52. Thương tiếc
"Nhưng đây là lần đầu tiên anh không nhịn được mà nghĩ rằng, nếu như Nhật Đăng cũng thích tiền của anh thì tốt biết mấy."
______
Năm ngoái khi Chung A Thần đến thành phố B, anh là một kẻ luôn coi trời bằng vung, người không ưa anh có rất nhiều, bọn họ đều nói rằng nhà họ Chung đã vứt bỏ anh rồi, đã bắt đầu bồi dưỡng người thừa kế mới. Chung thiếu gia đã trở thành một tên bần hèn không hơn không kém.
Có kẻ chạy đến khiêu khích anh, Chung A Thần không thèm nương tay chút nào, đã đánh cho tên đó ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra. Ngày hôm sau khi trường phát thông báo phê bình, Chung A Thần chỉ đứng trong đám người, uể oải biếng nhác muốn ngủ gục.
Sang ngày hôm sau Chung A Thần đã lái chiếc xe thể thao đến trường học.
Lời đồn tự sụp đổ, tuy rằng không ai biết nguyên nhân anh bị trục xuất khỏi gia môn, nhưng anh vẫn là một kẻ có tiền à nha. Năm nay nhà họ Chung quyên góp tiền cho Thất Trung đủ để chứng minh Chung A Thần không hề bị vứt bỏ. Nhật Đăng nói với anh:
"Ngày 18/6, tổ chức ở thành phố P."
Anh cụp mắt xuống, ngón tay khẽ khựng lại.
Nhưng ngay sau đó đã điềm nhiên như không có việc gì cất găng tay vào trong túi:
"Ừm, biết rồi."
Anh thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cânu vẫn còn đứng tại chỗ chưa rời đi, vô cùng cẩn thận nhìn anh từng li từng tí thì bỗng cảm thấy buồn cười:
"Sao vậy, chưa chịu về ngay là vì không nỡ xa anh à?"
Nhật Đăng cảm thấy anh quả thật mặt dày vô sỉ, cậu đáp:
"Không thèm ấy."
Chỉ là cậu đang suy nghĩ, anh không muốn về nhà như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân trong đó. Nhưng anh không để ý đến, chỉ giục cậu mau chóng về nhà:
"Được rồi, anh nhớ rồi, em mau về đi, bên ngoài nóng như vậy."
Nhật Đăng khi về đến nhà đã chạm phải Nhật Thư đang chuẩn bị ra ngoài. Cô ta trang điểm, phấn kẻ mắt màu hồng làm nổi bật nơi khóe mắt, hàng mi cong vút. Cô ta mặc chiếc quần đùi ngắn, đôi chân trắng ngần lộ ra, mang theo đôi chút dáng vẻ không phù hợp với độ tuổi.
Trịnh ba ba không có ở nhà, nếu như ông có ở đây, chắc chắn sẽ giận dữ mắng cô ta.
Nhật Tư đã ra ngoài, cậu rất tài giỏi, Nhật Đăng rất rõ ràng ở điểm này. Bây giờ mỗi cuối tuần cậu đều đi dạy kèm môn Toán cho mấy đứa trẻ.
Không ai quản Nhật Thư nữa, Nhật Đăng lúc nhìn thấy cũng chỉ quay người đi đổi dép lê. Ngay cả một câu cậu cũng không thèm nói với Nhật Thư.
Cô ta muốn đâm đầu vô chỗ chết thì cậu đây mặc kệ cô ta.
Nhật Thư lấy dù che nắng rồi đi ra ngoài.
Buổi tối khi quay về nhà còn hung hăng liếc Nhật Đăng một cái.
Nhật Đăng đang ở phòng bếp nấu cơm, mùa hè nóng vô cùng, Trịnh ba ba và Nhật Tư thì về nhà trễ, hai người họ đều rất vất vả. Cậu ở nhà chuẩn bị đầy đủ cơm tối để giúp họ giảm bớt đi những vất vả cực nhọc ấy, bọn họ về nhà liền có thể hâm nóng là ăn được ngay.
Cái nhìn đầy căm hận của Nhật Thư, Nhật Đăng đều thấy hết.
Nhưng cậu chẳng thèm để tâm, phòng bếp nhiệt độ cao, bây giờ còn đang là mùa hè nên cậu thấy nóng vô cùng.
Nhật Đăng cởi tạp dề xuống.
Cậu chia thức ăn thành hai phần, rồi đem phần của mình bưng lên bàn ăn. Cậu xào món cà tím ngư hương, thêm món canh cà chua trứng.
Nhật Đăng mở quạt lên, rửa sạch tay rồi yên lặng ăn cơm.
Nhật Thư vừa rửa tay xong đi đến trợn mắt lên.
Nhật Đăng ngồi trước bàn ăn, hàng mi dài buông xuống, cậu đang dùng cái muỗng nhỏ múc canh. Nhưng đồ ăn trên bàn lại chỉ đủ cho một mình cậu dùng. Đã lâu lắm rồi Nhật Thư không nói chuyện với cậu, thấy vậy liền nhịn không được:
"Của tôi đâu?"
Nhật Đăng đáp:
"Không có làm cho cô, muốn ăn thì tự đi mà nấu."
Nhật Thư hoàn toàn không thể tin được mình đang nghe cái gì, cô ta cao giọng:
"Anh nấu cơm mà không nấu cả phần của tôi sao?"
Nhật Đăng cảm thấy buồn cười:
"Tại sao tôi phải nấu cho cô? Cô có tay có chân mà."
Nhật Thư thấy cậu không hề nói đùa, cơn giận đã lên đến đầu, tức đến suýt nữa bốc khói. Cô ta không muốn trời nóng như vậy mà phải đến phòng bếp nấu cơm, nổi giận nói:
"Không cho ăn thì thôi, tôi cóc thèm đó, có cái gì đặc biệt lắm đâu."
Cô ta nói xong thì về phòng, đóng cửa vang lên một tiếng "rầm".
Từ đầu đến cuối, Nhật Đăng chẳng thèm nhìn cô ta lấy một lần. Ở kiếp trước cậu đã mất quá nhiều thứ, không thể vượt qua được chướng ngại tâm lý, không thể ca hát được, toàn bộ cuộc sống chỉ có một đứa em gái Bạch Nhãn Lang này là quan trọng nhất.
Cậu đối với thế giới này đều rất nhẹ nhàng, dù cho là sau khi bị bỏng, cậu cũng chưa từng oán hận bất cứ điều gì. Nhật Đăng chăm chỉ luyện tập tiếng Anh, đối với những năm tháng sau này cũng tràn đầy mong đợi. Sau khi dành dụm được một khoản tiền trong 2 3 năm thì cậu đã có thể đặt cọc tiền phòng ở, sau đó sẽ tìm một người không chê bai dung mạo của mình rồi sống thật tốt, thế nhưng Nhật Thư đã buông lỏng sợi dây thừng kia.
Nhật Thư thiếu anh một mạng.
Nhưng Trịnh ba ba lại trả lại cho Nhật Đăng một mạng.
Tuy rằng đã giải quyết xong ân oán, nhưng những điều ấy không thể làm cho Nhật Đăng có thiện cảm nào với cô ta được. Nhật Đăng rửa xong chén bát, quay về phòng nhìn thấy đôi giày da kia, cậu đem nó cất cẩn thận vào trong cái rương, đặt chung với bộ y phục ca hát lúc cậu 13 mười bốn tuổi.
Nửa đêm Nhật Thư đói đến mức cảnh vật trước mắt đều hóa thành đen.
Cô ta cắn răng oán hận, chợt nhớ ra mình còn chưa có tháo trang sức ra. Cô ta lén lút chạy đến nhà vệ sinh tháo trang sức xuống, nhìn khuôn mặt tầm thường của mình bên trong gương, cô ta căm hận Mạnh Thính vô cùng. Sau sự việc của Trần Kỳ, Nhật Thư đã âm thầm kết giao bạn trai mới.
Bạn trai mới của cô ta cũng học ở Lợi Tài, tên là Lương Định, cũng có chút ít tiền. Son môi của cô ta chính là do Lương Định tặng cho. Hôm nay Nhật Thư và cậu ta hẹn hò, cậu ta hỏi cô:
"Anh của em là hoa khôi trường Thất Trung đó sao?"
Nhật Thư không vui. Lương Định cười nói:
"Đừng giận nha, chỉ là thấy hứng thú nhất thời thôi mà. Anh nghe đồn anh ta không mặc quần ngắn được, không lẽ thật sự là do trên đùi bị tổn thương?"
Thật ra cậu ta chỉ muốn tìm cớ để nói.
Lần đầu tiên cậu ta trông thấy Trần Nhật Đăng là lúc anh đang đứng dưới gốc cây trong trường Thất Trung dưới ánh chiều tà, ôm trong tay vài cuốn sách đứng chờ ai đó. Quả thật là tuyệt đẹp như một bức tranh.
Nhật Đăng rất khiêm tốn, đại đa số nam sinh trường Lợi Tài trước đây đều chỉ biết đến Thẩm Vũ Tình, lúc Lương Định nhìn thấy Nhật Đăng đã chấn động như gặp được tiểu thiên thần.
Nhưng sau đó khi nhìn thấy Chung A Thần đến, cậu ta e sợ. Đùa à, ai dám chọc vào tên đại ca kia chứ.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc nghe ngóng thám thính tin tức từ Nhật Thư của cậu ta. Vốn dĩ ban đầu Nhật Thư muốn đáp là không phải, thế nhưng lời nói đến bên miệng thì tỏ ra tiếc rẻ:
"Đúng đó nha, từ khi còn bé đã bị... bỏng rồi, khắp trên đùi toàn là vết sẹo."
Lương Định trưng ra biểu cảm buồn nôn.
Nhật Thư vui vẻ một hồi, nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ, tại sao đó không phải là sự thật chứ? Nếu như vậy thì thật tốt, đôi chân xinh đẹp kia bị bỏng, ngay cả mặt cũng hủy luôn thì càng tốt.
Loại suy nghĩ ác độc này chợt thoáng qua trong lòng cô ta trong nháy mắt. Rốt cuộc cô ta cũng không có lá gan đó, không tiếp tục nghĩ nữa.
***
Biết được tin Chung A Thần muốn quay về thành phố P, đám người Lê Nhã Phong sợ ngây người. Cho tới bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ thời điểm năm ngoái khi Chung A Thần một thân một mình đến thành phố B, khắp người đều là sự lạnh lẽo tẻ nhạt:
"Bị ông già đuổi ra ngoài rồi, sau này sẽ không về nữa."
Lê Nhã Phong không tin lắm.
Lúc ấy anh ta nghĩ rằng, Chung A Thần là ai chứ, ở cái thành phố P nơi ngọa hổ tàng long kia mọi người đều đặt cho anh cái danh xưng là Chung thiếu gia bá vương đầu lĩnh, vậy mà lại náo loạn một trận với chủ tịch Chung.
Chủ tịch Chung vô cùng yêu thương vị phu nhân thanh cao kia của mình, cũng rất thương yêu đứa con độc nhất này. Sao lại có thể đuổi cổ Chung A Thần đi được chứ?
Chung A Thần trong thời kỳ phản nghịch luôn luôn đối chọi với chủ tịch Chung, nhưng trong lòng anh vẫn rất kính trọng người cha này.
Năm ngoái khi Chung A Thần vừa đặt chân đến đây, cặp mắt đen nhánh, tâm tình quả thật không tốt lắm. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi nên anh mới đến thành phố B.
Sau này chủ tịch Chung xuống nước gọi anh trở về, Chung A Thần chỉ mỉa mai cười lạnh một tiếng, hai cha con liền bắt đầu náo loạn một trận.
Tính cách A Thần thế nào Lê Nhã Phong anh biết rất rõ, anh đột nhiên muốn quay về thành phố P thế này khiến cho anh ta cảm thấy khó mà tin được. Lê Nhã Phong trêu chọc:
"Chung thiếu gia suy nghĩ thông suốt rồi sao? Muốn trở về kế thừa gia sản đó hả?"
Chung A Thần cười mắng:
"Cút, đi mấy ngày rồi về ngay."
Lê Nhã Phong suy nghĩ một chút, đánh bạo khẽ hỏi:
"Nhật Đăng muốn đi à?"
Chung A Thần mặt mày dịu dàng: "Ừm."
Lê Nhã Phong thầm than, thảo nào là vậy.
Đám người bọn họ nói chuyện phiếm rất qua quýt, thẳng thắn vô tư, cũng chẳng thèm để ý người xung quanh có nghe vào hay không. Nhưng ngay ngày hôm sau đã có người tung tin nói Chung A Thần muốn quay về thành phố P thừa kế gia sản nhà họ Chung.
Một đám người thổn thức không thôi.
Là nhà họ Chung đó nha! Bọn họ đều cho rằng Chung gia đã có đứa con riêng khác rồi, vứt bỏ chính là Chung A Thần vốn bị bệnh. Không nghĩ tới người ta còn có thể trở về!
Thẩm Vũ Tình hối hận xanh ruột.
Nếu sớm biết Chung A Thần vẫn là người thừa kế của Chung gia, lúc đó sao cô ta có thể đồng ý chia tay được cơ chứ!
Thế là khi Chung A Thần lái xe đến sân bay, cô ta đã sớm chờ ở đó.
Giữa tiết trời mùa hè, cô ta kỳ công ăn mặc thật đẹp, trang điểm, mặc váy ngắn, mang vẻ đẹp tuổi thanh xuân tươi trẻ. Dáng vẻ của cô ta nhìn cũng khá đẹp, so với cách ăn mặc của Nhật Thư còn hơn nhiều. Cô ta đứng đó có kha khá người liếc nhìn.
Chung A Thần cũng không thể đi cùng Nhật Đăng.
Nhật Đăng đi cùng với các thí sinh thành phố B, nhà tài trợ đã bao hết vé máy bay cho họ. Chung A Thần trong lúc chờ máy bay đã đi mua chai nước khoáng uống, ngửa đầu uống mấy ngụm, yết hầu giật giật.
Động tác vừa tùy ý vừa hoang dã.
Đầu mày sắc bén, trông cực kỳ đẹp trai. Lúc Thẩm Vũ Tình đi đến, khẽ đệm từng bước chân ưu nhã tiến lại gần:
"Chung A Thần!"
Chung A Thần nhìn sang.
Anh nhất thời không nhớ được cô ta là ai.
Lúc nhớ ra được rồi thì trong lòng khẽ chửi thề một câu. Mẹ nó, con nhỏ này là một vết nhơ trong quá khứ của anh.
Khi anh đến thành phố B, lúc ấy cực kỳ thống hận mẹ của mình. Thẩm Vũ Tình với mẹ của anh cùng là một loại người, anh liền muốn nhìn xem, loại người này đến cùng có thể vì tiền mà cao quý được bao lâu.
Sự thật chứng minh, tiền quả thật rất có sức hấp dẫn. Đáng tiếc cha anh lại không hiểu. Thẩm Vũ Tình thận trọng nói:
"Chúng ta có thể bắt đầu lại hay không?" Mặc dù cô ta nói vậy nhưng trong giọng điệu vẫn lộ vẻ ngạo mạn.
Thật ra trong lòng cô ta vốn dĩ không hề nhìn trúng Chung A Thần.
Anh đẹp trai sao? Làm gì đẹp đến mức như người ta nói chứ, chỉ là mang chút khí chất rất "man" thôi mà. Lại học trong một ngôi trường hỗn loạn như Lợi Tài, kết giao với một đám bạn giang hồ lưu manh.
Tính tình anh không so đo tính toán, lần đầu tiên Thẩm Vũ Tình kiên quyết phải cùng anh đi chơi một lần, kết quả bọn họ lại ở quán ven đường ăn khuya uống bia.
Chỗ đó toàn là một đám người lỗ mãng, bầu không khí cười đùa ầm ĩ, khiến cho Thẩm Vũ Tình suýt nữa điên lên.
Cô ta từng kết giao với bạn trai phú nhị đại.
Bọn họ đều đưa cô ta đến những nơi sang trọng cao cấp, dùng bò bít tết, đánh đàn violon. Nhưng mà Chung A Thần thì sao! Anh có khác gì đám người lưu manh côn đồ ngoài kia đâu chứ?
Chung A Thần lại chưa từng biện hộ bất cứ điều gì, không ôm cũng không hôn cô ta, tính tình còn rất thối, nghe đồn tâm lý còn có chút vấn đề.
Vô tình nhìn thấy ánh mắt, giọng điệu mỉa mai kia, Thẩm Vũ Tình cảm thấy mình giống như một trò cười. Tuy nhiên Chung A Thần là một người rất hào phóng, hào phóng hơn rất nhiều so với đám con trai mà cô ta quen trước đây. Chính vì vậy mà một mặt Thẩm Vũ Tình do dự muốn tìm người tốt hơn hay không, dù sao Chung A Thần cũng đã bị nhà họ Chung vứt bỏ.
Mặt khác, lại tiếc nuối sự hào phóng của anh.
Thẩm Vũ Tình cầu hòa, trong mắt tuy rằng có sự điềm đạm đáng yêu, nhưng cái cằm lại khẽ ngước lên.
Chung A Thần vặn nắp chai nước, khẽ cười. Con nhỏ này quả thật xem bản thân mình quá cao rồi. Anh biết mình không đủ ưu tú, cho nên không xứng với Nhật Đăng.
Nhưng Thẩm Vũ Tình thì tính là cái chó gì cơ chứ? Anh nói:
"Cút xa một chút, ông đây bắt đầu cùng cô lúc nào hả."
Thẩm Vũ Tình kìm nén bực dọc:
"Trước đây không phải chúng ta là quan hệ bạn trai bạn gái sao?"
Chung A Thần giễu cợt:
"Tôi không có chạm qua cô, ngược lại là cô chạm vào ví tiền của ông đây."
Thẩm Vũ Tình: "...!"
Chung A Thần ném phăng chai nước đi, vừa vặn trúng ngay thùng rác. Anh không nhìn cô ta nữa, chuẩn bị lên máy bay. Lúc anh lên máy bay có chút xuất thần.
Thẩm Vũ Tình ngoài mặt ra vẻ nịnh nọt nhưng trong lòng lại khinh miệt, Chung A Thần không ngốc, mấy đứa con gái dạng này đều khiến anh chướng mắt, huống chi là cậu trai Nhật Đăng.
Anh luôn có loại cảm giác không chân thật.
Có thể đi xem Nhật Đăng ca hát, đây cũng là lần đầu tiên anh không bị cự tuyệt. Anh bắn mười vòng súng, leo núi cao 700m, cánh tay đều sưng tấy lên, mỗi cái nhấc lên đều đau nhức vô cùng chỉ để đổi lấy lần gặp mặt tiếp theo khi cânu đứng dưới hàng cây bên đường nhẹ nhàng gật đầu và thương tiếc cho anh.
Huống hồ anh còn từng có quá khứ không mấy tốt đẹp.
Chung A Thần càng nghĩ càng bực bội.
Anh rũ mắt nhìn tay mình, vết sưng đỏ đang dần tan đi trên những ngón tay thon dài mạnh mẽ, nhưng vết thương thì vẫn còn đó.
Mẹ nó, Nhật Đăng không phải là đang thương hại anh đó chứ?
Chung A Thần cảm thấy may mắn, Nhật Đăng và mẹ của anh vốn dĩ không giống nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên anh không nhịn được mà nghĩ rằng, nếu như Nhật Đăng cũng thích tiền của anh thì tốt biết mấy.
Anh sống gần 18 năm trời, sau khi hiểu được cái cảm giác thích một người, bỗng sản sinh một chút khổ sở vì cái suy nghĩ ngây ngô của bản thân.
Bởi ít ra nếu như trên người anh có thứ mà cậu thích, như vậy cậu sẽ chịu ở bên anh mãi.
____________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro