49. Tù binh
"Đến thời điểm hiện tại, anh lại mơ hồ nhận ra, anh đã bị cậu quyến rũ mất rồi."
________
Tăng Phú Thắng e sợ Chung A Thần, nhưng khi anh hỏi Nhật Đăng đang ở đâu thì cậu chợt ngây người ra.
Đến giờ Tăng Phú Thắng vẫn còn nhớ rõ cái lần mà Chung A Thần đến tìm Nhật Đăng hồi chuyến đi núi Vạn Cổ dạo trước. Trong lòng cậu, Chung A Thần chính là tên lưu manh vô cùng hung ác, hơn nữa còn rất háo sắc. Dù sao đến bây giờ trong trường vẫn còn những tin đồn về Chung A Thần và Thẩm Vũ Tình, còn thêm cả Lư Nguyệt nữa.
Mặc dù Tăng Phú Thắng rất sợ chết, nhưng cậu không phải là loại người không có một chút nguyên tắc nào. Tiểu Đăng tốt như vậy, lần trước bởi vì sợ hãi Chung A Thần mà cô đã vứt bỏ Nhật Đăng.
Lần này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa! Vì vậy Tăng Phú Thắng cắn răng nói:
"Để tôi đưa mấy người đến đó."
Chung A Thần không chở cậu mà để Lê Nhã Phong chở. Anh ta huýt sáo:
"Đến đây nào em trai nhỏ."
Tăng Phú Thắng đỏ bừng mặt, thấy chết không sờn leo lên xe. Xe mô tô vùng núi chạy rất nhanh, Tăng Phú Thắng thét mấy tiếng a a a không ngừng. Lê Nhã Phong khoái chí cười ha hả:
"Lá gan gì mà nhỏ thế!"
Cậu cũng không thèm biết anh ta là ai nữa, đưa tay ôm chặt lấy eo anh ta, Lê Nhã Phong bị chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ:
"Chậc! Con mẹ nó, em cũng nhiệt tình quá nha, lại còn gấp gáp đến vậy nữa."
Tăng Phú Thắng: "..."
Cậu chỉ đường cho bọn họ đi quanh hồ nước công viên. Đêm mùa hè, mặt hồ sóng nước lấp loáng, không khí rất trong lành mát mẻ. Cứ như vậy mà chạy ba bốn vòng.
Chung A Thần bất chợt ngừng xe lại.
Anh dừng lại, những người khác cũng dừng theo. Chung A Thần đặt mũ bảo hiểm lên xe, lạnh lùng liếc nhìn Tăng Phú Thắng:
"Dám đùa giỡn ông đây à? Cậu ấy đâu?" Ánh mắt anh lạnh lẽo.
"Cho cậu cơ hội cuối cùng."
Tăng Phú Thắng mới vừa trải nghiệm xe phóng như bay hoảng hồn như thế nào, bây giờ răng vẫn còn đang run cầm cập, suýt chút nữa cậu đã khóc lên. Vốn dĩ ý định của cậu là muốn cho bọn họ chạy lòng vòng, nhân thời gian đó mà vụng trộm ở trên xe báo cảnh sát, nhưng với tốc độ xe như vậy thậm chí cậu còn không có gan di chuyển tay của mình nữa là. Cuối cùng cũng không chịu được áp lực tâm lý nên đành khai:
"Ở đại sảnh trung tâm nghệ thuật thành phố."
Trong chớp mắt bầu không khí dường như trở nên yên tĩnh.
Lê Nhã Phong thầm kêu hỏng bét rồi.
Đại sảnh trung tâm nghệ thuật thành phố vừa khéo là nơi mà mùa đông năm ngoái khi Chung A Thần quay trở lại thì không còn đi qua đó lần nào nữa. Đám người bọn họ đã biết đại khái là Nhật Đăng đến đó làm gì rồi. Chung A Thần không nói một lời, lần này không để bọn họ đuổi kịp, một mình cưỡi xe đi.
Tiếng mô tô phát ra từ xe của anh kinh vang động trời, trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu.
Tăng Phú Thắng lau nước mắt.
Lê Nhã Phong thở dài, bọn họ cũng không muốn bắt nạt cậu trai bé nhỏ này đâu, khó có dịp lương tâm Lê Nhã Phong trỗi dậy:
"Đừng khóc nữa, A Thần nó cũng không phải người xấu đâu."
Tăng Phú Thắng càng muốn khóc hơn, làm sao có thể không xấu được chứ? Cực kỳ cực kỳ xấu xa luôn đó chứ.
Cậu lấy điện thoại ra từ trong túi, giờ đã là 9h12 phút rồi, rất nhanh sẽ đến phần thi đấu của Tiểu Đăng rồi. Lê Nhã Phong lên tiếng:
"Bọn tôi sẽ đưa cậu đến sảnh trung tâm nghệ thuật, bảo đảm là sẽ không làm gì cậu hết. Cái con nhỏ này suốt ngày cứ nghĩ linh tinh gì thế không biết."
***
Gió đêm thổi lên mái tóc đen của Chung A Thần. Anh dừng xe bên ngoài sảnh trung tâm, Chung A Thần vẫn luôn nhớ kỹ đêm Giáng Sinh hôm đó, cũng chính tại chỗ này, anh đứng trong trận tuyết, cổ họng nôn ra máu.
Anh bước ra từ màn đêm u ám đi vào bên trong. Ánh đèn sáng lấp lánh.
Anh đi từng bước một.
Đến khi anh trông thấy sảnh sân khấu thì tiếng nhạc đã đi đến hồi cuối, còn sót lại một vài điệu nhạc trầm thấp.
Tất cả ánh đèn chợt vụt tắt, trên sân khấu ánh đèn cũng tối dần đi. Chung A Thần ngước mắt lên, xung quanh một mảnh đen tối.
Chỉ có bên cạnh sân khấu tồn tại chút ánh sáng nho nhỏ. Chung A Thần liếc mắt liền nhìn thấy Nhật Đăng.
Anh chưa kịp nhìn thấy màn trình diễn của cậu, chỉ duy nhất thấy được một động tác cúi chào cảm ơn.
Âm nhạc đã ngừng lại, thế giới bỗng chốc tĩnh lặng. Vị trí nơi cậu đứng bỗng chốc trở nên tối tăm mờ mịt, cậu bước về bên phải một bước, tay trái vươn ra, chân hơi cong lại. Từng đầu ngón tay bên bàn tay phải nhẹ nhàng chậm rãi trượt xuống từ giữa không trung tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, thân thể cậu nghiêng về phía trước, thực hiện một hành động cúi chào tôn kính.
Sau đó ngẩng mặt lên trong phút chốc.
Ánh đèn chợt sáng lên.
Quanh người Chung A Thần mang theo khí lạnh thấu xuống của màn đêm, anh nhìn thấy được nụ cười của cậu. Không phải kiểu cười bẽn lẽn xấu hổ, mà đó là một nụ cười vô cùng xinh đẹp và có thần. Trong ánh mắt của cậu tựa như có cả hàng ngàn vì sao dãy Ngân Hà, chỉ cần một cái ngước mắt nhìn thôi cũng đủ khiến cho tất cả mọi người phải nín thở.
Tựa như từng giọt sương sớm khó khăn lắm mới có thể nhỏ xuống trong cánh rừng, chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng lại mang theo tia sáng sớm mai của ánh mặt trời.
Cậu cười rất thoải mái và vui vẻ.
Đẹp đến mức rung động lòng người, giống như một tiểu yêu tinh đơn thuần mới sinh. Khán giả bên dưới sửng sốt hồi lâu sau mới vang lên một tràn tiếng vỗ tay kịch liệt.
MC lên sân khấu tiếp tục đọc tên thí sinh kế tiếp.
Chung A Thần dường như quên cả hít thở, thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh nổi.
Anh chưa từng thấy qua Nhật Đăng như thế này. Anh quen biết cậu là khi đôi mắt của cậu còn không thể chịu nổi tia sáng quá mạnh, chống cây gậy cho người mù, từ từ đi ra ngoài cổng trường. Lúc đó là vào mùa thu, trời vừa mới mưa xong, trong không khí còn quanh quẩn độ ẩm ướt còn chưa tan hẳn.
Cậu tĩnh lặng và cô đơn như thế. Từ từ khuất dần khỏi tầm mắt của anh.
Dường như cậu vẫn luôn là Nhật Đăng yên tĩnh dịu dàng như thế, tính tình còn rất tốt nữa, làm bất cứ cái gì cũng dốc hết tất cả sức lực của mình ra. Cậu đứng dưới ánh nắng mặt trời, vẫn có thể bao dung những thứ đen tối xấu xa. Chung A Thần vẫn luôn cho rằng cậu là một cậu trai ngoan ngoãn khéo léo.
Cho đến hôm nay, anh mới nhìn được một mặt khác nữa của cậu. Cậu xinh đẹp đến mức giống như một tiểu yêu tinh.
Nụ cười của cậu tự tin rực rỡ, những nơi ánh mắt đã từng đi qua đều khiến cho trái tim của người ta tình nguyện trở thành tù binh. Đã sắp kết thúc tháng 6, không khí từ trước đến nay chưa từng hanh khô như vậy. Trái tim của anh như bị một bàn tay hung hăng nắm chặt, sắp sửa chết ngạt lại đột ngột xuất hiện một thứ tình cảm kì lạ tận sâu bên trong.
Đã từ rất lâu rồi, anh liền ý thức được mình rất thích cậu. Đến thời điểm hiện tại, anh lại mơ hồ nhận ra, anh đã bị cậu quyến rũ mất rồi. Mẹ nó, chính là quyến rũ. Chính là bị một chàng trai mà anh vẫn xem là dịu dàng, vô hại như chú cừu non dắt đi mất rồi, làm cho mọi chuyện không còn bình thường được nữa.
'Quyến rũ' cũng không phải cái từ tốt lành gì.
Nhưng không còn có thể dùng từ gì để so sánh được, huống chi hai chữ này càng có thể biểu đạt rõ ràng cảm thụ của anh.
Quần của cậu rất ngắn.
Đôi bít tất màu trắng bao lấy phần mắt cá chân tinh tế của cậu, phần trên là một đôi chân thon dài mảnh khảnh. Mỗi một chuyển động đi qua đi lại đều khiến cho người ta mê muội nóng bỏng, bầu không khí dường như trở nên nóng bức.
Cậu đi đôi giày màu nâu đen, càng thêm động lòng người. Không khí như lây nhiễm sự ngọt ngào của cậu, anh như nằm mộng rằng mình chỉ cần dùng một tay là có thể bao trùm lấy hai chân của cậu.
Chung A Thần cảm thấy mình có chút không ổn. Bộ dạng anh như thế ấy vậy mà lần đầu tiên trong đời, đỏ mặt rồi!
Hồi tiểu học bị phạt đứng, lớn lên một chút thì phải nhảy cóc trong đại viện trước mặt một đám người, thậm chí lần đầu tiên 'mộng xuân' vào lúc sáng sớm, anh đều không đổi sắc mặt đi thay quần.
Tâm trạng của anh không thể yên ổn, rẽ sang hai loại cực đoan. Một là lạnh lùng hờ hững, hai là táo bạo như lửa.
Nhưng mà anh đời này cũng không nghĩ đến, anh nhìn một màn biểu diễn, không, mẹ nó cái này còn chưa được gọi là màn biểu diễn nữa, chỉ là một động tác nhỏ cúi chào cảm ơn kia thôi mà anh liền bị một cậu trai làm cho đỏ bừng mặt!
Màn biểu diễn vũ đạo vốn dĩ là hơn 1p đồng hồ. Đợi đến thí sinh biểu diễn tiếp theo đã đi xuống, anh vẫn còn duy trì động tác ấy đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đôi tay đeo bao tay màu đen nắm chặt lấy phần vải trên ghế ngồi. Anh hít thở từng ngụm từng ngụm một, giống như là người sắp chết, đầu óc hỗn loạn một trận.
Cho đến khi anh nhìn thấy Từ Nhiên.
Vẻ mặt Từ Nhiên kinh ngạc, ánh mắt tập trung trên sân khấu, nhưng lại giống như thông qua sân khấu xuất thần nhìn về nơi nào đó.
Không chỉ có bọn họ, dưới sân khấu còn có rất nhiều cậu trai trong mắt vẫn còn sót lại sự ngạc nhiên vì màn biểu diễn vừa rồi. Họ vẫn còn đang bị hút mất hồn khi nghe giọng hát của thiên sứ nhỏ. Chung A Thần chậm chạp suy nghĩ, anh có nên giết chết cái tên dây dưa không chịu buông bỏ này hay không?
Nhưng mà cơ thể anh như đang nhũn ra, hỗn loạn vô cùng.
Anh chợt muốn hút thuốc mãnh liệt, nhưng chạm vào trong túi chỉ có ví tiền và điện thoại, rồi mới nhớ ra thứ kia đã bị anh cai từ lâu. Ngay cả tâm tình khó chịu cũng không có cách nào trút bỏ. Chung A Thần chỉ nghĩ đi nghĩ lại mãi, vì sao lúc cậu xuống sân khấu không thèm nhìn anh lấy một lần?
***
Nhật Đăng ở phòng thay quần áo phía sau khán đài nhận được tin nhắn của Tăng Phú Thắng gửi đến. Tăng Phú Thắng vốn dĩ không có điện thoại, cậu ấy hôm nay đi ra ngoài là mang theo điện thoại của ba mình.
[Tiểu Đăng ơi, tớ sẽ đến ngay. Xin lỗi nhé, đám người Chung A Thần bắt tớ chỉ chỗ cậu nên cũng tới. (ㄒoㄒ)~~]
Nhật Đăng ngẩn người.
Lúc cậu biểu diễn luôn rất nghiêm túc và chú tâm, cậu thích cái cảm giác cơ thể được kéo căng ra, nó đi kèm với cái cảm giác linh hoạt, tự do và nhẹ nhàng. Bởi vì biểu diễn trước thời gian dự tính, Tăng Phú Thắng không thể đến kịp, nếu vậy... Chung A Thần cũng sẽ không thể nhìn thấy đúng không?
Nhật Đăng vội vàng thay bộ vest ra. Lúc cậu đi ra thì thí sinh số 93 đang biểu diễn.
Đêm hè rất khô ráo.
Bầu trời đen tối được nhuộm màu xanh thẫm bởi ánh sáng rực rỡ. Nhật Đăng có hơi đau đầu vì lát nữa không biết làm sao đối mặt với một đám người. Kết quả đã chạm phải một thiếu niên trong đêm tối.
Vốn dĩ Chung A Thần đang ngồi xổm ở ven đường, thấy cậu ra mới đi đến.
Là Chung A Thần.
Nhật Đăng nhớ đến trước đó nói với anh là đi kiểm tra đôi mắt, nhưng bây giờ thì xuất hiện ở đây... cậu có cảm giác trời sinh mình với anh là khắc tinh của nhau. Anh mặc một chiếc áo thun màu xanh đậm, gần như hòa làm một với màn đêm. Thấy cậu, anh cong môi cười:
"Đi kiểm tra mắt?"
Nhật Đăng: "..."
Mặt cậu đỏ bừng như bị đốt, đời này của cậu bởi vì muốn tránh anh mà phải nói dối nhiều nhất. Chung A Thần quan sát khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cậu, lần đầu tiên không có được một tấc lại muốn tiến một thước:
"Đi thôi, đưa em về nhà."
Nhật Đăng có chút mờ mịt, dễ dàng như vậy đã bỏ qua rồi sao?
Đóa hoa cậu dùng để vào túi nhỏ trước ngực đã rơi từ lâu, lúc này mái tóc ngắn màu hạt dẻ đang bị gió đêm thổi qua, mang theo một loại kiều diễm không thể diễn tả thành lời.
Chung A Thần đã cắm xong xuôi chìa khóa, chân dài một bước lên xe, lười biếng nói:
"Đi nào."
Nhật Đăng nói:
"Nhưng tôi muốn chờ Tăng Phú Thắng."
Chung A Thần thuận miệng nói:
"Không phải biểu diễn xong rồi à? Cậu ta tới còn có ích gì nữa sao?" Anh nói.
"Lê Nhã Phong sẽ đưa cậu ta về nhà."
"Tôi muốn gọi điện thoại cho cậu ấy."
Chung A Thần nhíu mày:
"Được thôi, vậy nhanh lên."
Nhật Đăng bấm gọi đi, giọng nói bi ai của Tăng Phú Thắng truyền đến:
"Tiểu Đăng, tớ có lỗi với cậu, không thể đến cổ vũ cho cậu."
Tăng Phú Thắng tuyệt vọng nhìn xung quanh một chút, nếu biết vậy thì trước đó có đánh chết cậu cũng sẽ không ngồi xe của Lê Nhã Phong đâu. Lê Nhã Phong nói to:
"Cậu có ngon mà chờ đón xe được ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này đi!"
Phú Thắng cũng nổi nóng. Hừ, chờ liền chờ.
Hồ nước trong công viên, xung quanh là viện dưỡng lão, toàn là các ông bà cụ già. Phú Thắng vất vả lắm mới tìm được một trạm xe buýt, liền đứng yên đó chờ.
Kết quả đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, đừng nói xe, ngay cả ngay cả đuôi khói còn chưa thấy nữa là. Lê Nhã Phong:
"Ha ha ha ha cậu bị ngu à?"
Tăng Phú Thắng: "..."
Cái tên Lê Nhã Phong thất đức độc ác này sao không đi chết đi! Tăng Phú Thắng uất ức chết rồi, nói với Nhật Đăng:
"Xin lỗi Tiểu Đăng nhiều nha, hôm nào để tớ được nhìn thấy cậu mặc quần ngắn nha, cậu thi có tốt không?"
"Ừ, giờ cậu đang ở đâu đó?"
Tăng Phú Thắng cảm thấy thật là mất mặt, vậy nên ấp úng nói:
"Không có việc gì, tớ đang bắt xe về nhà. Cậu cũng nhanh về đi, chú ý an toàn nhé. Tớ ở bên này vừa đi vừa ngắm cảnh đêm cũng không tệ."
Tăng Phú Thắng vốn ham chơi, Nhật Đăng yên tâm rồi, dặn dò cậu ấy mau về nhà sớm. Lê Nhã Phong dùng giọng nói khoa trương nói:
"Ồ, chỗ này cảnh đêm không tệ, rõ ràng là hoang tàn vắng vẻ..."
Phú Thắng tức muốn điên rồi. Tên chết tiệt này, mi đi chết đi! Chung A Thần hỏi:
"Hỏi xong rồi? Bây giờ đi được chưa?"
Nhật Đăng không muốn ngồi xe của anh, cậu thấy xe buýt an toàn hơn nhiều. Lúc cậu chạy xe đạp đi học, đã từng ngồi qua xe của anh, vẫn còn bóng ma tâm lý đó.
Chung A Thần biết cậu đang nghĩ đến cái gì.
Anh 'chậc' một tiếng, cầm lấy mũ bảo hiểm đến gần cậu.
Đêm hè côn trùng kêu vang chập trùng lên xuống.
Cặp mắt ẩm ướt của cậu mở to, đang tính từ chối.
Chung A Thần rũ mắt, đội mũ bảo hiểm lên cho cậu, sau đó đôi bàn tay mang găng tay màu đen nhẹ nhàng cài chắc mũ cho cậu. Nhật Đăng mở to hai mắt sau lớp kính bảo vệ, khóc không ra nước mắt. Chung A Thần không nhịn được cười:
"Lần này sẽ chạy từ từ, cam đoan sẽ không dọa đến em được không?"
"Vậy còn anh? Tôi đội cái này, còn anh sẽ đội cái gì?"
Cậu thấy không quen, sờ sờ cái mũ cồng kềnh, dường như nó còn mang theo hơi lạnh cộng thêm sự bá đạo của thiếu niên khiến cho hô hấp của cậu không được tự nhiên.
"Anh không cần dùng đâu." Anh đáp.
"Lên đi, hay muốn anh ôm em lên sao?"
Nhật Đăng dĩ nhiên không muốn anh ôm, cậu thấp thỏm ngồi lên xe anh.
Sau đó khẽ bắt hai bên vạt áo của anh. Trên lưng nhẹ nhàng, giống như là lông vũ lọt vào bụi bặm.
Chung A Thần cong cong môi, cũng không có miễn cưỡng cậu. Anh nổ máy xe, từ từ chạy đi. Đời này anh còn chưa từng chạy loại xe vùng núi mà chậm chạp kiểu này.
Mái tóc thiếu niên rối loạn, trên khuôn mặt lạnh lẽo sắc nhọn lại không thay đổi. Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ mình từng làm gãy dây xích xe đạp của cậu, sau đó chở cậu về nhà, muốn cậu chủ động ôm lấy mình.
Nhắc đến thật buồn cười, bây giờ anh cũng muốn làm như vậy, nhưng lại sợ cậu rơi nước mắt hơn. Sau lưng khẽ vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ, hỏi anh:
"Anh đến đây lúc nào vậy?"
Thăm dò anh à?
Anh chầm chậm đáp:
"Mới đến."
Nhật Đăng vui vẻ, anh mới đến, chắc sẽ không nhìn thấy rồi. Tâm trạng của cậu rất thoải mái, nhìn anh cũng không còn chán ghét nữa. Đêm nay Chung A Thần dễ nói chuyện ngoài ý muốn.
Đèn đường ngoài phố thắp lên từng chiếc từng chiếc một, gió đêm đã được cản trở bởi thân thể của thiếu niên, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ nhàn nhạt trên cơ thể anh.
Nhật Đăng hiếm có dịp yên tĩnh ở chung với anh thế này. Anh sợ sẽ dọa đến cậu, ngay cả khi chạy xe cũng nhẹ nhàng dỗ dành cậu. Nhưng con đường dù có dài đến đâu đi nữa cũng sẽ đến chặng cuối. Lúc Nhật Đăng về đến nhà, đem trả lại mũ bảo hiểm cho anh:
"Cảm ơn anh."
Khóe môi cậu hơi cong lên, mắt to lấp lánh như vầng trăng khuyết.
Chung A Thần ôm lấy mũ: "Ừm."
Bởi vì đội mũ khá lâu nên tóc cô rối bời, có vài cọng tóc con hơi chìa ra. Vì không nhìn thấy nên cậu không hay biết. Anh nhìn thấy hết, không nói tiếng nào nhưng trong mắt lại đè nén ý cười.
Tiểu thiên thần cũng có lúc giản dị như vậy, mẹ nó ngoan chết rồi.
Nhật Đăng đeo túi sách màu xanh dương, phất phất tay muốn về nhà. Vì để cảm ơn anh, cậu quyết định cuối tuần này sẽ đưa ít bài tập cho anh hơn. Ngón tay Chung A Thần khẽ vuốt ve lên cái mũ, nơi ấy còn lưu lại nhiệt độ gò má của cậu.
Ấm áp, nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay anh.
Anh đột nhiên cười.
Mẹ nó, cậu vui đủ rồi chứ? Anh cũng nên tỉnh táo lại rồi. Chung A Thần tiện tay quăng cái nón lên xe, đi mấy bước đến trước mặt cậu.
Nhật Đăng nghi ngờ hỏi:
"Anh còn có chuyện gì sao?"
Anh đỡ lấy bả vai cậu, trong mắt mang theo vài phần ý cười:
"Nhật Đăng, em gạt anh một lần, anh cũng lừa em một lần."
Cậu "a" một tiếng, ánh mắt tỏ vẻ không hiểu.
Chung A Thần nói:
"Anh không phải mới đến, lúc em vẫn còn trên sân khấu thì anh đã đến rồi."
Nhật Đăng nghe xong lời này, toàn thân đều thấy không ổn, trong mắt thiếu niên đen như mực, nhưng ẩn sâu trong đó là ánh sáng khiến người ta rùng mình. Lúc cậu còn học cấp hai đã gặp qua vô số ánh mắt tương tự vậy. Nhưng không có ánh mắt nào có sự điên cuồng giống như ánh mắt này đây.
"Em có biết lúc ấy anh đã suy nghĩ gì không?"
Nhật Đăng một chút cũng không muốn biết:
"Không muốn nghe."
Nhưng mà anh thở dài nói: "Em đẹp lắm."
Trong phút chốc mặt Nhật Đăng đỏ bừng:
"Chung A Thần! Anh đừng nói nữa được hay không!" Không hiểu sao khi nghe anh nói như vậy khiến cậu xấu hổ vô cùng.
"Tôi về đây, không cho anh nói mấy lời kỳ lạ như vậy nữa."
Chắc phải suy nghĩ lại cho anh thêm gấp mười lần số bài tập quá. Nhật Đăng đẩy anh ra chạy về nhà, không thể dập tắt được nhiệt độ trên mặt.
Đèn của phòng khách lóe lên, Trịnh ba ba phải trực đêm, Nhật Thư đang ngồi trên ghế sofa sơn móng chân. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta nhìn Nhật Đăng bằng ánh mắt không đoán được. Nhật Đăng không thèm để ý đến cô ta, Nhật Thư đối với cuộc sống của cậu đã không còn mang một ý nghĩa nào nữa rồi.
_________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro