91/ Mẹ Joong nói về Joongdunk

mẹ Joong: "Cậu bé của tôi cuối cùng đã có bầu trời riêng"

Joong từ nhỏ đã giống ba nó rất nhiều.
Lặng lẽ. Bướng bỉnh. Kiêu ngạo theo cách rất riêng.

Con trai tôi, lớn lên giữa kỳ vọng của một gia tộc quyền quý lâu đời, đã học cách kiềm chế cảm xúc, học cách mạnh mẽ từ sớm hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác.
Joong chưa từng là đứa bé thích mè nheo hay nũng nịu.

Khi ngã, nó tự đứng dậy.
Khi đau, nó chỉ im lặng.

Tôi yêu thương nó, nhưng cũng sợ hãi...
Sợ rằng chính sự mạnh mẽ đó sẽ đẩy Joong xa dần những điều giản dị nhất: tình yêu, gia đình, sự dịu dàng của đời thường.

Tôi từng lo, rất lo.
Con trai tôi có thể sẽ trở thành một người đàn ông cô đơn giữa hàng đống thành tựu.

Cho đến một ngày, tôi nghe thấy tiếng Joong cười qua điện thoại.
Một tràng cười tự nhiên, ấm áp như thể mọi bức tường đã tan biến.

Khi tôi hỏi, Joong chỉ trả lời ngắn gọn:

"Con đang hạnh phúc."

Tôi không gặng hỏi.
Tôi chờ, để chính Joong dẫn tôi bước vào thế giới mới ấy.

Lần đầu tiên tôi gặp Dunk, tôi chỉ cần vài phút để hiểu:

Chính cậu ấy là người đã chạm được vào những góc mềm yếu nhất của Joong.

Dunk không hào nhoáng.
Không cố gắng làm vừa lòng chúng tôi.
Cậu ấy chỉ đơn giản là ở đó, như thể thế giới này chưa từng có khoảng cách nào giữa hai người.

Ánh mắt Joong nhìn Dunk.
Tôi chưa từng thấy Joong nhìn ai bằng ánh mắt như thế: một ánh nhìn ngập tràn kiêu hãnh, ngọt ngào và cam kết.

Khi Dunk mang thai, Joong giấu chúng tôi một thời gian ngắn.
Không phải vì nó sợ hãi.
Mà vì nó muốn chuẩn bị mọi thứ chu toàn nhất cho Dunk và đứa bé.

Cái cách Joong tỉ mỉ chọn từng món đồ, từng kế hoạch, từng buổi khám thai...
Cái cách nó luôn nắm tay Dunk, luôn kiểm tra xem Dunk có mệt không, có thèm ăn món gì không...

Tôi nhận ra: Joong, đứa con từng khiến tôi lo lắng biết bao, giờ đây đã trở thành một người đàn ông hoàn chỉnh nhất.

Ngày Jinara chào đời, Joong nắm tay tôi, nước mắt lấp lánh trong mắt nó, thứ cảm xúc nó luôn cố che giấu.

"Cảm ơn mẹ.
Cảm ơn vì đã để con được sống để yêu."

Tôi ôm lấy Joong, lần đầu tiên sau nhiều năm, thật chặt.

Và trong khoảnh khắc đó, tôi không còn thấy một người đàn ông lạnh lùng thành đạt, chỉ còn lại cậu con trai nhỏ của tôi, với trái tim ấm áp chưa từng thay đổi.

Tôi theo dõi từng bước trưởng thành của gia đình nhỏ ấy.
Từ những bức ảnh cưới ngọt ngào Joong và Dunk chụp khi Dunk còn đang mang thai, đến những lần Joong tay bồng con, tay nắm Dunk giữa hàng trăm ánh mắt ngưỡng mộ.

Tôi nhìn thấy tình yêu trong từng ánh mắt họ trao nhau. Một tình yêu vững chắc, không ồn ào nhưng sâu sắc như biển cả.

Joong không chỉ tìm được một người yêu mình.
Nó còn tìm được một người cùng lớn lên với mình, một người luôn đứng cạnh, dù là đỉnh cao hay vực sâu.

Dunk với trái tim dịu dàng, nghị lực mạnh mẽ và nụ cười như nắng sớm đã trở thành bầu trời riêng của Joong - con trai tôi

Một bầu trời mà Joong sẵn sàng bỏ lại mọi danh vọng để nắm lấy.

Và tôi, một người mẹ từng lo lắng suốt nửa đời người, cuối cùng có thể mỉm cười thật an nhiên:

"Con trai tôi hạnh phúc.
Gia đình nhỏ của nó, tràn ngập ánh sáng và tình yêu.
Tôi không cần gì hơn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro