16. Macau & Mạng xã hội (1)

Đặt chân xuống sân bay Macau, Dunk kéo vali bước chậm rãi phía sau Joong, hơi thở vẫn nặng nề sau cơn sốt hôm trước. Cậu cố gắng không để ai nhận ra sự mệt mỏi, nhưng đôi mắt tối sầm và gương mặt tái nhợt không thể giấu được sự uể oải.

Joong đi bên cạnh, anh nhanh chóng nhận thấy sự khác thường trong dáng đi của Dunk. Anh quay lại, ánh mắt đầy lo lắng, và chỉ một động tác nhẹ nhàng, Joong đã kéo vali Dunk sang tay mình.

"Em có chắc là không sao không? Hay mình về khách sạn nghỉ nhé?"

Joong lên tiếng, giọng anh trầm ấm đầy quan tâm mà Dunk biết rằng mình không thể từ chối.

Dunk cố nở nụ cười yếu ớt, nhưng nó nhanh chóng tắt ngúm ngay sau khi nhìn thấy ánh mắt lo âu của Joong. Cậu chỉ khẽ lắc đầu, cố gắng tỏ ra ổn.

"Không sao đâu, anh đừng lo. Lâu mới có dịp qua đây, anh cứ đi tham quan đi, không cần ở lại với em."

Joong nhìn Dunk một lúc, không thuyết phục được, anh cau mày. Cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn. Nhưng Dunk đã kiên quyết như vậy, Joong đành thở dài, không thể làm gì hơn ngoài việc gật đầu.

"Được rồi, nhưng em phải hứa là sẽ nghỉ ngơi đầy đủ. Và đừng có bơ mấy bạn thuốc nhé."

"Vâng ạaaa, em sẽ ổn mà." Dunk vẫy tay nhẹ, cố tình chuyển hướng câu chuyện để không ai nhận ra sự mệt mỏi dâng lên trong cậu.

Cả đoàn di chuyển ra ngoài sân bay, xe buýt đợi sẵn để đưa họ về khách sạn. Mọi người đều hào hứng chuẩn bị cho sự kiện lớn, nhưng Joong không thể không liếc nhìn Dunk một lần nữa. Dù cậu ấy có cố gắng che giấu, Joong vẫn nhìn thấy sự mệt mỏi đó, và anh tự nhủ phải chắc chắn rằng Dunk sẽ ổn.

Khách sạn mà đoàn chọn để nghỉ ngơi nằm ngay trung tâm thành phố, một tòa nhà sang trọng với những ánh đèn lấp lánh, gần như bất cứ ai đến Macau đều sẽ muốn nghỉ ở đây. Đưa Dunk vào phòng, Joong giúp cậu đặt vali xuống giường rồi quay lại nhìn Dunk lần nữa.

"Có gì thì gọi anh ngay nhé, đừng có cố một mình. Uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi. Nhớ chưaaaa."

Dunk ngồi xuống giường, đưa tay vỗ vỗ vào không khí như thể để xua đi những lời dặn dò của Joong.

"Đi chơi vui nha anh." Dunk cười khẽ, tuy mệt nhưng vẫn cố giữ vẻ tự nhiên, không muốn Joong lo lắng thêm.

Joong nhìn Dunk một lúc, rồi cuối cùng, anh quay đi. Nhưng bước chân của anh vẫn nặng nề, như thể lòng anh vẫn không thể yên.

Trước khi đóng cửa phòng lại, Joong dừng một chút, quay lại nhìn Dunk.

"Em có chắc không? Hay anh ở lại với em nhé."

Dunk gật đầu, nở nụ cười yếu ớt một lần nữa.

"Anh đi đi. Em ổn mà."

Lần này, giọng cậu nhẹ nhàng hơn, như một lời nhắc nhở rằng Joong không cần phải lo lắng quá nhiều.

Joong đứng đó, nhìn Dunk một lúc lâu, rồi cuối cùng bước ra khỏi phòng, nhưng trái tim anh không hề yên tâm. Anh biết Dunk đang chịu đựng nhiều hơn những gì cậu để lộ ra ngoài, nhưng anh cũng hiểu rằng Dunk là người rất kiên cường. Cứ để cậu tự quyết định, dù sao thì Joong luôn ở đó, bên cạnh, chỉ cần cậu cần.

Bước ra ngoài hành lang, Joong gặp nhóm bạn trong đoàn, họ đang chuẩn bị cho buổi tối tham quan thành phố. Cố gắng làm mình bớt lo lắng, Joong miễn cưỡng cười và gia nhập cùng mọi người, nhưng đầu óc anh vẫn mong muốn quay lại phòng Dunk, nơi cậu đang một mình nằm trên giường, có lẽ đang cố gắng nghỉ ngơi, dù cơ thể và tâm trí rõ ràng không chịu nổi.

Khách sạn sáng rực ánh đèn, nhưng không khí bên trong lại tĩnh lặng. Dunk nằm im trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn xa xôi của Macau phản chiếu lên mặt kính. Cậu đã tự nhủ với mình là không sao, rằng chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn. Nhưng chẳng hiểu sao, cảm giác mệt mỏi cứ đeo bám, như một bóng ma không thể xua đi.

Cậu lặng lẽ đưa tay lên vỗ nhẹ lên trán, cố gắng không nghĩ đến mọi thứ. Sự kiện ở Macau, sự kiện quan trọng của cả công ty, tất cả đều đang chờ đợi. Dunk biết rằng cậu không thể để mình ốm yếu trong lúc này, nhưng cái cảm giác mệt mỏi cứ âm ỉ kéo dài.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Dunk vươn vai, đứng dậy khỏi giường. Cậu mở vali, lôi ra một bộ đồ thoải mái để thay, định sẽ đi dạo một chút cho đỡ uể oải. Dù sao, cậu vẫn muốn tự mình đối mặt với mọi chuyện, không muốn phụ thuộc vào ai, đặc biệt là Joong.

Ngoài hành lang, Joong và nhóm bạn trong đoàn đang chuẩn bị ra ngoài. Tuy nhiên, mỗi lần anh nhìn lại khách sạn, lòng anh lại không yên. Anh biết Dunk đã không thực sự ổn, nhưng mọi người vẫn cần anh. Anh chỉ có thể hy vọng cậu sẽ khỏe lại trong thời gian sớm nhất.

Joong nhắn tin cho Dunk một lần nữa, như một thói quen, như một sự an ủi từ xa.

"Em ổn chứ?"

Một hồi lâu sau, Dunk mới trả lời với một tin nhắn đơn giản, nhưng cũng đủ khiến trái tim Joong cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Vẫn ổn, anh đừng lo quá."

Joong mỉm cười, tắt điện thoại và bước về phía nhóm bạn, lòng nhẹ đi phần nào. Nhưng trong thâm tâm anh, điều anh thực sự muốn lúc này là quay lại phòng, nằm bên cạnh Dunk ôm cậu vào lòng, và chắc chắn rằng cậu sẽ không phải đối mặt với tất cả mọi thứ một mình.

------------------------------

Đố viết cái gì hihi =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro