Chương 15: Gặp gỡ
Dunk nghe thấy sơ Marie nói Joong đến liền theo phản xạ ngước lên tìm anh, chẳng mất nhiều thời gian để thấy tên cún bự nào đó đang núp sau cửa sổ nhìn lén cậu. Vẫn là cái dáng vẻ khúm núm tỏ vẻ tội nghiệp đó, cậu nhìn bao năm rồi vẫn chẳng thể hiểu nổi, cái con người này sao cậu lại thích được nhỉ.
"Mae đi ra ngoài trước cho hai đứa nói chuyện nhé, nhớ nhỏ tiếng kẻo đánh thức mấy đứa nhóc đấy"
"Dạ mae"
Sơ vừa đi khỏi Joong liền lao thẳng về phía cậu, vòng tay từ sau ôm trọn cả vòng eo mảnh khảnh ấy, đầu gác lên vai, không quên làm nũng vài câu.
"Bé ơi"
"Có chuyện gì không"
"Bé đừng giận anh nữa nha, anh biết sai rồi"
"Em không giận anh"
"Em đang giận anh, anh biết đấy"
"Em không giận thật"
"Lần này anh không tin đâu, em chắc chắn giận anh rồi, nếu không thì đã không bỏ đi như thế"
"Em đâu có bỏ đi đâu đâu, em chỉ đến thăm các sơ thôi mà"
" Nhưng em không nghe máy anh, không seen tin nhắn anh, không rep anh, cũng không gọi điện lại cho anh nữa"
"Tại em không để ý"
Cả hai cứ giữ tư thế đấy cho đến khi Dunk bảo buồn ngủ.
"Em buồn ngủ rồi, anh về nhà hay ngủ ở đây?"
"Tối nay em không về à?"
"Em ở lại đây ngủ"
"Vậy anh cũng ở đây luôn"
"Không phải sáng mai anh phải đi sớm à, từ đây đến công ty anh đâu có gần?"
"Em ở đâu anh ở đấy"
Nói cũng không lại cái con người này, cậu đi ngủ luôn cho rồi. Khổ nỗi Joong không chịu buông cậu ra, chỗ nằm thì có một xíu xiu mà hai người rúc chung một chỗ.
"Joong, hay em sang chỗ các mae ngủ, em với anh ngủ ở đây chật lắm"
"Không chật, anh nằm chịu khó tí là được"
Joong nói là làm, anh áp thẳng lưng mình vào sát tường, chỗ cậu cũng thoáng hơn được một chút. Dunk không biết phải nói sao với anh luôn, cậu đành nằm xuống, chui thằng vào lòng anh để anh có chỗ nằm. Anh cũng nắm bắt thời cơ vòng tay qua eo kéo sát cậu vào người mình.
"Anh biết sai rồi, sau không hồ đồ thế nữa, Dunk đừng giận anh nữa nhé"
"...Em không trách anh"- Dunk rúc mình vào người Joong nhiều hơn - "Em chỉ hơi buồn..."
"Anh biết mà, nhưng vì sự nghiệp hiện tại, anh không thể công khai được, khi nào đến lúc anh nhất định sẽ nắm tay em đứng trước tất cả công khai em là người yêu của anh"
"Sến quá rồi, không cần làm màu thế đâu, anh chỉ cần đừng giấu là được, công khai rầm rộ kiểu đó có hơi khoa trương rồi"
"Em là điều anh có thể tự hào, khoa trương bao nhiêu cũng không đủ"
Chẳng biết thật lòng hay không nhưng Dunk siêu lòng rồi, cậu mãi không thể thoát khỏi thứ tình yêu này. Joong cứ thế ôm rồi xoa lưng cậu như anh hay làm thường ngày, cũng rất lâu rồi anh mới cảm thấy nhẹ nhõm như này.
Ngày hôm sau, Joong suýt nữa thì đi làm muộn nếu không nhờ Dunk lôi đầu anh dậy chắc anh khỏi đi làm luôn quá.
Dạo này Joong lại có job mới nên việc đi quay thường xuyên là không thể tránh khỏi. Qua ba tháng làm việc ở GMN, Joong đã có số lượng fan nhất định, tên tuổi anh cũng được biết đến nhiều hơn nhờ cả visual lẫn diễn xuất. Chỉ trong thời gian ngắn, anh đã hút được một lượng lớn fan hâm mộ, P' Yoi còn nói cứ đà này anh có thể trở thành gà cưng kiếm về lợi nhuận khủng và ngang hàng với các đàn anh đàn chị trong nghề.
Không thể phủ nhận rằng gương mặt Joong thật sự rất hút các fan sắc đẹp, anh còn được mở rộng cả mảng thời trang lẫn người mẫu, theo đó mà lịch trình bắt đầu trở nên dày đặc, nhiều lúc phải đi từ sáng đến tối, không lúc nào rảnh ra để nghỉ ngơi.
Dunk thì khác, cuộc sống cậu cứ tiếp diễn yên bình chẳng có gì xảy ra cả, như bao người khác đi học xong đi làm rồi về nhà đi ngủ. Nghe có vẻ nhàm chán nhưng với Dunk thì động lực của cậu là Joong, cậu luôn là hậu phương tốt nhất cho anh, là fan trung thành nhất kể từ khi anh chưa ra mắt đến tận bây giờ.
"Dunk nè, tối Pond có rủ anh và em đi ăn đấy, em sắp xếp ca trực nhé"
"Em biết rồi, anh xong việc thì gọi em nhé"
"Tuân lệnh bé yêu"- Trước khi đi Joong không quên đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ. Dunk nhận được cái hôn bất ngờ chỉ mỉm cười ngại ngùng, trông cả hai cứ như vợ chồng mới cưới vậy.
Chớp mắt đã đến tối hẹn với Pond, Joong xong việc sớm liền về chở Dunk đến điểm hẹn. Vì đều là người có tầm ảnh hưởng một chút nên Pond lựa chọn một phòng Vip riêng để thoải mái hơn. Vừa bước vào, cả Joong lẫn Dunk đều bất ngờ vì sự có mặt của Phuwin ở đây.
"Phuwin? Mày cũng ở đây à?"- Vẫn là Joong tò mò hỏi trước.
"P'Pond rủ tao đến đây, em xin lỗi nếu hơi bất tiện nhé P'Dunk"
"Không bất tiện gì đâu mà"
Dunk vừa nói vừa âm thầm cách xa Joong, anh có vẻ để ý được điều này nên liền mạnh dạn kéo eo cậu lại gần mình. Bị kéo bất ngờ khiến cậu vô cùng lúng túng, mắt đầy lo sợ nhìn Phuwin. Phuwin cũng hiểu ra vấn đề liền mỉm cười giải vây.
"P'Dunk không cần ngại đâu, em biết chuyện của hai người rồi"
"Em..biết? Là Pond nói với em à?"
"Là em tự biết thôi, anh không cần ngại đâu, em không bài xích cũng không nói cho ai đâu"
"Cảm ơn Phuwin nhiều lắm"
"Au, thế còn anh? Anh đang tổn thương muốn chết đây nè, tự dưng bị hắt hủi nữa chứ"- Joong thấy bản thân bị bơ liền cằn nhằn, nhưng rất tiếc là Dunk không thèm để ý anh chút nào.
"Mày làm nhiều thứ khó coi quá nha thằng kia"
"Mày không đá xoáy tao một này mày ăn không ngon hả Ai'Pond"
Pond với Joong rơi vào màn cãi tay đôi của cả hai, ở bên này Phuwin với Dunk có vẻ yên bình hơn.
"P'Dunk chắc cũng khó khăn lắm nhỉ, yêu diễn viên cũng không dễ dàng gì"
"Thật ra lúc đầu anh cũng nghĩ thế nhưng mà yêu rồi nó khác nhiều lắm, nhìn Joong vui với đam mê của bản thân anh cũng vui lây theo"- Dunk mỉm cười rồi nói tiếp -" Anh vẫn chờ đến khi Joong anh ý hoàn thành đam mê diễn xuất, anh ấy hứa rằng sau đó sẽ cho anh thành người hạnh phúc nhất thế giới. Cái lời con nít đấy đúng là chỉ có Joong mới nghĩ ra, nhưng mà anh vẫn muốn tin"
Phuwin nhìn cách Dunk nhắc về Joong mà không khỏi cảm thán trong lòng. Khi yêu con người ta có thể trở thành một dáng vẻ khác hoàn toàn, không phải tại Dunk ngu ngốc tin những lời nói đó mà vì tình yêu mới tin, tin rằng bản thân sẽ hạnh phúc bên người ấy.
"Em ước mình kiếm được người yêu giống P'Dunk ghê, nói thật nếu anh chịu đi theo con đường nghệ thuật anh chắc chắn sẽ nổi tiếng lắm cho coi. Em không phải nịnh gì đâu nhưng P'Dunk rất đẹp đó nha, à không, xinh mới đúng"
"Phuwin mới gọi là đẹp chứ, anh biết anh nhan sắc tầm thường thôi"
Phuwin càng nhìn càng thấy không hề tầm thường, gương mặt Dunk có sẵn bờ môi đỏ tự nhiên, làn da vừa trắng vừa mịn, có khi còn xinh hơn cả con gái ý chứ.
*Thật sự là nhan sắc tầm thường à?*- Phuwin nhìn con người khiêm tốn mà bất lực, anh mà biết anh đẹp thì Joong lúc đấy khóc thét.
"Hai người nói chuyện gì đó? Dunk đói không, anh lấy thịt ba chỉ nướng cho em nhé"
"Tính ra bữa này tao trả á, mày tự nhiên như ruồi thế thằng kia, còn ngang nhiên phát cơm chó nữa"
"Kệ tao"
*Hiểu tại sao dạo này chị Yoi hay uống thuốc đau đầu rồi đấy*- Phuwin nghĩ thầm.
Bữa ăn có "chút" ồn ào cứ thế trôi qua...
Thứ ba vui vẻ nhé cả nhà iu🫰xin feedback với ạaa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro