26. Mèo con của Daddy (4)
Khi Joong về đến nhà, anh ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn. Căn hộ giờ này đáng ra phải sáng đèn nhưng hôm nay tối om. Dunk lại không có mặt ở nhà, trên bàn còn có một bức thư. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng Joong. Anh không thể hiểu tại sao Dunk lại nghĩ như vậy, nhưng anh biết rằng đây không phải là cách giải quyết.
Không đợi thêm, Joong lập tức lái xe ra ngoài, tìm kiếm Dunk. Anh không thể để cậu bỏ đi như vậy.
Dunk ngồi co ro bên vệ đường, một mình trong đêm tối. Mưa bắt đầu nặng hạt, nhưng cậu không quan tâm. Cảm giác đau đớn trong lòng cậu lớn đến mức mọi thứ xung quanh như mờ dần đi. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, Dunk không thể ngừng khóc.
Cậu tự hỏi mình tại sao lại phải chịu đựng tất cả những cảm giác này, nhưng cũng không thể nào bỏ Joong được. Cậu yêu anh, yêu một cách chân thành, nhưng lại cảm thấy như mình đang làm anh tổn thương, cậu thật sự phiền phức. Cậu không biết phải làm gì, không biết phải nói gì với Joong. Nếu cứ tiếp tục thế này, Dunk sợ mình sẽ là gánh nặng, và sợ một ngày Joong sẽ rời bỏ cậu.
Chưa đầy mười phút sau, một chiếc xe ô tô dừng lại bên cạnh Dunk. Cậu ngẩng đầu lên, và rồi tim cậu thắt lại. Đúng là Joong.
"DUNK, SAO EM LẠI Ở ĐÂY?" Joong lớn giọng mà không nói lời chào, chỉ bước đến gần Dunk, giọng nói lạnh lùng nhưng lại chứa đựng sự quan tâm rõ rệt.
Dunk không trả lời, chỉ nấc lên trong những tiếng khóc nghẹn ngào. Cậu không thể kiềm chế được nữa, tất cả cảm xúc trong lòng đã bùng lên.
"Em... em xin lỗi..." Dunk không ngừng rơi nước mắt. Cậu chẳng thể nói gì ngoài những lời xin lỗi.
Joong nhìn Dunk, lòng anh thắt lại. Anh không hiểu vì sao Dunk lại nghĩ như vậy, Joong biết cậu đang quá tổn thương vì lời bàn tán ngoài kia. Joong cúi người xuống, đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt Dunk lên.
"Em làm tôi lo lắng. Sao lại tự ý đi như vậy?" Joong nói, giọng anh vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự quan tâm.
Dunk nghẹn ngào nhìn Joong, cảm giác mình như một đứa trẻ cần sự che chở. Cậu đưa tay lau nước mắt, nhưng không thể ngừng khóc.
"Em không muốn làm phiền anh nữa... hức... em biết anh còn công ty, còn công việc... Em chỉ là một đứa nhóc nghèo, không có gì hết... ngay cả ba mẹ cũng không... hức... là em tự chạy tới bám lấy anh... hức... em xin lỗi..."
Joong khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Dunk và kéo cậu vào lòng. Anh không nói gì, chỉ ôm chặt cậu, vỗ về như dỗ dành một đứa trẻ. Mặc dù vẻ ngoài của Joong lúc nào cũng lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng Dunk lại cảm nhận được sự ấm áp, sự bảo vệ mà anh dành cho mình.
"Dunk, em nghe tôi này. Em không phải là gánh nặng của tôi, nghe rõ chưa. Tôi đã chọn em rồi. Em đừng nghĩ quá nhiều. Tôi không quan tâm đến những lời người khác nói, tôi chỉ muốn em ở cùng tôi."
Dunk ôm chặt lấy Joong, nghe lời anh, cảm thấy như mọi nỗi đau đều tan biến. Cậu không còn lo lắng về những điều ngoài kia nữa, chỉ cần có Joong bên cạnh.
"Daddy..." Dunk thở dài, cuối cùng cũng mỉm cười trong tiếng nấc nghẹn. "Hức... cảm ơn anh...hức..."
Joong không nói gì, chỉ ôm Dunk chặt hơn. Cậu không cần phải nói thêm nữa, vì Joong đã hiểu tất cả những gì Dunk muốn nói. Giữa những ồn ào và khó khăn, chỉ có tình cảm của họ là điều không thể thay đổi.
Kể từ sau lần ấy, khi Dunk quyết định không rời bỏ Joong, mọi thứ dường như đã trở lại với nhịp điệu bình thường. Tuy nhiên, một điều khác lạ đã xuất hiện: Dunk im lặng hơn. Cậu không còn làm nũng, không còn những cử chỉ nghịch ngợm, hay những câu đùa không dứt. Dunk bắt đầu thu mình lại, đôi khi ngồi trầm tư, ít nói và thậm chí còn tránh mặt Joong một cách kỳ lạ.
Joong nhận ra sự thay đổi đó. Thật sự, trong những ngày gần đây, anh không thấy Dunk chạy đến chỗ mình để đòi quà hay nhõng nhẽo nữa. Mọi thứ yên lặng đến mức Joong cảm thấy có chút lo lắng.
Anh không thể chấp nhận cảm giác này. Thật khó giải thích, nhưng sự im lặng của Dunk khiến anh cảm thấy trống vắng, như thể điều gì đó quan trọng đã bị mất đi. Dunk là một cơn sóng nhỏ trong cuộc sống của Joong, và Joong không thể chịu được khi sóng ấy bỗng dưng lặng im.
Một tối, khi công việc đã xong xuôi, Joong gọi Dunk đi ăn tối. Cả hai ngồi trong một nhà hàng sang trọng, nơi ánh đèn vàng nhẹ nhàng chiếu xuống tạo không khí ấm cúng. Dunk vẫn yên lặng, ánh mắt hơi u buồn.
Joong không thể nhịn được nữa, anh đặt ly nước xuống, đứng dậy đi sang phía chỗ Dunk ngồi, anh xoa đầu, nhìn vào mắt Dunk. Giọng anh trầm xuống, đầy nghiêm túc:
"Mèo con của tôi không được buồn bã hay lo nghĩ vẩn vơ đâu đấy."
Dunk ngước nhìn Joong, một chút ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt cậu. Dunk không nói gì, chỉ khẽ thở dài.
"Không có mà Daddy... em không có lo nghĩ vẩn vơ đâu." Cậu trả lời một cách có phần lúng túng, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được nỗi buồn.
Joong hít một hơi thật sâu, không thể chịu đựng được khi thấy Dunk như vậy. Tay anh cứ vậy mà xoa đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mại:
"Vậy thì sao em lại im lặng? Em không phải là người hay giấu chuyện trong lòng đâu, đúng không?"
Dunk thở dài, rồi cúi đầu xuống, một lần nữa không nhìn Joong.
"Vì em sợ Daddy không thương em nữa." Giọng Dunk nhỏ nhẹ, mang theo sự e ngại.
Lời nói của Dunk như một cú đánh vào tim Joong. Anh cảm nhận được cơn sóng xót xa dâng lên trong lòng. Dunk là một người không dễ thể hiện cảm xúc, nhưng khi đã mở lòng, những lời nói đó lại khiến Joong không thể không cảm thấy đau lòng.
Joong khẽ mỉm cười, lần đầu tiên anh thấy Dunk lại có thể nói ra điều đó. Cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng Joong. Anh không thể không cười nhẹ, nhìn Dunk với ánh mắt dịu dàng hơn.
"Dù em có làm nũng hay nghịch ngợm đến đâu, tôi vẫn ở bên em." Joong dịu dàng nói, tay anh tiếp tục xoa đầu Dunk, như muốn truyền hết sự an ủi vào từng cử chỉ của mình.
Dunk ngước nhìn Joong, thấy trong mắt anh sự kiên định và đầy yêu thương. Cậu không thể kìm được cảm xúc trong lòng nữa. Dunk mỉm cười, rồi dụi đầu vào vai Joong, cảm nhận sự ấm áp từ anh.
"Huhuhu... Daddy là nhất!" Dunk thì thầm, tay vòng qua eo Joong như muốn ôm chặt lấy anh.
Joong không nói gì, chỉ khẽ nhún vai rồi tiếp tục ăn, nhưng một nụ cười vẫn nở trên môi. Anh không bao giờ ngờ rằng, Dunk – một người mà anh luôn coi là "mèo con" của mình, lại có thể khiến anh cảm nhận được sự yêu thương lớn lao đến như vậy.
Tối hôm đó, khi về đến nhà, Dunk vẫn không ngừng mỉm cười, cảm thấy mọi thứ dường như trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cậu cảm nhận được sự yêu thương từ Joong, và có lẽ, chính sự quan tâm ấy là điều Dunk cần nhất lúc này.
Tối muộn, khi Joong đang làm việc, Dunk lén lút lấy điện thoại ra và tìm cách tạo ra một khoảnh khắc vui vẻ. Cậu bật chế độ selfie, vươn tay ra để chụp một bức ảnh cùng Joong. Joong đang ngồi nghiêm túc làm việc, nhưng Dunk vẫn cố tình tạo dáng ở bên cạnh.
"Mèo con chỉ là của Daddy thôi nhé!😽😼" Dunk đăng bức ảnh lên mạng, thêm một dòng caption đáng yêu.
Joong nhìn thấy bức ảnh trên điện thoại của Dunk, dù anh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt anh không thể giấu được sự bất lực trong việc đối phó với sự nghịch ngợm của Dunk.
"Em đúng là hết thuốc chữa." Joong nói, nhưng ngay lập tức, anh không thể nhịn được mà mỉm cười.
Dunk nhìn Joong, thấy anh không thể giấu được nụ cười, cậu vui mừng hơn bao giờ hết. Cậu không cần lời nói nào thêm, chỉ cần ánh mắt của Joong cũng đủ làm trái tim cậu tan chảy.
Joong thở dài, đưa tay xoa đầu Dunk thêm lần nữa, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Em thật sự không có thuốc chữa mà."
Dunk ôm lấy Joong, rồi lại dụi đầu vào vai anh.
"Em không cần thuốc chữa đâu. Em chỉ cần Daddy thôi." Cậu thì thầm, một lần nữa khẳng định rằng chỉ có Joong là điều duy nhất cậu cần.
"Daddy..."
"Ừ?"
"Daddy cười lên đẹp trai lắm í, cười nhiều nhiều lên cho em xem nha, em thích lắm."
"Vậy hả?"
"Dạ."
"Vậy thì không cười nữa."
"Ơ... Daddyyy..."
Joong nhìn Dunk, không nói gì thêm, chỉ ôm chặt cậu vào lòng. Mối quan hệ này dù có sóng gió, dù có những thử thách, nhưng giữa họ, tình yêu luôn là điều không thể nghi ngờ. Và Joong biết, dù Dunk có làm nũng, có nghịch ngợm đến đâu, anh sẽ luôn ở bên cậu, yêu thương và bảo vệ cậu.
Cứ như vậy, tình yêu thương của họ dần dần lớn lên qua mỗi ngày, qua từng khoảnh khắc bên nhau. Mèo con sẽ mãi là của Daddy, và Daddy cũng sẽ luôn là nơi Dunk tìm về, bất kể có chuyện gì xảy ra.
Sau tất cả những sóng gió và hiểu lầm, cuộc sống giữa Joong và Dunk đã trở lại bình yên. Nhưng với Joong, mọi thứ không bao giờ đơn giản như vậy. Anh không thể phủ nhận rằng cảm giác lo lắng về Dunk vẫn luôn lẩn khuất trong lòng.
Dunk tuy đã dần ngoan ngoãn hơn, nhưng mỗi lần thấy cậu im lặng, trái tim Joong lại lởn vởn nỗi lo lắng không thể tả. Anh bắt đầu nhận ra một điều: Dunk không phải là một người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng khi cậu có chuyện gì trong lòng, những nỗi buồn ấy lại dễ dàng khiến anh xao xuyến.
----------------------
Toi up thiếu tình tiết sao khum ai nói rì
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro