Euphoria
Khi em đến, thế giới bỗng rực rỡ hơn
Joong chưa bao giờ tin vào định mệnh. Anh không phải kiểu người mộng mơ. Cuộc đời dạy anh rằng những điều ngẫu nhiên chỉ mang lại rắc rối. Định mệnh, với Joong, chỉ là một từ đẹp đẽ để ngụy trang cho sự trốn tránh trách nhiệm. Anh sống thực tế, từng bước, từng kế hoạch. Từng trải qua đủ mất mát và những vết xước không thể gọi tên, Joong dần học cách dựng tường quanh mình, không còn mong gì hơn ngoài việc yên ổn đi qua từng ngày.
Cho đến khi gặp Dunk.
Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào một buổi chiều mưa.
Mưa đến bất ngờ, như thể bầu trời cũng mệt mỏi với nắng và cần một lý do để khóc. Joong vội vã băng qua hành lang trường đại học, áo sơ mi trắng ướt dính vào da, lạnh buốt. Anh chẳng mang dù, và cũng chẳng định trốn mưa. Với anh, chuyện bị ướt chỉ là một điều phiền toái nhỏ trong vô số phiền toái khác. Nhưng rồi, một giọng nói vang lên sau lưng, nhẹ như gió, nhưng lại khiến anh dừng bước.
"Anh có mang dù không?"
Joong quay lại. Một cậu trai lạ với mái tóc ướt rối, áo thun in hình mèo nhòe nước, ánh mắt sáng như bầu trời sau mưa. Cậu ấy đang cười. Một nụ cười không gượng, không xã giao, mà thật lòng — và thật ấm.
"Em không ngại đi chung với người lạ nếu anh không phiền."
Joong nhìn chiếc ô bé xíu mà Dunk đang cầm, rồi bật cười. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh bật cười thật lòng.
"Thôi được. Nhưng nếu chúng ta ướt, anh không chịu trách nhiệm đâu."
Từ khoảnh khắc ấy, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Anh từng nghĩ thế giới này rất xám, cho đến khi em bước vào
Joong từng nghĩ thế giới này rất xám — một màu xám dịu nhưng mỏi mệt. Không có ánh sáng, không có kỳ vọng. Anh sống như thể mình đang tồn tại, không hẳn là sống. Nhưng Dunk đến, như một bản nhạc mùa hè — đầy màu sắc, đầy âm thanh và không hề gượng gạo.
Dunk nói nhiều, cười nhiều, luôn nhiệt tình. Có lần cậu đưa cho Joong một túi bánh mì, rồi nói:
"Anh ăn sáng chưa? Em thấy anh hay bỏ bữa lắm."
Joong muốn từ chối, như mọi khi, nhưng rồi tay anh lại cầm lấy chiếc túi từ bao giờ.
Dunk có cách khiến người ta không thấy ngại khi được quan tâm. Cậu cứ tự nhiên len vào cuộc sống của Joong, nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Sau buổi học, khi cả hai ngồi bên bờ sông, Dunk bất chợt quay sang:
"Anh có biết không, em nghĩ mỗi người đều có một màu sắc riêng. Anh là màu xám dịu. Nhưng em thích màu đó."
"Vì sao?" Joong hỏi.
"Vì em muốn tô màu cho nó. Em muốn làm cho màu xám ấy rực rỡ hơn."
Joong im lặng. Những lời nói đơn giản ấy lại như một đợt gió thổi qua, chạm vào góc mềm nhất trong lòng anh — nơi mà anh đã quên mất từ lâu là vẫn còn cảm giác.
Euphoria – khoảnh khắc không thực, nhưng là thật
Joong không biết từ bao giờ Dunk trở thành một phần không thể thiếu. Có lẽ là từ lúc cậu ép anh ăn sáng mỗi ngày. Từ lúc cậu kéo anh ra khỏi thư viện chỉ để xem hoàng hôn, vì "Ánh sáng đẹp lắm, em muốn chia sẻ nó với anh."
Ban đầu, Joong chỉ nghĩ đó là những cử chỉ tử tế. Nhưng dần dần, Dunk ở đó trong từng chi tiết nhỏ — tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, tin nhắn nhắc anh mặc ấm, chiếc khăn choàng thêu tên Joong lặng lẽ xuất hiện trong balo… Và rồi là ánh mắt Dunk nhìn anh, như thể Joong chính là điều tuyệt vời nhất mà cậu từng thấy.
Joong đã quen với cô độc. Nhưng Dunk không cố phá vỡ nó — cậu chỉ kiên nhẫn ở lại, chờ anh mở cửa.
Một buổi tối, khi hai người ngồi cạnh nhau trong phòng ký túc, Dunk quay sang hỏi:
"Anh từng nghe bài 'Euphoria' chưa?"
"Chưa." Joong lắc đầu.
"Vậy để em mở cho anh nghe. Bài hát này giống cảm giác khi em bên anh."
Âm nhạc vang lên, nhẹ nhàng và tràn ngập cảm xúc. Joong nhắm mắt lại. Và trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên anh không thấy bản thân là một kẻ gãy gập, không hoàn hảo. Anh không còn là người đàn ông đóng chặt lòng mình, hay một sinh viên kiệm lời luôn tránh né cảm xúc. Anh chỉ là Joong — một người đang được yêu thương. Được chọn.
“You are the cause of my euphoria.”
Joong mở mắt. Dunk vẫn đang nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như chính lời hát.
Và Joong nhận ra…
Kể từ ngày cậu đến, thế giới của anh không còn xám nữa.
Chỉ cần em ở đây, anh có thể tin vào phép màu lần nữa
Joong không phải là người dễ thay đổi. Anh luôn biết rõ bản thân muốn gì, cần gì — và điều gì là không nên hy vọng. Nhưng Dunk… cậu ấy không đến để thay đổi Joong. Cậu chỉ đến, như cách bình minh đến sau đêm dài — không hối thúc, không ồn ào, chỉ lặng lẽ khiến mọi thứ trở nên ấm áp hơn.
Sau buổi tối nghe Euphoria, Joong bắt đầu nhận ra rằng sự hiện diện của Dunk trong đời mình không còn là một sự tình cờ. Là định mệnh hay không, Joong không biết. Nhưng anh biết chắc một điều: mình muốn giữ Dunk lại.
Một ngày mùa thu, gió thổi nhẹ qua hàng cây trong khuôn viên trường, Dunk đứng đợi Joong ở cổng thư viện. Vẫn là nụ cười ấy, vẫn là chiếc áo hoodie quá rộng và chiếc túi vải cũ kỹ, nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu, Joong đã cảm thấy mọi thứ đều ổn.
"Anh lại quên ăn trưa rồi đúng không?" – Dunk nhíu mày.
Joong cười, hơi gãi đầu:" Có một bài cần hoàn thành, anh quên mất."
Dunk thở dài, rồi rút ra hộp cơm nhỏ:
"Em đoán vậy nên mang theo. Không ăn là em giận thật đấy."
Joong ngồi xuống băng ghế, nhận lấy hộp cơm. Trong lòng bất giác dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi tên — là cảm động, là biết ơn, là… thương.
"Em lúc nào cũng nghĩ cho người khác như thế à?" – Joong hỏi nhỏ, mắt nhìn xuống phần cơm trứng còn nóng.
"Không hẳn đâu" – Dunk ngồi xuống bên cạnh, giọng nhẹ như gió. – "Nhưng với người em thương, thì luôn luôn."
Joong ngẩng đầu lên. Ánh mắt họ chạm nhau.
Dunk không lẩn tránh, không ngại ngùng. Cậu nhìn thẳng vào Joong, như đã chuẩn bị sẵn cho một điều gì đó quan trọng.
"Anh có biết… mỗi lần anh cười, em thấy nhẹ lòng lắm không? Anh không cần cố gắng mạnh mẽ đâu. Em ở đây mà."
Tim Joong như thắt lại. Anh chưa bao giờ để ai bước vào sâu như vậy. Nhưng Dunk… cậu không gõ cửa — cậu mở cửa bằng sự chân thành và kiên nhẫn, rồi đặt tình cảm vào tay anh một cách tự nhiên nhất.
Joong cất tiếng, lần đầu tiên đầy ngập ngừng:
"Dunk… nếu một ngày anh làm em thất vọng, em có rời đi không?"
Dunk không trả lời ngay. Cậu chỉ im lặng nhìn Joong thật lâu, rồi lắc đầu:
"Không. Vì em không đến đây để tìm một người hoàn hảo. Em chỉ muốn ở cạnh một người thật sự cần em."
Tối hôm ấy, Joong về phòng với cảm giác lạ trong lòng. Anh nằm trên giường, nhìn trần nhà, và lần đầu tiên trong suốt bao năm, anh thì thầm một điều ước nhỏ:
"Làm ơn… đừng để em ấy rời xa."
Joong không biết điều gì đang chờ đợi họ phía trước — nhưng giờ đây, anh biết mình không còn đơn độc nữa.
Và nếu có điều gì gọi là phép màu…
Thì phép màu của anh, mang tên Dunk.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro