. Anh lắng nghe cái giọng nói của hắn vang vọng trong căn phòng, âm thanh ấy vẫn luôn nghiêm túc như vậy, và…
Và mọi thứ cứ trôi qua như thế cho đến khi kỳ nghỉ ngắn hạn của họ kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro